Tử Tâm Thế Thân

Chương 7



“Uy! Niếp đại Thiếu gia, bản công tử ít khi đến thăm ngươi nha.”

Một cước đá văng cửa thư phòng chuyên dụng của Niếp Tập Dịch, Bạch Tiêu khẩu khí cuồng vọng tuyên bố chính mình đến thăm người, phía sau dắt theo Ngữ Nhận đang mang một đôi mắt to hiếu kì nhìn sự vật mới mẻ xung quanh.

Mà Niếp Tập Dịch nguyên bản chỉ ngồi trước bàn cúi đầu suy tư, chợt giật mình bởi âm thanh của người vừa vô lễ đến quấy nhiễu mình, đôi mày nhanh chóng chau lại, rồi hắn tức giận ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

“Bạch… Tiêu?!” Sau khi thấy rõ người vừa tới… tức giận trong nháy mắt tiêu tán, Niếp Tập Dịch chỉ có kinh ngạc.

“Chính là tệ nhân! Lâu như vậy không gặp nhau, ta nghĩ ngươi cũng đã chẳng nhớ ta là ai nữa đâu!”

“Ngươi sao lại đến đây!? Vì sao không cho ta biết mà đi đón tiếp, ngươi thật là…..” Đứng lên rời khỏi chỗ bàn làm việc, Niếp Tập Dịch khó nén kích động trong lòng, tiến lên trước cùng người bạn tốt nhiều năm không gặp hào hứng vỗ tay hoan nghênh nói hảo.

“Này… còn không phải là ta biết ngươi là người bận rộn sao, mà ta cũng biết đường, chính mình đi vào là được rồi.” Cho dù đã lâu rồi không gặp măt, bọn họ vẫn là như trước vô cùng thân thiết, nhịn không được trêu chọc.

“Nhiều năm không thấy, ngươi vẫn mang cái bộ dáng này không thay đổi gì cả.” Hiểu rõ cá tính cuồng vọng này của y, Niếp Tập Dịch một mặt bất đắc dĩ cười khẽ, một mặt xuất ra phong phạm của chủ nhân, mời bọn họ ngồi xuống một bên hảo hảo chiêu đãi.

Dám nói ta như thế! Nghe vậy, Bạch Tiêu dở khóc dở cười, “Ngươi cũng thế thôi, vẫn là cái loại biểu tình làm người ta cảm giác như bị thiếu nợ ngươi vậy. Quên đi! Mải tranh cãi với ngươi, ta quên mất phải giới thiệu một người cho ngươi biết.”

Đem Ngữ Nhận đang ngồi một bên tò mò ôm đến đặt ngồi lên đùi, ôm lấy thân mình vẫn đang chăm chú quan sát bốn phía quay về đối mặt với Niếp Tập Dịch ngồi bên cạnh, rồi mới đắc ý nói, “Hắn Ngữ Nhận, là vợ kiêm tiểu nô lệ của ta!”

“Ngươi… Nhĩ hảo!” Nghe thấy lời giới thiệu kia của Bạch Tiêu, Ngữ Nhận da mặt mỏng không khỏi hồng lên, bất quá… Niếp Tập Dịch cũng không quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt này, vì thế khiến hai người bọn họ thật xấu hổ.

“Uy! Huynh đài, tốt xấu gì ngươi cũng nên quan tâm một chút đến tình hình tiền căn hậu quả của tiểu đệ ─ nhà ta đi! Đừng cứ ứng thanh như thế chứ.” Lãnh đạm như thế, quả thực là trăm năm không đổi mà.

Nghe hắn oán giận nói như thế, Niếp Tập Dịch cũng không làm ra động tác gì, chỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Rất hợp với ngươi. Phải hảo hảo đối đãi hắn.”

Câu này làm cằm Bạch Tiêu nhanh chóng xiêu vẹo cả đi, “Ai! Quên đi!”

Người này chẳng tốt tí nào! Chính là tình cảm đối với người khác thật lãnh đạm, đối với chuyện tình cảm… chỉ có bá đạo, không bao giờ có thể nắm bắt mà chỉ có trả giá.

Nếu không phải tất cả những chuyện kia y đều coi thường mà để ý đến hắn, có lẽ bọn họ cả đời này, đều không thể có cái loại quan hệ gì đáng nói đâu!

Đúng rồi! Ngược lại điều này lại khiến y nghĩ đến một chuyện! “Sao không thấy tên Kỳ kia đâu? Không phải vẫn còn đang cuộn trong ổ chăn ban ngày rồi mà vẫn không chịu dậy đi!?”

Hoàn toàn không biết được chuyện phát sinh mấy ngày nay, Bạch Tiêu một câu nói ra cái tên khiến Niếp Tập Dịch vĩnh viễn không thể quên mà cũng không thể chiếm được.

Hai chữ này, như mũi nhọn trực tiếp đâm xuyên vào trong lòng Niếp Tập Dịch, khiến hắn không khỏi nhíu mày, thân thể cao lớn không thể nhịn được mà run rẩy, đau lòng nắm chặt hai tay. Thấy vậy, Bạch Tiêu từ trước đến nay giỏi nhận biết sắc mặt người khác mà làm việc, không khỏi hô to không ổn.

Cái tên này… Nhất định là phát sinh chuyện xấu gì rồi.

“Tiểu nô, ra ngoài hóng gió một lát có được không!? Niếp phủ có rất nhiều thứ tân kỳ đó, đi xem đi!” Buông tình nhân đang ôm trong lòng ra, Bạch Tiêu lừa người đang mang một bụng hiếu kỳ mà nói.

Quả nhiên, Ngữ Nhận hệt như hắn sở kiệu sảng khỏi đáp ứng. “Hảo! Như vậy… Đợi lát nữa tiểu nô trở về tìm Bạch Tiêu!”

“Hảo! Tiểu nô mau đi đi! Bằng không hết ngày, ta sẽ không cho phép ngươi trốn “công khóa” mỗi đêm đâu!” Lôi kéo vạt áo của Ngữ Nhận, Bạch Tiêu dẫn hắn đến trước cửa, “Nhớ kỹ, không cẩn loạn kiểm tra xem trên mặt đất có gì, trừ phi ngươi muốn tiêu chảy! Cũng không cần chạy đi nghịch ngước, lạnh chết ngươi ta mặc kệ! Còn có cẩn thận đừng để bị lạnh.”

“Vâng! Lời Tiêu dặn tiểu nô sẽ nhớ rõ.” Ngữ Nhận cười khanh khách hôn lên hai mắt Bạch Tiêu rồi chạy vụt ra ngoài hoa viên cách một khoảng lớn.

“Thật là… Sao ta lại giống phụ nữ lải nhải dặn dò chồng yêu thế chứ!?” Khép cửa lại, Bạch Tiêu bất đắc dĩ cười nói.

“Ngươi có tin… bốn tháng trước, Ngữ Nhận hắn vẫn là một tiểu quan trong “Tiểu quan quán” nổi danh kinh thành hay không!?” Ngồi trở lại bên cạnh Niếp Tập Dịch, y nâng chén trà nóng lên, uống một ngụm, ẩn ý nới.

Mà ba chữ trong lời y nói, ngoài ý muốn gợi lên chú ý của Niếp Tập Dịch, nhìn y.

“Nếu không phải ngày đó ở “Tiểu quan quán” gặp gỡ hắn, có lẽ giờ ta vẫn giống như trước kia phóng đãng, không kiềm chế được bộ dáng chơi đùa nhân gian.” Đầu tiên chính là sẽ dễ dàng dự đoán được mà khi dễ Ngữ Nhận, lại không nghĩ rằng… từ nay về sau sẽ không thể đếm được trong mắt… yêu thương Ngữ Nhận nhiều như thế nào.

“Vô tình trả ra mấy vạn hai, lại chiếm được người cả cuộc đời này mình yêu nhất, ngươi nói xem có đáng giá hay không!?” Bạch Tiêu biết hắn không phải là huynh đệ có những ý kiến nông cạn, cho nên… không hề giấu diếm những chuyện trước kia của y cũng Ngữ Nhận tất cả đều nói ra.

Mấy vạn hai… Hắn Niếp Tập Dịch nghe mấy tiếng kia, có chút quen thuộc cùng châm chọc, rồi cũng từ mấy từ đó mà bao nhiêu câu nói khác chồng chất lên nhau.

Trong nháy mắt… Hắn giật mình thất thần, lâm vào trầm mặc không có phản ứng.

Bạch Tiêu ở một bên nhìn thấy tất cả những biểu hiện kia, không hiểu nghĩa là thế nào, lại nghĩ lầm là những chuyện kia có quan hệ tới Kỳ.

“Tập Dịch, ngươi với Kỳ đã phát sinh chuyện gì?” Khoái nhân khoái ngữ*, Bạch Tiêu trực tiếp hỏi. (*Người trung thực nói lời thẳng thắn)

Yêu thương một người nam nhân không phải là vấn đề, chính là… Yêu thương một người không phải là người thương của mình mới là vấn đề.

“…… Không có việc gì! Ngươi suy nghĩ nhiều rồi……”

“Ngươi bất quá đang lừa ta!”

Sau hai câu này… hai người lại lâm vào trầm mặc.

Niếp Tập Dịch cũng không nghĩ muốn nhiều lời, mà Bạch Tiêu lại đang chờ hắn nói ra, cứ như vậy… vẫn như trước chỉ có tiếng đàn man mác man mác vang lên.

“Ai… Ngươi đúng là một kẻ quái gở.” Hiểu được tính tình của hắn, Bạch Tiêu đành phải buông tha không nhiều lời gì nữa.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cũng khó trách Kỳ đối hắn không có ý tứ.

Hắn trời sinh tính tình quái gở lãnh đạm… Có khi ngay cả ta cũng không thể hiều nổi suy nghĩ của hắn, huống gì là Kỳ?!

Trừ phi xuất hiện một người có thể hiểu hắn, hiểu rõ con người của hắn, nếu không… Đời này, hắn cõ lẽ chỉ có thể có vợ mà không thể chiếm được tình yêu.

“Cứ tiếp tục như vậy… Ngươi sao phải làm thế chứ?” Chuyện này, hiện tại hắn đại khái cũng chỉ là đoán được bảy tám phần, nếu Niếp Tập Dịch không muốn nói… vậy hỏi nha hoàn trong phủ cũng sẽ hiểu.

“Chờ hắn trở về… Ta sẽ không buông tha để hắn đi nữa.” Ánh mắt lưu chuyển nhìn những bông tuyết mịn nhẹ nhàng rơi ngoài cửa sổ, trong lời nói không thể giấu được cô đơn.

“Phải không……”

Người chưa hề từ bỏ ý định này, dù thế nào cũng… sẽ không buông tha.

Nhưng nếu buông tha… cũng sẽ nhận về một thân đầy thương tích.

Bạch Tiêu đối với câu trả lời của hắn cũng đã có chuẩn bị, thế nhưng chỉ tiếp tục nhấp một ngụm trà, một ngụm trà có chút đắng……

Có phải hay không… nghe tiếng đàn thê mỹ này… mà chén trà cũng trở nên chua xót.

“Từ khi nào… Niếp phủ lại có cầm thủ sâu bi như thế này?” Bạch Tiêu hỏi ra nghi vấn vẫn ngạnh miệng từ lâu của y.

Từ lúc bước vào phủ, tiếng đàn này vẫn không ngừng lại… một khúc lại một khúc ngân lên đầy đau thương.

Tay nghề như vậy… thật thích hợp dạy dỗ cho tiểu nô chỉ biết gảy gảy dây đàn của y a!

Mà Niếp Tập Dịch nói ra đáp án… vẫn chỉ là một đáp án từ nhiều ngày trước… đau thương nén lại thành thực nói ra hai chữ…

“…… Hắn là… bằng hữu…… một bằng hữu.”

Mà mấy ngày này… không hiểu sao vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng hắn, quên không được thương nhớ người kia.

Không cần loạn kiểm xem trên mặt đất có gì……

Cũng không muốn chạy đi nghịch nước……

Ở trong hoa viên chơi một lát, chỉ thấy Ngữ Nhận than khóc khổ sở, cúi đầu phiền não.

Làm sao bây giờ…… Ta đều nhớ rõ lời Tiêu dặn, thế nhưng… Ta chỉ là nhặt lên cánh hoa rơi xinh đẹp trên mặt đất, rồi lại không cẩn thận… rơi vào trong ao……

Ô…… Làm sao bây giờ?? Tiêu nếu biết… Nhất định… sẽ đối ta dùng “loại trừng phạt kia”, ô…… Ngữ Nhận phiền não, tựa hồ đã quên y cả người đang đứng giữa gió lạnh……

Tùy rằng… Cảm giác “loại trừng phạt kia” cũng không tệ lắm, nhưng mà… ở nhà người khác sẽ không được tự nhiên…

Chính là hi vọng Tiêu sẽ không nghĩ đến cái gì kỳ quái mới tốt ô……

“Cáp thu!” Đánh một cái hắt xì thật to, Ngữ Nhận lúc này mới phát giác… rất lạnh! Cũng đúng lúc này… y thấy từ mái đình phía trước, tản mát ra hương thơm đồ ăn.

“Thơm quá đi! Là canh hạt sen ta yêu nhất a!” Chịu không nổi sức hấp dẫn của đồ ăn, Ngữ Nhận cao hứng chạy nhanh đến mái đình kia.

Một bước tiến vào trong đình… Ngữ Nhận thấy một vị công tử suối tóc thả xõa không búi lên đang say mê gảy đàn, lúc này y mới bừng tỉnh đại ngộ, từ nãy bên tai đều là tiếng đàn thê ai, nguyên lai là từ đôi tay khéo léo kia của hắn.

Mà bóng dáng vị công tử này… có chút nhìn quen mắt……

“Thực ca ca!?”

Ngữ Nhận không thể tin nhìn người trước mắt… đã từng nghĩ rằng mình sẽ vô pháp tái kiến hắn lần nữa.

Bóng dáng quen thuộc kia, vì y bỗng nhiên la lên, mà đôi tay đang vững vàng gảy đàn… cũng run rẩy rồi dừng lại.

Khuô mặt tái nhợt không chút máu, chẩm rãi quay ra hướng y, mang theo thanh âm thận trọng mà không xác định hỏi hại: “Ngữ…Nhận??”

“Là ta! Chính là Ngữ Nhận a! Thực ca ca ── Thực ca ca ──” nghe thấy hắn nói lên tên mình, Ngữ Nhận là kích động, là vui sướng chạy nhanh về hướng hắn, bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.

Sao có thể như vậy!? Sao có thể như vậy!? Hắn thế nhưng lại ở nơi này… là người mà bản thân luôn tuyệt vọng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại!!

“Ngữ Nhận… Ngươi sao lại ở chỗ này?? Ngươi không phải là……” Mấy tháng trước… người được một hành thương chuộc thân chẳng lẽ lại là ngươi……

Nhìn thấy thủ túc* ngày xưa, Đỗ Thực trong tâm tuy rằng kích động nhưng vẫn không mất bình tĩnh mà đưa ra nghi vấn.(*anh em:3 Thật ra thủ túc là chân tay, cơ mà để nguyên thế kia ý nghĩa hơn phải hơm:3)

“Là Tiêu mang ta tới!” Cả người dính lấy thân mình của Đỗ Thực, Ngữ Nhận tươi cười hạnh phúc nói.

“Tiêu? Là người chuộc thân cho ngươi… là người kia sao?”

“Đúng vậy! Vốn Tiêu muốn mang ta đến Giang Nam chơi đùa, bất quá… thật may là hắn lại thuận đường tới đây thăm hảo hữu*, nếu không thì… ngữ Nhận sẽ không thể gặp lại Thực ca ca thế này!” nói xong, y lại nhẹ nhàng thở ra, cho rằng mọi chuyện thật phi thường nguy hiểm.

“Nguyên lai là như vậy, như thế…… hắn đối đãi với ngươi có tốt hay không?” Tuy rằng biết y giờ có thể cười sáng lạn như vậy chắc chắn là được đối đãi không tồi, thế nhưng… Đỗ Thực vẫn không khỏi nghĩ muốn nghe được chính miệng hắn chứng thực.

Nghĩ nghĩ, rồi như nhớ đến cái gì cả mặt Ngữ Nhận hồng lên, nói: “Ân… Lúc mới đầu cũng có điểm không tốt, bất quá… bất quá về sau Ngữ Nhận thật rất khoái nhạc, bởi vì Tiêu ta yêu nhất vân luôn ở bên cạnh ta a! Đương nhiên… ta… ta cũng thật thương hắn hi!”

“Thật không… Ngươi khoái nhạc như vậy thì tốt rồi!” Nhớ rõ trước kia… Ngữ Nhận luôn miệng nói hắn chính là người y thích nhất a! Nghe được câu kia… thật đúng là có chút tịch mịch!

“Không phải chỉ có ta khoái hoạt, Thực ca ca cũng rất khoái nhạc nha! Thực ca ca được ở trong một căn phòng thật lớn thật lớn… sao lại không khoái nhạc chứ?” Ngữ Nhận ngây thơ, cứ đơn thuần như vậy mà hỏi Đỗ Thực, người thoạt nhìn… sẽ biết ngay rằng hắn đang không hề ổn chút nào.

Ta!? Nghe vậy, Đỗ Thực có chút kinh ngạc.

 Ta… có khoái hoạt không?

Có khoái hoạt không? Ta lúc này… ta như vậy…… là khoái hoạt??

Thản nhiên xuất ra một nụ cười mỉa mai, Đỗ Thực không trả lời câu hỏi của y, chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Ngữ Nhận, chuyển đề tài: “Ngữ Nhận sao lại toàn thân ướt đẫm thế này?? Ngươi… lại đi nghịch nước!?”

A! Ngay cả Thực ca ca cũng nói như vậy. “Không phải như vậy! Là… là Ngữ Nhận không cẩn thận bị rơi xuống ao thôi!” Hắn ngượng ngùng mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ngốc nghếch nói rõ ra hành động vụng về của mình.

“Ngươi a… Vẫn cứ hồ đồ như vậy.”

Cời xuống áo bông khoác bên ngoài trên người mình, phủ thêm cho thân mình đang nằm trong lồng ngực, Đỗ Thực vẫn giống như trước kia không lấy chuyện ngốc nghếch này của y ra đùa giỡn.

“Hi! Thực ca ca không giống trước kia, thân thể trở nên gầy như vậy, hơn nữa… còn trở nên rất thơm!” Ngữ Nhận lại ở trong lòng ôm chặt lấy hắn, cọ xát cọ xát vào trong lồng ngực hắn, lại bắt đầu làm nũng.

“Ngươi… lại béo lên không ít.” Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của y, Đỗ Thực không nhịn được mà khóe miệng khẽ cười.

Còn hơn chính mình……

Y được bảo hộ thật tốt, bất luận là ở “Tiểu quan quán” hay là ở hiện tại sau khi được chuộc thân… y đều thực may mắn gặp được người đau cho y, thương yêu y.

Này cũng là… hy vọng xa vời của những người bị bắt làm tiểu quan.

Nhưng… có thể có được người như vậy, lại thưa thớt không có mấy ai………

Đỗ Thực sủng nịch đem Ngữ Nhận ôm vào trong ngực, tâm lại trầm xuống, khổ sở bỗng chốc nổi lên, suy nghĩ lan đến phương xa, tâm đau đớn.

“Ta nói Ngữ Nhận a… Bất quá chỉ không nhìn ngươi có một lát thôi, ngươi sao lại đòi hắn bế ngươi! Ô… Thật là đau lòng ta a!” Tiếng cười trêu chọc mang theo nồng đậm ghen tị lại không nghe ra tức giận vang lên, lại là của Bạch Tiêu không biết tiến vào trong đình từ lúc nào.

Đi theo y vào trong đình ở phía sau là Niếp Tập Dịch khuôn mặt không chút thay đổi.

“Tiêu ──” Thấy y đến, Ngữ Nhận liền sôi nổi nhảy từ lồng ngực ấm áp này sang lồng ngực ấm áp khác.

“Tiêu sao lại biết tiểu nô ở đây”

“A! Ngươi là người của ta, ta đương nhiên biết,” Nắm lấy cánh tay Ngữ Nhận đang chạy tới, Bạch Tiêu nói tiếp: “Tiểu nô vừa nói chuyện với ai vậy? Là người mới quen sao!?”

“Là Thực ca ca! Chính là người lúc trước ta có nói qua với Tiêu, là Thực ca ca nha!” Ngữ Nhận quay đầu chuyển hướng qua Đỗ Thực, chỉ cho y nhìn xem người mình đã đề cập qua.

“Thực ca ca!?” Thuận theo hướng Ngữ Nhận chỉ, Bạch Tiêu lúc này mới phát hiện nguyên lai có một vị nam tử tuấn tú tọa trong đình, “Ngươi chính là Đỗ Thực!?”

Trong câu hỏi của y có chút nghi hoặc, bởi vì người kia thần sắc uể oải mệt mỏi, khuôn mặt không có chút huyết sắc, cực kỳ giống…… “hắn”!! Tuy rằng thần sắc có bệnh rõ ràng, nhưng cùng với người Niếp Tập Dịch thương thấu, thật sự rất giống.

“Lần đầu gặp mặt… Nhĩ hảo, Bạch công tử.” Đỗ Thực lễ phép tính vấn an, lại bởi vì Niếp Tập Dịch kia vẫn đứng thẳng một bên không âm thanh không động đậy, mà trong lòng dâng lên một trận đau khổ… chua xót.

Tái kiến ngươi…… Tâm vẫn là không thể phủ nhận nỗi đau này nha……

“Hạnh ngộ, Đỗ Thực! Không nghĩ tới ta cùng Tập Dịch là bằng hữu mà ngày ấy phải đến Giang Nam… giờ lại có thể gặp được một “Cầm mỹ nhân” ở đây nha!” Mỹ nhân tuy đẹp lại cực kỳ giống “hắn”, nhưng nhìn lại…

Lại không hề có sức sống, tựa như mất đi trái tim mà thay thế bằng một khối giả, không có sinh khí của người bình thường, này thật sự khiến kẻ khác tiếc hận. Đây chính là ấn tượng thứ hai sau khi Bạch Tiêu gặp Đỗ Thực.

Hai lần này… Xem ra, đều kém rất nhiều so với lời miêu tả lúc trước của Ngữ Nhận! Ban đêm không người là lúc… thật sự nên hảo hảo đối Ngữ Nhận “hỏi một câu”!!

“Bạch công tử ngươi nói quá lời rồi, ở Giang Nam… một người có cầm nghệ hảo nơi nơi đều có, thêm mỹ mạo lại cũng thật nhiều, đều không phải chỉ có ta.” Bằng hữu… nghe thấy hai chữ này một lần nữa, hắn vẫn là cảm thấy… đau.

“Này ta biết, chẳng qua… tuyệt nhất trong đó, không phải hôm nay ta mới gặp hay sao?!” Đỗ Thực nói theo khuôn phép sao y lại không nghe ra, chẳng qua… đối với người không rõ ràng này… y từ trước đến nay sẽ là ở miệng tiếp tục khuôn phép a!

“Không bằng cứ nhận định như vậy tốt lắm, hôm nay ta liền phản khách vi chủ* ở lại Cầm viên cùng ăn bữa cơm, thỉnh mỹ nhân ngươi, cùng Tập Dịch lâu nay không gặp a.” Sóng mắt thoảng qua mỹ nhân, lại thoảng qua nam nhân vẫn không hề có chút động tĩnh phái sao, lưu chuyển qua lại, cũng chỉ có tia giảo hoạt. (*phản khách vi chủ: này như kiểu đảo khách thành chủ á:3)

A… Ta đoán, các ngươi lúc trước…… chắn chắn có chuyện gì nha!?

“Tập Dịch, ngươi nói xem chủ ý này của ta thế nào!?” Bạch Tiêu vẫn là lễ phép hỏi qua chủ nhân.

“Có thể! Ở nơi này… chúng ta từ trước đã là không phân chủ khách rồi.”

“Ngươi quả nhiên dễ chịu!” Nhếch miệng cười, Bạch Tiêu vừa lòng với câu trả lời này của hắn, “Kia… ta liền chạy đi chuẩn bị vài món đồ ăn nổi tiếng học được khi hay đến vùng duyên hải đi!”

“Nhưng mà…… ta ── ” Đỗ Thực ở một bên thật ra vẫn có chút muốn nói.

“! Ngươi nếu cự tuyệt, vậy thì chính là cự tuyệt Ngữ Nhận! Đúng không? Ngữ Nhận thân ái của ta.” Sớm biết hắn sẽ từ chối, Bạch Tiêu muốn hảo dụ hắn cắn câu, cố ý hỏi thiên hạ trong lòng.

“Thực ca ca, ngươi nhất định phải đi nha! Ngữ Nhận còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đi!” Ló đầu ra, Ngữ Nhận hướng về Đỗ Thực vẫn luôn luôn đau hắn ngọt ngào cười, phảng phất có ý làm cho hắn không đành lòng cự tuyệt. (Tiểu Ngọc: Sắc Tiêu! Ngươi đem tiểu nô nhà ta dạy dỗ thành cái gì =□= bb)

“Ta… ta……” Nhìn nụ cười thỏa mãn của y, Đỗ Thực muốn nói cái gì đều không thốt ra được nữa.

Thật sự… không muốn đi….. Nơi nào có hắn… thật sự… một khắc cũng không muốn đi đến.

“Tốt lắm! Nói như vậy là đã định rồi! Ta trước mang Ngữ Nhận đi thay quần áo, các ngươi trước hết đến Cầm viên chờ chúng ta đi!” Ôm lấy Ngữ Nhận, Bạch Tiêu khiến bọn họ không có thời gian cự tuyệt, nhanh như chớp chạy đi.

A! Đi trước xử lý Ngữ Nhận nhà ta, trò hay vẫn còn ở phía sau đâu!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...