Tứ Vương

Chương 45: Kết thúc



Làn sương mỏng bao quanh thân mình, thiếu nữ áo trắng quỳ trên thềm đá, cúi người cung kính hành kễ với bàn tế trước mặt. Mái tóc tím được giữ lại bằng một cây trâm lục bảo, chẫm rãi đứng dậy,bước ra khỏi tế điện. Năm năm rồi, nàng đã không gặp bọn Hàn Minh năm năm rồi, bây giờ ở bốn lục địa họ có nhớ đến nàng không?

Năm năm trước nàng trở về từ Thủy Tộc tham gia chiến trường đại lục, thanh đao trong tay vung lên lấy mạng không biết bao nhêu kẻ. Bàn tay nàng nhuốm đỏ máu tươi, bước chân của nàng cũng tiến xa đến cả tứ lục địa. Vó ngựa đến đâu, kiếm vung lên đến đó, chinh phục tứ đại lục, nàng mệt mỏi tung mình về Đế Đô. Mẫu thân đã dặn nàng,phải thực hiện truyền thuyết ây, vậy nàng làm cho xong, đem tứ hoàng tử phân ra cai quản tứ lục địa. Nàng đặt cấm chế ép họ không được đặt chân lên đại lục trung tâm, nàng biết lòng họ có bóng dáng của mình.Không thể đả thương họ, nàng phải làm cho họ phải quên mình. Hàn Long vì quá nhớ thương mẫu thân, một năm trước đã không chịu nổi đổ bệnh băng hà, ông trở về Thiên giới đoàn tụ cùng mẫu thân, cũng là chuyện tốt đối với ông. Dạo này nàng càng ngày càng cảm thấy cơ thể dần mất đi sức lực, sắp rồi, nàng sắp phải rời khỏi đây rồi. Nhiệm vụ hoàn thành cuộc sống ở thế gian này cũng nên chấm dứt để trở về Thiên giới. Dù sao nàng cũng là con gái của Thái tử Thiên giới, không thể cứ ở lại nơi nhân thế này. Tiến nhanh về rừng hoa hải đường, ngồi xuống dựa thân mình vào cây, bàn tay kéo áo choàng thêm chặt, nàng nhắm mắt lại. Mùa đông lạnh lẽo, dưới tán hoa hải đường, thiếu nữ ngủ say không bao giờ tỉnh lại.

Bắc đại lục:

Hàn Nghị ngồi bên ấm trà tỏa hương thơm ngát, mùi trà nhàn nhạt vấn vương bên cạnh. Thiếu nữ bên cạnh sẽ khẽ trêu chọc hắn, vừa châm thêm trà, vừa khe khẽ bắt hắn hứa đủ thứ với nàng. Nụ cười thuần khiết ây, hắn làm sao có thể quên đây. Mở mắt ra, chỉ có mình hắn bên tách trà nguội. Hắn ở đây còn nàng ở đâu? Giọt nước mắt lăn dài trên gò má tuấn mĩ của hắn. Đau! nàng thực hiện lời hứa đem thế giới quỳ dưới gót chân bọn hắn, rồi lại nhẫn tâm đẩy bọn hắn đi xa. Thứ hắn cần không phải là những thứ này, nàng ra đi đột ngột, ngay cả lần gặp mặt cuối nàng cũng không cho hắn. Napi ánh mặt trời của hắn đã tắt!

Nam đại lục:

Hàn Thiên cưỡi ngựa điên cuồng trên sa mạc, đuổi theo một con bạch ưng. Mũi tên giương cao, bắn một phát, bạch ưng đã về tay hắn. Hắn vui vẻ, cẩn thận tóm lấy chim ưng, nàng nói nàng thích nhất bạch ưng,muốn có một con giống như bọn hắn. Vậy bắt về cho nàng, quay đầu ngựa thúc đi, chợt khựng lại, nàng , đâu còn trên cõi đời để cho hắn gặp. Giữa sa mạc gió lốc cồn cát xung quanh, tướng quân uy vọng cả đời rơi nước mắt, những giọt nước nhanh chóng rơi vào cát mất hút tăm.

Tây đại lục:

Vất vả cứu chữa cho người bị thương cả ngày, khiến toàn thân Hàn Quân mệt mỏi. Dịch bệnh thật đáng sợ, quá nhiều người nhiễm bệnh. Hắn lau mồ hôi trên trán ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng. Tiểu muội của hắn.... ... nàng giờ có tự do không?

Lần đầu nàng cưỡi ngựa là do hắn dạy, bàn chân trần ngồi trên ngựa liên tục thúc mạnh, như tinh linh múa dưới ánh trăng. Napi cười rạng rỡ, hắn nhận ra nàng yêu thích cảm giác tự do trên lưng ngựa. Vậy nàng có tự do không? Hốc mắt đã căng đầy nước, cố ngước cổ để không chảy xuống. Nàng hãy tự do đi!

Đại lục trung tâm:

Hàn Minh thương tích đầy mình vượt qua cấm chế, lao vào Đế Đô, hắn không thể tin nàng bỏ hắn ra đi như vậy,một dấu tích cũng không còn. Hắn ngây dại trong cung điện rộng lớn, nhìn thảm trải trên sàn,nhớ đến bàn chân nhỏ của thiếu nữ xinh đẹp từng bước lên, chiếc lắc bạc tự tay hắn đeo cho nàng, rung rinh theo từng chuyển động. Hắn cười to, cười đến điên cuồng!

Gió thổi qua xóa tan ký ức, thời gian vận chuyển luân hồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...