Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Lừa Dối



Hôm nay em vừa mới đi Hà Nội các thím à, đi với gia đình nhỏ Hằng, định đợi về khách sạn rồi type cho các thím luôn, cơ mà còn phải đợi bố mẹ em từ Sài Gòn nên ngồi ở sân bay Nội Bài type luôn cho nhanh, các thím mà thấy thằng nào mang áo raglan màu đỏ đi đôi adidas superstar thì đích cmn thị là em rồi đấy. Thôi vào truyện tiếp nào lan mang quá.

Bỗng có chuông điện thoại reo lên, là nhỏ Hằng :

_Alô, anh hả, có thật là mẹ anh ra không ?

_À, ừ, mẹ anh trên đường đi Sài Gòn nên ghé qua thăm anh một chút rồi đi à, em đừng lo quá.

_Hihi, vậy cho em gửi lời thăm đến mẹ anh nhé.

Chỉ còn cách là lừa dối cô ấy thôi, xin lỗi Hằng. Bỗng nhỏ Tiên lại khóc :

_Có phải...hic..hic...Tiên ích kỉ quá...hic..không...khi để Thăng phải...hic...hic..lừa dối bạn gái mình.

_Trong tình cảm nó không có chổ cho sự ích kỉ Tiên à, nó chỉ có hai mặt đó là ghen tuông và hạnh phúc mà thôi, chỉ là Thăng đã tiến quá xa thôi, xin lỗi.

Thế rồi em cũng để Tiên gục lên vai mình và khóc, hình như em quên mục đích chính đưa nhỏ đến đây thì phải :

_Lúc nãy, sao Tiên bị tụi đó xô thế.

_À, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi.

_Định dấu đi sao ?

_À...thì ở trường Tiên có một nhà tại trợ và con của nhà tại trợ đó học lớp của Tiên, bạn đó theo đuổi Tiên cũng 2 năm rồi, nhưng Tiên không có tình cảm với bạn ấy, cho đến lúc nghe tin...tin Thăng có bạn gái, Tiên buồn lắm, lúc đó rất cần một bờ vai để có thể giải tỏa..nên...Tiên đã tìm đến bạn đó, nhưng vẫn không thể lấp được cái khoảng trống đó. À, bạn đó hình như có hôn ước gì đó từ trước với bạn nữ đã xô Tiên, nên khi biết Tiên đi chơi với bạn đó...

_Không cần nói nữa, Thăng hiểu rồi_Em chủ động ôm chầm lấy Tiên.

_Không cần nói nữa, Thăng hiểu rồi_Em chủ động ôm chầm lấy Tiên.

Tất cả là vì mình mà Tiên ra nông nỗi như thế này, cô ấy không đáng phải nhận thêm bất hạnh, bị bố mẹ bỏ rơi là quá đủ rồi, cũng tại cái lũ nhà giàu khốn nạn, hôn ước ? nực cười, thế kỉ bao nhiêu rồi cơ chứ, hay bố mẹ chúng nó đam mê ngôn tình Trung Quốc :

_Đi theo Thăng.

Em đưa nhỏ đi chơi quanh công viên, phải, giờ em mới nhận thấy ở Tiên và Hằng có một điểm chung đó là rất vô tư, khóc cũng nhanh và cười cũng nhanh, cũng chỉ mong nỗi đau cũng sẽ qua nhanh như vậy :

_Thăng, mình đi nhà thờ đi.

_Nhưng nhà thờ Con Gà xa lắm, không lẻ Thăng cõng tiếp hả ?

_Hihi, ngốc, gần đây cũng có nè.

Em và nhỏ cũng vào nhà thờ, em thì chả theo cái tín ngưỡng gì cả nên chắc vào được bình thường, lúc vào thấy nhỏ làm cái gì như hình chữ T ấy, rồi nhắm mắt chấp tay trước ngực, em thì chả biết làm gì cứ ngồi ngắm nhỏ thôi. Phải, Tiên không xinh bằng Hằng đươc, nhưng em hiểu rõ được cái cảm giác ở cạnh Tiên khác với Hằng như thế nào, thật lòng là nhỏ Hằng không mang cho em được niềm vui và ấm áp đó. Bỗng nhỏ Tiên lên tiếng :

_Lúc trước khi bố mẹ Tiên ly dị và đùn đẩy trách nhiệm nuôi con Tiên đã rất tuyệt vọng, chỉ biết ngồi ở nhà Thờ và chờ câu trả lời của Chúa mà thôi, mỗi lúc đứng trước mặt Chúa tiên thanh thàn lắm, một phần linh hồn và gánh nặng của mình như được trút đi vậy, Và bây giờ Tiên đang đính chính lại người mang ình hạnh phúc, chỉ cần người đó đừng lừa dối và bỏ rơi Tiên là được.

_Thăng vẫn mãi ở đây_Em ôm nhỏ, không chặt lắm, đủ để cảm nhận được những gì cần trao cho nhau.

_Thăng có đọc một truyện, người ta bảo, mỗi lần thở là một phần linh hồn mình bay mất, nếu như Tiên nói thì thở cũng có thể trút bỏ một phần linh hồn và gánh nặng đấy, chỉ cần...vừa đủ là được.

_Cảm...hic...cảm ơn...đã mang cho Tiên cảm giác này...hic,,,cảm ơn.

Lại tiếp tục ôm và khóc, có lẻ đây là cách tốt nhất rồi :

Lại tiếp tục ôm và khóc, có lẻ đây là cách tốt nhất rồi :

_Nín đi, khóc nãy giờ chắc mệt rồi, Tiên đói không, mình đi ăn.

Đến một quán KFC gần đó, chúng em vào ăn, nói chuyện, đùa giỡn cứ như một cặp yêu nhau thật sự vậy, em không cần phải chủ động, những hành động đó tự động bộc phát, cứ như ở bên người con gái này mới là chính mình vậy, những hành động, cảm xúc được chôn vùi cuối cùng cũng được giải tỏa ra trước mặt cô ấy. Trong lúc Tiên vào nhà vệ sinh em tính lướt facebook xem sao, thì thấy ảnh nhỏ Hằng hôn vào má em lúc ở siêu thị, ghi cap là "Ước gì ngày nào cũng ở bên anh như thế này, anh nhỉ ?", có rất nhiều lượt like và comment, chủ yếu toàn hòi, thằng nào thế, có người yêu rồi sao, đm thằng đó sướng thế bla bla. Bố cái lũ nhiều chuyện, ngây bây giờ thì em đã xác định được tình cảm em dành cho Hằng rồi, đó là bạn thân và em gái, có lẻ cái cảm giác lúc bé không cho phép em yêu Hằng. Chỉ mong Hằng mạnh mẻ và tìm được một người con trai tốt hơn em, em là một thằng tồi. Chỉ là, nên nói với Hằng lúc nào đây, thật sự chưa có cơ hội dù ngày nào cũng gặp nhau cả. Bỗng Tiên đi ra :

_À, Thăng nè, Tiên phải về, các sơ đang gọi.

_À, ừ cũng trễ rồi, Thăng cũng phải về.

Nhỏ Tiên thì bắt taxi về rồi, bỗng điện thoại reo :

_Alô, anh hả, đang ở đâu vậy sao chưa về.

_À, anh đang ở KFC chổ Hùng Vương ấy, ra đón anh đi.

_Đợi em một tí.

Đứng chừng 5p thì thấy nhỏ Hằng ra, nhỏ đi xe điện của em, tuy em có xe điện nhưng em chả thích đi nên cứ để im trong nhà xe.

_Ơ, mẹ anh đâu ?

_Mẹ anh ra sân bay rồi.

Nói xong em cũng chở nhỏ về, nhỏ ôm em nhưng bây giờ chỉ là cảm giác tội lỗi mà thôi :

_Sao anh im lặng thế ?

_Sao anh im lặng thế ?

_Hả, à, mà Hằng này, nếu một ngày không có anh bên cạnh thì sao.

_Sao anh lại hỏi vậy.

_Anh muốn biết cảm giác lúc đó của em như thế nào.

_Cảm giác đó sẽ không tồn tại đâu anh à, vì anh mãi ở đây_Nhỏ chỉ vào tim nhỏ.

Em như chết lặng vậy, nhỏ càng như thế em càng không thể nói ra được, về nhà thì em cũng đi tắm còn nhỏ đi nấu cơm. Chỉ còn cách là hỏi ý kiến của Tiên thôi, em xách lap vào phòng tắm và onl facebook, may quá nick nhỏ Tiên vẫn sáng :

_Bây giờ Thăng khó xử quá Tiên à, cô ấy có vẻ yêu Thăng rất nhiều.

_Ừm, Tiên hiểu mà, đành nhờ thời gian trả lời vậy, con gái rất nhậy cảm và rất dễ bị tổn thương, chỉ cần Thăng đối xử như bình thường vậy, đến một lúc nào đó sẽ là lúc thích hợp, ban đầu Tiên cảm thấy mình ích kỉ lắm nhưng như Thăng đã nói vậy, tình yêu không có chổ cho sự ích kỉ, chỉ là Tiên không muốn vì mình mà người khác bị tổn thương.

_Ừm, cảm ơn Tiên, Tiên luôn tin tưởng Thăng chứ.

_Hihi, ngốc à, mãi như vậy.

Tiên thật cao cả, ngây lúc này nhỏ vẫn nghĩ đến cảm xúc của Hằng, có lẻ em thật may mắn khi có được tình cảm của cô ấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...