Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 28: 28: Đại Hội Thể Thao Ii 2



Tuy nhiên chút sự dũng cảm này tôi còn mượn từ trên người cậu ấy, bỏ lỡ cơ hội hỏi ra miệng, sau đó lại khó mở lời.

Lễ khai mạc kết thúc, người chủ trì đang tuyên bố hạng mục kế tiếp phải tiến hành thi đấu, thúc giục các lớp đăng ký đi đến vị trí thích hợp.

Người xem náo nhiệt dần dần tan đi, trở về chỗ ngồi của mình.

Lớp chúng tôi đi phương trận còn chưa trở về, chỗ ngồi của lớp rải rác, cho nên tôi cũng không gấp trở về mà đứng xem Trương Nam Nam chụp ảnh chụp.

Trương Nam Nam lật xem từng tấm ảnht, nhỏ giọng thở dài: "Cảm giác bầu không khí này quá tuyệt, tối qua tớ xem tiểu thuyết có hình ảnh, tớ xem tiểu thiếu gia trong truyện dân quốc có khí chất hăng hái giống nhau như đúc.

"

Tôi và Tưởng Chanh đều không có di động, chỉ có về nhà đăng nhập máy tính lên mạng, Tưởng Chanh kêuTrương Nam Nam đăng album lên, họ trở về là có thể tải về xem.

Tưởng Chanh chỉ vào ảnh chụp nói: "Đặc biệt là tấm ảnh này, cậu chắc chắn phải tải lên, tấm ảnh này làm tớ quá động lòng, sườn mặt này quá đẹp, đặc biệt là ánh sáng vàng rực rỡ này, nhìn cậu ấy giống như thần minh sáng lên.

"

"Còn có tấm này, trời ạ, sao chụp hình qua loa mà vẫn đẹp như vậy được.

"

Ảnh chụp lướt qua một tấm lại một tấm, có một số ảnh chụp không rõ ràng lắm nên cậu ấy lướt nhanh nhanh qua.

Nhưng lướt đến một tấm, tôi vội vàng kêu Trương Nam Nam kéo trở về, tôi hỏi cô ấy có thể đăng tấm ảnh này lên album luôn không, tôi muốn tấm ảnh này.

Trương Nam Nam gật đầu nói được nhưng khó hiểu hỏi: "Tấm ảnh này nhìn mờ quá, những tấm khác rõ ràng hơn một chút thật đẹp.

"

Tấm ảnh kia là lúc chưa bắt đầu phương trận, cách hơn phân nửa cái sân vận động,

Phóng đại màn ảnh nên hơi mờ, thậm chí không thấy rõ mặt mày lắm.

Chu Gia Dã đưa lưng về phía chúng tôi, nghiêng mặt đang xem hướng tiến vào, ánh sáng mặt trời giống tia sáng vàng, nhu hòa phác họa lên dáng người.

Bên cạnh cậu ấy vẫn náo nhiệt như cũ nhưng cậu ấy ở trong nhóm người chen chúc lại giống như đứng ở trung tâm, người đến người đi chỉ là đi ngang qua bên cạnh cậu ấy mới được chiếu sáng lên.

Tôi thích bức ảnh này của Chu Gia Dã, thích xem cậu ấy ở trong biển người mênh mang, trong mắt tôi lại sáng lên rạng rỡ.

Cho nên nếu gặp nhau là vì chia ly, như vậy từ lúc bắt đầu liền không có ý nghĩa sao?

Vào ngay lúc này tôi bất ngờ nghe được Chu Gia Dã gọi tên của tôi.

Tôi mới vừa nghe tiếng ngẩng đầu, đối diện ném qua một bộ quần áo, Chu Gia Dã ném thật sự chuẩn, tôi vốn đứng ở hàng phía trước, quần áo của cậu ấy lập tức lọt vào trong lòng ngực tôi, đó là bộ quần áo học sinh dân quốc cậu ấy mới mặc vào lễ khai mạc.

"Lâm Ý!" Chu Gia Dã đứng ở ngoài rào chắn la lớn: "Giúp tớ đặt lên chỗ của tớ nhé, cảm ơn.

"

Chu Gia Dã nói xong liền vẫy vẫy tay, sau đó chạy nhanh đi, trên đường băng chỉ chừa lại bóng dáng cho tôi.

Người dẫn chương trình đọc hạng mục thi đấu phía dưới lập tức bắt đầu, mời các bạn học nhanh tập hợp.

Bởi vì Chu Gia Dã bất ngờ xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người, mấy lớp bên cạnh lại xôn xao một trận, có vô số ánh mắt trong tối ngoài sáng quay đầu nhìn tôi, giây phút kia tôi lại bỗng nhiên hiểu rõ vì cái quỷ gì đòi thù lao với cậu ấy.

Tôi mãi mãi nhớ rõ ngày đó là ngày có ánh mặt trời xán lạn, đầu óc tôi choáng váng ở trong mênh mang biển người, ngoại trừ Chu Gia Dã, không có ai sẽ tự do nhiệt tình lớn tiếng gọi tên của tôi, tên của tôi cũng trở nên rực rỡ lấp lánh theo.

Giây phút tôi quay đầu lại thấy Chu Gia Dã.

Đột nhiên tôi muốn giải hòa với chính mình, không muốn lại làm cho bản thân sống tùy tiện buông thả, cũng không muốn lại chán ghét bản thân thấp kém bình thường, thế giới này vẫn cứ rườm rà hỗn tạp lại làm tôi muốn thử đi hướng sáng ngời.

Vận mệnh ban cho tôi cực khổ, đó là ánh mặt trời duy nhất tôi có thể nhìn thấy.

Cho nên là có ý nghĩa.

Có người chỉ gặp được cũng đã thật may mắn.

Cậu ấy là Chu Gia Dã tốt nhất toàn thế giới.

.
Chương trước Chương tiếp
Loading...