Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 23



Hôm sau, trời vừa sáng, Lục Tam Phong lại giao việc trong xưởng cho Đầu To, lại thêm ba xe hàng hoa quả tươi tới đang dỡ hàng, Lục Tam Phong đứng ở cửa nhìn xe kéo hàng, cảm giác ít hơn so với vài ngày trước một chút.

“Tại sao lại có ít xe kéo hàng hơn rồi?” Lục Tam Phong lẩm bẩm.

“Thông thường, nguồn cung cấp đã đủ trong những ngày này, vì vậy không đoạt nữa.” Đầu To nói.

Lục Tam Phong cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì không lợi không dậy sớm, chưa kể đồ hộp lãi rất lớn, đám người này đã sớm nhìn chằm chằm vào đây, nhưng sáng nay chỉ có mấy người dưới tay của Chu Hào.

“Sao hôm nay ít người hơn?” Lục Tam Phong đi tới chỗ đám người trò chuyện.

Đám người cũng chỉ cười ha hả với anh mà không nói gì, điều này làm cho Lục Tam Phong lại càng cảm thấy không đúng, kéo một tên kéo hàng tương đối quen thân đến một bên hỏi.

“Ông chủ Lục, anh không biết à?” Đối phương nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”

“Anh làm ăn vượng quá, không biết bao nhiều người ghen tị nữa, gần đây có mấy người mở nhà xưởng như anh, chiết khấu chín đồng, bọn họ đều qua bên đó rồi.”

Lục Tam Phong lập tức hiểu, trách không được gần đây hoa quả trong thôn tăng giá, anh còn tưởng rằng do mình mua quá nhiều, lại còn nghĩ sao một mình mình lại có thể khuấy động giá thị trường như vậy.

Bây giờ thì hiểu hoàn toàn rồi.

“Đầu To, tôi đi đây!” Lục Tam Phong đánh tiếng với Đầu To một tiếng, sau đó cưỡi xe gắn máy về nhà.

Trên đường đi, trong lòng thầm tính toán, thị trường bắt đầu cạnh tranh kịch liệt rồi, thời gian sau sẽ rất gay gắt, không biết mình có kiếm nổi chín mươi triệu không.

Lục Tam Phong cũng không chắc, anh chưa thực hiện bất kỳ cuộc khảo sát nào về nguồn hàng trái cây, khả năng tiêu thụ, mức độ mua hàng của các thị trường nông thôn xung quanh, nhưng có một điều chắc chắn.

Khi kinh doanh bước vào giai đoạn cạnh tranh ác liệt, điều đầu tiên phải đối mặt là cuộc chiến về giá cả, lợi nhuận giảm là điều không thể tránh khỏi, do trái cây địa phương cạn kiệt và mùa vụ chuẩn bị hết, chi phí sẽ tăng vọt. Cuộc chơi kinh doanh này cũng đã đến hồi kết.

Dừng xe gắn máy dưới lầu, Lục Tam Phong không nghĩ nhiều nữa, bảy mươi lăm triệu nhất định là không có vấn đề, số tiền này đủ chèo chống cho anh bước vào vòng đầu tư thương mại tiếp theo.

“Ồ, Lục Tam Phong mua xe máy à!”

“Đúng vậy, buổi sáng dì ba không đi tập thể dục sao?” Lục Tam Phong lễ phép nói.

“Không đi, đi đường nhiều mệt, nhà tôi có chiếc xe máy, còn không phải muốn đến đầu thì đến sao? Tam Phong thật có tiền đồ, nghe nói cậu mở nhà máy à?”

“Chỉ là trò đùa trẻ con thôi, không nói với dì nữa, cháu về nhà trước.”

Lục Tam Phong vừa nói vừa vội vàng lên lầu, nhà anh đã thành đối tượng khiến người ta ghen tỵ đến đỏ mắt trong khu nhà này rồi, mấy hôm trước có người tìm tới Giang Hiểu Nghi, muốn cho con mình vào làm trong xưởng của Lục Tam Phong.

Giang Hiểu Nghi từ chối, kết quả là chỉ dừng lại ở tin đồn, trong đó Hà Diễm Ly là người vui vẻ nhất, Kiếp trước sau khi Lục Tam Phong lập nghiệp thành công, kiếm được ít tiền, kết quả một đống người chạy tới vay tiền anh, anh không cho, đám người liền bịa chuyện, nói anh làm ăn mua bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Mấy người kiểu này, hơi thấy chút lợi ích liền lộ ra lòng dạ đen tối bên trong!

Giang Hiểu Nghi đã thu dọn xong, mặc váy dài, cột tóc lên, giống như một cô gái thuần khiết xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, cộng thêm vòng eo nhỏ nhắn càng tăng thêm tính thẩm mỹ.

Thật ra cô cũng chỉ mới hai mươi ba, nếu là vào nhiều năm sau thì cũng vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, trước đây người có mấy phần trầm lắng, nhưng hiện tại cuộc sống càng ngày càng tốt, cũng lộ chút nghịch ngợm hoạt bát như trẻ nhỏ.

Đứng cạnh Như Lan cứ như là hai chị em.

Lục Tam Phong vừa mở cửa ra, lúc nhìn thấy Giang Hiểu Nghi thì đứng đờ tại chỗ.

“Vào đi, cũng đâu phải vào nhầm nhà.” Giang Hiểu Nghi bị anh nhìn chằm chằm thì cực kỳ ngại ngùng.

“Mẹ thật xinh đẹp!” Như Lan vui vẻ ôm chân Giang Hiểu Nghi.

Lục Tam Phong đóng cửa lại, nhìn cô, anh cảm thấy có hơi ngượng, kiếp trước anh chưa kết hôn, nhiều người trêu chọc rằng vợ anh còn đang học mẫu giáo, bây giờ giống như đúng là có loại cảm giác này.

“Đầu tiên nói trước, không mua đồ đắt, mua cho Như Lan mấy bộ quần áo, mua đôi giày, mua cho anh hai bộ lễ phục, bây giờ anh cũng coi như có tiếng tăm rồi.” Giang Hiểu Nghi cứ như đã tính toán hết trong lòng rồi.

Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ keo kiệt của cô, chỉ cười mà không nói thêm gì.

Một nhà ba người đi ra ngoài, đi thẳng tới tòa nhà phục mậu ở trung tâm thành phố, đây là nơi đắt đỏ nhất thành phố, nếu không thì ra chợ đầu mối hoặc quán nước ven đường, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Giang Hiểu Nghi muốn tới một quán ven đường để mua, lại bị Lục Tam Phong kéo vào tòa phục mậu, mua chút đồ ăn vặt ven đường cho Như Lan, con bé vui vẻ gọi ba ơi ba ơi trên đường.

Nơi này là chỗ dành cho những người giàu có, có lễ tân, hướng dẫn viên mua sắm, thang máy, trang trí lộng lẫy, chọn một bộ quần áo có giá hai nghìn ba, hai nghìn tám, thậm chí hàng chục nghìn, gần trăm nghìn cũng không có gì lạ.

Giang Hiểu Nghi đi dạo một vòng, cái gì cũng thích nhưng khi nhìn đến giá tiền thì vội vàng kéo Lục Tam Phong rời đi, làm cho mấy nhân viên bán hàng kia cười nhạo một phen.

“Thích thì mua, tôi trả tiền.” Lục Tam Phong nói.

“Tiền của anh không phải là tiền của em à?” Giang Hiểu Nghị liếc anh một cái: “Vẫn nên ra mấy quán ven đường mua đi, cái váy vừa rồi mà đến năm nghìn mốt, bên ngoài nhiều nhất có sáu trăm đồng thôi.”

Lục Tam Phong nghe cô nói vậy, nhịn không được cười lên, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh!”

Cách đó không xa có hàng ghế dài, Giang Hiểu Nghi dẫn Như Lan ngồi ở đó, trong miệng vẫn phàn nàn với Như Lan, rằng ba con mới có mấy đồng tiền mà đã bắt đầu phung phí.

Như Lan nghe mẹ lảm nhảm, ngồi ăn quà vặt trong tay, mấy nhân viên bán hàng vừa rồi tập hợp lại một chỗ, xì xào bàn tán trò chuyện, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Giang Hiểu Nghi, mang theo vài phần xem thường.

“Không có tiền còn muốn vào làm ra vẻ, loại người này nhiều lắm.”

“Cô nhìn cái món hàng vỉa hè trên người cô ta đi, còn là mẫu mấy năm trước, đúng là chết vì sĩ diện.”

“Đúng vậy, đoán chừng lúc về sẽ nổ vài hôm là đến tòa nhà phục mậu mua quần áo.”

“Ha ha ha!”

“Người phụ nữ kia đoán chừng muốn vào kìa”

Vài nhân viên bán hàng vội vàng đứng thẳng người, một người phụ nữ hai mươi tám chín tuổi, chân đi giày cao gót, trên mặt đeo kính râm lớn, bên cạnh là một cậu bé, vô cùng vênh váo.

Thoạt nhìn liền biết là người giàu có, ăn mặc sang chảnh, quyền quý.

Cậu bé bước đến gần Như Lan, nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt trên tay cô bé, hét lên: “Mẹ ơi, con muốn ăn!”

Người phụ nữ liếc nhìn Như Lan rồi nói: “Không ăn được đâu, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn KFC.

“Con muốn ăn cái đó.” Cậu bé bướng bỉnh làm loạn, vọt thẳng tới trước mặt Như Lan, đưa tay cướp đồ của cô bé. Đồ trong tay bị cướp đi, Như Lan lập tức ôm lấy mẹ khóc lên.

“Cái thằng này, loại đồ ăn rác rưởi như thế, mau ném đi.” Người phụ nữ kia giật lấy đồ ăn trong tay cậu bé, lập tức ném xuống đất, quát lớn với cậu bé.

Nhìn thấy đồ ăn vặt của mình bị ném xuống đất, Như Lan vội vàng chạy đến nhặt chúng, mặc kệ nó bị bẩn rồi.

“Như Lan, không được ăn.” Giang Hiểu Nghi vội vàng chạy tới ngăn Như Lan lại.

“Con của cô sao vậy?” Sau khi người phụ nữ mắng cậu bé, cô ta liền quay lại chửi mắng Giang Hiểu Nghi: “Ngay cả một đứa bé cũng không trông được, hại con tôi khóc rồi.”

Như Lan khóc như mưa, nhìn đồ ăn vặt trên đất mà đau lòng không thôi, kêu khóc nói: “Cậu đền tôi đi!”

Cậu bé kia rất ngang ngược, xông lên đẩy Như Lan ngã trên mặt đất, lúc Như Lan ngã sấp xuống, có vươn tay chộp được áo cậu bé, hai đứa liền ngã uỵch xuống.

Cậu bé nằm trên đất gào khóc, lăn qua lăn lại, cực kỳ ngang bướng.

“Nhà quê ở đâu ra dám bắt nạt con tôi.” Người phụ nữ chửi rủa hai câu liền đưa tay đánh Giang Hiểu Nghi.

Giang Hiểu Nghi thấy đối phương không giống người bình thường, vốn không dám đánh trả, chỉ ôm mặt, trong miệng liên tục nói xin lỗi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...