Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 39



Cường Thẹo đưa người tới, dáng vẻ cực kỳ phách lối, hai người nằm trên mặt đất cũng vội vàng đứng dậy, cùng nói là lưu mạnh nhưng thật ra thì vô hại.

“Ông đây nói cho ngươi biết, hiện tại quỳ xuống gọi ông nội, xin lỗi còn kịp, biết chưa?”

“Nếu không ông sẽ không cho mày có cả cơ hội quỳ xuống nữa đâu!”

Khuôn mặt của Cường Thẹo trở nên dữ tợn, anh ta hét lên: “Anh Gà, là nó!”

Mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm vào anh Gà, người nào thường xuyên hoạt động ở đây thì không ai không biết anh Gà, anh ta mới là vua thế giới ngầm ở đây, loại hàng như Cường Thẹo chỉ là tay sai mà thôi.

Người ta cũng không thường ra ngoài nên người bình thường muốn gặp cũng khó, cũng nghe nói qua không ít chuyện của anh ta, đều là chút truyền thuyết giang hồ, cái gì phế nhân, cái gì đánh nhau.

Anh Gà ngậm tăm trong miệng, tạo cho người ta cảm giác phóng túng không bị trói buộc, mí mắt không thèm nhấc lên một chút, đi tới Lục Tam Phong, hé mắt ra, nhìn thoáng qua thì sững sờ tại chỗ.

“Ông… ông chủ Lục?”

“Anh biết tôi à?” Lục Tam Phong buồn bực nói.

“Ở ngoại thành không người nào dám không biết đến anh, không có chuyện gì, quấy rầy anh, anh đừng để trong lòng.” Trên mặt anh Gà lập tức nở nụ cười.

Những người xung quanh nhìn thấy anh Gà cười, còn cực kỳ khiêm tốn thì nhất thời có chút bối rối.

Mặc dù Lục Tam Phong không quen biết đối phương, cũng không muốn hỏi nhiều, phim sắp chiếu rồi nên nói: “Được, phim sắp chiếu rồi, tôi vào trước.”

“Vâng, anh có chuyện gì thì cứ tìm tôi!” Anh Gà khách sáo nói.

“Anh Gà, anh ta đánh anh em mình!” Cường Thẹo thấy Lục Tam Phong muốn đi, vội vàng nói.

“Im miệng, con mắt không biết mở to à!”

Cường Thẹo dù có ngốc cũng cảm giác được hôm nay đá trúng tấm sắt rồi, lập tức im miệng. Lục Tam Phong dẫn Giang Hiểu Nghi vào rạp chiếu phim, mọi người xung quanh lơ ngơ, không biết rốt cuộc Lục Tam Phong là ai, người nào cũng rất tò mò.

Cường Thẹo nhỏ giọng hỏi: “Anh Gà? Người kia là ai vậy?”

“Có biết Tứ Hầu không?”

“Biết ạ, không phải bị Chó Điên phế sao?”

“Là người kia dẫn Chó Điên đi phế đấy, biết chưa?”

Cường Thẹo nghe, thế, mồ hôi lạnh toát đầy sau lưng, sắc mặt trắng bệch, có mấy phần sợ hãi, Chó Điên rất nổi tiếng, người có thể dẫn Chó Điền ra ngoài đều là nhân vật không chọc vào nổi!

Như Lan hưng phấn nhảy nhót, Giang Hiểu Nghi ôm cô bé, tâm tư lại trôi tuột khỏi bộ phim, cô khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên thấy thật xa lạ.

Cái anh Gà kia nhìn vào thì không phải người thường, nhưng hình như lại có vẻ sợ hãi anh!

Sau mười giờ, ra khỏi rạp chiếu phim, Lục Tam Phong nhìn Giang Hiểu Nghi, ôm cô vào lòng, mặc cho Như Lan kêu la xấu hổ mà hôn lên mặt con bé.

“Thất tịch vui vẻ!

“Thôi nào được rồi, một đêm này cũng đủ bực mình rồi!”

“Về nhà thôi!” Lục Tam Phong lên xe máy nói: “Như Lan, về nhà đi ngủ sớm một chút, biết chưa?”

“Con sẽ không, nếu con ngủ say, ba sẽ bắt nạt mẹ!”

Lục Tam Phong đột nhiên cảm thấy bên hông đau đớn, vội vàng im miệng!

Sáng hôm sau, Lục Tam Phong vừa thức dậy, Giang Hiểu Nghi đã đi làm rồi. Lục Tam Phong cũng nên đi làm sự nghiệp của mình, bây giờ anh vẫn chưa rõ Cao Chí Dũng suy nghĩ thế nào.

Trong khách sạn Lệ Tinh, chỉ còn lại Cao Chí Dũng, những người khác đã trở về tỉnh Giang Tôn, anh ta nằm trên giường, trong lòng có chút không chắc, hôm qua anh ta đã gọi điện cho công ty và chính thức từ chức.

Sau khi cúp điện thoại, đầu óc Cao Chí Dũng liền trống rỗng, không biết mình nghĩ gì. Trước kia mỗi ngày đều rất nhiệt tình, từ khi Lục Tam Phong nói cho anh biết, anh ta không có quan trọng trọng lòng ông chủ như vậy, tương lai cũng không có không gian thăng tiến quá lớn, cả người liền giống như quả bóng xì hết hơi.

Những cảm xúc như vậy bủa vây anh ta trong nhiều ngày, cuối cùng anh ta quyết định đánh một canh bạc với Lục Tam Phong.

Hôm nay là thời gian đã hẹn, trong lòng anh ta có chút hồi hộp và sợ hãi, nếu như Lục Tam Phong thất hứa thì anh ta thật sự mất hết tất cả.

Khoác lên người một bộ âu phục, Lục Tam Phong chạy xe máy đến cửa hàng cho thuê xe, thuê một chiếc Norev, lái xe đến đưa Đầu To và Hàn Dương theo.

“Anh Phong, anh đang làm gì với chiếc xe này vậy?”

“Đây có phải xe Benz không?”

“Ồ, tôi cũng có thể ngồi một chiếc Mercedes Benz. Khi cưới vợ, tôi cũng sẽ tậu một chiếc chiếc Santana!” Hàn Dương nhìn trái nhìn phải, ra dáng một quan viên giàu có.

“Công ty đăng ký xong chưa?” Lục Tam Phong hỏi Đầu To.

“Đã đăng ký xong rồi!”

“Khi nào thì dây chuyền sản xuất đến?”

“Chắc chỉ có hai ngày nữa thôi, anh Phong, chúng ta đi đâu?”

Lục Tam Phong nhả ra một vòng khỏi, nói: “Đi đón giám đốc của chúng ta!” Giọng nói vừa dứt, chiếc xe phóng đi như bay.

Cao Chí Dũng đứng ở cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc Norev đang phi nước đại dừng lại ở tầng dưới, anh ta vội vàng trừng to mắt nhìn vào nó.

Cánh cửa mở ra, Lục Tam Phong bước xuống, sau lưng anh là Denis và Claude!

Sau khi vào khách sạn, anh ở quầy lễ tân hỏi: “Tôi muốn hỏi, Cao Chí Dũng đã trả phòng chưa? Chính là cái người người nơi khác đến công tác.”

“Không có, chỉ có anh ta vẫn còn, tất cả những người khác đi cùng đều về hết rồi!”

Lục Tam Phong nghe lời này thì hớn hở nhướn mày, căn bản là vịt đến miệng không bay được, nhưng vẫn phải ổn định một thời gian, anh ta mới từ chức, còn chưa làm xong thủ tục, vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Lên lầu gõ cửa phòng Cao Chí Dũng, một giọng nói lười biếng từ trong phòng truyền ra: “Ai vậy?”

Mặc dù cố ý đè nén sự hồi hộp và mong đợi, nhưng Lục Tam Phong vẫn nghe ra, liền nói: “Tôi, Jason Lu, hôm trước tôi có nói với anh, bảo anh giới thiệu người cho tôi. Không biết có được ai chưa? Có thể mở cửa chút không?”

“Được rồi, chờ một chút!”

Một phút sau, cửa mở ra, Cao Chí Dũng mở miệng nói: “Vào ngồi đi!”

“Một mình anh thôi à?” Lục Tam Phong nhìn một cái, hỏi: “Người được anh giới thiệu không ở đây sao?”

Cao Chí Dũng không biết nói thế nào, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh Lục, tôi muốn tự giới thiệu mình cho anh. Tôi rất có kinh nghiệm về phương diện ẩm thực, tôi cũng muốn tự mình tạo nên thương hiệu.”

“Anh là nhân viên của bạn ba tôi, tôi sợ chuyện này không tốt lắm.” Lục Tam Phong khổ sở nói.

“Không sao, tôi đã từ chức, hiện tại tôi không thuộc bất kỳ công ty nào.”

Lục Tam Phong trong lòng liền nở hoa, đây chính là anh cầu xin tôi thu nhận anh đấy, trên mặt có chút nhăn nhó, chẹp miệng một hồi, sau đó ngồi xuống nói: “Được rồi, thật ra mặt mũi trưởng bối không có lớn như vậy, có đào góc tường, ông ấy cũng không làm gì được tôi.”

“Vậy thì anh tới làm giám đốc đi. Nhà máy của tôi tương đối lớn. Tuy rằng đã lên kế hoạch từ trước, nhưng cũng phải mất vài ngày, bây giờ anh ở tạm đây mấy bữa đi.”

Tương đối lớn?

Cao Chí Dũng kích động gật đầu, anh ta cảm thấy công việc quy mô lớn của Lục Tam Phong có nghĩa là một nhà máy lớn với hơn ba nghìn người.

Cao Chí Dũng nghĩ đến việc mình có thể điều hành một nhà máy lớn với ba nghìn người, cảm thấy sảng khoái không nói ra được, vội vàng gật đầu: “Không sao đâu, không cần gấp!”

“Về phần tiền lương, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh. Không nói nữa, tới giờ cơm rồi, xuống lần ăn cơm.” Lục Tam Phong đứng dậy đi ra ngoài, cả người khí thế bá đạo không nói lên lời.

Cao Chí Dũng vội vàng thu dọn đồ đạc của mình và bước ra ngoài, niềm vui sướng trên gương mặt không thể nào che giấu được.

Chỉ có Hàn Dương và Đầu To nhìn anh bằng ánh mắt giễu cợt, lại thêm một đồ ngốc bị lừa
Chương trước Chương tiếp
Loading...