Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh

Chương 11



Thù hận chính là tiềm thức của tình yêu... Phong cảnh hữu tình rồi cũng sẽ có lúc chia xa, giấc mơ đẹp đẽ, sau khi tỉnh mộng lại lưu luyến vạn phần. Vậy nên, cứ bình bình đạm đạm, ít ra sẽ không để lại nuối tiếc gì.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===

Sau khi trở về từ bệnh viện, cô liền nhận được điện thoại thông báo ông ta vừa tỉnh lại thì liền có ý định tự sát.

Lần này may mắn cứu kịp, nhưng bệnh nhân có biểu hiện trầm uất.

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định chuyển ông ta sang khu điều trị bệnh nhân tâm thần.

Có đôi khi, sự tỉnh táo của một con người còn không bằng chính những kẻ điên điên khùng khùng trong kia.

Nếu không, cũng không làm ra những việc trời đất không dung như thế này.

Chuyện ông ta cứ thế mà trôi qua, đôi khi rãnh rỗi, cô sẽ ghé ngang bệnh viện mà xem ông ta sống như thế nào.

Thỉnh thoảng, y tá sẽ ẩy ông ta ra vườn dạo mát.

Cô đưa mắt nhìn theo, ông ta chìm vào khoảng im lặng không lối thoát.

Không còn dáng vẻ tàn ác năm nào, tất cả chỉ là giấc mộng hơn mấy mươi năm về trước.

Tính toán cả đời, tuổi già lại cô đơn một mình.

Vậy nên, người với người, nếu không có sự thanh thản, chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn, thì cuối cùng cũng chẳng còn gì.

Trong khoảng thời gian này, rãnh rỗi cô sẽ ghé qua thăm Tiểu Khải, dường như bé con đã quen với cuộc sống không có mẹ bên cạnh.

Phải nói, từ khi sinh ra đến nay, tuy rằng cô rất thương bé, nhưng cũng ít khi thân cận cùng con.

Phải nói, từ khi sinh ra đến nay, tuy rằng cô rất thương bé, nhưng cũng ít khi thân cận cùng con.

Cả ba của bé cũng vậy, dường như anh ta rất ít khi quan tâm đến bé như thế nào, chỉ biết rằng anh có một đứa con trai mà thôi.

Cô cười lạnh, vì đây là đứa con cô sinh, nên chắc chắn anh ta không thể để mắt đến, đổi lại là do chị gái của cô sinh, thì anh đã nâng như bảo bối trong tay rồi.

Cô sắp xếp cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi, định đưa Tiểu Khải đi dã ngoại một buổi, thật ra cũng đã lâu lắm rồi, cô và con chưa thật sự ở chung.

Cô nhờ thành lão phu nhân sắp xếp đồ cho bé, từ khi sinh ra, bé con đã do một tay bà nội nó chăm sóc, nên đồ đạc của con phần lớn là nằm bên nhà tổ kia, nên chuyện này phải do Thành lão phu nhân chuẩn bị.

Tối hôm trước khi đi, Tiểu Khải còn hỏi cô ba bé có đi chung không.

Trong tim bé con thật ra người ba cũng rất quan trọng, nhưng là từ nhỏ, đã thiếu mất sự quan tâm chăm sóc của ba, nên việc hỏi cô như thế, bé con cũng đã chắc chắn câu trả lời.

Cô im lặng không trả lời bé, đành lái sang chuyện khác, nếu có thể cô nhất định sẽ cho bé tình thương của ba ba, nhưng đó là chuyện mà cô không bao giờ làm được.

Ngày mai theo kế hoạch cô sẽ đưa con ra biển, thật ra cô cũng rất thích biển, nhưng từ khi chuyện đó diễn ra, đã rất rất lâu rồi cô chưa từng quay lại.

Thỉnh thoảng công ty sẽ tiếp vài khách hàng nước ngoài, họ cũng thích đi đây đó, liền chọn biển để ghé.

Thành phố cô đang sống cách biển cũng khá gần, với lại nơi đây cũng được gọi là một trong những bãi biển đẹp nhất, việc đi ra biển phải rất thuận lợi.

Nhưng chính vì thế cô mới không muốn đi. Lần này, cô muốn cho tiểu Khải được vui vẻ, liền dẫn bé đến đây.

Nhưng đáng tiếc, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà đón con, cô nhận được cu điện thoại gấp về công ty, là do phan hạo gọi.

Trong điện thoại, giọng anh có vẻ rất khẩn trương, bảo cô lập tức đến công ty.

Đó giờ, ít khi Phan Hạo trực tiếp gọi cho cô như vậy, trừ khi đã xảy ra chuyện gì lớn.

Đó giờ, ít khi Phan Hạo trực tiếp gọi cho cô như vậy, trừ khi đã xảy ra chuyện gì lớn.

Cô lập tức gọi cho Thành lão phu nhân nói lại với bé, cô đành phải dời chuyến đi này lại.

Thành lão phu nhân cũng không nói gì, chỉ bảo thằng bé có vẻ rất thất vọng.

Nhưng biết làm sao được, công ty còn quan trọng hơn tính mạng của cô, cô không thể nó xảy ra chuyện.

Còn chuyến đi thì còn nhiều dịp khác, cô sẽ bù lại cho bé sau.

Cô liền xoay đầu xe hướng về phía đường sau trở về công ty.

Tại một căn phòng khác, bố trí xa hoa nhưng cũng rất lạnh lẽo.

Hai màu trắng đen chủ đạo, vừa mang dáng dấp của bậc đế vương, lại nghe mùi máu tanh thoang thoảng đầu mũi.

Người đàn ông bận đồ vest ngồi thư thả hướng ra phía cửa sổ, tay cầm ly rượu, thứ chất lỏng đỏ tươi sóng sánh.

Cảm giác thật sự rất khó thở.

Khuôn mặt lịch lãm, cười lại như không, ánh mắt cứ hướng ra tòa nhà bên ngoài, đề rõ hai chữ Nguyễn Thị.

_ Mộng Mộng, anh trở về rồi đây.

Trong áng sáng mập mờ, tiếng người đàn ông lạnh lẽo đến từng đốt xương.

Mà Nguyễn Mộng Mộng cô cũng không biết chuyện gì đang đợi mình ở phía dưới, thì ra 5 năm trước không phải kết thúc, mà là bắt đầu của những chuỗi ngày bi kịch về sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...