Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 75: Phiên ngoại Trầm Thịnh (3)



CHUYỂN NGỮ: TQSH

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

~~~*~~~

Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng đến hồi kết.

Mọi người đều về hết, chỉ có Thịnh Thiên Vi bị Hồ Đồng giữ lại, “Tối nay cậu ở lại nhà tôi đi. Đã lâu chúng ta chưa cùng nhau đánh một trận rồi!”

Ánh mắt Thịnh Thiên Vi tràn đầy phòng bị nhìn Hồ Đồng, Hồ Đồng thấy thế thì giận dữ, “Cậu nghĩ cái gì thế?? Còn lo tôi chiếm tiện nghi cậu à??”

Thịnh Thiên Vi nhướn mày, “Ai biết được đâu..”

Hồ Đồng trợn mắt, buồn cười trả lời, “Chị hai, em chưa đến mức bụng đói ăn quàng, ngay cả đồng loại cũng không tha đâu!!”

“Cút!” Thịnh Thiên Vi làm bộ muốn đánh nhau.

Hai người náo loạn một trận chợt một loạt tiếng bước chân truyền đến. Hồ Đồng lấy cái tay đang đè trên đầu xuống rồi đứng thẳng người, quay đầu nói với người ở phía sau, “Anh ra ngoài hả?”

Thịnh Thiên Vi thu tay lại, cô hơi sửng sốt rồi quay đầu ra sau nhìn.

Trầm Tinh Châu mặc một thường phục, hai tay xỏ vào túi quần đi xuống lầu, sau lưng anh là Lâm Kiều, sắc mặt cô nàng vô cùng ngượng ngùng.

Trầm Tinh Châu chậm rãi đi xuống, dáng vẻ lười biếng vô cùng, lúc đến trước mặt hai người thì dừng lại, bàn tay chỉ vào cô gái sau lưng, “Đưa em ấy về. Người anh em này của em vẫn chưa về?”

Hồ Đồng gãi đầu một cái, “Dạ, hôm nay cô ấy ngủ lại đây.”

Thịnh Thiên Vi đạp cậu một cái.

Trầm Tinh Châu ý vị thâm trường (ý nghĩ sâu xa) cười cười, ánh mắt anh quan sát Thịnh Thiên Vi một lát, chỉ coi một đạp vừa này là chuyện giữa người yêu đùa giỡn với nhau. Anh vỗ vai Hồ Đồng rồi lưu lại một câu, “Chú ý một chút.” rồi bước đi.

Lâm Kiều vội vàng đi theo.

Trong biệt thự chỉ còn hai người Hồ Đồng và Thịnh Thiên Vi.

Hồ Đồng giương mắt nhìn hai người rời đi, cậu còn chưa kịp xoay người đã bị Thịnh Thiên Vi hung hăng đạp thêm cái nữa, “Cậu nói bậy gì thế!!?”

Hồ Đồng bị đau, mở miệng trách móc, “Cậu vốn ngủ lại đây mà!! Chẳng lẽ tôi nói sai à? Hơn nữa, đã là đàn ông thì đều thích kiểu con gái tóc dài, dịu dàng như Lâm Kiều, chứ có ai sẽ có ý nghĩ gì với cậu chứ?! Dù cậu muốn, tôi còn chẳng muốn đây!!”

Thịnh Thiên Vi không để ý, cô xoay người muốn đi lại bị Hồ Đồng kéo lại, “Được rồi.. Chị hai, em sai rồi.. Chúng ta đi luyện quyền cước đi..”

...

Phòng luyện quyền nằm trên lầu hai.

Thịnh Thiên Vi vui vẻ lấy bao tay xuống, cô liếc nhìn Hồ Đồng một cái, “Cha dượng của cậu đối xử với cậu cũng tốt lắm nhỉ?! Còn đặc biệt làm cho cậu một căn phòng để luyện quyền nữa..”

Hồ Đồng vui vẻ cười, “Đợi đến lúc cô cũng có cha dượng thì sẽ hiểu..”

Thịnh Thiên Vi bực mình đánh một quyền lên đầu Hồ Đồng, “Cậu nói cái gì? Không biết lấy chuyện gì để nói chuyện phiếm à?”

Hồ Đồng cười, “Tôi không có ý nguyền rủa cậu đâu nhé! Tình cảm của ba mẹ cậu mặn nồng như thế, làm sao có chuyện ly dị chứ!”

Thịnh Thiên Vi gật đầu, “Ba mẹ đều lớn tuổi cả rồi. Cho dù có chuyện gì đi nữa chắc ai cũng cố nhịn cho qua chuyện thôi, chứ chẳng suy nghĩ đến chuyện đi tìm mùa xuân khác đâu.”

Nói xong, hai người im lặng hồi lâu.

Thịnh Thiên Vi nhìn Hồ Đồng, “Bình thường Trầm Tinh Châu đều ở lại đây à?”

Hồ Đồng gật đầu, “Lúc trước xích mích với người trong nhà nên tạm thời anh ấy sẽ ở lại đây.”

Hai người ngồi xuống sàn nhà, câu được câu mất nói chuyện phiếm. Trong tấm gương to ở trong phòng là dáng hình hai thân ảnh đang loạn thành một đoàn.

Thịnh Thiên Vi, “Vì Lâm Kiều?”

Hồ Đồng, “Ừ, hình như thế. Nghe nói, từ lúc nhỏ, anh Châu cũng thế rồi, luôn thích đối nghịch với ông nội, chuyện gì cũng không muốn nghe lời. Có lẽ..là thời kì phản nghịch tuổi trẻ..”

“Đã hai mươi mà vẫn còn trong thời kì phản nghịch?”

“Vẫn có người đã ba mươi vẫn náo loạn đấy thôi. Nói không chừng, tính cách của anh Châu chính là thế đó. Anh ấy như thế chắc còn bị “dạy dỗ” dài lâu. Nghe nói, Lâm Kiều vì không chịu nổi áp lực mà đề nghị chia tay, thế nhưng anh Châu lại không chịu.”

Thịnh Thiên Vi ngạc nhiên hỏi, “Không phải cậu nói anh ấy đa tình lắm hả? Sao lần này lại chung tình thế kia?”

Hồ Đồng cau mày, “Chắc là gặp phải chân ái cuộc đời rồi.. Tôi cũng không biết nữa, nhưng nhìn được anh Châu rất thích chị Lâm Kiều.”

Thịnh Thiên Vi khinh thường nói, “Đàn ông mấy người đều thích loại phụ nữ tóc dài phất phơ, mềm mại yêu kiều đó chứ gì!?”

Hồ Đồng cười, “Đương nhiên rồi. Nếu nữ giới còn mạnh mẽ hơn nam giới vậy thì còn gì là phụ nữ chứ! Phải trông dịu dàng yếu đuối mới khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, hiểu không?”

Thịnh Thiên Vi đánh qua một chưởng, “Chị đây tất nhiên là hiểu! Chính cậu còn khiến chị sinh ra cảm giác muốn bảo vệ đây!”

Hồ Đồng vội vàng tránh né, hoảng sợ nói, “Cậu có ý tứ với bổn thiếu gia??”

Thịnh Thiên Vi liếc mắt một cái, “Cút!”

Buổi lúc, lúc Trầm Tinh Châu về, Thịnh Thiên Vi nằm trên giường nghe được tiếng chân đang bước lên lầu vô cùng vững vàng, sau đó, Hồ Đồng chơi game xong đi ra khỏi thư phòng, hai tay xoa nhẹ đôi mắt chào hỏi Trầm Tinh Châu, “Anh về rồi à?”

Trầm Tinh Châu xỏ tay vào túi, hút một điếu thuốc, “Chưa ngủ?”

Hồ Đồng ngáp một cái, “Giờ đi ngủ đây. Anh đưa chị Lâm Kiều về sao lâu thế?”

Trầm Tinh Châu phủi tàn thuốc, giọng nói mang theo vẻ lười biếng, “Ừ, ngồi đánh bài với anh trai em ấy một lát. À, thằng nhóc kia đâu?”

Hồ Đồng chưa kịp phản ứng thằng nhóc kia là ai, Trầm Tinh Châu đã cho cậu một ánh mắt, Hồ Đồng nháy mắt hiểu rõ, “Anh nói anh Vi à?” Sau đó thì chỉ tay ra sau lưng, “Ngủ rồi.”

Trầm Tinh Châu gật đầu, dập tắt điếu thuốc xoay người muốn đi, nhưng nhớ tới một chuyện mà quay lại nói, “Mai cậu và thằng nhóc kia rảnh không? Rảnh thì chúng ta đi leo núi.”

Hồ Đồng giống như vừa nghe xong một chuyện lạ, “Ôi trời, anh cũng muốn đi leo núi à? Không phải anh chính là người đi ra khỏi cửa đều nhất định phải ngồi trên xe sao?”

Trầm Tinh Châu đi đến cạnh Hồ Đồng, nhẹ nhàng cốc đầu cậu, “Lâm Kiều muốn ngắm mặt trời mọc, nên anh hẹn Văn Đống và mấy người khác cùng đi leo núi luôn. Không phải cậu vẫn luôn rất thích việc này à? Muốn đi thì mai dẫn theo tên nhóc kia cùng đi luôn.”

Hồ Đồng thấy ngứa ngày trong lòng bèn hỏi, “Mấy giờ anh?”

“Bốn giờ. Anh sẽ đi đón Lâm Kiều trước.”

“Để em nhắn tin hỏi anh Vi trước đã. Nếu cô ấy ngủ chắc sẽ không trả lời, vậy thì bọn em sẽ không đi.”

Trầm Tinh Châu im lặng xoa đầu cậu, “Vợ quản nghiêm quá nhỉ?!”

Hồ Đồng nóng nảy nói, “Em và cô ấy chỉ là anh em thôi mà. Anh đừng nói bừa như thế..”

Trầm Tinh Châu ngắt lời, “Trẻ con.”

Hồ Đồng về phòng nhắn tin cho Thịnh Thiên Vi, không ngờ cô vẫn chưa ngủ, nói đồng ý.

Lúc Hồ Đồng nhắn tin qua, Thịnh Thiên Vi còn đang tựa vào lan can ngoài ban công hút thuốc.

Cô cúi đầu, một tay cầm điếu thuốc, một tay nhấn chữ “Ừ.” trả lời. Nhét điện thoại vào túi xong, sân thượng của phòng cách vách bị mở ra, Trầm Tinh Châu cầm điện thoại đi ra, thấy cô cũng ngẩn người một chút. Sau đó, anh hướng cô gật đầu một cái, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Phòng ngủ chính nằm ở lầu ba. Thịnh Thiên Vi và Trầm Tinh Châu ngủ trong phòng dành cho khách ở lầu hai. Hai người vừa vặn ở cùng lầu, ban công hai bên thực chất là thông nhau, phía giữa có một cái lan can nhỏ, chỉ cần một bước là đi qua ban công phòng kế bên.

Đêm đen có ánh trăng và sao trời cùng làm bạn.

Dù có thêm một người khác, Thịnh Thiên Vi vẫn không cảm thấy có gì là khó chịu, cô tiếp tục lấy thuốc ra hút thuốc. Cô gái tựa người bên lan can, dáng vẻ thanh tú, trên người mặc bộ đồ rộng thùng thình. Trong màn đêm trăng thanh gió mát, mấy sợi tóc ngắn trên đầu bị thổi bay tán loạn rồi lại lắc lư dưới ánh trăng sáng. Khói thuốc không ngừng thoát ra giữa các đầu ngón tay, trông qua rất hờ hững.

Ngược lại, Trầm Tinh Châu ở bên này lại không biết nói gì.

“Anh cúp máy nhé. Em đi ngủ sớm một chút.”

“Dạ.”

Sau đó thì cúp máy.

Trầm Tinh Châu cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn Thịnh Thiên Vi mới phát hiện, “thằng nhóc” này đúng là trắng quá. Làn da giống như biết phát sáng vậy. Có vẻ còn trắng hơn Lâm Kiều nữa, nhưng sức khỏe chắc tốt hơn Lâm Kiều không biết bao nhiêu lần.

Thịnh Thiên Vi lại dửng dưng tiếp tục hút thuốc, tựa người bên lan can nhả ra mấy ngụm khói.

“Con gái, không nên hút thuốc nhiều quá.” Trước khi về phòng, Trầm Tinh Châu cho rằng anh nên nói điều này với đứa bạn thân đang tuổi vị thành niên của em họ, cứ thế bỏ lại một câu.

Do màn đêm trau chuốt, giọng nói của anh càng thêm trong trẻo lạnh lùng, cấm dục. Thịnh Thiên Vi khó khăn tưởng tưởng dáng vẻ của anh lúc trên giường, thế nhưng, càng nghĩ lại càng tò mò. Trong lòng loạn thành một đoàn, có một bàn tay vô hình đẩy cô đi, đi đến thế giới của anh, từng bước từng bước một.Hôm sau, Thịnh Thiên Vi thức dậy rất sớm, mà nguyên nhân chính là bị tiếng động ở cách vách đánh thức.

Trầm Tinh Châu dậy sớm để tắm, tiếng động trong phòng tắm quá lớn khiến cô tỉnh giấc.

Đến lúc Trầm Tinh Châu ra khỏi phòng, Thịnh Thiên Vi mới bò dậy đi rửa mặt. Hồ Đồng xuống lầu gọi cô, lúc hai người chuẩn bị xong xuôi, Trầm Tinh Châu vừa vặn đón Lâm Kiều đến, xe dừng trước cửa nhà. Theo sau đó còn có một chiếc nữa. Hồ Đồng đi ra giới thiệu cho Thịnh Thiên Vi, “Người lái xe mặc áo sơ mi ngắn tay kia là anh Văn Đống, người đội mũ lưỡi trai là anh Cẩm Trình, ngồi cạnh anh Văn Đống là bạn gái anh ấy. Còn có, người có vẻ lạnh lùng mặc áo T-shirt màu đen kia là anh Nhạc Sanh. Bọn họ đều là bạn bè của anh Châu, ai cũng lợi hại hết.”

Nói trắng ra thì cả đám đều là thiếu gia nhà giàu không phải khỏe hơn à? Thật ra, tối hôm qua Thịnh Thiên Vi đều thấy bọn họ hết, chính là cái bàn Trầm Tinh Châu ngồi nghe một đám con trai nói chuyện trên trời dưới đất đó.

Lúc nói chuyện với nhau, Thịnh Thiên Vi phát hiện mấy người này không hề có thói hư tật xấu gì. Bạn gái của Văn Đống lớn hơn Văn Đống mấy tuổi, nhưng cậu chàng thương bạn gái lắm. Mới đi được mấy bước đã dừng lại hỏi có cần cõng không khiến chị gái kia xấu hổ đỏ mặt. Mấy người trên xe còn lại, ngoại trừ Văn Đống ra thì đều độc thân. Tuy có người hay đùa giỡn nhưng không hề nói lời nào tục tĩu, có vẻ là con nhà gia giáo dạy dỗ từ nhỏ, ai cũngbiết chăm sóc đám con gái, thật sự khác xa tên Hồ Đồng luôn thiếu đánh kia.

Tuy vậy, chỉ có một người, là Chu Nhạc Sanh, nhìn cứ như một cục đá, mặt lạnh ngồi im không nói, tiếc chữ như vàng…

Leo đến giữa sườn núi, do thể lực Lâm Kiều không tốt nên Trầm Tinh Châu đành đi chậm lại chiếu cố cô nàng.

Thể lực của Lâm Kiều đích thực không tốt lắm. Mới đi hai bước thì mặt mũi đỏ bừng đến không thở nổi, cô nàng cảm thấy phải xin lỗi Trầm Tinh Châu vì phải đi chậm chiếu cố cô, “Anh đừng để ý đến em. Anh đi trước đi, em chậm rãi theo sau cũng được.”

Trầm Tinh Châu cười, “Vậy anh đi trước?”

Lâm Kiều im lặng không nói.

Trầm Tinh Châu lại cười, “Được rồi. Hôm nay vốn là đi leo núi với em, anh không chiếu cố em thì chiếu cố ai?”

Bước chân của Thịnh Thiên Vi ngày càng nhanh, Hồ Đồng khổ sở lắm mới đuổi kịp, “Trời ơi, anh Vi, đi nhanh thế làm gì hả??”

Thể lực của Thịnh Thiên Vi tốt lắm, bước chân cũng rất nhanh, ngay cả Hồ Đồng cũng thiếu chút nữa không đuổi kịp. Không biết cô lấy đâu ra mà sức khỏe tốt thế, bước đi mà cứ như chạy. Lúc còn nhỏ, thân thể của Hồ Đồng không tốt, mẹ Hồ muốn cậu rèn luyện thân thể để khỏe hơn nên mới cho cậu đi học Thái quyền (Muay Thái). Cậu và Thịnh Thiên Vi học cùng một huấn luyện viên nên từ đó hai người mới quen biết. Thân thể Hồ Đồng không tốt nên lần nào cũng bị Thịnh Thiên Vi đánh đến không đứng nổi. Vì thế, lớn thế này rồi mà Thịnh Thiên Vi vẫn nói cậu là ma bệnh (người thường xuyên bị bệnh).

Trầm Tinh Châu nhìn bóng lưng của Thịnh Thiên Vi trêu đùa nói một câu, “Em nhìn người ta đi, quả thật là khỏe như trâu. Em cũng nên thường xuyên rèn luyện thân thể mới tốt.”

Lâm Kiều dừng bước, tủi thân nhìn Thịnh Thiên Vi không nói lời nào.

Thấy Lâm Kiều dừng lại, Trầm Tinh Châu thúc giục hỏi, “Có cần anh cõng em không?”

Lâm Kiều cắn răng, “Không cần.”

Trầm Tinh Châu gật đầu, chậm rãi đi theo sau.

Hồ Đồng đuổi kịp Thịnh Thiên Vi, “Sao cậu đi nhanh thế?”

“Không nhanh sẽ không ngắm được mặt trời mọc.”

“Không kịp thì thôi. Cậu thật sự muốn ngắm cảnh mặt trời mọc à?”

“Ừ, đã ngắm lần nào đâu.”

Hồ Đồng ôm vai cô, “Không sao hết. Đợi bổn thiểu gia thi lên đại học xong, bổn thiếu gia dẫn cậu đi ngắm.”

Thịnh Thiên Vi nhìn Hồ Đồng rồi cười một cái, “Hồ Đồng, cậu nói tôi để tóc dài sẽ dễ nhìn hơn?”

Hồ Đồng sửng sốt, cậu bị câu nói của cô làm sợ chết khiếp rồi,”Nói thế có ý gì?”

Thịnh Thiên Vi tiếp tục đi, “Ý trên mặt chữ đó.”

Hồ Đồng đuổi theo, “Anh Vi à, em đảm bảo nhé, nếu anh để tóc dài, sau này em sẽ không gọi anh là anh Vi nữa đâu! Em nói thật đó!”

Thịnh Thiên Vi ngắt lời, “Kệ cậu.”Lâm Cẩm Trình đi chậm lại hai bước, đến cạnh nói chuyện với Trầm Tinh Châu, “Này, cô gái đi cùng cậu em của cậu ấy, hai người bọn nó là người yêu à?”

Trầm Tinh Châu xỏ tay vào túi, tầm mắt hướng lên trước nhìn bóng dáng hai người đang sóng vai đi cùng nhau, “Sao thế? Cậu cũng thích tán gẫu về mấy chuyện này?”

Lâm Cẩm Trình haha cười, “Cô gái kia thật xinh.”

Trầm Tinh Châu chợt dùng bước, “Cậu cầm thú à? Bạn gái tương lai của em trai tôi đó. Cậu tốt nhất nên tránh xa đi!”

Lâm Cẩm Trình, “Ôi chao, cậu lo gì chứ! Tôi cũng có nói sẽ cướp em ấy về tay đâu! Chỉ là hỏi thăm một chút thôi mà!”

Trầm Tinh Châu, “Tốt nhất là cậu nên thu móng vuốt lại đi. Chuyện tình cảm của bọn trẻ con cũng muốn nhúng tay, cậu thật sự là người à?”

Lâm Cẩm Trình nghe xong tỏ vẻ không vui, “Cậu nói cũng đúng! Đám trẻ con bây giờ biết cái gì là tình yêu chứ! Thường xuyên yêu nhầm đối tượng rồi kết quả là một hồi bi kịch cũng chẳng ít! Tôi chỉ thấy cô gái kia còn nhỏ, em ấy nên tự có quyền lợi được chọn người yêu. Hơn nữa, nhìn qua còn rất đơn thuần nữa…”

Sau khi nghe xong, Trầm Tinh Châu bật cười, “Em ấy không hề đơn thuần như cậu tưởng đâu! Nếu cậu thật sự đi trêu chọc em ấy, còn chẳng biết hai người ai mới phải chịu thiệt đây!”

Lẩm Cẩm Trình nghi ngờ cau mày, “Sao cậu hiểu rõ em ấy thế?”

Lời này, Lâm Kiều nghe xong cũng phải nhìn qua.

Trầm Tinh Châu ngẩn người, ho khan một tiếng, “Em tôi thường xuyên nhắc đến em ấy lắm.”

Thể lực của Thịnh Thiên Vi tốt, kết quả, cô và Chu Nhạc Sanh leo tới đỉnh núi đầu tiên. Đám người còn lại đều chậm rãi đi, ngay cả Hồ Đồng cũng không đuổi kịp cô nên dứt khoát buông tha. Lúc cô và Nhạc Sanh lên tới đỉnh, mặt trời đang từ từ nhô lên dần thoát khỏi đỉnh núi, coi như cũng đuổi kịp ngắm cảnh mặt trời mọc.

Cả người Thịnh Thiên Vi đều là mồ hôi. Làn da cô vốn trắng, giờ ra mồ hôi nhiều khiến da càng trắng hơn, trên trán liên tục rớt xuống mấy giọt. Thịnh Thiên Vi liếc mắt nhìn Chu Nhạc Sinh đang đứng bên cạnh, người này gần như không nói một lời nào hết, chỉ lẳng lặng ngồi lên một hòn đá gần đó để lau mồ hôi. Thịnh Thiên Vi nhỏ giọng thì thào, “Biết trước thì nên đi chậm một chút.”

Sáng sớm, trên đỉnh núi là một lớp sương mù mờ mịt, đảo mắt nhìn quanh đều là nhưng dãy núi xếp thành một vòng, cảnh vật yên tĩnh không động.

“Em nói gì?” Chu Nhạc Sanh hỏi.

Thịnh Thiên Vi nhún vai không nói.

Bầu không khí con mẹ nó quá lúng túng!!

Cũng may, năm phút sau, mấy người Hồ Đồng cuối cùng cũng lên đến đỉnh. Đáng tiếc là mặt trời đã nhô lên hẳn, Thịnh Thiên Vi phất tay nói, “Tiếc quá, mấy người lên chậm rồi.”

Hồ Đồng hỏi, “Cậu thấy?”

“Ừ.”

“Anh Nhạc Sanh cũng thấy?”

Chu Nhạc Sanh gật đầu.

Mẹ nó!!!Đường xuống núi dễ hơn lúc lên rất nhiều.

Chỉ là không khí lúc đi xuống không được ổn cho lắm. Chẳng biết là do lúc lên quá mệt mỏi hay sao mà lúc xuống lại chẳng có ai nói lời nào. Trầm Tinh Châu và Chu Nhạc Sanh đi trước, cách mọi người khá xa, Lâm Kiều đi ở phía sau không ai chú ý.

Thịnh Thiên Vi kéo tay Hồ Đồng, “Sao thế này?”

Hồ Đồng bĩu môi, “Cãi nhau ấy mà! Lúc nãy, chị Lâm Kiều ồn ào một trận, anh Châu không để ý đến chị ấy. Thế nên hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh đó thôi.”

“Sao lại cãi nhau?”

“Làm sao tôi biết được! Lúc đó, cô và anh Nhạc Sanh đi tuốt lên trước, có kêu thì hai người cũng chẳng nghe được. Chẳng hiểu sao chị Lâm Kiều lại nói muốn về, không đi nữa, anh Châu không đồng ý, chị ấy nói tự đi về, bảo anh Châu không cần quan tâm rồi xoay người đi. Anh Châu thật sự không thèm quan tâm, kết quả là chị Lâm Kiều khóc, nói muốn chia tay. Anh Châu chắc là thấy bực mình nên nói “Tùy em.”.. Sau đó, hai người họ…như thế này đây.”

Hồ Đồng lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô, “Nói thật, trước đây anh Châu có nói với tôi rằng chị Lâm Kiều có chút kiểu cách. Mà mãi đến hôm nay tôi mới chứng thực được. Con gái thỉnh thoảng làm nũng một cái cũng không sao, chứ ngày nào cũng thế chắc chết quá. Tính đi tính lại, tôi thấy độc thân vẫn tốt nhất.”

“Đừng vội kết luận sớm thế! Không phải cô gái nào cũng thế đâu!”

Hồ Đồng ý vị thâm trường gật đầu, “Cũng đúng. Này, anh Vi, sau này chúng ta cùng học đại học ở một trường đi! Học lực của chúng ta cũng không chênh lệch mấy nhỉ?! Nếu không học cùng trường được vậy thì cùng một thành phố đi? Sau này gặp mặt nhau cũng tiện nè.”

Thịnh Thiên Vi, “Chưa nghĩ đến.”

“Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi. Nghĩ xong thì nói một tiếng nhé!”

Quả nhiên Lâm Kiều vẫn đang trong tình trạng “kiểu cách”. Đi xuống chân núi cô nàng sống chết cũng không chịu lên xe, nhất quyết phải đi bộ về nhà. Trầm Tinh Châu mất kiên nhẫn, trực tiếp khiêng cô ném vào trong xe, anh khom người tựa lên cửa xe, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Được rồi. Lâm Kiều, em đừng giả vờ nữa. Sớm muộn cũng có ngày em bị cái tính này hại chết. Chia tay phải không? OK!”

Sau đó, cửa xe bị đóng mạnh. Trầm Tinh Châu nhìn hai người Hồ Đồng và Thịnh Thiên Vi đang ngẩn người sau lưng nói, “Lên xe!”

Lâm Kiều ngồi trong xe khóc cả buổi, đi tới đâu mắng tới đó, Trầm Tinh Châu lại không nói lời nào chỉ nghiêm túc lái xe. Thịnh Thiên Vi ngồi ở hàng ghế sau, thông qua gương chiếu hậu nên thấy được lúc này, Trầm Tinh Châu đang cố gắng khắc chế bản thân. Gương mặt tuấn tú bình tĩnh kia có lẽ là điềm báo trước cơn bão táp.

Lúc này, Thịnh Thiên Vi đứng bên ngoài nghe nói giọng nói lúc giận dữ của anh, chất giọng như bị đè nén cực độ lại tràn đầy từ tính và cấm dục.

Thịnh Thiên Vi lại nhớ đến Lạc Gia Dương.

Nhớ đến cảnh Dương Tĩnh nằm dưới thân Lục Gia Dương, nhớ đến cảnh Lục Gia Dương tiến vào thân thể Dương Tĩnh và vẻ mắt vô cùng thỏa mãn lúc đó của cô ả.

Cô thấy cô sắp phát điên rồi!

Cũng chỉ có thế đã khiến cô sinh ra khoái cảm.

Đến mức, Thịnh Thiên Vi thậm chí không dám nhìn gương chiếu hậu thêm lần nào nữa. Cô sợ, nhìn lần nữa sẽ thấy được đôi mắt đang cố gắng áp chế vẻ lạnh lùng kia.

Liếc mắt một cái khiến cô thất thủ (rơi vào bể tình) cả đời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...