Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 10



Editor: Aubrey.

Mấy tên lưu manh kia có chút bồn chồn: “Ca! Sự việc ngày hôm nay có gì đó không ổn.”

“Không sai! Diệu ca và Tam Lang sao đột nhiên bị thần kinh?”

“Hình như khi vừa tới gần tiểu tử kia là bọn họ đều bị điên.”

“Tiểu tử kia có chút không bình thường, có vẻ bất chính.”

“Ngươi nói xem, tiểu tử này không phải là yêu tinh trong núi đấy chứ?” Nói đến chuyện này, mấy ngày hôm trước, hắn mới nhìn thấy một con hồ yêu, nửa đêm bò ra từ bức hoạ trên giường của một thư sinh. Vì thế, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là, người này là yêu quái ở trên núi.

Lê Chân từ đằng xa liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, bọn chúng lập tức giống như bị mất hồn. Lúc này, trong đầu mấy tên lưu manh đều trống rỗng, Lê Chân chỉ cần hạ vài mệnh lệnh cho bọn chúng. Bọn chúng lập tức trì độn về nhà, lấy ra những thứ hồi xưa từng lừa của người khác, ôm thẳng tới huyện nha, đứng trước cửa huyện nha rồi bắt đầu lớn tiếng tự khai tội danh của mình.

Chờ lúc bọn chúng tỉnh táo lại, đã sớm bị bắt giam. Sáng sớm, trong nhà lao có thêm hai đồng bạn, những người này hai mặt nhìn nhau, vô luận như thế nào cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở trong này, mà ký ức về việc sáng nay đi vào nhà lao đã bị trống rỗng. Mấy tên lưu manh này bị doạ đến mặt mày tái nhợt, một lòng cho rằng là do thần tiên từ trên trời giáng xuống để trừng phạt bọn chúng. Sau này, bọn chúng được thả ra, không dám tiếp tục vi phạm pháp lệnh nữa, cả đám đều thay đổi triệt để, cũng không dám quấy rối người dân. Việc này còn được mọi người truyền nhau ca tụng, trở thành câu chuyện của địa phương, nghe nói còn có người bổ sung việc này cho mấy cuốn truyện kinh dị ma quái của mình.

Kết quả của sự việc đó, Lê Chân không biết, bây giờ hắn đang mang hai đứa nhỏ đi xung quanh mua sắm, mua đồ dùng sinh hoạt và vài món đồ chơi, cuối cùng còn mua thêm một chiếc xe lừa. Mang theo xe đồ vật, một đường lắc lư trở về thôn Lê gia.

Lê Chân ngồi xe lừa về, người trong thôn Lê gia đều sôi nổi chạy ra xem mấy món hiếm lạ. Trước kia nhà Lê Chân rất nghèo, nhưng nửa năm nay, sinh hoạt trong nhà đột ngột phát lên không ngừng: “Chân tiểu tử! Ngươi phát tài rồi.”

Một đại thẩm ngày thường không quá thân cận bày vẻ mặt cực kỳ hâm mộ vuốt ve con lừa của Lê Chân, con lừa này da lông mượt mà, thể trạng cường tráng, vừa nhìn là biết đây là một con gia súc tốt, không có bảy tám lượng bạc chỉ sợ sẽ không mua nổi.

“Vâng! Ở trên núi bắt được tuần lộc, hôm nay mang lên trấn trên bán, vừa hay có một người nhà giàu muốn mua tuần lộc, ra giá cao, nên ta bán rồi.” Lê Chân không muốn nói dối, việc này cũng không có gì phải giấu, hàng xóm ở trong thôn cũng có không ít người lên trấn trên mua đồ Tết, nói không chừng đã có người nhìn thấy hắn rồi, lúc hắn bán tuần lộc cũng có không ít người nhìn thấy.

Người trong thôn thật sự hâm mộ không thôi: “Chân ca! Tuần lộc tốt như vậy, rốt cuộc ngươi bắt như thế nào? Tại sao bọn ta không bắt được?” Trong thôn cũng có những thợ săn khác, chỉ là bọn họ đều bắt tuần lộc chết, hoặc tuần lộc bị thương. Không giống cách Lê Chân bắt, một vết thương trên người cũng không có, còn tung tăng nhảy nhót theo hắn về nhà. Hiện tại trên núi gió tuyết lớn, các thợ săn đều không đi ra ngoài săn thú, mà đứa nhỏ Lê Chân này, sao lại bắt được chừng đó tuần lộc ở trên núi?

Lê Chân cười cười: “Có một cao nhân dạy cho ta cách bắt, trong lúc dạy ta còn bắt ta thề là không được truyền ra ngoài.”

Người dân trong thôn vốn chất phác, tuy rất hâm mộ, nhưng hắn đã nói vậy thì sẽ không có ai tìm hiểu nữa. Đương nhiên, vẫn còn vài người muốn ngầm tìm hiểu, Lê Chân cũng không thèm để ý, nếu có ai theo dõi thì hắn chỉ cần hạ ám chỉ làm cho đối phương về nhà là được.

Đã phát tài, lại còn sắp qua năm mới, phải đi thăm gia đình Lê Nguyên Đức thôi. Trong lòng Lê Chân rất có ác cảm với những người trong cái nhà đó, nhưng nếu muốn làm cho những người nhiều chuyện trong thôn không lải nhải bên tai hắn cái hiếu đạo gì đó nữa, thì phải mang Tiểu Thạch Đầu đi một chuyến. Mang theo một ít điểm tâm được xem là loại tốt nhất, dù sao bên ngoài cũng đã có giấy bao, sẽ không có ai biết.

Thật ra, gia đình Lê Nguyên Đức đã bị Lê Chân doạ cho không dám gây rối nữa, mỗi lần đến nhà Lê Chân làm ầm ĩ, buổi tối cả nhà sẽ không hẹn nhau mà cùng gặp ác mộng, trong mộng có một nữ quỷ mặc một thân thanh y vừa đánh vừa mắng bọn họ.

Hình tượng nữ quỷ này là Lê Chân tìm hiểu từ một lão nhân của thôn bên cạnh, chính là mẹ ruột của nguyên chủ.

Lê Nguyên Đức và Trương thị bị gây sức ép qua mấy ngày, mỗi lần nhắm mắt đều thấy nữ quỷ. Hai người chịu không nổi, mỗi ngày đều ở nhà thắp hương bái Phật, qua một thời gian sau, mới trở lại bình thường. Bây giờ, bọn họ không dám bước qua nhà Lê Chân dù chỉ một bước. Tuy nhiên, bọn họ vẫn nhịn không được phải *nhàn thoại một chút, đơn giản là nói đối phương bất hiếu. Trương thị phát hiện nói vài nhàn thoại không có đưa nữ quỷ tới, nên càng nói lợi hại hơn.

*nhàn thoại: trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi nói mấy lời linh tinh.

Đây là lần đầu tiên Lê Chân tới nhà Lê Nguyên Đức, nhà ở của lão nhân này rất là không tồi, so với nhà Lê Chân thì tốt hơn rất nhiều. Chậc, lão nhân này cũng thật là, đại nhi tử của mình thành ra như vậy, mà còn liều mạng đi đòi tiền.

Lê Nguyên Đức ngoại trừ Lê Chân ra, còn có hai nhi tử sống ở bên ngoài. Một người tên là Lê Bảo, ở huyện thành làm ăn buôn bán, đã thành thân. Có điều, cửa hàng mà bọn họ đang làm ăn buôn bán, chính là của hồi môn của Tôn thị, cũng là mẹ ruột của nguyên chủ.

Năm đó, cha của Tôn thị chỉ có một đứa con gái này, ông dùng cửa hàng và nhà của mình làm của hồi môn gả con gái. Không ngờ, Tôn thị lại chết sớm như vậy, sau khi ông biết tin, không chịu được mấy ngày, cũng buông tay ra đi, cửa hàng kia thành tiện nghi cho Lê Nguyên Đức.

Lê gia còn có thêm một nhi tử tên là Lê Chí, chưa thành thân, sống cùng với hai vợ chồng già bọn họ. Ngoại trừ hai nhi tử này, họ còn có một nữ nhi đã gả đến thôn Vương gia, hai nhi tử và nữ nhi này đều là do Trương thị sinh ra. Ban đầu, khi Lê Chân được ba tuổi thì Trương thị được vào cửa, từ đó về sau, hắn không có nổi một ngày lành. Người trong nhà đều sai sử đại nhi tử như trâu như ngựa, đến khi hắn thành thân, thì trực tiếp đuổi người ra khỏi nhà, một phiến ngói cũng không cho, còn thường xuyên đến chiếm tiện nghi của hắn.

Lê Nguyên Đức thấy Lê Chân mang lễ vật vào cửa, mí mắt cũng không nâng, xem như không nhìn thấy, bộ dạng này là bị nữ quỷ doạ sợ rồi. Đứa con này ông vốn không hoan nghênh, nếu đã không dám chọc, thì không nên nhìn tới thì hơn.

Lê Chân cũng lười khách sáo với bọn họ, còn chuyện gọi bọn họ là cha mẹ, nằm mơ đi, hắn không hề có cảm tình với những thân nhân này.

Đặt điểm tâm lên bàn, Lê Chân ôm Tiểu Thạch Đầu, phụ tử hai người ngồi bất động một bên. Trương thị ám chỉ vài lần trong nhà không có nước, muốn có thì phải đi gánh nước. Lê Chân không thèm nghe, trong phòng ngoại trừ Trương thị đang ám chỉ, còn lại không ai nói gì.

Bọn họ cứ ngồi như vậy lúng ta lúng túng, đến khi tới giờ cơm, Lê Chân mới nhấc thân dắt Tiểu Thạch Đầu rời đi. Với tính tình của Trương thị, khẳng định sẽ không giữ bọn họ ở lại ăn cơm. Đương nhiên, hắn cũng chướng mắt việc ăn cơm với cả nhà Lê Nguyên Đức.

Dọc theo đường đi, Lê Chân cười tủm tỉm chào hỏi với từng người trong thôn, nói mình vừa đi thăm gia gia của Tiểu Thạch Đầu.

Chờ tới ngày hôm sau, có một lời đồn truyền ra ngoài, nói Lê Chân mang theo nhiều lễ vật đi thăm cha của hắn. Mà cha hắn thì ngay cả chuyện mời ở lại ăn cơm cũng không làm, còn đuổi con mình về, làm cho Trương thị tức muốn chết.

Ban đầu, Lê Chân không chú ý đến tin đồn này, hắn chỉ cảm thấy muốn đi thăm thì đi thôi, những người nhiều chuyện đó chắc chắn sẽ còn tới nhà hắn dong dài, bàn về chuyện hiếu đạo và bất hiếu. Hắn thì không định ngày nào cũng dùng tinh thần lực hạ ám chỉ đuổi mấy người kia đi, dứt khoác để cho bọn họ ngồi nhiều thêm một chút.

Lúc đó, đến giờ ăn cơm, hắn biết Trương thị căn bản sẽ không chuẩn bị cơm cho bọn họ, nên mới mang Tiểu Thạch Đầu rời đi. Chỉ là, lúc rời đi rồi, hắn đột nhiên nhận ra ý của đối phương là thấy sắp đến giờ cơm nên mới đuổi hắn đi. Lê Chân cũng không phải thánh mẫu, trên đường về, hắn cố ý chào hỏi với những người trong thôn, thuận tay gieo thêm tiếng xấu cho Trương thị và Lê Nguyên Đức.

Sau khi Lê Chân bọn họ về nhà, bữa cơm ở nhà mới chính là mỹ thực. Từ trấn trên mua về nào là thịt kho, gà hấp, thịt khô, cùng một nồi cơm lớn, bọn họ bưng ra bàn, miễn bàn hương vị thơm bao nhiêu.

Tiểu Thạch Đầu còn làm thêm một ít giá đỗ, dùng muối, giấm, dầu mè quấy đều lên, trông giòn rụm rất ngon miệng.

Lê Chân lại nấu thêm một nồi canh cá, chính là cá mang từ trên núi xuống, suy xét đến chỗ tốt của số cá này, Lê Chân đổ canh cá ra non nửa bát, chia cho hai tiểu gia hoả. Hắn không dám múc quá nhiều, vì cá này có rất nhiều năng lượng. Đối với Lê Chân, năng lượng trong số cá này so với thuốc bổ trăm năm còn nhiều hơn, thứ này không thể tuỳ tiện ăn, tiểu hài tử càng không cần phải ăn quá nhiều đồ bổ.

Nói là non nửa chén, thật ra khi múc ra, mỗi người chỉ được một ngụm, Tiểu Thạch Đầu ngửi mùi thơm mê người đến lạ lùng của canh cá, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Lê Chân nhìn bộ dạng thèm ăn của bé, cười nói: “Không phải là ta không muốn cho hai người các ngươi ăn, mà thứ này quá bổ, sợ các ngươi ăn không vô. Canh này tốt nhất chỉ nên uống một ít, nếu thấy không thoải mái thì không cần uống thêm.”

Tiểu Thạch Đầu gật đầu, nhấp một chút canh cá. Mùi vị món canh này thật sự rất ngon, nhưng khi uống vào thì cảm thấy có hơi nóng, từ trong cổ họng trực tiếp chui vào dạ dày. Tiểu Thạch Đầu chỉ uống một ngụm, đã cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, hơi nóng làm cho cả người bé bị bức phát nhiệt. Chân cẳng tiểu gia hoả có chút nhũn ra, ngồi không vững, tựa vào người Lê Chân, liên tục thở phì phò.

Lê Chân vẫn luôn cẩn thận nhìn chằm chằm biến hoá trên người Tiểu Thạch Đầu, quan sát hơn nửa ngày, phát hiện nhiệt độ cơ thể của bé chỉ thoáng tăng lên một chút, ban đầu nhịp tim và hô hấp có hơi nhanh, sau đó khôi phục lại bình thường.

Tiểu Thạch Đầu không biết đã ngủ từ khi nào, nhìn canh cá còn dư trong bát, Lê Chân dứt khoát không cho Du Nhi uống. Thân thể của tiểu cô nương vốn rất yếu, dưỡng nửa năm mới tốt lên một chút, thôi thì tiếp tục chờ, chờ cho bé lớn thêm chút nữa.

Lê Chân nhìn Du Nhi ăn cơm xong, hắn ăn hết canh cá còn thừa lại, chỉ ăn một chút mà cả người đã tràn đầy hơi nóng. Hắn nhịn không được, lập tức đi ra sân tiếp tục luyện ba mươi sáu động tác.

Lê Chân bắt đầu thực hiện, chi tiết của mỗi động tác hắn đã sớm ghi nhớ ở trong đầu. Một lần rồi lại tiếp một lần, Lê Chân dần dần quên mình đã đi vào trung tâm của cảnh giới, hắn lặp đi lặp lại những động tác kia, một dòng nước ấm len lỏi trong người hắn, theo những động tác đó, dần kích động lên.

Trong sân. Không! Không chỉ là ở trong sân, toàn bộ ánh nắng trong thôn Lê gia gần như đều bị Lê Chân thu hút tập trung lại với nhau. Những người đang phơi nắng trong thôn chỉ cảm thấy hình như trời đột nhiên lạnh hơn, bọn họ lập tức vội vã chạy về nhà.

Lê Chân thì không hay biết gì, mà chỉ tiếp tục lặp đi lặp lại động tác, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau. *Một khắc, trước khi mặt trời ló dạng, Lê Chân cảm thấy đỉnh đầu đột ngột sáng ngời. Một lát sau, cả người hắn thanh tỉnh trở lại, hắn cảm thấy giờ phút này, tinh thần lực của mình giống như ánh nắng mặt trời vậy, đều lộng lẫy sáng ngời.

*một khắc: 15 phút.

Trên thực tế, nếu có một dị năng giả hệ tinh thần khác ở chỗ này, thì sẽ phát hiện tinh thần lực của Lê Chân giống như mặt trời nhỏ sáng ngời đến loá cả mắt.

Thật thoải mái, Lê Chân hoàn toàn không cảm thấy ủ rũ một chút nào, hắn chỉ cảm thấy cả người tràn trề tinh lực.

Tiểu Thạch Đầu đã tỉnh, khuôn mặt của tiểu gia hoả đỏ rực, nhưng mắt thì sáng lấp lánh. Như vậy, một đêm trôi qua, bé đã tiêu hoá hết canh cá.

Ngày hôm sau, ba người cùng nhau ăn thức ăn còn thừa lại hôm qua. Trong lúc đó, Tiểu Thạch Đầu còn phát hiện sức lực của mình hình như đã tăng lên một chút, khiến cho bé kích động không thôi.

Lê Chân tiếp tục quan sát ba mươi sáu động tác trong Bảo Châu, tuy ba mươi sáu động tác này hắn đã học xong. Nhưng nếu quan sát lại thì có thể giúp tinh thần lực tăng lên, Lê Chân tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Chương trước Chương tiếp
Loading...