Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 44



Ăn cơm xong ai cũng bận rộn, Hàn Dương phụ trách đào tạo nhân viên, Đầu To bận chuyện tài chính, Lục Tam Phong trở lại văn phòng vẽ tranh, về phần giám đốc Cao Chí Dũng thì quanh quẩn trong nhà máy không có việc gì làm.

Một thiết kế bao bì đẹp cần được đội ngũ chuyên nghiệp trau chuốt trong thời gian dài, nếu Lục Tam Phong tự làm thì cũng mất vài năm, anh cũng không có tâm tư làm, nên đành vẽ một chút bao bì kinh điển của năm đời sau ra, vẽ nửa ngày là xong.

Lục Tam Phong cũng biết mình thậm nhập thị trường rất khó, chỉ cần người ta giảm lợi nhuận là có thể đè ép thị trường trong nháy mắt, dù sản phẩm có tốt đến đầu cũng không bán được.

Đây không phải là thời đại Internet, có so sánh, có tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông, thời này đều do các chủ cửa hàng nhỏ lẻ nói rằng món nào ngon thì trẻ con sẽ mua, thậm chí có sản phẩm được đưa ra chỉ phẩy tay một cái doanh số bán hàng tăng vọt.

Đối mặt với tình huống này, suy nghĩ của Lục Tam Phong cũng rất đơn giản, sống sót trước, chỉ cần có lãi trả được tiền lương cho nhân viên thì sẽ thắng, cạnh tranh kinh doanh đơn giản nhất chính là cạnh tranh giả cả, cũng là tàn khốc nhất, bằng không thì thế nào gọi là đồ tể giá cả chứ?

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Một số người trong giới kinh doanh địa phương đang chú ý đến, một số người coi trọng Lục Tam Phong, một số người cho rằng anh ta không được, nghiễm nhiên trở thành một câu chuyện để bàn tán.

“Này, lão Trần, ông có biết Lục Tam Phong không?” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc chẻ ngôi, rất tao nhã, đang cầm điện thoại nói chuyện.

“Ông quan tâm cũng nhiều nhỉ?” Đầu dây bên kia nở nụ cười: “Không biết, nhưng mà có quen biết với Nhậm Thiên Bác.”

“Ông còn quen biết với anh ta?”

“Ba vợ anh ta trước kia cùng đơn vị với tôi, sau này tôi được điều đến tập đoàn lớn, gần đây rất náo nhiệt, rất nhiều người đều đang nói chuyện về vấn đề này.” Đầu dây bên kia tràn đầy vẻ hóng hớt Hoạt động giải trí vốn thiếu thốn, chuyện hơi thú vị một chút là truyền đi khắp nơi, cũng có người bịa ra chuyện bậy bạ, khắp nơi nói rằng Lục Tam Phong thích vợ của Nhậm Thiên Bác.

“Đã lâu không gặp? Gọi lão Mã đi uống rượu đi?”

“Không thành vấn đề, chỗ tôi mới điều thêm mấy em gái, tôi dẫn theo!”

“Không cần, không có sức, dẫn Lục Tam Phong với Nhậm Thiên Bác cùng đi ấy.”

“Hả?” Đầu dây bên kia ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Được rồi, tối nay phải náo nhiệt một chút.”

Buổi tối bảy giờ, Lục Tam Phong giao bản thảo cho Đầu To, nhìn đồng hồ, suy nghĩ xem có cần đi quầy ăn vặt, cung tiêu xã một chuyển không.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Tam Phong vội vàng trở lại văn phòng nghe điện thoại.

“Alo, ai vậy?”

“Anh là Lục Tam Phong?” Giọng nói đầu dây bên kia đầy kiêu ngạo, tạo cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, cực kỳ không thoải mái.

“Vâng, anh là ai?”

“Tôi là Trần Văn Khương, tổng giám đốc tập đoàn Phong Long. Mấy ngày nay tôi nghe đến anh rất nhiều. Tối ăn một bữa cơm ở căng tin của tập đoàn Dã Cương, biết chứ?”

Lục Tam Phong âm thầm nhíu mày, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Alo, có nghe chứ?” Giọng điệu ở đầu dây bên kia có chút khó chịu.

“Nghe được!”

“Nghe được thì nói chứ, bị sao vậy không biết!” Nói xong thì cúp máy.

Lục Tam Phong đặt điện thoại xuống, điều đầu tiên anh nghĩ đến là ngành thép hiện nay đều là doanh nghiệp nhà nước, nghe giọng điệu của tổng giám đốc Trần này thì có vẻ cũng là ông chủ của doanh nghiệp nhà nước.

Giọng điệu hung hăng của người bên kia, cộng với cảm giác người ta bảo bạn ăn cơm là cho bạn thể diện, Lục Tam Phong cảm thấy nếu tối nay đi ăn bữa tối này, có thể là trò cười, nếu không đi thì không lăn lộn ngoài đời được.

Không thể cùng với mấy cái doanh nghiệp nhà nước này chơi liều được, mặc dù các xí nghiệp nhà nước đang tiến hành cải cách, đã có rất nhiều liên doanh công tư, nhưng mà cũng không hoàn toàn.

Doanh nghiệp nhà nước là cái bát sắt, phải đến cuối những năm chín mươi cái bát sắt này mới bị đập tan.

Các doanh nghiệp như Nhậm Thiên Bác đã rất lớn thuộc về tư nhân, doanh nghiệp tư nhân trị giá hàng chục triệu, toàn thành phố chỉ đếm bằng một bàn tay. Những doanh nghiệp thật sự khủng có thể nghe ra được từ cách nói chuyện.

Những người đến khách sạn Thiên Hương ăn tối chỉ có thể nói là những người giàu có, dân đen đều ăn uống ở căng tin nhỏ.

Lục Tam Phong suy nghĩ tất cả những chuyện có thể xảy ra trong đầu một lần, dặn dò Đầu To trong coi nhà máy, rồi cưỡi xe gắn máy đến bên cạnh Cao Chí Dũng, nói: “Lên xe!”

“Làm gì?”

“Đưa anh đi ăn tiệc.” Lục Tam Phong cười nói với anh ta: “Đừng sợ, lên xe đi!”

Cao Chí Dũng nghi ngờ ngồi lên, trong lòng vẫn có chút bất an, chiếc xe máy lao vùn vụt vào tập đoàn Dã Cương ở ngoại ô. Năm dặm quanh đây đều là địa bàn của Dã Cương, bao gồm cả các tòa nhà dân cư, khu sinh hoạt, thậm chí cả siêu thị lớn, không kém hơn bao nhiều so với trung tâm thành phố.

Anh trực tiếp đến nhà máy, hỏi hạn bảo vệ một chút rồi đi thẳng đến căn tin tầng hai. Vừa dừng ở cửa, liền phát hiện Nhậm Thiên Bác vừa đến, đang mở cửa xe bước xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng hiểu, tối nay nhất định sẽ làm trò cười cho người ta, làm đồ nhắm rượu cho người ta.

Lục Tam Phong bước vào căn tin, nghe nói không dành cho nhân viên bình thường, quả nhiên người bên trong là giày da, quần âu, áo sơ mi trắng, thắt lưng, đều là trang bị tiêu chuẩn.

Bên tại đều nghe trưởng ban này trưởng ban kia, năm đó Lục Tam Phong cực kỳ không thích bầu không khí mới lập nghiệp này.

Trên lầu hai, trang trí lập tức trở nên xa hoa, tạo cho người ta cảm giác có phần tráng lệ, Nhậm Thiên Bác đứng thẳng người, giống như một học sinh gương mẫu.

“Mọi người đến phòng phủ quy chờ đi!” Một nhân viên phục vụ đi tới chỉ vào căn phòng thuê lớn nhất.

“Không phải anh rủ tôi ăn cơm à?” Cao Chí Dũng nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy, đừng gấp, có đồ ăn!”

“Tôi không thích ứng với loại trường hợp này, tôi là nhân viên thị trường, sợ nhất loại đợi tới đợi lui này, nói chuyện cũng không dám nói.” Cao Chí Dũng nhíu mày nói: “Giả vờ không thoải mái, tôi về đây.”

“Anh quay lại cho tôi, tôi cũng không thoải mái, cho nên mới dẫn anh tới.”

Hai người đang thì thầm nói chuyện, ngoài cửa vang lên một giọng nói lịch sự, trò chuyện rất sôi nổi, khi cửa mở ra, Lục Tam Phong nhìn thấy bốn năm người đàn ông, ăn mặc không khác mấy, ở giữa hai ba người, đứng bên cạnh là hai người mang theo nụ cười tiêu chuẩn, có hơi khom lưng, trong mắt tràn đầy vẻ chân thành.

Trạng thái đó rõ ràng là biểu hiện của kỹ năng, người bình thường đều không làm được.

“Sếp Nhậm, tới lúc nào vậy?” Trần Văn Khương đi tới hỏi.

“Tổng giám đốc Trần, tôi mới tới!”

“Cậu chính là Lục Tam Phong, của công ty… thực phẩm Mỹ Giai đúng không?”

“Đúng vậy, là tôi.”

“Lần trước cái rượu cho cấp trên kia, thật à?”

“Tôi đã nói là rượu giả, các người còn không tin, còn đánh cược với tôi, thua chứ?”

“Tôi cũng không có nói là đánh cược!”

“Anh nhìn anh xem, nói không giữ lời hứa.”

Lục Tam Phong đứng đó có chút xấu hổ, nhưng mà anh cũng đã quen với loại người này, hỏi anh một câu, anh trả lời một câu, người ta quay đầu là trò chuyện khác rồi.

“Ngồi đi, ngồi đi.”

Lục Tam Phong ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhúc nhích, ăn xong rời đi là được.

“Lục Tam Phong, là tôi mời anh tới, để tôi giới thiệu với anh.” Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên nói: “Đây là tổng giám đốc tập đoàn Phong Long, tổng giám đốc Trần, còn đây là chủ tịch Mã của Ngân hàng Nông nghiệp địa phương. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Dã Cương này, họ của tôi là Hoàng.”

Lục Tam Phong khách sáo chào hỏi từng người, nếu coi doanh nghiệp nhà nước là cộng đồng doanh nghiệp, ba người này nhất định sẽ là ba người đứng đầu trong giới doanh nhân địa phương.

Đám người nói chuyện rất quy củ, cho dù là Nhậm Thiên Bác cũng có sao nói vậy, bầu không khí trên bàn cơm có chút không quá sinh động, tổng giám đốc híp mắt nhìn thoáng qua Lục Tam Phong, nói: “Lục Tam Phong, anh cảm thấy sếp Nhậm là đối thủ của anh không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...