Tuấn Hồ
Chương 35
Hội trường hôn lễ đẹp giống như tiên cảnh nhân gian!La Ẩn ra tay thiết kế đa số hoa hồng thuần trắng nở rộ ở toàn bộ đại sảnh tiệc cưới, mà trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là một bó hoa hồng lam tuyệt sắc.La Ẩn lấy cái mâm thủy tinh thay cái đĩa để bày「 Lam công chúa 」, lót bên trong là đủ loại hoa cỏ rực rỡ không giống nhau giống như đem mùa xuân gom vào chung một bàn tiệc mừng, mềm mại nhẹ nhàng làm cho mọi người đi vào hội trường đều liên tục than phục.La Ẩn bị thuộc hạ của Lưu Chí Tuyên theo dõi,hắn đành tìm đến đây vài tên học trò không ngủ không nghỉ, dùng hơn hai mươi mấy giờ mới hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này.Chẳng qua là vừa bố trí xong, hai gã thuộc hạ của Lưu Chí Tuyên liền áp La Ẩn rời khỏi hội trường, nói là muốn hộ tống hắn về tiệm Xuân Lưu Hoa.「Thiếu gia chúng tôi nói, hy vọng anh trở về đổi lại quần áo rồi đến tham gia hôn lễ.」La Ẩn đương nhiên biết ý đồ của Lưu Chí Tuyên, lợi dụng hắn xong thì muốn tiêu diệt hắn, xem ra tiểu tử này so với hắn tưởng còn hung ác hơn.Vô phương, đã lâu như vậy hắn chưa từng gặp người nào nham hiểm như vậy nha? Lưu Chí Tuyên muốn đấu với hắn thì còn kém xa lắm nha!Lạnh lùng mỉm cười, hắn thuận theo hai người kia đi ra hội trường,vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe.Hắn liếc mắt tới vị trí máy nhắm, tính chuẩn góc độ, xoay mình về phía trước chạy đi.「shit, hắn chạy!」Hai người kia kinh hãi, lập tức đuổi theo.Hắn rất nhanh chạy vào góc tối, hai người kia đi theo chạy vào, chẳng qua là khi bọn họ chạy vào trong bóng tối,đột nhiên xuất hiện một đôi móng vuốt như quỷ phóng ra, bay thẳng đến cổ của bọn họ –「 A!」Hai tiếng kêu thảm vang lên nhưng rất nhanh thanh âm liền tiêu thất, tiếp theo một trận máu tanh trong bóng đêm phiêu tán ra, bốn phía tràn ngập một mảnh ác mộng.La Ẩn từ trong bóng tối đi ra cười lạnh ngắm thi thể, đột nhiên cảm thấy một loại hưng phấn khoái cảm săn giết quen thuộc nổi lên.Tim hắn đập gia tốc, máu trong người hắn vẫn nóng, trong cơ thể nơi nào đó yên lặng hồi lâu giờ đang xao động sống lại, linh hồn phệ huyết kia đang kêu gào muốn giải phóng……Phút chốc một nữ học sinh giúp bố trí hội trường từ trong thang máy đi ra, thấy hắn liền vui mừng hô to:「 Thầy,thì ra thầy ở trong này……」Trong lòng hắn cả kinh,thần trí bị kéo lại mới phát hiện chính mình ở vừa rồi đã giết người, bản tính dã thú giống như thật!Ngoài kinh hoảng ra hắn không để ý đến cô gái kia đang chào hỏi mình, trực tiếp vọt vào phòng rửa mặt, bất an nhìn chằm chằm gương trên tường, kiểm tra mặt mình.May mắn là khuôn mặt tuấn tú này vẫn như cũ, nhưng tay phải của hắn lại nhất thời không trở lại như người được,móng vuốt bén nhọn dính đầy máu,trên mu bàn tay thậm chí còn có lông.Hắn thở hốc vì kinh ngạc,tay nhịn không được phát run.Nhất định là do Phong hồn châm đang tác quái, nó hút đi tinh lực trên người hắn, hại tướng mạo hắn lại bắt đầu thoái hóa……Không! Không được! Hắn thật vất vả thoát khỏi hình hồ, thật vất vả sửa thành thân tuấn mạo gặp được Hướng Uyển Thanh,Hắn không muốn lại biến trở về đi! Tuyệt không muốn……Sợ hãi công chiếm tâm hắn, trong lúc hoảng loạn một ý niệm đột nhiên tiến vào trong đầu hắn.Có lẽ ăn them tim của một cô gái nào đó thì có thể cung cấp hắn một ít năng lượng……Một cô gái thích hắn……Ý tưởng điên cuồng này làm hắn phấn chấn, hắn nheo lại đôi mắt hẹp dài quay đầu nhìn về phía bên ngoài, ngửi được một mùi thơm của phái nữ mà càng lúc càng gần.Nữ học trò sùng bái, ái mộ hắn đang ở bên ngoài……「 Thầy,thầy không sao chứ?Sắc mặt thầy không tốt, có phải không khỏe hay không?」 Nữ học trò kia dường như lo lắng hắn, ở phòng phòng rửa mặt la lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương