Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 9: Bệnh Nhân Có Tiền
Dịch: Hoàng Hi BìnhBiên: rivulet***Bắc Brook, mưa vừa, nhiệt độ biểu kiến* là 19°C. *nhiệt độ biểu kiến: là một chỉ số kết hợp nhiệt độ và độ ẩm tương đối của không khí trong các khu vực bóng râm để ấn định nhiệt độ tương đương theo cảm nhận của con người, về mức độ nóng bức mà người ta cảm nhận nếu như độ ẩm có giá trị khác trong bóng râm. Kết quả này còn được biết đến như là "nhiệt độ không khí theo cảm nhận", "nhiệt độ biểu kiến", "cảm nhận thật" hay "như cảm nhận"Quang cảnh thật ảm đạm. Một chiếc Subaru Impreza cao cấp hạng sang mới tinh đang chạy dưới trời mưa, bắn nước tung tóe trên mặt đường. Trong xe, Đỗ Duy ngồi ở ghế lái, một tập hồ sơ bệnh án đặt ngay ở ghế bên cạnh. Phía trên một hồ sơ bệnh án, ghi thông tin như sau: 3:35 Chiều, Thứ Bảy, ngày 19 tháng 4. Họ và tên: Alexis Giới tính: Nữ Tuổi: 26 Tình trạng: Lo lắng quá độ tạo thành ảo giác Biểu hiện cụ thể: Vô thức phá hoại những đối tượng ở xung quanh, chẳng hạn như: bàn ghế, TV, máy vi tính, mỹ phẩm, v.v. và hoang tưởng mọi việc đều do sự thao túng của một lực lượng thần bí nào đó. Thuốc điều trị: Flupentixol[1], melitrazin[2] Đề nghị: Không có …… Ring... Điện thoại đã được kết nối. "Bác sĩ Đỗ Duy?" "Yes, xin chào. Cô Alexis." "Có chuyện gì không ạ?" “Cô đã hẹn tư vấn tâm lý vào tuần trước. Gần đây, nhà tôi đang sửa sang lại, nên tôi định ghé qua nhà cô để tìm hiểu tình hình hiện tại của cô." "Chuyện này khiến em bất ngờ quá, giờ em đang ở nhà. Anh có thể đến bất cứ lúc nào. Anh ơi, anh đã ăn gì chưa?" "Tôi chưa, tôi sẽ ăn sau." …… 10 phút sau. Tiểu khu Furman. Một nhân viên bảo vệ da trắng ngăn cản Đỗ Duy. "Hey, thưa ngài, đây là một tiểu khu cao cấp. Người không phận sự miễn vào." Anh ta đến gần chiếc Subaru Impreza và gõ vào cửa kính. "Tôi là Đỗ Duy, một bác sĩ tâm thần ở Bắc Brooke được cô Alexis mời tới, tôi tới khám bệnh." Đỗ Duy hạ cửa kính xe xuống và đưa cho bảo vệ giấy phép hành nghề bác sỹ tâm lý. "Bác sĩ tâm lý của cô Alexis? Xin chờ một chút, tôi cần gọi điện thoại xác minh." Trong khi nói, nhân viên bảo vệ da trắng bước vào phòng bảo vệ và gọi cho Alexis. Một lúc sau, bảo vệ da trắng làm động tác ok qua cửa kính, sau đó cửa cuốn điện tử từ từ kéo lên. Đỗ Duy nhẹ nhàng đạp ga và từ từ lái vào tiểu khu Furman. Đập vào mắt là những ngôi nhà ở tư nhân, cũng không phải là các công trình nhà ở trong các tiểu khu thông thường. Ở Bắc Brooke, một ngôi nhà như vậy có giá hơn 700.000 đô la Mỹ. Không nghi ngờ gì về việc Alexis là một phụ nữ giàu có. Nhưng đối với Đỗ Duy, người phụ nữ này rất phiền phức... …… Reng reng reng...... Sau khi Đỗ Duy đậu xe, hắn đến trước cửa nhà của Alexis và bấm chuông cửa... Giây tiếp theo. Âm thanh mở cửa vang lên. "Bác sĩ Đỗ Duy, rất cảm ơn anh đã đến thăm em trong thời tiết xấu như thế này. Anh vào đi." Sau cánh cửa, một người phụ nữ tóc bạch kim ăn mặc sành điệu với chiếc khăn choàng không tay đang rất phấn khích. Dáng người rất chuẩn, mặc một chiếc sweater rộng nhưng lại vô tình làm lộ ra đường cong tuyệt mỹ. Phía dưới chắc đang mặc một chiếc váy ngắn, do chiếc sweater cỡ lớn che mất, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài, trắng nõn và thẳng tắp. "Xin chào, cô Alexis." Đỗ Duy gật đầu chào, rồi kín đáo quan sát một lượt xung quanh nhà. Ừm…… Trang trí rất sang trọng, cơ bản đều là đồ cao cấp. Bàn, sofa, sàn nhà, đồ gia dụng, tất cả đều là đồ sang trọng và đắt tiền. Đỗ Duy thậm chí còn nhận thấy chiếc đồng hồ treo tường trong nhà cô là đồ cổ từ thế kỷ trước, vật vô giá. Chỉ là kim giờ luôn dừng ở vị trí 2 giờ, hình như đã bị hỏng. Alexis bĩu môi, nói: "Bác sĩ Đỗ Duy, đừng gọi em là cô này cô nọ nữa, em thích anh gọi em bằng tên cơ. Như thế sẽ khiến em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta giống như bạn bè." Đỗ Duy im lặng một phút: "Được, Alexis." "Thế này mới đúng, anh Đỗ Duy." Tự nhiên loại bỏ hai chữ bác sĩ, Alexis dẫn Đỗ Duy vào và mời hắn ngồi trên sô pha. "Anh có muốn uống gì không? Nước lọc? Cà phê? Hay rượu vang đỏ? Trong hầm rượu của em có 2 chai vang đỏ thượng hạng của Musini Winery. Anh muốn uống một chút không?" Đỗ Duy rất lễ phép nói: "Cà phê là được." “OK.” Alexis nở một nụ cười dịu dàng, xoay cái eo thon đi vào trong bếp. Nhìn cô đi vào trong mà Đỗ Duy cảm thấy đau đầu. Hắn là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Bắc Brook. Alexis đã tìm gặp hắn vào ngày 19 tháng trước, đó chỉ là một buổi tư vấn tâm lý bình thường, nhưng người phụ nữ này lại có hứng thú với mình. Nói thẳng, Đỗ Duy biết mình rất đẹp trai, và trải nghiệm thời niên thiếu khiến hắn trở nên rất đặc biệt. Khi tốt nghiệp, giáo viên đánh giá hắn thế này: Cô độc, lý trí, có thể giữ bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, thích hợp làm cảnh sát điều tra tội phạm hơn làm bác sỹ tâm lý. Cô độc, lý trí, lạnh lùng thường được xem là phong cách đàn ông thành đạt. Đẹp trai, có tiền, phong độ. Tất cả yếu tố trên đều có sức hút chết người với phụ nữ. Nhưng Đỗ Duy không có hứng thú với cô nàng, trên cơ sở mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, chuyện tình này khó lòng xảy ra. Vậy nên, trước giờ hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng với người phụ nữ lắm tiền, Alexis này. Mà hôm nay, mục đích hắn gặp cô dĩ nhiên không đơn thuần. Đỗ Duy tỉ mỉ phân tích tình huống của mình, muốn khôi phục lại sự cân bằng giữa 2 ác linh, chỉ có thể thêm một thế lực mới, ác linh thứ 3. Hắn đã tìm kiếm trên Internet một thời gian dài, các sự cố về ác linh ở Brooke không nhiều như tưởng tượng. Cũng có thể là do các cơ quan chính phủ tác động để che giấu một số tin tức. Sau khi xem xét bệnh án của cô Elsa vừa chết, Đỗ Duy tập trung vào bệnh án của mình. Hắn nghi ngờ rằng nhiều người trong hồ sơ bệnh án, cho rằng mình đã gặp phải ác linh là đúng sự thật. Nhưng một số thì mới nhìn đã thấy cực kỳ nguy hiểm, số khác thì ở quá xa, không thích hợp tiếp xúc. Vì vậy, sau khi lựa chọn cẩn thận, Đỗ Duy đã chuyển hướng về phía Alexis. Đúng lúc này, Alexis bước đến với một bình cà phê và một ít đồ ăn nhẹ. "Hạt cà phê nhập khẩu từ Ethiopia, em nghĩ anh sẽ thích nó." Trong khi rót cà phê vào tách của Đỗ Duy, Alexis nhìn anh và nói: "Nếu như lát nữa có thời gian, chúng ta có thể ăn tối cùng nhau. Có một nhà hàng cao cấp gần đây, em là hội viên VIP." Đỗ Duy lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, ta vào vấn đề chính đi. Alexis, tình hình của em dạo này thế nào? Có còn thỉnh thoảng xuất hiện ảo giác, hoặc là đập phá đồ đạc ở nhà không?" Alexis ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không, từ lần trước gặp anh, bệnh tình của em đã thuyên giảm rất nhiều, mấy ngày gần đây em không còn gặp ảo giác nữa." Nói đến đây, cô lại cười và nói: "Em đã uống thuốc đều đặn theo hướng dẫn của anh. Anh là một người đàn ông rất tốt, điều đó khiến em cảm thấy an tâm". Đỗ Duy tự động lọc đi một số lời khen nhàm chán của cô, hơi cau mày, sau đó nói: "Được rồi, ngoài chuyện đó ra, giờ giấc làm việc và sinh hoạt của em có gì thay đổi không? Nếu anh nhớ không lầm, lần trước em nói với anh, sau 12h, cơn đau do ảo giác khiến em gần như không ngủ được ”. Alexis gật đầu nói: "Là thế này, thời điểm đó, dù có uống bao nhiêu thuốc ngủ chăng nữa, sau 12 giờ em đều sẽ thức dậy. Em đã từng nghi ngờ mình đã gặp phải một sự kiện siêu nhiên khó hiểu nào đó." Sau đó cô nói tiếp: "Còn về giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, hiện giờ mọi thứ đều bình thường, mỗi ngày đúng 2 giờ chiều ngủ trưa, 4 giờ chiều tỉnh dậy." Chú thích:[1] Flupentixol: còn được gọi là flupenthixol, được bán trên thị trường dưới tên thương hiệu như Depixol và Fluanxol là một loại thuốc chống loạn thần điển hình của nhóm thioxanthene[2]Melitracen là thuốc chống trầm cảm ba vòng được bán ở châu Âu và Nhật Bản bởi Lundbeck và Takeda, để điều trị trầm cảm và lo âu. Ngoài các chế phẩm thuốc đơn lẻ, nó cũng có sẵn dưới dạng Deanxit, một sản phẩm kết hợp có chứa cả melitracen và flupentixol
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương