Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương
Chương 29: Thần Tính
Qua một đêm, Venus lại thêm hai người bạn mới là Hermes và Dionysus. Trong quá khứ, họ đối với cậu cũng rất tốt, nhưng bởi vì tất cả núi Thánh đều rất tốt với Venus, cũng không có sự xa lánh gần gũi. Ngoại trừ Ares và Hephaistos thường xuyên chủ động đến với cậu, Venus đều đối xử bình đẳng với các vị thần khác. Nhưng bây giờ, cậu sẽ tìm đến Hermes và Dionysus để chơi. Cuộc trò chuyện tối qua đã làm sụp đổ thế giới quan của Venus. Trong ấn tượng của cậu, núi Thánh luôn mang theo múa hát, không khí vui vẻ ấm áp, tất cả mọi người sống trong hòa bình. Tin tức từ Hermes và Dionysus đã hoàn toàn đảo ngược nhận thức của cậu. Nguyên lai mạch nước ngầm Thần minh núi Thánh đã bắt đầu khởi động, ngươi chết ta sống, hận thù chồng chất. Ares và Hephaistos chưa bao giờ đề cập đến điều này với cậu. Hera rất yêu thương Ares, đứa con trai có tiền đồ này, Ares đương nhiên sẽ không nói xấu mẹ mình. Hephaistos không muốn Venus thuần khiết bị nhiễm bẩn của các vị thần và sẽ không nói với cậu những tin tức tiêu cực này. Các thần minh khác xuất phát từ kính sợ Thiên Hậu Hera, càng không dám tùy ý bát quái sau lưng. Chỉ có Hermes thân là sứ giả của Zeus, không e ngại thế lực của Thần Hậu Hera. Dionysus và Hera có thù giết mẹ, căm hận Hera, cảm thấy các vị thần trên núi Olympus đều ra vẻ đạo mạo, nói đến những bí mật trên núi Olympus không hề cố kỵ. Hắn và Hermes quan hệ rất tốt, mới có thể tối hôm qua cùng nhau uống rượu chế giễu Hera, bị Venus nghe được. Venus có một khu vườn hoa hồng, Dionysus có toàn bộ vườn nho. Thần rượu khi còn là thiếu niên lớn lên trong núi rừng, làm việc lãng mạn không bị trói buộc, gương mặt thâm thúy đa tình phối hợp với khí chất lười biếng u sầu, là một mỹ nam tử phi thường độc đáo trên núi Thánh. Venus thích đến chỗ Dionysus để nghe những câu chuyện mà người khác không thể nghe thấy. Tuy rằng mỗi lần đều sẽ tam quan đổ vỡ, càng về sau nát càng nát. Dionysus nói với cậu rằng Thần Titan Prometheus đã đánh cắp ngọn lửa cho những người sống trong đau khổ, mang lại hy vọng cho nhân loại, nhưng vì vậy mà hắn đã làm tức giận Zeus, bị nhốt trên vách đá Caucasus và bị kền kền mổ gan mỗi ngày. Người được lệnh phụ trách chuyện này chính là Thần lửa Hephaistos, vậy nên hắn vì thế mà khổ sở áy náy đến nay. Venus không thể hiểu: Các vị thần không nên bảo vệ con người? Tại sao Thần Vương bệ hạ trừng phạt Prometheus mang lại ánh sáng cho con người trong bóng tối? Còn chọn thủ đoạn tàn nhẫn như vậy trừng phạt? Venus vốn tưởng rằng Zeus chỉ là cuộc sống riêng tư tương đối hỗn loạn, chính trị vẫn là một vị thần rất khôn ngoan. Điều này đã phá vỡ nhận thức của cậu. Dionysus lại nói cho cậu biết, sau khi Zeus vô lễ với thị nữ Callisto của Artemis, một trong ba nữ thần lớn, nguyệt Thần phẫn nộ dùng loạn tên bắn trục xuất thị nữ này. Venus rất sốc: Thị nữ bị cưỡng bức có gì sai??? Nguyệt Thần vì sao không bắn chết Zeus bằng một mũi tên?! Thần tình yêu đã nảy sinh ra những ý tưởng nghịch đảo. Dionysus còn nói cho cậu biết, chiến Thần Ares cùng nữ Thần trí tuệ Athena là địch nhân một mất một còn, hai thần nhiều lần đánh nhau, hơn nữa chiến thần Ares còn đánh thua. Venus luôn luôn nghĩ rằng anh chị em trong gia đình Olympus rất hài hòa, chiến Thần vô địch đánh bại thế giới:...... Được rồi, cậu không còn gì để nói. Mệt mỏi, thế giới này bị hủy diệt a. Venus mỗi lần đi tửu Thần Điện, sau khi đi ra giá trị hắc hóa đều phải thêm mười phần. Cậu không còn có thể nhìn vào tất cả mọi thứ với một cái nhìn ngây thơ trong sáng. Điều duy nhất để vui mừng là nho của thần rượu rất ngon. Mỗi lần Venus đi tửu Thần Điện, Dionysus đều mời cậu ăn nho, uống nước nho, chính là không cho phép cậu dính một chút rượu, nhất định phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể uống. Venus liền đi tìm Hermes oán giận, mắng Thần rượu quản quá nghiêm. Hermes an ủi cậu: "Có lẽ thời thơ ấu của cậu ấy đã trôi qua thê thảm, trái tim yêu thương trẻ con đặc biệt mãnh liệt." Venus tỏ ra ngạc nhiên. Hermes cười nhìn cậu: "Venus, không phải ai cũng giống như cậu, sinh ra đã được che chở hết mình trên núi Thánh." Bản thân Hermes chính là con riêng của Zeus, lớn lên theo mẹ ở hang động, sau đó dựa vào bản lĩnh của mình đi tới núi Thánh, ở núi Thánh có được một chỗ. Dionysus so với hắn còn thảm hơn một chút, toàn bộ thời thơ ấu của hắn đều bị Hera đuổi giết, sống lưu lạc, sau khi Hermes tìm được mang về núi Thánh, lấy đại quyền nắm trong tay cừu nhân Hera không thể làm gì được, đây cũng là nguyên nhân Thần rượu cả ngày nghiện rượu u sầu chán chường. Mặc dù đã biết Thần Olympus không tinh khiết như cậu nghĩ, Venus vừa đồng tình vừa tức giận: "Thần Hậu sao có thể ra tay độc ác như vậy với một đứa trẻ?" Hermes nói, "Cô ta đối với đứa con ruột thịt của mình đều có thể hạ độc thủ, làm sao có thể đối với con trai người khác nhân từ nương tay?" Venus sững sờ: "Cái gì?" Hermes nhướng mày: "Cậu có biết tại sao chân Hephaistos lại cà nhắc không?" Venus mở to mắt: "Không phải là bẩm sinh sao?" "Cậu và Hephaistos quan hệ tốt như vậy, tên kia thế nhưng không đem chuyện này nói cho cậu biết." Hermes cũng rất bất ngờ, "Tướng mạo của hắn là trời sinh, nhưng khi sinh ra thân thể rất khỏe mạnh, Hera không chấp nhận được con trai cô ta xấu xí như vậy, ném hắn xuống chân núi, mới đem Hephaistos ngã thành tàn phế." Venus tức giận đến run rẩy: "Là như vậy sao, quá đáng!" "Bớt giận." Hermes rót cho cậu một ly nước, vui vẻ hỏi, "Cậu rất quan tâm Hephaistos?" "Đương nhiên, hắn là bạn của tôi." Venus phẫn nộ. "Vậy Ares?" Hermes bất động thanh sắc tiếp tục hỏi. Venus uống một ngụm nước để bản thân không quá tức giận: "Tôi coi hắn như một người anh." Hermes yên tâm, điều đó có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội. Thần Olympus ai không thèm muốn vẻ đẹp của Thần tình yêu? Hermes chắc chắn cũng không ngoại lệ. Venus nghẹn đầy bụng, hấp tấp muốn đi đến hỏa Thần Điện, đi được nửa bước thì chậm lại, đầu óc cũng tỉnh táo. Bây giờ mà đến cậu sẽ nói gì với Hephaistos? Đồng tình hắn thê thảm nói "A, tôi không biết chân của anh bị què bởi mẹ anh, anh thực sự đáng thương." và sau đó an ủi hắn? Cho dù EQ của Venus hiện tại không linh hoạt như Hermes, cũng không đến mức làm ra chuyện kỳ lạ như vậy. Hephaistos không nói cho cậu biết chuyện này, chính là không muốn nhắc tới chuyện thương tâm, không muốn ở trước mặt cậu khoe khoang đáng thương, cậu cần gì phải vạch trần vết sẹo? Nhưng cậu rất tức giận, A....a...aaa!!! Nếu không đi tìm Hephaistos, cậu có thể đi tìm ai để tâm sự? Ares? Không, đây cũng là một người không đáng tin cậy. Venus cũng biết rằng do sự thiên vị của Hera nên quan hệ Ares và Hephaistos rất tồi. Dưới ảnh hưởng của Dionysus, Venus bây giờ nhìn vào tất cả các vị thần trên núi Thánh đều cảm thấy rằng họ đang khoác lên mình một lớp da đạo đức giả. Venus tâm tư càng thêm nhạy bén, thậm chí nhận thấy Dionysus cũng không có ý tốt, nhưng dù sao cậu còn chưa trưởng thành, ý nghĩ không sâu xa như vậy, chỉ có thể an ủi mình suy nghĩ nhiều. Khi Venus trưởng thành hồi tưởng lại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mánh khóe của Thần rượu —— Dionysus nói với cậu những chuyện này, làm cho Venus đối với các Thần minh khác đều tràn ngập phòng bị, cuối cùng tín nhiệm nhất không phải chỉ có Dionysus sao? Trên núi này đều là một đám sài lang hổ báo. Lập tức, Venus buồn bực đến cực điểm, lại không tìm được thần linh có thể tâm sự, nhưng cậu còn có một người lựa chọn. Venus quay lại đi về phía bờ sông. Cậu đang tìm Adonis. Nếu như còn có ai ở trong lòng cậu sạch sẽ, không chút tỳ vết, vậy thì chỉ có Adonis bên ngoài núi Thánh. Trên đảo Síp, Venus thổi ốc biển, vạn phần chờ mong sự xuất hiện của Adonis. Không bao lâu sau, tóc vàng chói mắt, mặc quần áo săn bắn, nụ cười ấm áp của Adonis xuất hiện trước mặt cậu. "Đã lâu không gặp." Adonis ôn nhu cười, "Hôm nay còn muốn đi săn sao?" Venus bởi vì khoảng thời gian này trong lòng tồn đọng quá nhiều chuyện, nhìn thấy Adonis cũng không vui vẻ nổi lên: "Không được, hôm nay không có tâm tình đi săn." Adonis thấy dáng vẻ buồn bực của cậu, ân cần hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tâm trạng không tốt sao? Vậy thì chúng ta tâm sự." Venus nhìn xung quanh, mặc dù không có ai, nhưng môi trường ban ngày không thể cung cấp cho cậu một cảm giác an toàn để mở trái tim của mình. Cũng may Adonis rất hiểu lòng người, hắn nhanh chóng nói: "Nhà tôi ở gần đây, hay là về nhà tôi uống miếng nước trước?" Lúc này Venus mới lấy lại tinh thần: "Được." Lại nói tiếp, trước kia bọn họ đều đi dạo trên biển, đi săn ở thung lũng và rừng cây, chưa bao giờ đến nhà Adonis. Họ nhanh chóng đến nhà của Adonis, một ngôi nhà trên cây trong rừng. Một cái cây ước chừng có mười người mở rộng cánh tay vây thành một vòng. Mái nhà đầy dây leo và hoa, còn mở một cánh cửa sổ, một cái thang từ cây rủ xuống, leo lên có thể vào nhà. Adonis sống ở đây, thường sống bằng cách săn bắn. Venus trèo lên thang vào nhà, đôi mắt mở to: "Oaa, thật giỏi. Sao anh không đưa em đến nhà anh sớm hơn?" Ngôi nhà gỗ chắc chắn không có sự thoải mái tuyệt đẹp như cung điện của Venus, nhưng sạch sẽ và gọn gàng, được trang bị ấm áp, thơ mộng. Trong rừng không có người khác quấy rầy, không khí còn tự nhiên trong lành, giống như từ thế giới thần thoại trong nháy mắt đến thế giới cổ tích. Nơi này rất gần bờ biển, khó trách mỗi lần thổi ốc biển, Adonis có thể nghe thấy chạy tới. Adonis ngượng ngùng nói: "Nơi này quá đơn sơ, khẳng định so ra kém Thần Điện của em, ngại để em nhìn thấy." "Thật thú vị a, em nằm mơ cũng muốn có một căn nhà như vậy!" Venus hưng phấn nói. Adonis cười yếu ớt: "Vậy bây giờ nó là của em." "Em làm sao có thể thật sự muốn nhà của anh, sau này cho phép em thường xuyên đến chơi là được rồi." Venus nằm sấp bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn thấy cánh rừng tươi tốt và động vật nhỏ trong rừng. Cậu hít thở một ngụm lớn không khí trong lành: "Ở đây tốt hơn nhiều so với núi Thánh, nhưng anh không cô đơn khi ở đây một mình?" Adonis trả lời: "Tôi biết em sẽ đến với tôi nên không cảm thấy cô đơn." Lời tâm tình level max, ít nhất Venus nghe được mở cờ trong bụng. Cậu quay lại ngồi xuống ghế: "Ít người cũng tốt, không khí tự do mới lạ. Núi Thánh Thần minh nhiều như vậy, em lại cảm thấy có chút không thở nổi." Nụ cười của Adonis lập tức phai nhạt, trong mắt xẹt qua hàn ý không dễ phát hiện: "Có ai bắt nạt em không?" Hắn nhận thấy Venus lần này trên người thay đổi, cùng trước kia rất khác nhau, không còn ngây thơ hồn nhiên, vô ưu vô lự. "Không có, bọn họ đều đối với em rất tốt." Venus thở dài, "Chỉ là em biết rất nhiều chuyện, phát hiện có thể không tốt như em tưởng tượng." Adonis đưa ra tư thế lắng nghe: "Em có thể nói với tôi không?" Venus không trả lời mà hỏi: "Adonis, con người cũng sẽ tranh đấu sao?" Adonis trong nháy mắt hiểu rõ. Venus đã sử dụng một từ "cũng" để nói rằng cậu đã phát hiện ra các vị thần trên núi Olympus đã tranh đấu gay gắt. Đây đã sớm không phải chuyện mới mẻ, giữa các vị thần không hòa thuận đã lâu, chỉ là ở trước mặt Venus có thể không có quá nhiều biểu hiện ra ngoài. Venus bây giờ biết, tâm trí nhỏ bé tự nhiên sẽ bị tổn thương. "Con người đương nhiên sẽ có tranh đấu, nơi nào có con người sẽ có mâu thuẫn và cãi vã." Adonis trả lời. "Tại sao? Mọi người không thể thân thiện ở chung bình an vô sự sao?" Đôi mắt màu xanh ngọc của Venus hiện ra hoang mang, "Là nữ thần đấu tranh khơi mào sự việc sao?" Nữ thần đấu tranh và bất hòa Eris mưu cầu danh lợi thêu dệt chuyện, e sợ thiên hạ không loạn, rất nhiều tranh chấp nguồn gốc đều là nàng làm khó dễ. "Nữ thần đấu tranh có lẽ là nguyên nhân trực tiếp, nhưng không phải nguyên nhân căn bản. Ngay cả khi không có nữ thần đấu tranh trên thế giới, mọi người cũng vẫn tiếp tục đấu tranh." Adonis nói. Venus càng không hiểu ra sao. Adonis kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì nguồn gốc của mâu thuẫn không phải là nữ thần đấu tranh, mà là bản chất con người." "Trong hệ Thần Do Thái bên cạnh chúng ta có bảy đại ác ma, phân biệt tương ứng với bảy tội lỗi nguồn gốc. Lucifer ngạo mạn, Leviathan đố kị, Belphegor lười biếng, Behemoth phẫn nộ, Mammon tham lam, Beelzebub ăn uống quá độ, Asmodeus tội đồ của dục vọng. Mà ngạo mạn, đố kỵ, lười biếng, phẫn nộ, tham lam, ăn uống quá độ, dục vọng, là bảy tội lỗi nguồn gốc của bản chất con người. Không chỉ áp dụng cho họ, nó còn phổ biến trên toàn thế giới." Adonis nói, "Miễn là bản chất con người có ác niệm, thế giới sẽ có tranh chấp trong mọi trường hợp mọi lúc. Nếu nhân tính chỉ có ý tốt, như vậy chính là sinh ra một trăm nữ thần đấu tranh, đều không thể khơi mào cùng nhau đấu tranh. Cô ấy cũng không quá đáng, chỉ là mượn nhược điểm nhân tính gây chuyện." Venus vẻ mặt sùng bái: "Adonis, làm sao anh biết nhiều như vậy? Ngay cả chuyện hệ Thần Do Thái cũng biết!" Adonis bất động thanh sắc: "Tôi một người trong rừng cũng nên tìm chút gì đó để làm, tôi đã đọc rất nhiều sách nước ngoài." Trước kia hắn ở dưới đáy biển nhàn rỗi không có việc gì làm, học được mấy ngôn ngữ, còn đem hệ thần khắp nơi trên thế giới đều hiểu rõ một lần, so với Zeus cả ngày tìm tình nhân sinh con cái, siêng năng khắc khổ hơn nhiều. Venus chỉ có thể ngưỡng mộ. Adonis trong lòng cậu ngoại trừ đi săn có năng lực, còn có thêm một cái nhãn học thức uyên bác. "Nhưng những... Thứ này đều là người a, còn có ác ma vốn rất xấu." Venus không biết nhiều về Thần Do Thái như Adonis, chỉ thỉnh thoảng nghe qua, "Các thiên sứ ở đó dường như được sinh ra để tượng trưng cho những phẩm chất tốt đẹp. Tại sao Thần của chúng ta cũng có những điểm yếu nhân tính của con người?" Adonis nói: "Thần tính là nhân tính." Venus khẽ giật mình. Adonis: "Tôi đã đọc rất nhiều sách về các hệ thần lớn trên thế giới. Ở phương Đông, quả thật có thần tiên lục căn thanh tịnh, không có thất tình lục dục. Nhưng bọn họ vẫn có truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, Thất Tiên Nữ hạ phàm, có thể thấy được thần tiên cũng không thể thật sự lục căn thanh tịnh. Có rất nhiều câu chuyện cổ xưa, bất quá ngôn ngữ của họ rất khó khăn, tôi đọc không hiểu." Venus: "..." Nhãn học thức vừa được dán đang lung lay sắp đổ. Adonis nhìn về phía cậu: "Em nói thiên sứ trong hệ Thần Do Thái sinh ra tượng trưng cho điều tốt đẹp, vậy em có biết ác ma Lucifer hắc ám ngạo mạn nhất địa ngục, chính là từ thiên sứ Lucifer quang minh thánh khiết do sa đọa mà vậy không?" Venus thực sự không biết. "Cho nên không có tồn tại nào là tuyệt đối tích cực, một ý niệm chênh lệch cũng có thể sinh ra tiêu cực. Cho dù nữ thần chính nghĩa vĩnh viễn đứng về phía chính nghĩa, bên kia Thiên Bình không nghiêng nghiêng cũng sẽ oán hận sự bất công của cô ấy." Adonis nói, "Các vị thần tạo ra con người, và bản chất con người đến từ đâu? Không phải là thần tính của các vị thần. Thần minh lục đục không thể bình thường hơn, mỗi một vị thần em nhìn thấy, đều chưa chắc nhìn thấy toàn bộ hắn." Venus nghe được đầu càng to ra: "Em mặc kệ, dù sao Adonis trong trái tim em là thiện lương và tốt nhất!" "Không, Venus, cho dù là tôi, cũng không phải chỉ có một mặt ôn nhu tốt đẹp." Adonis rũ mắt, che dấu ánh xanh lưu chuyển trong đáy mắt, thanh âm dần dần trầm thấp, "Nếu có một ngày, em phát hiện mặt âm u tàn khốc của tôi, em sẽ tiếp nhận tôi sao?" Venus không thể hiểu được câu này, cậu cẩn thận hỏi, "Anh có thể làm tổn thương em?" Adonis ngước mắt lên, con ngươi vàng tràn đầy ôn hòa: "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Điều kiện tiên quyết là không nên chọc hắn mất hứng, không thì có lẽ sẽ giam cầm tự do của cậu. Đây cũng là một trong những thần tính phức tạp và đa diện của Thần biển. Venus thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Vậy em vĩnh viễn yêu thích anh nhất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương