Tuổi 17 Nổi Loạn

Chương 14



~ 7.00 AM:

Vừa sáng sớm hôm sau, cả lớp 11B3 dậy sớm chuẩn bị đi tham quan Hokkaido, vườn hoa anh đào của Hokkaido có màu trắng và hồng là chủ đạo. Tụi nó chạy khắp nơi ngắm những cánh hoa anh đào, tụi hắn cứ đứng mỉm cười nhìn tụi nó như một đám con nít. Nó chạy suốt, nhõ và cô cũng chẳng theo kịp nên đi bộ theo sau nó

Hoa anh đào trắng luôn là điểm chú ý lớn nhất của nó khi ở Nhật, nó cũng rất thích chú mèo Totoro tròn tròn đáng yêu. Nó đứng trước những cây anh đào trắng, ngắm nhìn những cành hoa anh đào rơi, một làn gió lạnh thổi qua. Mái tóc nó bay theo hướng gió, những cánh hoa anh đào cùng lúc cũng bay theo chiều gió, nó vui vẻ chẳng để ý đến tụi hắn và hai con bạn thân đã bị lạc mất. Nó trèo lên cây, ngồi trên cành cây cao thứ 2 đếm từ dưới lên, nhìn nó trèo lên cây mà không ai nghĩ nó là một tiểu thư hay là một “Đại Boss”. Chỗ những cây anh đào trắng là nơi ít người tới nên nó ngồi nghỉ ngơi một chút

Phía tụi hắn và 2 cô nàng kia…Sau khi đi theo sau nó một lúc nhõ mới nhớ lại không biết nó đã đi hướng nào

- Giang, mày có nhớ con An nó đi hướng nào không?- Nhõ nhìn cô

- Nó chạy chứ nó đâu có đi bộ đâu mà mày hỏi tao! Lấy điện thoại ra gọi hỏi nó thử đi- Cô ra ý kiến

- Cô ấy đưa điện thoại cho tôi giữ rồi có gọi cũng không được đâu- Hắn thản nhiên cầm điện thoại Samsung Galaxy S7 của nó đưa cho cô

- Mau tìm An nhanh đi! Nó mà có chuyện gì là cả đám tụi mình bị đem lên bàn tử hình của bà chằn lửa Vi đó- Anh nó tái xanh mặt khi nghĩ tới lúc không tìm thấy nó sẽ bị chị Vi xử tử như thế nào

- Nhanh tìm đi! Ai biết nó ở đâu thì gọi điện nha!- Cậu lôi nhõ đi sau khi kết thúc lời nói

Mọi người tản ra đi tìm nó, hắn đi riêng, nhõ đi với cậu, cô đi với anh. Hắn cứ chạy đi tìm nó, trong lòng hắn lo lắng sợ nó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn cứ chạy và gọi tên nó suốt, còn về phía của nó, nó ngủ được một giấc ngon lành trên cây anh đào trắng. Nó chẳng biết tục kia ở đâu mà đi tìm, điện thoại thì hắn giữ nên nó ngồi ngân nga hát chút xíu rồi vè lại Tokyo

“ Dare mo shiru hito no inai, machi ni afureru kage no kumou ni

Anata ga iru, onaji bamen no replay

Arifureta hibi o kaete shimau hohoemi no mahou

Dou ni naranai noni kinou ni mayou toki

Anata no yasashisa ga hikari wo kureru

Itsumo itsumo anata no saba de

Ai no tsuyoku dakishimetai yo

Meguriai wa tatta hitotsu no

Owari no nai story”

( Endless Story-Yukari Tamura)

( Dịch tiếng Nhật ở trên:

Không ai hay biết, phía bên kia thành phố ngập tràn u ám

Anh ở nơi đó, những khung cảnh cũ lại tái diễn

Nhưng rồi phép màu từ nụ cười anh mang đến đã làm thay đổi cuộc sống của em

Lúc em còn lạc lối và không biết phải làm gì

Chính lòng tốt của anh đã mở ra tia sáng cho đời em

Mãi mãi, mãi mãi bên cạnh anh

Em muốn ôm lấy mối tình này thật chặt

Mong rằng đây không chỉ là một làn tình cờ gặp gỡ

Là một câu chuyện không bao giờ kết)

Hắn nghe thấy tiếng hát của nó, nhanh chân chạy theo tiếng hát, một số người cũng nghe thấy nên chạy đi xe ai hát. Chạy tới dưới cây anh đào trắng chỗ của nó, mọi người ngước nhìn lên cây, nó ngồi trên đó giống như một thiên thần. Hắn nhìn thấy nó, trong lòng hắn trở nên vui hơn, nhìn thấy nó không bị sao hết, nhìn thấy nó vẫn còn ở trước mặt hắn

- Bạch Gia An…- Hắn gọi lớn tên nó

Nó nghe thấy tiếng hắn thì vui vẻ nhảy xuống, nó nhảy xuống giống như một thiên thần nhỏ rơi từ trên trời xuống. Hắn nhanh chân chạy tới đỡ nó, nó ngã vào lòng hắn, cả 2 người ôm nhau đẹp như một bức tranh được đánh giá cao trong buổi triễn lãm quốc tế. Hắn ôm chặt nó không buông tay, hắn sợ khi buông tay nó sẽ rời xa hắn một lần nữa

- Thả tôi ra!- Nó sau một lúc không hiểu chuyện gì chợt bừng tỉnh, cô vùng vẫy thoát khỏi tay hắn

- Sao cô quậy phá vậy hả? Đi lung tung làm tôi và mọi người lo lắng cho cô, cô có biết không?- Hắn trách nó

- Tại tôi thích ngắm hoa anh đào trắng nên chạy tìm thôi mà!- Nó bĩu môi nói

- Bó tay cô luôn đó! Đồ ngốc, cô biết tôi lo cho cô nhiều lắng không?- Hắn cốc yêu lên đầu nó

- Anh lo cho tôi ư? Tại sao?- Nó nhìn hắn

- Ờ…Ừm…Tại…Tại tôi…Tôi yêu cô- Hắn ấp úng nói, nó chợt đỏ mặt nhưng lại giấu khuôn mặt đỏ của nó

- Mau…Mau gọi cho đám kia đi!- Nó đẩy hắn ra

“ Alô”- Giọng của anh vang lên trong điện thoại của hắn

- Tao tìm thấy An rồi!- Hắn nói

“ Tao thấy rồi!”

- Sao mày thấy?

“ Từ lúc nghe tiếng hát của An, đi theo thì thấy mày với em tao. Chờ chút tới liền”

- Thằng khùng- Hắn thầm chửi rủa anh nó

Đám kia cuối cùng cũng tới, nhõ giả vờ khóc ôm nó

- Tao đã thấy hết rồi!- Nhõ nói thầm vào tai nó chỉ đủ cho 2 người nghe

- Mày…- Nó chợt đỏ mặt

- Đi về thôi! Mai còn đi chơi- Cậu lên tiếng phá tan cái không khí ngượng ngùng của nó

Mất 4 tiếng đồng hồ trở về lại Tokyo…

-------------END Chương 14-----------
Chương trước Chương tiếp
Loading...