Tự Mình Nuôi Sói
Chương 28
Edit: Hoạt Đồng “Trác Hàng…” Tiếng nức nở mềm mại, lộ ra một hơi thở mê người, trái tim Nguyên Trác Hàng đập mạnh, ánh mắt không an phận nhìn Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ nín thở, chú ý đến từng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng cửa đóng vào lại mở ra, cảm xúc căng thẳng của Tiêu Thỏ mới dần buông xuống. Cô kéo lấy tay Nguyễn Trác Hàng nói: “Chúng ta ra ngoài thôi!” Nếu còn tiếp tục ở đây, đợi lát nữa lại có người đi vào, thì xấu hổ chết mất. Dường như ông trời hôm nay muốn trêu ngươi Tiêu Thỏ, cánh cửa bên ngoài lại một lần nữa được mở ra. Tiêu Thỏ xấu hổ kéo kéo tay Nguyễn Trác Hàng, nhìn đôi mắt tràn ngập vui vẻ của anh. Anh cười giảo hoạt nói: “Xem ra, ông trời không hy vọng chúng ta trở về nha.” “Trác Hàng…” Tiêu Thỏ nũng nịu bắt lấy cái tay đang không an phận sờ trái mó phải của anh, hy vọng anh sẽ nghe theo lời cô. “Suỵt… đừng nói chuyện.” Bàn tay Nguyễn Trác Hàng chui vào áo Tiêu Thỏ, cô hoảng hốt đến mức không dám lên tiếng, chỉ có thể bắt lấy bàn tay đang thắp lửa khắp nơi. “Ngoan!” Nguyễn Trác Hàng mở miệng đầy mê hoặc. Anh ôm chặt cô gấp gáp hôn ngấu nghiến, bờ môi nóng ấm ngậm mút miệng nhỏ của cô, cái lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng, đầu lưỡi nóng bỏng quét qua mọi ngóc ngách, thậm chí còn đảo qua đảo lại trên hàm răng. Hổn hển buông Tiêu Thỏ đang hít thở không thông ra, Nguyễn Trác Hàng ngồi lên nắp bồn cầu, lại đặt cô ngồi trọn trên đùi. Hành động này, người ngốc cũng biết anh muốn làm cái gì, lần trước trong rạp chiếu phim họ cũng đã từng làm vậy. Tiêu Thỏ liều mạng chống cự lại Nguyễn Trác Hàng, “Đừng! Sẽ bị người khác phát hiện đó.” Nguyễn Trác Hàng mỉm cười nói: “Bên ngoài không có ai đâu.” Tiêu Thỏ lặng yên lắng nghe, phát hiện bên ngoài quả thực không có tiếng động, người đã không biết từ lúc nào rời khỏi rồi. “Vậy chúng ta cũng ra ngoài thôi.” Tiêu Thỏ kéo Nguyễn Trác Hàng, định đứng lên. Anh lại giống như đã quyết tâm, không chịu động đậy, chỉ chỉ xuống dưới đũng quần, “Như vậy anh ra ngoài sao được.” Tiêu Thỏ liếc mắt qua nơi nào đó của anh một cái, mặt đỏ bừng, cảm thấy anh thật không biết xấu hổ, cô bối rối nói: “Vậy, vậy phải làm sao?” “Thỏ con phải thương anh nha.” Nguyễn Trác Hàng đột nhiên dùng giọng nói ngọt như mật dụ dỗ Tiêu Thỏ, cái đầu vẫn cọ cọ vào cổ cô, giống như một đứa trẻ to xác. Bộ dạng này của anh thật khiến cô khó mà cự tuyệt nổi. Đấu tranh hai giây, Tiêu Thỏ liền chưng ra mộ mặt nhăn nhó, tủi thân nói, “Em thương anh, nhưng anh đâu có thương em chứ.” Nguyễn Trác Hàng nghe xong liền bật cười, “Anh không thương em thì thương ai.” Anh nâng cằm cô lên, ngậm lấy đôi môi, tinh tế liếm mút. Một lúc lâu sau, Nguyễn Trác Hàng mới rầu rĩ nói: “Anh khó chịu quá.” Tiêu Thỏ lén nhìn trộm bảo bối của anh, nó đã đội đũng quần lên thành một cái cô nhỏ rồi, như vậy khiến anh rất khó chịu sao? Cô cũng không biết nữa, nhưng nhìn vẻ mặt anh có vẻ thực sự như vậy, nhưng mà lần trước làm cái đó, cô cũng rất khó chịu nha. Cô mặt mày nhăn nhó, “Nhưng mà làm như vậy, em sẽ rất đau, rất đau đó.” Nguyễn Trác Hàng vừa nghe, ánh mắt đã phát sáng, chưng ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, “Do lần trước là lần đầu tiên, đau là rất bình thường, khi từ con gái biến thành phụ nữ, ai cũng đều như vậy, lần tiếp theo sẽ không đau nữa, hơn nữa còn rất là thoải mái.” “Thật vậy sao?” Tiêu Thỏ không tin nhìn Nguyễn Trác Hàng. “Chẳng lẽ anh lại lừa em?” Nguyễn Trác Hàng cố ý khoa trương tâm trạng, Tiêu Thỏ đơn thuần nói: “Anh căn bản đâu có thương em chứ, đừng giả bộ nữa, trông thật xấu.” Nguyễn Trác Hàng có chút không nhịn được nữa, anh giống như con sói hung ác nhìn chằm chằm vào đôi môi cô. Cánh tay dài vươn tới, ôm cô vào trong lòng, răng môi gắn bó, hai người thân mật ôm nhau. Nguyễn Trác Hàng mon men cởi quần Tiêu Thỏ ra, cô nhùng nhằng không chịu, anh lại dùng phép khích tướng, tủi thân nói: “Lẽ nào vừa rồi em để Hạ Thiên hôn, là do thích cậu ta rồi sao? Hay người em thích là Hiên Viên Lăng, em vậy mà lại đồng ý để cậu ta dẫn đi trượt băng cơ đấy.” “Đâu có, đâu có.” Tiêu Thỏ quýnh lên, sợ Nguyễn Trác Hàng hiểu lầm, nào có để ý đến chuyện quần có bị anh cởi ra không nữa chứ! Thấy mưu lược thành công, Nguyễn Trác Hàng cười giống như hồ ly trộm được thịt. Anh không nghĩ đến chuyện tính kế với Thỏ con ngây thơ như vậy có gì không tốt. Nhưng Nguyễn Trác Hàng không muốn nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện của cô, anh thấp giọng nài nỉ: “Thỏ con, cho anh, anh khó chịu quá.” Giọng nói anh trầm thấp, lôi cuốn, ngay cả ngữ điệu nghe ra còn có chút hèn mọn. Không đành lòng nhìn Nguyễn Trác Hàng bị dục vọng dày vò, hơn nữa nhìn anh khó chịu, trong lòng Tiêu Thỏ cũng rất không thoải mái. Cô chủ động ôm lấy cổ anh, hôn môi anh, rồi khẽ nói: “Em sợ đau.” Nguyễn Trác Hàng được sự cho phép, động tác nhẹ nhàng, hướng xuống đũng quần cô. Bàn tay to lớn của anh chạm vào nơi tư mật, giọng nói đầy yêu thương, “Lần này anh sẽ dịu dàng hơn.” Lần trước anh nhịn tới mức suýt chút nữa nổ tung huyết quản, chỉ cần cô kêu đau, anh sẽ rút ra khỏi người cô, anh yêu cô, không chỉ đơn giản là mê luyến thân thể cô mà thôi, anh đương nhiên sẽ không chỉ nghĩ đến sự vui vẻ của bản thân, đối với anh, cảm giác của Tiêu Thỏ là quan trọng hơn tất thảy. Nguyễn Trác Hàng một tay nâng bờ mông nhẵn bóng của cô lên, một tay thăm dò vào trong áo, tìm đến một nơi mềm mại, bàn tay ôn nhu đặt ở đó không muốn rời đi nữa. Tiêu Thỏ híp mắt, cảm nhận sự thoải mái. Bởi vì hai người đã không phải lần đầu tiên, có kinh nghiệm lần trước, Nguyễn Trác Hàng lần này đã khá thuần thục khiêu khích Tiêu Thỏ hơn trước, bàn tay ấm áp chu du, vỗ về khắp thân thể, khiến cô liên tục rên khe khẽ. Nguyễn Trác Hàng ngậm lấy môi cô, tinh tế nhấm nháp, thương yêu cuốn lấy đầu lưỡi, cùng nhau nhảy múa. Hạ thân nóng rực vừa vặn đặt tại nơi mềm mại, muốn để cô thích ứng trước, anh đặt Tiêu Thỏ ngồi lên trên, đung đưa eo cô, ma sát lẫn nhau lặp đi lặp lại. Lúc nhận thấy cô đã đủ ẩm ướt, anh mới đỡ lấy lửa nóng, chậm rãi đẩy vào trong Đau đớn lần trước khiến cô ấn tượng sâu sắc, Tiêu Thỏ cả người căng cứng, chờ đợi cơn đau đớn ập đến. Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy bộ dáng giống như đối diện với kẻ địch của cô, cười khổ nói, “Thỏ con, em phải thả lỏng.” Người cô cứ căng cứng như vậy, anh cũng không thuận lợi tiến vào được. Lời anh nói cũng không khiến cô thả lỏng ra chút nào, anh chỉ có thể vừa tiếp tục âu yếm lấy bờ môi ngọt ngào của cô, vừa nắm lấy hai bầu ngực căng tròn, lúc mạnh lúc nhẹ mà xoa nắn. Nghe thấy tiếng rên khẽ, vào lúc cô không chú ý, anh lại chậm rãi đẩy vào trong thêm chút nữa. “Ư…” Chờ cô thích ứng một chút, sau khi hai đầu lông mày nhăn chặt dần dần giãn ra, anh mới dám thử đẩy mạnh thân thể. Nhìn vẻ mặt cô dần dần nhũn ra, chuyển thành kiệt sức, anh mới trêu ghẹo nói: “Có phải không đau nữa, mà rất thoải mái không?” Tiêu Thỏ thơ ngây đáp lại, “Vâng, rất thoải mái.” Khóe môi Nguyễn Trác Hàng cong lên, Thỏ con của anh vẫn luôn đơn thuần như vậy, không cần anh ra sức chạy theo đoán tâm tư, có được một người con gái như vậy, là phúc của anh. Thể lực Tiêu Thỏ vốn không tốt, lại thêm việc lần này cô ở trên, hao hết bao nhiêu là sức lực, không lâu sau liền thở hổn hển oán trách, “Ư… em mệt…” Thấy cô như thế, Nguyễn Trác Hàng cũng không muốn ở đây thể hiện bản lãnh đàn ông kéo dài được bao lâu, hôn đôi môi đỏ mọng, đỡ lấy eo cô, mãnh liệt ra vào thêm mười mấy cái. Một khắc cuối cùng, anh nâng mông cô lên, rút ra khỏi người cô, để tinh hoa phun trào hết ra bên ngoài, rớt xuống đầy đất. Bởi vì anh yêu cô, nên sẽ không để cô bị thương. Sau khi Nguyễn Trác Hàng phóng thích toàn bộ cơ thể, mới lại tiếp tục hôn cô. Anh rút vài tờ giấy ra, cẩn thận giúp cô lau chùi nơi tư mật. Cô gương mặt đỏ hồng vẫn ngồi đó không nhúc nhích, mặc anh làm gì thì làm. “Thỏ con hôm nay thật giỏi.” Anh cất lời khen ngợi. Cô ôm Nguyễn Trác Hàng, cả đầu vùi vào cổ anh, giống như con đà điểu, không nói gì, tùy anh lăn qua lăn lại. Sau khi Nguyễn Trác Hàng giúp cô lau sạch sẽ, rồi mặc lại quần áo cho cô, đặt cô ngồi lên nắp bồn cầu, mới lau cho chính mình. Nhìn cơ thể gầy gò nhưng vô cùng sexy của anh, cô không khỏi lại đỏ bừng mặt, chẳng trách mỗi lần nhìn cô, anh lại có bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Đợi hai người chỉnh trang lại xong, Nguyễn Trác Hàng bước đi trước ra ngoài. Sau khi nhìn một lát, thấy không có người, anh mới dắt tay Tiêu Thỏ đi ra. Trước đó vốn có chuyện không vui vẻ, nhưng sau khi làm việc vừa rồi, tâm trạng của Nguyễn Trác Hàng đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Hai người bọn họ mất tích lâu như vậy, không nghi ngờ gì mà đã tuyên bố với mọi người rất nhiều việc, tin rằng những người có ý đồ với Tiêu Thỏ, hẳn sẽ đều chùn bước. Nguyện vọng thì tươi đẹp, nhưng thực tế chung quy luôn rất tàn khốc, lời này, phải mãi sau này Nguyễn Trác Hàng mới hiểu được. Khi Nguyễn Trác Hàng nắm tay Tiêu Thỏ đi ra, Hạ Thiên chính là người đầu tiên chạy đến, vẫn ngây ngây ngốc ngốc hỏi: “Hai người vừa đi đâu thế? Sao tôi vào nhà vệ sinh tìm mà không thấy hai người.” Giương mắt ra nhìn phía sau bọn họ, chắc chắn là vừa từ nhà vệ sinh đi ra, lẽ nào bọn họ ở trong nhà vệ sinh nữ? Hạ Thiên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trác Hàng. Nguyễn Trác Hàng sau khi no bụng, tâm trạng tự nhiên cũng rất vui vẻ, mặc kệ thái độ soi mói của Hạ Thiên, dắt tay Tiêu Thỏ đang lo lắng về phía khu nghỉ ngơi. Sau khi kéo cô ngồi xuống, mới cố tình hỏi một câu: “Có phải rất mệt? Chân rất mỏi không? Tiêu Thỏ trừng mắt nhìn Nguyễn Trác Hàng một cái, sau đó mới ghé vào bên tai anh nói: “Đùi trong rất khó chịu đó.” Nguyễn Trác Hàng nghe cô nói vậy, cũng không kiêng dè trường hợp, liền giúp cô xoa bóp. Tiêu Thỏ mặt đỏ tai hồng đánh lên tay anh, chột dạ nhìn quanh bốn phía, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có học sinh nào chú ý tới. Dĩ nhiên, đây chỉ là tự cô suy diễn mà thôi, người chú ý đến bọn họ, nhiều không kể xiết. Do nguyên nhân thân thể của Tiêu Thỏ, Nguyễn Trác Hàng viện cớ, nói với người đón sinh nhật hôm nay là Hạ Thiên một tiếng, dẫn Tiêu Thỏ về trước. Sau đó, các học sinh khác cũng dần giải tán. Trên đường về nhà, Tiêu Thỏ thấp thỏm không yên hỏi Nguyễn Trác Hàng, “Anh nói coi, chuyện hôm nay chúng ta làm, có phải bị mọi người phát hiện rồi không?” Nguyễn Trác Hàng tràn đầy tự tin phủ nhận, “Sao có thể, tuyệt đối không.” Không bị phát hiện mới lạ, Nguyễn Trác Hàng chỉ cười trộm trong lòng, không dám để cô biết. Làm như vậy mặc dù có chút đê tiện, nhưng để bảo vệ Tiêu Thỏ, anh cũng không còn cách nào khác. Ai bảo Thỏ con của anh tốt đẹp như thế, khiến sói trông thấy chỉ muốn nuốt vào bụng. Anh đương nhiên đã để lại hơi thở của anh trên người Tiêu Thỏ, để cho những người khác biết, Tiêu Thỏ là của ai. Tiêu Thỏ thực sự rất tin tưởng Nguyễn Trác Hàng, anh nói gì thì cô sẽ nghe đó, cũng không lo lắng về vấn đề này nữa. Hai người ngọt ngọt ngào ngào đùa nghịch một lúc, Nguyễn Trác Hàng mới không nỡ mà đưa cô về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương