Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 14



Lục Thâm Viễn còn chưa tìm được thời gian thích hợp để gặp Xa Tình Không thì vừa vặn nhận được lời mời: Trường tiểu học trong trung tâm thành phố mời cảnh sát đến trường giảng dạy về cách bảo vệ bản thân.

Vụ án lần này làm náo động cả huyện Bình Hòa, tuy nói phạm nhân đã bị bắt nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác. Các trường tiểu học trong thị trấn thậm chí là trường cao trung trường dạy nghề đều tìm người về triển khai phổ biến cho học sinh.

Anh vốn là Đại đội trưởng từ thành phố Lan Khê tới nên sở trưởng không tiện nhờ vả, không đề cập chuyện này với Lục Thâm Viễn. Là do tiểu Tống lỡ miệng, trong một lần đưa mì gói cho Trần Uy thì hí hửng tiết lộ: “Sở trưởng gọi Tôn Thư đến trường tiểu học trong thành phố giảng dạy hai ngày, tôi sẽ được đi theo đó.”

Việc tiểu Tống một lòng muốn đi lên thị trấn vẫn chưa thay đổi. Lúc đó Lục Thâm Viễn vừa vặn đi qua, bắt được mấu chốt, hiếm thấy chen vào nói: “Phải vào thành phố dạy học?”

Tiểu Tống và Trần Uy ngây người, vội vàng gật đầu trả lời anh: “Đúng, Tôn Thư sẽ đi.”

Lục Thâm Viễn nhìn hai người một lúc, biểu tình sâu không lường được. Trong tay Trần Uy còn cầm gói mì tiểu Tống vừa đưa, anh ta vội vàng rút ra hai gói đưa cho Lục Thâm Viễn, anh không nhận, thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt rồi xoay người rời đi.

Tiểu Tống và Trần Uy trố mắt nhìn nhau. Không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng sau đó rất nhanh liền biết.

Trước khi tan việc, Tôn Thư ấm ức nghiêm mặt chạy đến tìm tiểu Tống, anh ta thích nghe Trần Uy kể về thành phố lớn, hai người đang thảo luận tới chỗ camera trong xe cấp cứu 120 quay được cảnh tên cướp đang cản đường thì Tôn Thư liền chạy tới níu áo tiểu Tống, đáng thương mang đến tin xấu: “Anh, em có thể không mang theo anh vào thị trấn xông xáo được rồi!”

Nụ cười của tiểu Tống lập tức cứng đờ, anh ta kêu lên, “Sao không?”

“Sở trưởng đổi chủ ý muốn cho đội trưởng Lục đi.”

Trong nháy mắt yên lặng. Trần Uy và tiểu Tống mơ hồ biết rõ sự thật: “…”

Lục Thâm Viễn chỉ chờ cơ hội như vậy để đi thăm người thôi. Rốt cuộc cũng coi là có chút lương tâm, tiểu Tống từ nhỏ ở đây nên biết đường, thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của anh ta: Đi cùng tiểu Tống vào thị trấn.

Gần đây có nhiều buổi giảng dạy nên nhân viên trong sở ít đi, Trần Uy cũng muốn cùng đi, anh ta là người hiểu rõ nhất mục đích của Lục Thâm Viễn: Muốn đi gặp tiểu tiên nữ!

Vậy mà anh lại từ chối đề nghị này: “Trong sở không đủ người, tôi và tiểu Tống đi được rồi, cậu ở lại hỗ trợ mọi người.”

Trần Uy nghiêng đầu nhìn tiểu Tống đang cười hi hi: “….”

Xe chở Lục Thâm Viễn và tiểu Tống vững vàng chạy vào trong thị trấn. Xa Tình Không hai ngày trước đã biết xế chiều hôm nay có một buổi tọa đàm ở sân thể thao lớn, trường học đã dựng xong một cái bục giảng nhỏ, giăng biểu ngữ: Tọa đàm giảng dạy kiến thức về bảo vệ an toàn bản thân năm 2016.

Người được mời đến là cảnh sát Tôn của đồn công an Nam Thành.

Buổi chiều vừa tan học nhà trường liền vội vàng dẫn học sinh tập họp lại, giáo viên hướng dẫn học sinh xếp hàng ngay ngắn có thứ tự, mặt trời mùa thu chiếu xuống, đám học trò ngồi thẳng, yên lặng như tờ.

Xa Tình Không đi theo lớp của mình ngồi vào cuối hàng, giáo viên Doãn Nhã ở lớp kế bên vỗ bả vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại long trọng dữ vậy, mấy ngày trước trong lúc họp đã nói không có chuyện gì lớn mà?”

Xa Tình Không cũng rơi vào sương mù, nhún vai lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Liêu Tiểu Duyên ngồi bên trái Xa Tình Không, nghe hai người thì thầm nên sáp lại gần phổ biến, “Hai người không biết hả? Lần này đổi người dạy rồi, lúc trước chỉ là một cảnh sát bình thường không cần phải làm lớn lên nhưng sau này thì khác rồi”, vừa nói vừa kéo dài giọng.

Xa Tình Không và Doãn Nhã: “Cái gì?”

Liêu Tiểu Duyên tỏ vẻ ngạo mạn, “Cô vậy mà không biết à? Đổi người đó, có lai lịch lớn, mặc dù tôi không biết là chức vụ gì nhưng mọi người đều nói là hai vạch ba sao!”

Nói xong còn tức giận.

Doãn Nhã phụ họa: “Hai vạch ba sao?”

Khóe mắt Xa Tình Không lóe lên, trong đầu nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp nhau sau khi anh về nước, trên vai anh là bộ quân phục cảnh sát, hai vạch ba sao.

“Hai vạch ba sao là chức vụ gì?” Doãn Nhã không biết, hỏi.

Liêu Tiểu Duyên lắc đầu, “Không biết.”

Xa Tình Không nhìn thẳng về trước vượt qua học sinh ngồi hàng đầu, trên bục giảng là lãnh đạo đang táy máy thử micro.

Doãn Nhã nghiêng đầu hỏi cô: “Cô có biết không?”

Xa Tình Không nghiêng đầu nhìn gương mặt thanh tú của Doãn Nhã, nhấp môi dưới rồi lại tránh ánh mắt, Liêu Tiểu Duyên vừa định trêu chọc Xa Tình Không thần thông quảng đại nhưng cũng là rùa biển thì cô lại nhẹ giọng trả lời: “Chi đội trưởng.”

Đội trưởng đội điều tra tội phạm.

Cấp bậc của chi đội trưởng thường là cảnh sát cấp một hoặc cảnh sát cấp hai, ứng với hai vạch ba sao hoặc hai vạch hai sao. Từ khi biết chức vụ của anh thì cô đã âm thầm điều tra.

Doãn Nhã à một tiếng dài, gật đầu.

Liêu Tiểu Duyên bổ sung: “À đúng rồi, cái vị cảnh sát lần này tới tọa đàm chính là nhân vật lợi hại đã phá được hai vụ án giết người gần đây đó.”

Lời bổ sung lần này chính thức làm rõ sự băn khoăn trong lòng Xa Tình Không. Cô nhìn Liêu Tiểu Duyên một cái sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở một tin vừa được nhận từ anh sáng nay:

Anh đi tìm em.

Không có thời gian địa điểm. Bây giờ thì biết rồi.

“Các thầy cô giáo, các bạn học sinh, thật vui mừng khi mọi người có thể tới đây nghe buổi giảng dạy này, lần này trường chúng ta rất vinh hạnh mời được một đội trưởng đội điều tra tội phạm đến từ thành phố Lan Khê tới, xin mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh!”

Trong micro, tiếng lãnh đạo vang lên rõ ràng, một tràng pháo tay cất lên. Xa Tình Không cất điện thoại lần nữa nhìn phía trước, vượt qua đầu một đám con nít thấy được bước chân vững chãi của một người đàn ông.

Xa Tình Không chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại được trải nghiệm cảm giác lén lén lút lút hẹn ăn cơm cùng với nhân vật lớn mà trường học mời về. Sau khi kết thúc buổi dạy cô liền nhận được điện thoại của Lục Thâm Viễn, anh ở trước cổng trường chờ cô.

Xa Tình Không phí biết bao công sức mới tách ra được đám người Liêu Tiểu Duyên, chạy ra cổng liền thấy Lục Thâm Viễn cả người áo đen quần đen, đứng bên cạnh xe, trời tối dần, lúc anh chìa ngón tay ngoắc ngoắc cô, Xa Tình Không như nhìn thấy được ánh sao trong mắt anh.

Lục Thâm Viễn có mang theo đồ mặc, cô nhìn xung quanh, chắc chắn không có người quen rồi mới chạy tới, vừa đứng vững bên cạnh anh thì trong xe đột nhiên ló ra một cái đầu, “Chào chị dâu!”

Giọng nói kia phát ra làm cô giật mình.

Che giấu nhịp tim đập loạn, Xa Tình Không sợ hãi như thấy quỷ nhìn tiểu Tống vừa cất tiếng chào, há miệng không biết nói gì thì Lục Thâm Viễn đã đẩy đầu anh ta vào lại trong xe, giọng lạnh lùng: “Biết điều thì ngồi yên trong xe đi!”

Xa Tình Không: “…”

Tiểu Tống: “Dạ.” Lui đầu vào, kéo cửa kính lên.

Xa Tình Không dẫn anh tới phố ăn vặt phía sau trường học chọn một tiệm cơm ít người, không phải là phòng ăn cao cấp mà là một quán ăn nhỏ phổ thông, bốn cái bàn, ánh đèn sáng soi chiếu bóng bà chủ đang nấu nước, khói trắng quanh quẩn.

Gọi ba phần mì Somen, một cho tiểu Tống đang ngồi trên xe.

Bà chủ nhanh nhẹn bưng hai cái bát tới, nóng hổi, bên trên còn có vài cọng hành lá cắt nhỏ. Ánh mắt Xa Tình Không hơi động một cái.

Lục Thâm Viễn tách đũa đưa cho cô, nghiêng đầu nhìn bà chủ đã đi xa anh mới tách thêm đôi nữa, đến trước mặt cô nhặt hết hành trong bát ra.

Xa Tình Không dừng lại, cầm đũa hất cái đũa đang gắp hành của anh ra, không thèm nhìn mặt anh mà lấy đũa khuấy bát mì mấy cái, hành lá đang ở trên bây giờ đã rải đều trong bát, cả bát toàn hành.

Trong hơi nóng của mì bốc lên, Xa Tình Không cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

Sắc mặt Lục Thâm Viễn trầm xuống, nửa giây sau mới rút tay về, cắm đũa vào bát mì trước mặt mình.

Xa Tình Không nuốt trọn vài miếng, thì ra khi thêm hành sẽ có mùi vị này. Sắc mặt anh đen thui, âm thanh không nghe rõ ý gì: “Em ăn được hành à?”

Xa Tình Không đang nhai thì giương mắt nhìn, cách lớp khói mờ nhìn thẳng vào anh, “Ăn riết rồi sẽ quen.”

Lục Thâm Viễn nhẹ nhàng đặt đũa xuống. Cô cũng buông đũa, đi thẳng vào vấn đề, nói ra câu mà cô luôn muốn nói, “Ngày đó anh dựa vào cái gì mà hôn em?”

Lục Thâm Viễn không chút nghĩ ngợi: “Bởi vì chúng ta còn thích nhau.”

Xa Tình Không nhướng mày, “Thích nhau? Con mắt nào của anh nhìn thấy rằng em còn thích anh?”

Cô vội vã thanh minh che giấu.

Lục Thâm Viễn nhìn cặp mắt đang cố gắng trợn to của cô, yên tĩnh mấy giây, anh thu hồi vẻ lười biếng, chắp hai tay đặt trên bàn nghiêm nghị nói: “Thứ nhất: Ánh mắt.”

Xa Tình Không hé miệng.

“Lúc ăn cơm cùng Xa Mục Tùng, em tổng cộng nhìn anh năm lần, trong đó có ba lần em ngượng ngùng tránh né.”

“Làm sao anh nghĩ đó là ngượng ngùng?”

Lục Thâm Viễn tỉnh bơ: “Em đỏ mặt ba lần, rũ mắt nhìn chằm chằm một nơi đến xuất thần, thậm chí khẩn trương sợ Xa Mục Tùng biết quan hệ giữa chúng ta, nếu như không phải là còn thích thì tại sao em lại lo lắng sợ anh em phát hiện?”

Môi Xa Tình Không mím thành một đường.

“Thứ hai: Vòng tròn bạn bè trên Weibo.” Lục Thâm Viễn chìa ngón trỏ và ngón giữa ra, đối mặt với cô, “Từ sau khi anh về nước, Weibo của em đăng nội dung thống nhất chỉ có hai chữ.”

“Chữ gì?” Xa Tình Không cau mày nhìn anh.

“Tương tư.”

“….”

“Ví dụ như cái microblog mà em chia sẻ mấy ngày trước.” Lục Thâm Viễn lấy điện thoại ra, mau lẹ mở ra trang Weibo của cô, là bài đăng chia sẻ một bình luận.

Khóe mắt cô co rút, không cần xem cũng biết nội dung là gì.

Mấy ngày trước Nhan Thần Doãn đã công bố tình yêu lên microblog, cô đã chia sẻ lại.

Ngày nắng: Tôi nhớ anh ấy. Nhan Thần Doãn: “Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không”*? Tô Cẩm: Câu này có thể biểu đạt sâu sắc tình yêu đối với một người.

* Câu này nằm trong bài thơ của tác giả Ôn Đình Quân, để chế giễu cái mới và mệt mỏi của cái cũ. Thời Đường người ta ví đậu đỏ tượng trưng cho tình yêu, nghĩa sâu xa hơn thì mình không rõ lắm.

“Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không?” Lục Thâm Viễn thấp giọng đưa mắt nhìn, ngón tay như có như không vuốt ve quá khứ.

Xa Tình Không xuôi tay ở bên người, nắm thật chặt. Cô cho là anh sẽ không để ý tới Weibo của mình.

Cô có thể nhớ, cái Weibo này là năm đó cô bắt anh đăng kí nhưng cơ bản là anh không đụng tới, có thể mật khẩu là cái gì cũng không nhớ.

“Thứ ba cũng là điểm mấu chốt nhất.”

“Cái gì?” Xa Tình Không nhìn lên.

Khóe miệng anh hiện lên nụ cười, “Mục Tâm chính miệng nói với anh, em ghét ngày tuyết rơi bởi vì ngày đó khiến em nhớ về một người.”

Ngày Lục Thâm Viễn xuất ngoại thành phố Lan Khê đang là mùa đông, bông tuyết bay đầy trời, Xa Tình Không lôi kéo Mục Tâm, khóc thảm thương: “Làm sao bây giờ, lần này mất anh ấy thật rồi!”

Móa nó!

Ngày phòng đêm phòng, tặc trong nhà không phòng!

Hai người không ai nói chuyện. Trong phòng bếp vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo.

Yên lặng một hồi lâu.

Trong giọng nói của cô mang mấy phần nghẹn ngào: “Lục Thâm Viễn, anh vĩnh viễn đều dùng năng lực trinh thám của mình để suy đoán một chuyện nào đó sao?”

Hai năm trước như vậy, hôm nay cũng như vậy.

*********

Hai ngày nay cổ họng Doãn Nhã hơi khó chịu, định tan làm hẹn Xa Tình Không cùng cô đi khám bệnh sẵn tiện lấy ít thuốc cảm mạo, không ngờ tan làm lại không thấy bóng người, không biết làm sao đành một mình đi tới phòng khám tư nhân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...