Tử Xuyên Tam Kiệt

Q.10 - Chương 3: Trọng Hồi Đế Đô



Nửa đêm ngày 15 tháng 2 năm 782, tổng trưởng tương lai của Tử Xuyên gia tộc là Tử Xuyên Trữ bị một lượng lớn sát thủ lai lịch bất minh tập kích, cả trang viên gần như bị giết sạch, số lượng hộ vệ và người hầu bị giết lên đến một trăm mười một người, cả một trang viên to lớn chỉ c̣n sót lại mỗi Tử Xuyên Trữ, sự kiện này chấn động cả Đế đô.

Tổng trưởng Từ Xuyên Tham Tinh giận muốn lên cơn đau tim, ngay ngày quốc khánh gia tộc, ngay tại Đế đô, người kế thừa của gia tộc xém chút bị giết tại nhà riêng, uy nghiêm gia tộc ở đâu? Mặt mũi gia tộc ở đâu?

Hồng y ḱ bổn Âu Dương Xuân đang là trưởng quan của Trị bộ thiếu, với tội danh "Trị an thất trách", bị tống cổ vào nhà giam.

Phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân phụ trách bảo vệ thành môn Đế đô thành bị hạ ba cấp, từ Phó thống lĩnh biến thành Phó ḱ bổn.

Trung ương quân thống lĩnh Tư Đặc Lâm bị cảnh cáo, cắt lương một năm, lưu chức tra khán.

Thống lĩnh Ca San cai quản Trị bộ thiếu bị giáng chức làm Phó thống lĩnh, tạm thời với thân phận Phó thống lĩnh chủ tŕ công tác hậu cần.

Tổng thống lĩnh La Minh Hải cũng bị liên lụy, tuy không trực tiếp chủ quản trị an thường ngày của Đế đô, nhưng cai quản Trị bộ thiếu là Ca San, mà Ca San lại do lăo tiến cử, lăo bị phạt đ́nh chức phản tỉnh ba tháng, cắt lương một năm. Ḱ thật lăo chỉ phải bế môn có hai ngày, Tử Xuyên Tham Tinh đích thân xử lý sự vụ Thống lĩnh xứ, thế nhưng công việc của Thống lĩnh xứ quá nhiều...Hai ngày sau, vài cấm vệ quân đến nhà của La Minh Hải áp giải lăo đến Tổng trưởng phủ, Tử Xuyên Tham Tinh chửi phun nước miếng một hồi, cuối cùng ra lệnh: "Ngày mai ngươi lăn đi làm cho ta!"

Thống soái hiến binh bộ đội, cũng là người phụ trách trị an trong Đế đô thành, Giám sát trưởng Đế Lâm chẳng bị ǵ c̣n được khen thưởng. Trong sự kiện lần này, hắn tự thân dẫn đội, tốc độ nhanh ngoài ư liệu đến hiện trường đầu tiên (Khi chỉ huy của Trị bộ thiếu và Trung ương quân nhận được tin "Gia viên Tử Xuyên Trữ tiểu thư bị tấn công!" th́ Đế Lâm đă dẫn hiến binh xông vào chém giết địch nhân), hơn nữa giết được rất nhiều hắc y sát thủ, cứu được người kế thừa của Tử Xuyên gia tộc. Ḱ bổn Ca Phổ Lạp anh dũng chiến đấu được thăng một cấp lên Hồng y ḱ bổn, c̣n Đế Lâm do chức vụ Giám sát trưởng đă quá cao, không c̣n thăng cấp được nữa nên Tử Xuyên Tham Tinh tưởng thưởng cho hắn quyền lực khác: "Giám sát thính phụ trách điều tra chân tướng sự kiện tập kích lần này, đặt tên là sự kiện '215', có toàn quyền xử lư, vô luận liên quan đến ai đều được quyền truy tra tận gốc".

Đối với phần hậu lễ của Tử Xuyên Tham Tinh, Đế Lâm cảm kích đến suưt rơi lệ, đây đúng là phần thưởng quá lớn a! Hắn xoắn tay áo lập tức hành động. Trong ngày 18 tháng 2, một trăm mười hai quan viên cao cấp bị Đế Lâm đại nhân anh minh phát hiện có liên quan đến sự kiện tập kích nhà Tử Xuyên Trữ tiểu thư bị Giám sát thính bắt giữ, sáu mươi sáu Phó ḱ bổn quân quan cao cấp cũng bị phát hiện có hiềm nghi, bọn chúng cũng bị lôi vào nhà giam Giám sát thính.

La Minh Hải vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy đột nhiên phát hiện bè đảng của ḿnh đă bị quét sạch.

Hoạt động tảo thanh không chỉ bó hẹp trong phạm vi Đế đô, các địa phận có Giám sát thính, Quân pháp xứ đều lập tức ăn theo, đám cừu gia b́nh thường va chạm với bọn họ, lúc này đều vô cùng khốn khổ.

"Phụng lệnh điều tra, ngươi bị hiềm nghi liên quan đến sự kiện '215', mời ngươi theo chúng ta về hiệp trợ điều tra!" Về sau nói nhiều qua đau cổ họng, để thuận tiện, đám Quân pháp quan đem luôn câu nói trên in vào thư gởi, xem ai không thuận mắt th́ lập tức cho người mang thư đến.

Đương nhiên, đám đương sự đa phần đều kêu "Oan uổng", bọn chúng cực lực giảo biện chứng minh bản thân không liên quan đến sự kiện '215', có tên đưa ra chứng cứ ngày 15 tháng 2 bản thân c̣n đang ở một hành tỉnh xa xôi, sao có khả năng chạy đến Đế đô giết người chứ? Nhưng đám Quân pháp quan thông minh đâu chịu nghe hắn giảo biện, phản bác: "Ai nói ngươi không có ở Đế đô th́ không thể giết người? Nói không chừng ngươi có năng lực phi kiếm vạn lý sát nhân à?" Phản bác rất có hiệu lực, nghe lời này, toàn bộ đương sự đều run rẩy, sắc mặt trắng nhợt, miệng sùi bọt mép, thậm chí có kẻ c̣n hôn mê, đương nhiên, chuyện này càng chứng minh có tật giật ḿnh, bằng chứng rành rành a.

Căn cứ thống kê của Giám sát thính, liên quan đến sự kiện "215" tổng cộng có chín ngàn sáu trăm ba mươi mốt người, bọn chúng phân bố khắp năm mươi sáu hành tỉnh, tuổi từ mười sáu đến sáu mươi. Lịch sử gia Đường Xuyên đời sau cảm khái: "Từ rừng rậm cho tới sa mạc, phần tử âm mưu phân bố quả thật quá rộng, đúng là khó cho đám người điều tra a!"

Trong nhất thời, Giám sát thính tung người hành động nơi nơi, cả Đế đô ch́m trong bầu không khí khủng bố, ai nấy đều cảm thấy bị nguy hiểm. Ai cũng không thể ngờ, trường đấu tranh chính trị dai dẳng giữa Đế Lâm và La Minh Hải lại v́ một sự kiện ngoài ư mà dẫn đến kết cục Đế Lâm đại thắng, Giám sát thính nghênh ngang đắc ý. Phái hệ La Minh Hải bị đả kích trầm trọng, quan viên cao cấp bên cạnh La Minh Hải bị quét sạch, đám quan viên trung lập th́ vội thay đổi lập trường đầu nhập vào phe Đế Lâm.

Suốt một tuần, khách đến thăm nhà Đế Lâm nườm nượp, ai nấy biểu hiện ý trung với Giám sát tổng trưởng đại nhân, sẵn tiện đem hoàng kim, trân bảo, tiền tài, thậm chí cả bí thư Phương Thu ḱ bổn bên cạnh La Minh Hải cũng nửa đêm lén lút đến thể hiện ý tứ: Tôi ngưỡng mộ Đế Lâm các hạ đă lâu, chỉ là chưa có cơ hội bộc bạch...

Đế Lâm mắc cười nói: "Xin lỗi, ta không có hứng thú với nam nhân".

Phương Thu vô cùng ngượng ngùng, nh́n dáng vẻ hờ hững của Đế Lâm, y nghiến răng nghiến lợi cáo tố với Đế Lâm, bản thân không phải đi tay không đến, tuy không có mang tiền tài trân bảo, nhưng lại mang một "Kiến diện lễ" vô giá.

"Kiến diện lễ vô giá?" Đế Lâm nhướng nhướng mày: "Là cái ǵ?"

Phương Thu liếng thoáng, ngôn ngữ trở nên màu mè hoa lá cành, ư ám chỉ: "Lăo già kia thật không biết sống chết, ngu ngốc đối đầu với Giám sát trưởng đại nhân anh minh của chúng ta, tuy đại nhân ḷng dạ rộng răi không tính toán với lăo nhưng đám nghĩa sĩ chúng tôi từ lâu đă nh́n không thuận mắt. Chỉ cần đại nhân ngài đánh tiếng, chúng tôi sẽ.." Y đưa tay làm động tác cắt ngang cổ, mỉm cười: "Lấy hành động chứng minh ḷng trung thành với đại nhân!"

Biểu t́nh của Đế Lâm ngưng trọng, hắn biết, người ở bên cạnh La Minh Hải như tên Phương Thu này, muốn giết La Minh Hải xác thật có nhiều cơ hội. T́nh h́nh lại phát triển đến mức này, phảng phất bản thân chỉ cần gật đầu, tính mệnh cừu gia lớn nhất sẽ phải quy thiên, đây là sự t́nh mà Đế Lâm chưa từng nghĩ đến.

Nhưng hắn chỉ hờ hững cười, rất khách khí tống cổ tên Ḱ bổn thông minh đó, không có hứa hẹn, cũng không có ám thị, chỉ nói: "Có ǵ liên lạc với ta!"

Phương Thu tâm thần lĩnh hội, đây chẳng phải là ngầm yêu cầu y ở bên La Minh Hải để làm thám tử sao? Chỉ là y không hiểu, thần t́nh Đế Lâm rơ ràng không mấy quan tâm đến việc giết La Minh Hải, v́ sao chứ? La Minh Hải luôn muốn lấy mạng Đế Lâm à! Chẳng lẽ trên thế gian này quả thật có thánh nhân?

Đứng ở cửa sổ, Đế Lâm đưa mắt nh́n tên ḱ bổn biến mất trên con đường nhỏ trong hoa viên, lạnh lùng nói với Ca Phổ Lạp: "Tên gia hỏa này rất nguy hiểm...Có cơ hội th́ t́m cớ giết hắn đi".

Ca Phổ Lạp lập tức hồi đáp: "Vâng!" Y có chút do dự: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài cảm thấy phản nghịch th́ không nên dùng à? Thế nhưng ngài chẳng phải đă thu nhận Lôi tân, Đỗ Khâu và rất nhiều quan viên đầu hàng sao? V́ cớ ǵ lại không tiếp nhận Phương Thu? Hắn ở cạnh La Minh Hải, rất hữu dụng với chúng ta".

Đế Lâm mỉm cười: "Tuy ta rất ghét kẻ phản nghịch, nhưng trong quan trường tranh đấu, sau khi chỗ dựa bị ngă th́ phải t́m chỗ khác để nương tựa là chuyện b́nh thường, không có ǵ đáng hổ thẹn. Thế nhưng Phương Thu không giống, mục đích của hắn không phải để bảo vệ bản thân hắn mà là tận dụng cơ hội để tiến thân, bất chấp tất cả, thậm chí giết chết cả ân nhân tài bồi ḿnh, bất chấp liêm sỉ, bất luận sinh tử, không từ thủ đoạn, loại người này là nguy hiểm nhất, nhân hiện tại hắn c̣n chưa có thành tựu phải diệt trừ hắn, tuyệt không để hắn phát triển".

Ca Phổ Lạp thán phục. Đế Lâm trầm tư, ḱ thật hắn c̣n chưa nói ra nguyên nhân chân chính, trong mắt Phương Thu, hắn nh́n thấy dă tâm hừng hực, hắn thập phần chấn kinh, nhăn thần như có hỏa diễm đó, dường như rất giống hắn mười năm trước.

Trong chớp mắt đó, hắn đă quyết tâm, tuyệt không cho Phương Thu cơ hội phát triển, trên thế giới này, một Đế Lâm là quá nhiều rồi, không nên thêm một người nữa.

C̣n La Minh Hải, Đế Lâm đă có tính toán, cho dù La Minh Hải một ḷng muốn lấy mạng hắn, nhưng sự tồn tại của lăo lại cần thiết cho bản thân hắn. Nhiều năm qua hai người tranh đấu h́nh thành trạng thái b́nh hành, nếu như hắn triệt để đánh bại La Minh Hải, cục diện sẽ biến thành một ḿnh hắn độc tôn. Đế Lâm không phải ngốc, sau khi Dương Minh Hoa chết, Tử Xuyên Tham Tinh lập tức ra tay với Ca Ứng Tinh, bây giờ có La Minh Hải nên Tử Xuyên Tham Tinh mới tạm thời yên tâm không tiêu diệt hắn.

"Một trăm mười ba hộ vệ ngộ nạn, ba mươi mốt thích khách trận vong, đây không phải là chuyện chơi". Đế Lâm phân phó Ca Phổ Lạp: "Nhất định phải điều tra ngọn nguồn".

Đồng thời với mượn cớ thanh trừ thế lực của La Minh Hải, ứng phó nhiệm vụ Tử Xuyên Tham Tinh giao, bản thân Đế Lâm cũng rất có hứng thú, Đế Lâm hầu như cũng tung toàn lực điều tra chân tướng sự kiện. Nhưng đêm đó tuy có ba mươi mốt sát thủ trận vong, nhưng đám c̣n lại đều tẩu thoát thành công, trên thi thể cũng không t́m được manh mối ǵ chứng minh thân phận bọn chúng. Sự kiện đêm đó quá phức tạp, hiểu lầm thêm hiểu lầm, xảo hợp thêm xảo hợp, nhân quả sự t́nh quan hệ rối nùi. Các đương sự đêm đó, Lưu Phong Sương, Đế Lâm, Tử Xuyên Tú hay Tử Xuyên Trữ, ai cũng không có cách nào hiểu rơ được ngọn nguồn sự kiện, mỗi người chỉ có thể hiểu được chân tướng của một đoạn.

Một trong các đương sự là Tử Xuyên Trữ trần thuật như sau: "Khuya ngày 15 tháng 2, tôi đột nhiên bị Tiểu Anh đánh thức, Tiểu Anh là ai? À, Tiểu Anh là nha hoàn của tôi. Cô ấy nói tôi biết có một đám hắc y sát thủ đang tập kích trang viên. Chúng tôi chạy ra cửa sau th́ đụng phải một đám đông sát thủ che mặt, Tiểu Anh bị bọn chúng giết".

Trần thuật của Tử Xuyên Trữ đến đây th́ khá rơ ràng, nhưng tiếp theo: "Sát thủ tiến vào đầu tiên sau khi giết Tiểu Anh th́ muốn giết luôn tôi, sau đó có một sát thủ che mặt khác lại cứu tôi, người ấy giết chết hai, ba sát thủ ǵ đấy, c̣n đánh trọng thương tên sát thủ muốn giết tôi. Tiếp đó lần lượt sáu bảy sát thủ xông lên nhưng đều bị sát thủ cứu tôi đánh ngă, người ấy c̣n chém sát thủ muốn giết tôi bị thương nặng ở tay làm cho hắn bị hôn mê. Một sát thủ che mặt khác định giết chúng tôi nhưng có một đồng bọn của hắn kêu không được, tên sát thủ này xuất thủ đánh vào huyệt đạo khiến tôi không thể cử động. Tiếp đó lại có một đám người che mặt xông vào trang viên, đám người che mặt tới sau đánh nhau với đám người che mặt lúc đầu, bọn lúc đầu thua, tiếp đó đám sát thủ trên tiểu lâu của tôi cũng rút chạy, sau đó có đám che mặt khác lên..."

Điều tra viên phụ trách ghi chép cắn bút than: "C̣n có đám bịt mặt nào đến tiếp không?"

"Không, kế tiếp là các người đến". Tử Xuyên Trữ mở to cặp mắt sũng nước, biểu t́nh rất ư vô tội.

Đối với phần bút lục này, Đế Lâm b́nh luận: "Thuật lại rất đơn giản và rơ ràng!”

Hắn cười nói: "Cứ như Trữ tiểu thư cử hành tiệc hóa trang vậy, mọi người thắp đèn đến lui như thoi".

Đám bộ hạ vâng vâng dạ dạ, đại án kinh thiên như thế, Tổng trưởng phủ hai ba ngày lại cho người đến thúc giục, Giám sát trưởng các hạ lại có thời gian đùa giỡn, phần trấn định này đúng là khó có ai so sánh được.

Đế Lâm trong ḷng có tính toán, đêm đó đám khách che mặt đến sau chính là bộ hạ của hắn, bản thân vốn định lén lút lục soát trang viên Tử Xuyên Trữ, nhưng không ngờ đụng phải thích khách. Lúc đó t́nh h́nh vi diệu, nếu bộc lộ thân phận th́ lại khó giải thích, sau khi hạ lệnh cho thuộc hạ giao thủ với đám thích khách, đợi thích khách bị đánh lui, hắn lập tức chạy ra ngoài lột hóa trang rồi quay lại hô hoán: "Vi thần Giám sát thính Đế Lâm đến hộ giá, thỉnh tiểu thư yên tâm, thích khách đă bị tôi đánh lui!"

Trong đầu hắn cứ lải nhải, chết hơn trăm hộ vệ và người hầu, ba mươi mốt thích khách bị giết, chủ nhân chính Tử Xuyên Trữ vơ công dở tệ nhưng vận đạo lại không tồi, không ngờ c̣n giữ được mạng, hắn cảm thán, người của Tử Xuyên gia quả thật tà môn a! Chẳng lẽ, trong minh minh có một cổ lực lượng vượt xa nhân loại giúp đỡ Tử Xuyên Trữ thoát hiểm?

Trong hắc ám vô biên lại xuất hiện quang tuyến huyết hồng, đâu đâu cũng là máu tươi cùng thi thể tàn khuyết, đống thi thể đó đột nhiên xông đến gă, vô số đao quang kiếm ảnh tấn công gă, trong bóng đêm, nhăn thần u linh lấp lánh như mắt sói, bao vây gă tầng tầng lớp lớp, dần dần áp sát...

"A!" một tiếng kêu thảm, Tử Xuyên Tú ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả áo ngủ, đầu óc hỗn loạn quay cuồng giống như vừa bị đập đầu vào cột. Trong tầm nh́n mơ hồ, một thân ảnh cao cao đứng trước mặt gă, một bàn tay ấm áp đặt trên trán gă.

Tử Xuyên Tú không nhịn được gọi: "Đại ca!"

"Tỉnh rồi à, A Tú?" Tuy Đế Lâm vẫn bất động thanh sắc nhưng Tử Xuyên Tú có thể thấy được sự vui mừng lóe lên trong mắt hắn: "Cảm giác thế nào?"

"Tốt, chỉ hơi đau đầu..." Tử Xuyên Tú bỗng ngưng nói rồi đột nhiên la lên: "Đại ca, A Trữ gặp nguy hiểm, có người muốn giết nàng!"

"Sáu ngàn Cấm vệ quân bảo vệ Trữ tiểu thư, c̣n an toàn hơn ngươi".

Tử Xuyên Tú hỏi: "Nàng bị thương nặng không?"

Đế Lâm sắc mặt xịu xuống, nh́n thần sắc kinh hăi của Tử Xuyên Tú, hắn cười trộm: "Nàng bị rơi mấy cọng tóc! Nghiêm trọng không?"

Nh́n dáng vẻ như vừa trút được gánh nặng ngàn cân của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm cười cười: "May cho ngươi, lúc ta dẫn người đến th́ a Trữ đă bị điểm huyệt hôn mê, một người che mặt nằm trước nàng ta, không ngờ đó lại là ngươi".

Tử Xuyên Tú cũng cười, thầm kêu may mắn, người đến hiện trường đầu tiên là Đế Lâm chứ không phải người khác, nhưng gă nghi hoặc, lúc đó bản thân đă hôn mê, sau khi bản thân hôn mê đến lúc Đế Lâm tới có cả một khoảng thời gian, tại sao bọn sát thủ không hạ độc thủ với ḿnh và Tử Xuyên Trữ?

"Đại ca, bọn chúng rốt cuộc là ai? Bọn chúng v́ sao hạ độc thủ với Trữ tiểu thư?"

Đế Lâm ngẩng đầu: "Đây là vấn đề ta muốn hỏi ngươi".

Hai người nh́n nhau, Đế Lâm hít sâu một hơi khí lạnh: "Rất phiền phức, ta vốn nghĩ là ngươi biết thân phận của bọn chúng. Ta hỏi ngươi, ngươi giết nhiều người bọn chúng như thế, vậy mà ngay cả thân phận của chúng cũng không biết, quá hồ đồ à!"

Tử Xuyên Tú ngượng ngùng găi đầu, phản pháo: "Giám sát trưởng đại nhân, ngài thân gánh trọng nhiệm quốc gia, bảo đảm an toàn trong Đế đô thành là trách nhiệm của ngài, đối với hành động đại quy mô thích sát đầu năo của gia tộc như thế mà ngài chẳng chút hay biết, ngài có phần thất trách...Hắc hắc!"

"Chớ có học kiểu nói chuyện lưu manh của Nguyên lăo hội a, nói ta biết, hai năm nay ngươi chết ở xó xỉnh nào?" Đế Lâm nhấc chân ngồi ké bên mép giường của Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú làm mặt quỷ: "Thế nào, Giám sát tổng trưởng đại nhân muốn thẩm tra sao?"

"Đúng! Tiểu tử ngoan ngoăn khai thật cho ta!" Đế Lâm làm mặt nghiêm nhưng trong mắt đầy nét cười. Đối với sự t́nh Tử Xuyên Tú đột nhiên xuất hiện sau hai năm mất tích làm hắn rất vui mừng, Tử Xuyên Tú đột nhiên thấy xấu khổ, v́ sự thất tung của ḿnh khiến cho Đế Lâm lo lắng hai năm trời, trong khi bản thân vẫn có cơ hội báo tin cho hai huynh trưởng.

"Đại ca, tôi không có đầu hàng ma tộc".

Đế Lâm điềm đạm nói: "Ta trước sau đều không tin ngươi đầu hàng ma tộc, bên phía chúng đâu có mỹ nữ".

Tử Xuyên Tú bật cười, hai năm không gặp, sự hài hước của Đế Lâm càng lúc càng tiến bộ. Hắn có thiên phú hài hước, có thể nói chuyện tiếu lâm trong lúc chém giết, lời nói khi thật khi đùa, nhiều lúc khiến người ta không phân biệt được.

"Chuyện bắt đầu ở Mạt Y thành năm 780..." Tử Xuyên Tú đang định bắt đầu kể lại chuyện của ḿnh th́ ngoài cửa có tiếng gơ cửa khẽ. Tử Xuyên Tú thất kinh, phản xạ chụp vào thanh đao luôn ở bên hông, nào ngờ chẳng có thứ ǵ.

Đế Lâm cười: "Không cần khẩn trương, nơi này tuyệt đối an toàn. A, quên nói với ngươi, đao của ngươi, ta đă nhặt về giúp ngươi, đang treo trên tường kia ḱa, chỉ là không t́m thấy vỏ đao". Hắn vừa nói vừa đứng lên đi mở cửa, Tử Xuyên Tú nghe tiếng Tư Đặc Lâm: "Đại ca, huynh có chuyện gấp t́m tôi?"

"Đúng, có chuyện. Ngươi theo ta qua đây". Đế Lâm kêu Tư Đặc Lâm đi vào, thuận tay đóng cửa lại. Tư Đặc Lâm bước vào pḥng, ánh mắt đầu tiên là nh́n Tử Xuyên Tú đang nằm trên giường, y kinh hô: "Tam đệ!" Y không dám tin quay đầu nh́n Đế Lâm, Đế Lâm mỉm cười gật đầu, giống như đang chứng thật: "Đúng, đây là tam đệ của chúng ta, gă đă về rồi!"

Tư Đặc Lâm hoan hô một tiếng, nhảy tới ôm lấy hai vai Tử Xuyên Tú, giống như sợ Tử Xuyên Tú biến mất vào không khí, y dụng lực siết khiến Tử Xuyên Tú đau đớn nhưng nét mặt vẫn tươi cười ôm vai Tư Đặc Lâm, hai huynh đệ ôm chặt nhau.

Dùng ngôn ngữ thế nào cũng khó mà miêu tả được sự vui mừng lẫn kinh ngạc của Tư Đặc Lâm khi gặp lại Tử Xuyên Tú. Tiểu đệ yêu mến của y, người huynh đệ đă mất tích hai năm sớm không c̣n hy vọng sống sót, không biết bao nhiêu lần, y luôn thầm hối hận lúc đó đă để Tử Xuyên Tú ở lại Mạt y thành, nào ngờ đó là lần gặp cuối cùng. Hiện tại bỗng tương phùng với tam đệ, sau khi cảm xúc chấn kinh qua đi, lệ anh hùng cũng khống chế không được, lăn dài trên mặt: "Ta cho rằng không c̣n gặp được ngươi...Ngươi về rồi, không có chuyện ǵ...không có chuyện ǵ..." Y lấp ba lấp bắp, chỉ nói được có mấy câu.

Tử Xuyên Tú cũng tràn trề lệ nóng, khảo nghiệm giữa sinh và tử, nguy hiểm cửu tử nhất sinh, cô độc chiến đấu, khổ cực gây dựng khởi nghĩa, bao nhiêu cảm xúc lúc này dường như bỗng ùa ra, phảng phất như biến thành lệ nóng.

"Được rồi, hai đại nam nhân ôm nhau khóc, thật là khó coi quá". Đế Lâm bước tới vỗ vai hai huynh đệ, chỉ là không biết v́ sao, một kẻ mệnh danh là lănh huyết cuồng ma, lúc này cũng có lệ quang lấp lánh trong mắt. Hắn lên tiếng: "Tam đệ, hai năm nay ngươi đi đâu? Chúng ta không có tin tức của ngươi, ai cũng rất lo lắng".

Tử Xuyên Tú mỉm cười, gă biết Đế Lâm nói "Lo lắng", tịnh không đơn giản là lo lắng cho an toàn của gă, trong đó c̣n bao gồm cả ư nghĩa: ngươi có phản bội hay không?

Tử Xuyên Tú chậm răi thuật lại câu chuyện mà ḿnh đă trải qua, khi gă kể đến đoạn ngụy trang giết chết Lôi Hồng, Tư Đặc Lâm và Đế Lâm đồng thời kinh hô: "A!"

"Trời! Ngươi điên rồi!"

Ai cũng không ngờ tới, Tử Xuyên Tú thường thường bỡn cợt lại có khí khái và can đảm như thế!"

Tư Đặc Lâm đứng phắt dậy, kích động đi lại trong pḥng. Lát sau y đứng lại, mục quang sáng ngời nh́n Tử Xuyên Tú: "Lôi Hồng chết rồi? Đây đúng là tin mừng động trời! V́ gia tộc trừ đi uy hiếp lớn nhất! Tam đệ, ngươi làm chuyện rất thống khoái a!" Lôi Hồng từng đảm nhiệm quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia nhiều năm, từ khi hắn đầu hàng ma tộc, Tư Đặc Lâm thân là chủ quản quân vụ luôn canh cánh trong ḷng, có Lôi Hồng, cứ điểm Ngơa Luân vẫn có nguy cơ bị công hạ, hắn chết đi, ma tộc quân lập tức mất đi kim la bàn, áp lực từ phương đông giảm đi rất nhiều.

"A Tú, sau khi ngươi giết Lôi Hồng, ma tộc sao có thể để cho ngươi toàn mạng?"

Tử Xuyên Tú cười cười: "Sau khi tôi giết Lôi Hồng, Tạp Đốn thân vương hạ lệnh bắt ta, nhưng đám cao thủ ma tộc đương thời chẳng có ai mang vũ khí theo, c̣n bị tôi chém đến không kịp trở tay. Tôi giết mấy chục người bọn chúng, bắt công chúa Tạp Đan làm con tin rồi thoát thân".

Tư Đặc Lâm cùng Đế Lâm nh́n nhau, Tử Xuyên Tú kể rất đơn giản, nhưng hai người đều biết, t́nh h́nh khi đó đương nhiên hung hiểm vạn phần, trong có cao thủ ma tộc tề tựu, ngoài có trên vạn đại quân bao vây, một ḿnh Tử Xuyên Tú lại sát thương mấy chục cao thủ ma tộc nổi tiếng cường hăn, c̣n cướp được công chúa giữa đám cao thủ, vơ công và đảm sắc thật không thể tả nổi.

Đế Lâm cười lớn: "A Tú được chú định là khắc tinh của Tạp Đan. Hai năm trước, ngươi bắt nàng ta làm tù binh, lần đầu nhờ nàng mà ta cứu được hai người các ngươi, lần này lại bị ngươi bắt, nhờ đó lại cứu mạng ngươi. Nàng công chúa này thật có duyên với Tử Xuyên gia chúng ta à, khà khà khà!"

Nhân Đế Lâm không chú ý, Tử Xuyên Tú liếc nhanh qua Tư Đặc Lâm, nhận thấy biểu t́nh trên mặt y thoáng qua nét thống khổ bi ai. Đế Lâm cười lớn, hai tên huynh đệ của hắn trong ḷng đang có cảm xúc lén lút nh́n nhau, cũng cất tiếng cười theo, một th́ cười miễn cưỡng, một th́ cười đau khổ, lệ lại ứa ra.

"A Tú, ta có một vấn đề thắc mắc". Đế Lâm hỏi: "Ngươi giết Lôi Hồng, có chứng cứ ǵ không? Ví dụ thủ cấp của Lôi Hồng hay là thủ cấp của đám tướng quân ma tộc ǵ đấy?"

Tử Xuyên Tú cười khổ nhún vai, lúc đó ma tộc cao thủ bao vây, t́nh h́nh vô cùng khẩn trương, bản thân c̣n chưa có đường thoát, làm ǵ rảnh rỗi mà đi lấy thủ cấp của Lôi Hồng.

Đế Lâm nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy có ai có thể chứng minh cho ngươi không?"

Tử Xuyên Tú lại lắc đầu cười khổ.

"A, vấn đề khó khăn rồi". Thần t́nh của Đế Lâm thập phần ngưng trọng: "Ta tin tam đệ nói đều là sự thật, nhưng ma tộc vô cùng gian xảo đă ngụy tạo hiện tượng hăm hại a Tú. Dưới t́nh huống không có chứng cứ lẫn chứng nhân, chúng ta lấy ǵ để thuyết phục Thống lĩnh xứ và Tổng trưởng, làm sao rửa oan cho a Tú đây?"

Tư Đặc Lâm chậm răi hỏi: "Đại ca, ý của huynh là...?"

"Hiện tại, a Tú không thể công khai lộ diện".

Trong nhất thời, ba người đều trầm mặc. Tử Xuyên Tú minh bạch, Đế Lâm nói hoàn toàn chính xác, muốn thuyết phục Thống lĩnh xứ và Tử Xuyên Tham Tinh, chỉ dựa vào lời nói của ḿnh là hoàn toàn không đủ, đặc biệt ở Thống lĩnh xứ c̣n có kẻ thù lâu năm của Đế Lâm là La Minh Hải tọa trấn.

Bắt đầu từ Mạt Y thành năm 780, Tử Xuyên Tú kể tiếp về hai năm kinh lịch của ḿnh: ngụy trang đầu hàng, thích sát Lôi Hồng, chấn nhiếp ma tộc, may mắn đào thoát, ẩn thân ở Bố lô thôn, bí mật luyện binh, hành tŕnh đến Thánh miếu, khởi nghĩa Viễn Đông...Chuyện vùng vẫy vượt lên từ trong sóng gió băo táp của Tử Xuyên Tú, cả Đế Lâm luôn lạnh lùng cũng phải động dung, những sự kiện mà Tử Xuyên Tú đă trải qua, mỗi một chuyện đều có tính chấn động lịch sử thế giới. Từ hai năm trước, đại doanh tây nam của ma tộc đă phong tỏa mọi tin tức của Viễn Đông, Tử Xuyên gia đối với sự t́nh phát sinh ở Viễn Đông không biết chút nào, hiện tại Tử Xuyên Tú kể, bọn họ mới biết được diễn biến ở Viễn Đông, rất nhiều nghi vấn trước đây khổ cực suy luận không ra, giờ đều có đáp án.

Tư Đặc Lâm hết sức kinh ngạc: "Các tộc Viễn Đông đánh nhau với ma tộc rồi sao? Bọn ta chẳng biết tin ǵ cả!" Hắn mẫn duệ cảm giác được, trường diễn biến cách nơi này vạn dặm, cuộc chiến vừa mới được tiết lộ, sẽ mang lại thời cơ và hy vọng để Tử Xuyên gia tộc trở ḿnh thoát khỏi hoàn cảnh khốn nan hiện tại. Nếu như Viễn Đông chủng tộc có thể giành được độc lập, nơi đó sẽ thành bức chắn chiến lược cực tốt cho Tử Xuyên gia tộc, chỗ tốt có thể nh́n thấy liền chính là gia tộc sẽ điều động được từ mười đến mười lăm sư đoàn dự bị đến tây bộ, gia tăng sức pḥng ngự ở tây bộ.

Đế Lâm phân tích: "Chẳng trách ma tộc thiết lập tây nam đại doanh ở chính diện cứ điểm Ngơa Luân, bọn chúng phong tỏa mọi tin tức từ Viễn Đông. Bất quản nói thế nào, khởi nghĩa ở Viễn Đông là một tin tức rất tốt với chúng ta, nếu như thật sự Viễn Đông độc lập, như thế sẽ kiến lập nên một vành đai chiến lược ngăn cách ma tộc và nhân loại.

"Đây là cơ hội hiếm có, lúc này chúng ta phải liên thủ với dân chúng Viễn Đông, cùng đả kích ma tộc. Trước khi Viễn Đông quân đoàn bị ma tộc có ưu thế về binh lực tiêu diệt, chúng ta phải nhanh chen tay vào. Lần này, lại có cơ hội thu phục Viễn Đông rồi!" Thống lĩnh Tư Đặc Lâm kích động đến đỏ bừng mặt. Y hỏi đi hỏi lại từng t́nh tiết cuộc khởi nghĩa Viễn Đông, binh lực của ma tộc tại Viễn Đông, thực lực của nghĩa quân, mỗi bên đang chiếm được bao nhiêu hành tỉnh, cứ điểm...Tử Xuyên Tú bằng vào trí nhớ siêu việt, hồi đáp rất rơ cho y, hai người một hỏi một đáp, quên mất c̣n có Đế Lâm đang ở bên.

Đế Lâm th́ đang nh́n nhận vấn đề ở một góc độ khác. Chỗ tốt của gia tộc chưa chắc đă là chỗ tốt cho bản thân, hắn từ cảm giác bản năng, nhận thấy cần phải tiếp tục bảo mật sự kiện này, như thế mới có thể bảo tŕ ưu thế t́nh báo của hắn. Nếu như tận dụng được tin tức này, thu hoạch từ nó chẳng phải càng củng cố địa vị của hắn sao? Hắn c̣n chưa nghĩ xong nhưng thấy gương mặt bừng đỏ của Tư Đặc Lâm, bộ dạng hưng phấn hoa tay múa chân tṛ chuyện với Tử Xuyên Tú, hắn cảm thấy bất an. Tâm lư này không nên có trên người của một nhân vật chịu trách nhiệm quyết sách cho gia tộc, y đầu tiên cần phải lănh tĩnh, tiếp đó phải lănh tĩnh, tiếp nữa càng phải lănh tĩnh, mà Tư Đặc Lâm lúc này, biểu hiện quá cuồng nhiệt à.

"Đại ca, huynh đang nghĩ ǵ thế?"

"À!" Đế Lâm lúc này mới hồi thần, cười cười: "Không có ǵ, có vài chuyện ta cảm thấy có điểm ḱ quái. Thứ nhất, theo như ngươi vừa nói, từ sau trận chiến Khoa Nhĩ Ni tháng 3 năm ngoái, các người liên tục đụng độ với quân đoàn Lỗ Đế, nhưng v́ sao trong thời gian dài như thế, Lỗ Đế liên tục chiến bại mà không có tướng quân ma tộc nào đến thay thế hắn? Hơn nữa, ma tộc cũng không phái thêm quân đến tăng viện. Ngươi hiểu ma tộc hơn ta nhiều, chắc phải biết quân pháp của ma tộc thập phần tàn khốc, vị Lỗ Đế đại nhân đó bị đánh bại ở Khoa Nhĩ Ni bỏ quân mà chạy, thế nhưng ma tộc vương quốc đến giờ vẫn chưa hay biết, điều này quá khác thường!

"Thứ nh́, trong kế hoạch tác chiến ngươi kể, ta phát hiện ngươi h́nh như quên mất Lăng Bộ Hư ở Phục Danh Khắc hành tỉnh, hắn thống soái mười mấy vạn quân đội ma tộc chính quy, vang danh hành động thần tốc quả cảm. Nếu như ta là hắn, từ Phục Danh Khắc hành tỉnh xuất phát, hành quân thần tốc, chỉ một tuần là đến đại bản doanh Minh Tư Khắc hành tỉnh của các ngươi. Chủ lực của ngươi đang bám sát Lỗ Đế ở ngoại vi đông tuyến, tây tuyến và đại bản doanh không có bố trí trọng binh, sĩ binh các ngươi lại đa phần là người Minh Tư Khắc, một khi biết gia hương bị chiếm lĩnh, tướng sĩ làm ǵ c̣n khí thế, hơn nữa hậu cần của ngươi bị mất, không cần đánh các ngươi cũng tự bại.

"Tuy căn cứ lời nói của ngươi là Lăng Bộ Hư và Lỗ Đế bất ḥa, nhưng một khi quân đội của Lỗ Đế tan vỡ, hắn liệu c̣n có thể tiếp tục đứng vỗ tay xem hát được không? Tuy nhiệm vụ chính của Lăng Bộ Hư là đề pḥng quân nhân loại ở Ngơa Luân, nhưng hắn dù sao cũng là một trong hai đại trọng tướng trấn thủ Viễn Đông, ngươi đánh phá Viễn Đông, hắn lấy ǵ bẩm cáo với Ma thần hoàng? Đến lúc đó, khả năng tham chiến của hắn là rất lớn, ngươi phải chuẩn bị t́nh huống bị hai mặt giáp công".

Hệt như đột nhiên bị dội một bát nước lạnh, Tử Xuyên Tú rùng ḿnh. Đại khởi nghĩa Viễn Đông là hành động mà gă đắc ý nhất trong cuộc đời, nhưng trên thế giới không kẻ nào biết đến chiến tích vĩ đại của gă. Hôm nay có dịp giảng thuật công trạng quang vinh của ḿnh, gă không khỏi đắc ý, lại có vài phần cảm giác huyền diệu, nhưng Đế Lâm phân tích như thế, lập tức khiến gă hiểu ra bản thân ḱ thật đang đứng bên bờ vực thăm thẳm, nguy hiểm luôn chực chờ. B́nh thường việc quân quá nhiều, lại thêm chiến thắng liên tiếp, bản thân gă không tránh khỏi có điểm sai lầm, chưa từng suy xét kỹ sự t́nh từ góc độ bên ngoài. Đám thuộc hạ Bán thú nhân th́ suy nghĩ đơn giản, cứ theo thần tượng của chúng mà làm, bất luận gă nói ǵ, bọn họ cũng vỗ tay tán thưởng: "Nói hay! Không hổ là Quang minh vương điện hạ!" Dần dần, gă tự huyễn hoặc bản thân vô địch, măi măi chiến thắng. Nghe Đế Lâm phân tích, gă lập tức toát mồ hôi lạnh, hận không thể mọc cánh bay về Viễn Đông đề tỉnh đám Bạch Xuyên.

Nh́n Tử Xuyên Tú đờ đẫn, Đế Lâm cười cười: "Theo nhăn quang của a Tú, không thể nào không nhận ra vấn đề đó, chỉ là nhất thời sơ hốt, ta bất quá nhắc nhở ngươi mà thôi".

Tử Xuyên Tú thỉnh giáo hai vị huynh trưởng: "Phía tây có Lăng Bộ Hư, mặt đông có Lỗ Đế, vậy tôi nên ứng phó cục diện đó như thế nào?"

Hai người mỉm cười, Đế Lâm đáp: "A Tú, chớ khiêm tốn, đây không giống phong cách của ngươi chút nào".

"Đương nhiên trước hết là kích phá Lăng Bộ Hư". Tư Đặc Lâm phân tích: "Trước mắt, tàn binh bại tướng của Lỗ Đế không có tính uy hiếp đến ngươi, uy hiếp lớn nhất cho ngươi là Lăng Bộ Hư. Tây bộ đại doanh có mười mấy vạn quân, trong một tuần có thể chiếm được hậu phương của ngươi, nếu như không trừ được Lăng Bộ Hư trước khi quân tăng viện của ma tộc đến, ngươi sẽ biến thành hai mặt thụ địch, xử cảnh rất gian nan".

"Chủ động tiến công?"

"Đúng, chủ động tiến công!" Tư Đặc Lâm kiên quyết nói: "Sau khi Lỗ Đế sụp đổ, quân đoàn Lăng Bộ Hư chính là lực lượng quân sự mạnh nhất của ma tộc tại Viễn Đông, một trường đại chiến giữa ngươi và hắn là khó tránh khỏi. So với việc chờ hắn tấn công hậu phương của ngươi, chi bằng ngươi nhân hiện tại binh cường sĩ khí cao chủ động tấn công hắn, như thế có thể tránh được tổn thất cho dân chúng. Nếu như giao chiến ở Phục Danh Khắc hành tỉnh, Lăng Bộ Hư c̣n phải cố kị cứ điểm Ngơa Luân ở sau, không dám toàn lực đối phó ngươi".

Tử Xuyên Tú trầm tư rất lâu, chầm chậm hỏi: "Nếu như tôi xuất binh công đánh quân đoàn Lăng Bộ Hư, quân gia tộc thủ Ngơa Luân liệu có chịu xuất ra một phần binh lực uy hiếp phía sau hắn không? Không giấu hai huynh, Lăng Bộ Hư là danh tướng số một của ma tộc vương quốc, trong tay binh lực hùng hậu, hiện tại Viễn Đông quân muốn đánh bại hắn, e là có khó khăn".

Gia tộc Tổng giám sát trưởng và Thống lĩnh Trung ương quân nh́n nhau, sắc mặt hơi khó coi. Tử Xuyên Tú lập tức minh bạch, nh́n ra ngoài cửa sổ cười nói: "Tuyết đêm nay lớn thật!"

Tư Đặc Lâm thở dài: "A Tú, ta hiểu chỗ khó xử của ngươi, nhưng chúng ta vừa bước ra từ trong một cuộc chiến tranh hủy diệt, tổn thất thảm trọng. Hiện tại, một trăm ba mươi liên đội trong đại quân Lưu Phong Sương đang tập kết ở tây bộ biên cảnh, ŕnh rập chúng ta, áp lực của chúng ta hết sức trầm trọng. Dưới t́nh h́nh này, Tổng trưởng e rằng không đồng ý chúng ta khai chiến với ma tộc ở đông bộ".

Giống như áy náy v́ chính lời nói của ḿnh, y lại bổ sung: "Nếu như ngươi không hiềm, chúng ta có thể dùng phương thức khác để hỗ trợ ngươi, chẳng hạn như cung cấp trang bị, lương thực, vũ khí, ta c̣n có thể hạ lệnh cho Lâm Băng, khi ngươi tiến công sẽ phối hợp với ngươi, vào thời điểm đó sẽ tổ chức diễn tập quân sự, thu hút sự chú ý của ma tộc, phân tán binh lực bọn chúng. Đương nhiên, chuyện này c̣n phải được Quân pháp quan ở Ngơa Luân đồng ý".

Y nh́n Đế Lâm, Đế Lâm gật đầu cười: "Quân pháp xứ không có dị nghị chuyện này".

Tử Xuyên Tú chân thành nói: "Cảm ơn".

Gă thật rất cảm kích, dưới xử cảnh gian nan hiện nay của gia tộc, bản thân đề xuất yêu cầu cũng là quá mạo muội. Tư Đặc Lâm tuy khiêm tốn nói là "Giúp một chút", nhưng Tử Xuyên Tú biết, cho dù với thân phận Thống lĩnh Trung ương quân kiêm trưởng quan Quân vụ xứ của y, "Một chút" đó e là cũng phải chịu rất nhiều nguy hiểm cho bản thân y. Ở t́nh huống mẫn cảm giữa Ngơa Luân và Tây nam đại doanh, nếu Tử Xuyên quân tiến hành diễn tập, tất nhiên có phát sinh va chạm với Tuần tra đội của ma tộc, một khi không khống chế được xung đột, chiến tranh xảy ra, trách nhiệm sẽ đẩy vào người Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm chính là v́ gă mà đồng ý chịu nguy hiểm lớn như thế.

Tư Đặc Lâm nghĩ đến một chuyện: "A Tú, có một sự t́nh ta muốn hỏi ngươi. Đêm 15 tháng 2, bọn ta đụng phải một nữ tử cầm Tẩy nguyệt đao của ngươi..." Nghĩ đến sự t́nh đó, y lại thấy nhức đầu, nh́n sang Đế Lâm.

"Bọn ta muốn hỏi thăm cô ta, nào ngờ cô ta không phân trắng đen, lập tức công kích bọn ta. V́ tự bảo vệ, bọn ta không thể không giết vài người".

Đế Lâm tóm tắt lại chuyện đêm đó chỉ bằng mấy câu. Tư Đặc Lâm không khỏi bội phục khả năng ngôn ngữ của Đế Lâm, chỉ bằng vào tài ăn nói, lập tức phủi sạch sai lầm của bản thân hắn trong đêm đó.

"Tẩy nguyệt đao luôn ở trên người tôi à", Tử Xuyên Tú kinh ngạc nói: "Tôi luôn mang theo người mà".

"Sao như thế được? Ta rơ ràng thấy cô ta đeo nó ở hông..."

Tư Đặc Lâm kinh dị nh́n Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú cũng với biểu t́nh đồng dạng nh́n lại y, hai người đồng thanh dị khẩu lên tiếng: "Ngươi (Huynh) nói cái ǵ, chuyện này là thế nào?"

"Hai vị," Đế Lâm nhẹ nhàng nói: "Trong chuyện này e là có hiểu lầm. Tư Đặc Lâm, ngươi kể lại t́nh huống bên phía bọn ta trước đi".

Tư Đặc Lâm bắt đầu kể lại từ lúc rănh rỗi đi uống cà phê cho đến đoạn trường nhai điệp huyết, c̣n Đế Lâm v́ sao dẫn người đến nhà Tử Xuyên Trữ, y rất khách khí giải thích: "Bọn ta đều cho rằng, đao của ngươi đă xuất hiện, ngươi có khả năng đă quay về. Mà nếu như ngươi trở về, địa phương có khả năng xuất hiện nhất chính là trang viên của Trữ tiểu thư, v́ thế..."

Tử Xuyên Tú càng nghe càng lộ sắc mặt khó nh́n, cho dù Tư Đặc Lâm kể rất khách khí, gă vẫn ẩn ước đoán được suy nghĩ của bọn họ lúc đó. Gă lạnh nhạt hỏi: "Vào nhà Tử Xuyên Trữ t́m tôi, có cần mang nhiều binh mă như thế không?"

Tư Đặc Lâm nh́n Đế Lâm, trong ánh mắt có chút quở trách, quay đầu nh́n Tử Xuyên Tú, hối lỗi cười nói: "Dẫn binh mă là chủ ư của ta, là v́ đề pḥng La Minh Hải bất ngờ tập kích, không có suy nghĩ ǵ khác, a Tú chớ nghĩ lung tung. Lúc đó bọn ta cũng nghĩ, nếu như phát hiện ngươi, bên cạnh lại không có binh mă hộ vệ, e là khó bảo đảm an toàn cho ngươi".

"Không cần nói lảng đâu", Đế Lâm lắc đầu: "A Tú, ta lúc đó đích xác là có lo lắng ngươi đă phản bội gia tộc. Nếu như thế, ta nhất định đích thân giết ngươi, không để cho ngươi lọt vào tay kẻ khác".

Hắn chăm chăm nh́n Tử Xuyên Tú, nói từng chữ một: "Bởi v́, ngươi là huynh đệ của ta".

"Ngươi là huynh đệ của bọn ta, v́ thế ta phải đích thân giết ngươi". Đế Lâm như sợ Tử Xuyên Tú nghe không hiểu, lập lại lời nói. Tử Xuyên Tú không giận, ngược lại c̣n cảm thấy xúc động. Đế Lâm nói đơn giản nhưng gă vẫn cảm nhận được nhiệt huyết nam nhi trong lời nói đó: Nếu ngươi phản bội, ngươi không những phản bội gia tộc, ngươi c̣n phản bộ ḷng tin của bọn ta, vũ nhục t́nh huynh đệ của chúng ta. Tử Xuyên Tú phản bội gia tộc, đầu hàng ma tộc, như thế Tử Xuyên Tú chẳng c̣n là Tử Xuyên Tú chân chính rồi, đó chỉ là một xác chết biết đi mà thôi, v́ t́nh huynh đệ, ta có trách nhiệm mai táng cái xác mất đi linh hồn của ngươi.

Đế Lâm b́nh tĩnh nh́n Tử Xuyên Tú: "Ta biết ngươi sẽ minh bạch. Chúng ta đều là người phàm, không thể không phạm sai lầm, nhưng có vài sai lầm, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ, một khi phạm rồi, phương pháp giải quyết sai lầm chỉ có một cách".

Hắn mở cửa sổ, không khí lạnh lẽo tràn vào pḥng. Nh́n hoa tuyết bay trong trời đêm, Đế Lâm mệt mỏi nói: "Nếu như có một ngày người phạm sai lầm là ta, ta hi vọng đến giải quyết sai lầm của ta, là các ngươi".

Tử Xuyên Tú b́nh tĩnh nh́n đôi mắt sáng rực của Đế Lâm, nhăn châu đó phảng phất như hắc bảo thạch, tựa như cảm thụ ở cái đêm lưu huyết Đế đô, gă đột nhiên phát hiện, bản thân có cảm giác xa lạ với người đại ca này, nhưng rất ḱ quái, gă lại không hề hoài nghi sự chân thành của Đế Lâm đối với ḿnh.

Khi ḿnh bị vây khốn ở Mạt Y, người mạo hiểm tính mạng đến cứu viện, là đại ca.

Khi ḿnh bị hoài nghi là phản nghịch, cả thiên hạ đều quay lưng, người đứng ta biện hộ cho ḿnh, cũng là đại ca.

Nhưng nếu ḿnh đầu hàng Ma tộc, Tử Xuyên Tú tin chắc, người đầu tiên giết ḿnh, cũng chính là đại ca.

Tử Xuyên Tú cảm thụ thứ t́nh cảm ḱ diệu đó, xúc động: tàn khốc mà ôn t́nh, nhiệt huyết mà lănh khốc, những tính cách mâu thuẫn đó lại có thể dung hợp xuất hiện trong một con người.

Đế Lâm đề cập đến vấn đề quá nặng nề khiến mọi người đều trầm sắc mặt, Tư Đặc Lâm cười mấy tiếng phá tan không khí lúng túng: "A Tú không phải rất tốt sao? Đại ca, huynh lo lắng thừa rồi".

Đế Lâm mỉm cười, thừa nhận: "Đúng, ta vốn đa nghi". Hắn lập tức chuyển đề tài: "Đêm đó chúng ta giết được ba mươi mốt thích khách, nhưng không bắt sống được tên nào, đám thụ thương đều uống độc dược tự sát. Thủ pháp này rất giống với đám người nữ tử thần bí mà bọn ta đụng độ trên phố. Gần như khẳng định, bọn chúng là cùng một bọn!"

Tử Xuyên Tú chấn động tâm thần, hiện tại gă đă có thể khẳng định chín phần, những kẻ tập kích phủ Tử Xuyên Trữ chính là bộ hạ của Lâm Vũ, bởi v́ Tư Đặc Lâm nói nh́n thấy vỏ đao Tẩy Nguyệt của gă, mà vỏ đao chính là gă đem tặng cho Lâm Vũ.

Gă do dự một chút, lại kể tiếp kinh lịch của bản thân, sau khi tiến vào Đế đô, t́m hai vị huynh đệ không được, lúc đến gặp Tử Xuyên Trữ lại đụng độ đám thích khách bịt mặt đang tập kích gia viên Tử Xuyên Trữ, v́ bảo vệ cho nàng, sau một tràng huyết chiến, bản thân thoát lực hôn mê, lúc tỉnh lại th́ đă an nhiên vô sự nằm ở đây, không biết v́ sao, gă giấu đoạn tao ngộ với Lâm Vũ, không kể cho bọn Đế Lâm nghe.

"Theo phán đoán, tập kích phủ Tử Xuyên Trữ có đến mấy chục tên, với vơ công của a Tú, mấy chục tên không thể gây khó cho ngươi, nhưng đêm đó ngươi dùng toàn lực cũng không cản được đối phương, điều này chứng minh, những kẻ giao thủ với ngươi nhất định có thân thủ rất khá, đúng không?"

"A!" Tử Xuyên Tú hồi thần gật gật đầu. Đế Lâm tiếp tục nói: "Cao thủ nhiều như thế, khó thể trong một đêm tập hợp được, nhất định phải xuất từ một thế lực rất lớn. Tư Đặc Lâm, bọn chúng có khả năng là cao thủ trong quân đội gia tộc chúng ta không?"

Tư Đặc Lâm trầm ngâm một chút, hồi đáp: "Trong tư liệu của Quân vụ xứ không có kí lục của đám người này, khẳng định bọn chúng không phải là quân chính quy, có khả năng là một tư nhân quyền quư bí mật vũ trang, chẳng hạn như La Minh Hải?".

"Không thể là bộ hạ của La Minh Hải". Đế Lâm phủ định nghi hoặc này" Bộ hạ của La Minh Hải có những ai, ta đều biết rất rơ. Bọn chúng bị ta giám sát nghiêm ngặt, cả phóng thí ta cũng biết, đừng nói chi đến chuyện đại sự thế này!"

"Như thế, có khả năng là cao thủ do ma tộc phái đến? Nghe nói trong bọn chúng có hoàng tộc cao thủ, h́nh dạng bọn này rất giống nhân loại chúng ta".

Ánh mắt hai người đều nh́n Tử Xuyên Tú, về sự t́nh bên ma tộc, gă là người có quyền phát ngôn nhất. Tử Xuyên Tú ḷng không yên đáp: "Cũng không có khả năng từ phía ma tộc, hoàng tộc ma tộc số lượng không nhiều, nam nữ lăo thiếu cũng chỉ có chừng trăm người, một lần phái ra mấy chục nam tử tráng niên, chuyện đó khó có khả năng, hơn nữa, vơ công đám sát thủ tuy rất lợi hại nhưng vẫn c̣n kém so với cao thủ của hoàng tộc ma tộc".

"Nói như thế," Đế Lâm lập tức suy luận loại trừ: "Không phải Tử Xuyên gia, không phải ma tộc, như thế chỉ có thể là," hắn cố ư kéo dài thanh âm, dùng mục quang ám thị với hai vị huynh đệ, hiện tại, đáp án đă xuất hiện rồi.

Tư Đặc Lâm trầm ngâm: "Lưu Phong gia ra tay sao? Bọn chúng v́ sao muốn hại Trữ tiểu thư?"

Không có ai trả lời y, Đế Lâm rơi vào trầm tư, Tử Xuyên Trữ tuy là người kế thừa gia tộc nhưng nàng b́nh thường rất ít khi xuất đầu lộ diện, hơn nữa cũng chưa có biểu hiện ǵ xuất sắc khiến Lưu Phong gia phải e ngại, nếu như Lưu Phong gia muốn ám sát một nhân vật trọng yếu dẫn đến Tử Xuyên gia nội loạn th́ mục tiêu bọn chúng chọn đă quá sai lầm. Cho dù bọn chúng thích sát thành công, hiệu quả mang lại cũng chỉ khiến trưởng lăo hội họp hành vài tuần để chọn ra người thừa kế khác mà thôi, chẳng thể khiến Tử Xuyên gia nội loạn. Hắn thực sự nghĩ không thông, v́ sao Lưu Phong gia lại đi mưu hại một nữ hài tử "Chẳng đua tranh chính trị" như Tử Xuyên Trữ?

"Nghĩ không thông a!" Hắn lắc đầu than.

"Cái này không phải cho huynh, là tặng cho chị dâu, nhị ca, nếu như ngày sau có lúc rănh rỗi, nhớ đến Thính vũ cà phê ở Hà khâu t́m tiểu muội!" Âm thanh êm ái của mỹ nhân c̣n thoảng bên tai, trong đầu Tử Xuyên Tú hiện lên cặp mắt trong sáng của Lâm Vũ, trong ḷng bất chợt dâng sóng, nữ hài tử xinh đẹp đó lại là hung thủ Lưu Phong gia lănh huyết, chuyện này thật khiến người ta khó mà chấp nhận. Ẩn ẩn, gă có một cảm xúc phẫn khái lẫn phiền muộn: giai nhân như thế lại là tặc đồ! Lần sau gặp mặt, ḿnh và nàng có lẽ trở thành địch nhân sinh tử rồi.

Đế Lâm hỏi Tử Xuyên Tú về mục đích trở lại Đế đô của gă, Tử Xuyên Tú thành thật trả lời.

Đế Lâm và Tư Đặc Lâm ngẩn ra, Đế Lâm chỉ Tử Xuyên Tú cười lớn: "Người âm thầm thu mua lương thực cùng vũ khí của bọn ta, th́ ra chính là ngươi".

Tử Xuyên Tú cười ngượng ngùng, Tư Đặc Lâm cũng cười: "A Tú, ngươi đùa bỡn bọn ta giỏi lắm, từ Tổng trưởng đến Quân vụ xứ đều tâm thần không yên..."

Đế Lâm chen lời: "Mạc liêu trưởng Ca San c̣n yêu cầu Giám sát thính ra mặt điều tra chuyện đó".

"Đúng, mọi người đều nói, đây là dấu hiện trước khi Lưu Phong Sương tiến công. Khà khà, không ngờ lại là ngươi làm!" Y thu liễm nụ cười: "Hà, ta minh bạch rồi, hiện tại, ngươi gặp phải phiền phức phải không?"

"Đúng", Tử Xuyên Tú đơn giản hồi đáp. Hai vị nghĩa huynh đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, đặc biệt là Đế Lâm, phản ứng cơ mẫn, tư duy nghiêm mật, người thông minh không cần nói nhiều, có thể tiết kiệm rất nhiều nước miếng à!

"Ngươi có nghĩ ra phương pháp ǵ tốt hay không?"

"Có vài tính toán. Một là huynh và Tư Đặc Lâm giúp đỡ, ra mặt khuyên Tổng trưởng đại nhân bỏ qua pháp án đó..."

"Chuyện này rất khó". Đế Lâm nói: "Pháp án là Tổng trưởng đề nghị, Nguyên lăo hội thông qua, thực thi chưa được một tháng, muốn thủ tiêu th́ bọn ta không t́m được lý do đủ sức thuyết phục. C̣n về Tổng trưởng, ông ấy rất coi trọng thể diện, ta cũng không thể đi nói người thu mua vật tư lương thực vũ khí là các chiến sĩ Viễn Đông đang chiến đấu với ma tộc chứ không phải là Lưu Phong Sương...nếu bị hỏi là ai nói với ta, ta đáp là Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú đầu hàng ma tộc trở về Đế đô nói cho ta biết, ngươi nghĩ, cảnh tượng lúc đó sẽ thế nào?"

Tử Xuyên Tú nhíu mũi: "Thanh danh của tôi không phải thúi hoắc thế chứ?"

"Cũng đồng dạng như *** chó thôi. Nói nhanh, ngươi c̣n kế hoạch ǵ khác nữa?"

"Tôi cũng nghĩ kỹ, nếu như không thủ tiêu được pháp án đó, chúng tôi sẽ âm thầm thu mua vật tư. Trong pháp án vật tư đó cho phép quân đội có quyền mua bán, tôi định nhờ Tư Đặc Lâm dùng danh nghĩa Trung ương quân thu mua giùm, đương nhiên, tiền do tôi đưa".

Tư Đặc Lâm nghĩ một chút: "Ngươi cần bao nhiêu?"

"Khẩn yếu trước mắt là lương thực và dược phẩm, hai chủng vật tư này nhu cầu rất lớn, giải quyết hai thứ này, kế tiếp sẽ là vũ khí và trang thiết bị quân sự như cung tiễn, giáp..."

Tử Xuyên Tú thao thao bất tuyệt nói một hơi, thấy Tư Đặc Lâm bị dọa đứng ngẩn ra, gă cẩn thận hỏi: "Yêu cầu của tôi, không có quá đáng chứ?"

"Ngươi nói xem?"

Tử Xuyên Tú chỉ đành thừa nhận: "Thật sự có chút hơi quá".

"Chiếu theo yêu cầu của a Tú, ba trăm đốn lương thực có thể cung cấp cho mười vạn quân dùng gần một tháng, nếu như Tư Đặc Lâm mua giúp ngươi số lượng lớn như thế, nhất định sẽ khiến người khác chú ý đến hỏi thăm:'Tư Đặc Lâm đại nhân, ngài chỉ có chưa đến mười vạn bộ đội, sao lại cần lương thực và vũ khí dùng cho hai mươi vạn vậy?, rốt cuộc là có chuyện ǵ?'"

Tử Xuyên Tú cười: "Tôi đă nghĩ ra biện pháp rồi".

Gă giải thích biện pháp cho hai vị nghĩa huynh nghe, Tư Đặc Lâm không chỉ là Thống lĩnh Trung ương quân, y đồng thời c̣n là trưởng quan Quân vụ xứ, thống quản hậu cần toàn bộ quân đội gia tộc, mỗi ngày đều duyệt qua số lượng tài vật kinh người, y có thể thầm mua quân dụng vật tư cho chính ḿnh, c̣n về phần thiếu đó, y có thể dùng hoàng kim do Tử Xuyên Tú cung cấp đi mua từ thương nhân bổ sung, như thế khó mà để lộ sơ hở được.

Tư Đặc Lâm rơi vào trầm tư, phương pháp của Tử Xuyên Tú nh́n th́ đơn giản nhưng lại rất hữu hiệu, chỉ cần không có người quá để ý tra khán th́ khó mà lộ sơ hở, phải nói là kín kẽ như áo trời, bởi v́ đầu mục lớn nhất của hệ thống giám sát đang ngồi bên cạnh hợp mưu cùng y, thế nhưng, làm như thế là phụ lại ḷng tin của Tham Tinh tổng trưởng điện hạ, vi phạm nguyên tắc làm người của bản thân.

Y nhẹ giọng hỏi: "Không có biện pháp khác sao? Chúng ta có thể đi thuyết phục Tổng trưởng, nói cho ông ấy biết a Tú bị oan..."

"Chuyện này ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới". Đế Lâm ngắt lời: "Thân phận phản tặc của a Tú là do Tổng trưởng chỉ định, hiện tại muốn phủ định th́ phải do a Tú tự ḿnh chứng minh, a Tú muốn có bằng chứng th́ đi t́m ở đâu, chẳng lẽ hắn đến t́m Ma thần hoàng bệ hạ, hỏi lăo có chịu đứng ra làm nhân chứng cho hắn hay không à?"

Tư Đặc Lâm khổ năo nói: "Tôi biết sự t́nh khó làm, nhưng như thế là lừa gạt tổng trưởng điện hạ...Không được".

Đế Lâm x́ mũi, hắn nghĩ, lừa gạt tổng trưởng th́ có ǵ ghê gớm, chuyện đại nghịch bất đạo ta cũng làm qua rồi, v́ bảo vệ ngươi khỏi tay đám quư tộc Nguyên lăo hội, ta giết mười mấy quan viên cao cấp cỡ hồng y ḱ bổn của gia tộc, kết quả lăo hồ lo Tử Xuyên Tham Tinh bị ta dọa đến ngoan ngoăn. Đương nhiên, việc này không thể kể cho Tư Đặc Lâm nghe.

"Tư Đặc Lâm thống lĩnh", Đế Lâm dùng ngữ điệu rất trang trọng: "Dưới t́nh thế hiện nay, an toàn của Tử Xuyên gia chúng ta đang bị uy hiếp, một bên là Lưu Phong gia, một bên là ma tộc. A Tú ở Viễn Đông đổ máu chiến đấu, liều chết chống cự với ma tộc, làm giảm áp lực cho đông bộ chúng ta. Chiến tranh ở Viễn Đông khắng khít chặt chẽ với an toàn của Tử Xuyên gia, cứu Viễn Đông cũng chính là cứu Tử Xuyên gia, bảo vệ Viễn Đông cũng là bảo vệ Tử Xuyên gia, ngài thân là thượng tướng quốc gia, biết phải làm thế nào để tốt cho gia tộc. Chí sĩ chân chính, phải ứng thời đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, đây mới là chân chính trung thành, c̣n về nguyên tắc cá nhân, đó chỉ là tiểu tiết".

Thanh âm của Đế Lâm trầm trọng: "Tư Đặc Lâm thống lĩnh, an nguy tồn vong của gia tộc so với vinh nhục cá nhân, bên nào nặng, bên nào nhẹ?"

'Đương nhiên là an nguy gia tộc, thế nhưng..." Tư Đặc Lâm hồi đáp, mồ hôi lạnh trên trán chảy dài xuống mặt.

Đế Lâm đứng lên, hai tay đặt trên vai Tư Đặc Lâm, biểu t́nh uy nghiêm nh́n y, nghiêm túc nói: "Tư Đặc Lâm thống lĩnh, bổn quan lấy danh nghĩa Giám sát tổng trưởng ra lệnh cho ngươi tiếp nhận đề nghị của Phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú, viện trợ khởi nghĩa quân ở Viễn Đông!"

"Tuân lệnh!" Tư Đặc Lâm phản xạ tự nhiên đứng thẳng người kính lễ, tiếp đó biểu t́nh của y biến thành rất cổ quái, cười khổ như vừa ăn phải khổ qua đắng.

Đế Lâm cười trộm, hắn hiểu rơ tâm lư của Tư Đặc Lâm, trước tiên hùng biện trường thiên đại luận khiến y hỗn loạn đầu óc, đột nhiên dùng nghiêm thức cấp trên ra lệnh, Tư Đặc Lâm vốn quen tập tính phục tùng mệnh lệnh của quân nhân lập tức có phản ứng, đợi khi lỡ miệng "Tuân lệnh!", y mới phát hiện sự t́nh không hay, nhưng lúc này đă không thể chữa lại rồi.

Hắn cười cười nh́n Tử Xuyên Tú: "A Tú, ta từng sớm phát hiện, lăo nhị của chúng ta là kẻ biếng nhác thiên sinh. Ngươi đưa ra đủ biện pháp, cái nào hắn cũng nói khó làm. Muốn hắn giúp, ngươi phải ra lệnh cho hắn, khi đó hắn mới chịu đáp ứng ngươi!"

Tư Đặc Lâm kháng nghị: "Đại ca, chớ nói tôi như thế, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, bởi v́ có lợi đối với gia tộc..."

"Tư Đặc Lâm thống lĩnh, bổn quan ra lệnh cho ngươi cởi đồ chạy quanh pḥng một ṿng!"

"Tuân lệnh...a, a, Tên a Tú hỗn đản, ngươi dám lừa lăo tử!"

"Tư Đặc Lâm thống lĩnh nghe lệnh, bổn quan hạ lệnh cho ngươi chạy ra cửa bắt chước chó sủa ba tiếng!"

"Hỗn đản, các ngươi đi chết đi!" Tư Đặc Lâm nhảy tời đè Tử Xuyên Tú và Đế Lâm xuống giường, "Quang minh vương rắm chó, lăo tử đập cho ngươi một trận....á á!"

"Khà khà, biết lợi hại của ta chưa! Tú tư doanh bất khả chiến bại, ái cha, đại ca đánh lén, quá bỉ ổi!"

"Ph́! Hảo hán Giám sát thính đánh Thống lĩnh xứ các ngươi...A, Tư Đặc Lâm ngươi dám ra tay nặng như thế!"

Ba người quyền cước giao thủ, đánh loạn thành đoàn, hệt như ba đứa hài tử giành đồ, cuối cùng mệt thở không ra hơi nằm lăn trên giường. Ngươi nh́n ta ta nh́n ngươi, Thống lĩnh đại nhân, Giám sát trưởng đại nhân đạo mạo nghiêm trang, lúc này trên mặt xuất hiện mấy vệt bầm xanh, ai nấy phá lên cười. Tử Xuyên Tú là cười lớn nhất, giải quyết được nhiệm vụ nặng nề luôn canh cánh trong ḷng, gă như vứt được khối đá nặng, đùa giỡn cùng với hai nghĩa huynh, gă cảm thấy thời gian như đang trôi ngược về lúc vô ưu vô tư trong học trường Viễn Đông.

Tiếp đến, ba người bắt đầu thương lượng kế hoạch cụ thể, Tư Đặc Lâm được tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh tín nhiệm, chưởng quản quân vụ Thống lĩnh xứ, mà Thống lĩnh xứ lại do Giám sát thính của Đế Lâm đốc thúc, dưới sự liên thủ của hai người, khả năng bị phát hiện là rất thấp. Nhưng Đế Lâm tâm tư cẩn mật, hắn sắp xếp từng hành động một, không để người khác có manh mối hạ thủ, hắn đề xuất, nếu như vật tư hậu cần của Tử Xuyên Tú đều thông qua Tư Đặc Lâm, thủ tục đi lại quá nhiều, như thế quá phiền phức, chi bằng Tử Xuyên Tú quang minh chính đại đi mua, phươn
Chương trước Chương tiếp
Loading...