Tướng Gia Ái Thê

Chương 6



Sau khi Nhan Khánh Ngọc quay trở về , nhìn thấy chính là khuôn mặt tái nhợt của Hoài Hương.

“Làm sao vậy?” Nhan Khánh Ngọc vội vàng đến gần nàng, quan tâm hỏi “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Hoài Hương nhìn thấy là hắn, môi mím chặt lại, đầu hướng vào trong lòng hắn, không nói gì.

“Hương Nhi?” Nhan Khánh Ngọc ôm nàng, hơi hơi kinh ngạc. Tuy rằng đây là hành động thường xuyên của nàng, chỉ cần hắn trở về nàng sẽ luôn như vậy đối với hắn, nhưng là hôm nay nàng tựa hồ có điểm không thích hợp.

“Phát sinh chuyện gì ?” Đem nàng đặt lên chân mình, Nhan Khánh Ngọc giống ôm mèo con mới sinh, giọng điệu ôn hòa trấn an .

“Thiếp rất sợ, rất sợ.” Hoài Hương cắn cắn môi, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, lại sợ hãi sau khi nói ra sẽ làm hắn phiền lòng, hắn gần đây có rất nhiều việc, thường thường phải tiến cung thảo luận chính sự, đều đến nửa đêm mới hồi phủ.

Nàng cảm thấy cái gì cũng giúp không được hắn, chỉ hy vọng đừng làm gia tăng thêm gánh nặng cho hắn.

“Hử? Sợ cái gì?” Nhiều ngày không thấy nàng như vậy , dường như giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách “Không phải đều đã quen rồi sao? Tại sao lại sợ nữa?”

Có việc tất có người, lúc không có hắn ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao “Hôm nay Tâm Linh biểu muội tới tìm thiếp nói chuyện, hỏi chuyện ‘Hoài Hương’ thiếp không biết nên trả lời nàng ấy như thế nào.” Hoài Hương đem buổi nói chuyện đó sơ lược cho hắn nghe, vẻ mặt bất an.“Làm sao bây giờ? Nàng có thể đã biết cái gì hay không? Hơn nữa thiếp vảm thấy chuyện dối trá này cahwcs có lẽ không dấu được lâu, đến lúc đó…… Đến lúc đó……” Nàng dừng lại, không dám tiếp tục nói, chỉ có thể gắt gao ôm hắn.

“Không có việc gì, có ta đây.” Nhan Khánh Ngọc hơi nhíu mi rất nhanh buông ra, lộ ra tươi cười trấn an nàng.“Biểu muội chính là thuận miệng hỏi một chút, nàng đừng tự doạ chính mình như thế .”

“Nhưng là…… Những người khác nhất định cũng sẽ cảm thấy kỳ quái đi , nói không chừng trong lòng mọi người đều có hoài nghi điều này, chính là không dám nói thôi.” Dù sao từ trước đến nay cái tên Mạc Nguyên Thiến cũng Hoài Hương luôn đi cùng với nhau, hiện tại đột nhiên chỉ còn một người, người bên ngoài làm sao có thể không tò mò?

“ Nàng đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ lúc đầu sẽ có người cảm thấy kì quái, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, mọi người sớm đã tin .” Điều này cũng không phải Nhan Khánh Ngọc nói để lừa nàng, hắn cũng thực kinh ngạc, Hoài Hương cư nhiên có thể sắm vai “Mạc phủ tiểu thư” tốt như vậy, toàn gia tộc ngay cả mẫu thân cũng không hề nghi ngờ nàng.

“Thật vậy chăng?” Hoài Hương chính mình hoàn toàn không phát giác, chỉ biết là trên dưới Nhan gia đều đối xử với nàng rất tốt, làm cho chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã thích ứng với địa phương xa lạ này ,“Đương nhiên.” Nhan Khánh Ngọc hiểu được, khúc mắc lớn nhất của nàng nằm ở thân phận,chuyện giả mạo Mạc Nguyên Thiến là thực sự. Nội tâm vô cùng bất an, mất đi sự tự tin ,“ Nàng làm tốt lắm, không cần lo lắng.”

“Tại sao lại không lo lắng a.” Hoài Hương nhỏ giọng kháng nghị,cảm thấy hắn quá vô tâm. Mỗi khi nghĩ đến danh tiếng của tiểu thư nhà mình, lại đi chiếm lấy vị trí của nàng, lừa gạt nhiều người như vậy, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.

“Hay là như vậy đi, từ khi thành thân đến nay, ta cũng chưa cùng nàng ra khỏi phủ. Sáng mai ta sẽ vào cung xin nghỉ phép, mang nàng ra ngoài giải sầu?” Đem nàng nhốt tại trong phủ, cũng khó trách nàng miên man suy nghĩ, hơn nữa nếu xuất môn, không có những người trong phủ, có lẽ nàng có thể thoải mái một ít.

“Thật sự?” Hoài Hương hưng phấn , tinh thần nhất thời tốt hẳn lên. “Nhưng chàng gần đây không phải rất bận rộn sao?” Nhớ tới hắn đề cập qua việc này, Hoài Hương lập tức lại nhụt chí .“Quên đi thiếp ở trong phủ cũng không có gì không tốt , chàng không cần vì muốn cùng ta ra ngoài, ngược lại làm chậm trễ chính sự.”

Tuy rằng nàng thật sự rất muốn đi ra ngoài nhìn phong cảnh dân tình trong kinh thành, nhưng cũng không muốn tạo thêm việc cho hắn. Nàng đã đem nhiều phiền toái cho hắn rồi!

“Không quan trọng, ta đã có chủ ý.” Nhan Khánh Ngọc ôm nàng, ở bên mặt Hoài Hương, khẽ cười nói:“Ta sớm nghĩ muốn dẫn nàng ra phủ du ngoạn, chính là không nghĩ tới chỉ chớp mắt một cái đã hơn một tháng .”

“Thật vậy chăng?” Hoài Hương đúng là vẫn rất muốn ra ngoài, nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cười thoải mái.

“Ta làm sao lại lừa nàng.” Xem hai hàng lông mày nàng giãn ra, tâm tình Nhan Khánh Ngọc cũng tốt hơn, cho dù trong triều có việc gì đi nữa, hắn cũng sẽ dành ra thời gian để hoàn thành hứa hẹn này .

Thất hoàng tử, đành đắc tội vậy .

Xe ngựa từ Nhan phủ đi ra, Hoài Hương ngồi bên Nhan Khánh Ngọc , lặng lẽ nhìn cảnh đường phố bên ngoài “Quá náo nhiệt nha!” Mắt nàng sáng rực rỡị, toàn bộ tâm tình đều viết ở trên mặt .

Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, Nhan Khánh Ngọc cảm thấy chuyến ra ngoài này thập phần đáng giá.

“ Nơi này là chợ náo nhiệt nhất kinh thánh, nàng muốn thứ gì đó, ở chỗ này đều sẽ tìm được.” Đem nàng kéo vào trong lòng, tiếng nói ôn nhuận lên tiếng giải thích .

Hoài Hương ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy háo hức.

Nàng đã lâu không đi trên đường, tiếng ồn ào của mọi người chung quanh khiến nàng thực hưng phấn. Nghĩ đến lúc trước ở Cẩm Tú thành tiểu thư cứ ba ngày lại mang nàng ra phủ, phố lớn ngõ nhỏ, chung quanh chơi đùa. Khi đó nàng luôn phải khuyên nhủ tiểu thư mau hồi phủ, không nghĩ tới khi thay đổi hoàn cảnh, thì ra chính mình đã sớm bị tiểu thư mang đi thành thói quen, mấy ngày nay ở Nhan phủ buồn đến chết được.

“Thiếp nghĩ……” Nàng ngắm thần sắc người ở bên cạnh, chỉ hy vọng biểu tình của mình không lộ ra nhiều khát vọng lắm, không muốn làm cho hắn hiểu lầm .

Xem bộ dạng của nàng giống như con mèo nhỏ, lại hao tâm tốn sức muốn che lấp, Nhan Khánh Ngọc khóe miệng khẽ nhếch.

“Đừng nóng vội, ta mang nàng đến An Quốc Tự một chuyến trước , sự tình xong xuôi sẽ trở về sau.” Hắn điểm điểm má phấn của nàng , cười nhìn nàng đầu tiên là nghi hoặc, mà sắc mặt vui sướng rất nhanh lại biến mất.

“An Quốc Tự? Có phải là ngôi chùa lớn nhất của hoàng triều hay không, cũng được lập từ rất lâu?” Nếu nàng nhớ không lầm, An Quốc Tự là ngày thịnh hoàng triều lập quốc sau đó triều đình ra lệnh trùng tu, ngoài đã trải qua chin triều đại, vẫn luôn luôn bền vững. Nên mới có danh hiệu“Quốc tự”. Nhưng là…… Mang nàng đến chùa làm gì? Nàng đối với chợ nhộn nhịp thế này hứng thú hơn nha.

“Đúng.” Nhìn ra khó hiểu của nàng, Nhan Khánh Ngọc giải thích .“ Nàng không phải vẫn luôn nhớ đến tiểu thư Mạc gia sao, lo lắng cho an nguy của nàng ấy sao? Mang nàng đến An Quốc Tự dâng hương, cũng coi như có một chổ để nàng tâm sự.”

Tuy rằng nàng chưa nói, nhưng hắn biết nàng vẫn luôn để ý đến chuyện của Mạc Nguyên Thiến, nói là Mạc Nguyên Thiến xúc động lỗ mãng, không biết có gây ra chuyện gì không nữa.

Dụng tâm của hắn như thế, làm cho Hoài Hương không khỏi há mồm “A” một tiếng, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Miệng mở lớn như vậy, là muốn bị sâu bay vào sao?” Nhan Khánh Ngọc cười trêu nói. (HĐ: sao lại sâu nhỉ??? Sâu bướm ak???)

“ Chàng thực là chu đáo……” Nếu không phải đem nàng để ở trong lòng, coi trọng phiền não cùng tình cảm của nàng, sẽ nghĩ như vậy sao?

Mỉm cười, nàng nói ra lời không biết đã mấy trăm lần,“ Chàng đối với ta thật tốt.”

“Chút việc nhỏ này, cúng đâu có gì là lạ.” Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc ôn nhu, ngón tay thon dài mơn trớn hai gò má của nàng.“ Nàng thực là hay khóc a.”

Nước mắt này, nói rơi liền rơi , làm cho hắn trở tay không k ịp.

“Thiếp…… Thiếp vốn chính là nha đầu thích khóc mà”Hoài Hương ngượng ngùng lau lệ, lại lau như thế nào cũng không xong, cuối cùng oa tiến vào trong lòng hắn, làm cho hắn cũng cũng bị dính nước mắt của nàng.

Nhan Khánh Ngọc thuận thế ôm nàng, để cho nàng có thể tìm được vị trí thoải mái “Ta để nàng ở một mình sẽ thực bất an, ta lại có quá nhiều việc, luôn không có cách nào khác ở nhà cùng nàng.” Kỳ thật hắn nhìn ra được, Hoài Hương tuy rằng nhìn qua như người Nhan phủ, được mẫu thân cùng nhóm gia nhân tán thánh, nhưng trong lòng nàng vẫn có điểm lo lắng sợ hãi, chính là không muốn cho hắn biết, cho nên mỗi khi hắn hồi phủ, dùng bộ mặt tươi cười để tiếp đón hắn.

Cái đầu nhỏ nhắn trong lòng hắn lắc lia lịa, thanh âm buồn buồn truyền ra,“Thiếp ở một mình cũng đâu có sao. Hơn nữa thiếp cũng đâu phải ở một mình, lúc nào cũng có Tiểu Thanh ở cạnh bên thiếp.”

“ Vậy người nào mắt luôn hồng hồng có nước, không biết là ai.” Nhan Khánh Ngọc không tiếng động thở dài. Tuy rằng biết nàng bản tính ưa khóc, nhưng thấy nàng thương tâm rơi lệ, vẫn là sẽ luyến tiếc.

“Thiếp chỉ là…… Chỉ là có chút nhớ……” Vỗn dĩ muốn nói “Nhà” , phút chốc nhớ tới lời nói lúc trước của hắn, nàng vội vàng sửa miệng.“Có chút nhớ Mạc phủ.”

“Nhan gia so ra kém Mạc phủ sao?” Nhắc tới Mạc phủ, Nhan Khánh Ngọc hơi nhíu mi.

“Không phải.” Phát hiện giọng điệu của hắn khác lạ, Hoài Hương bất chấp nước mắt chưa dừng ngẩng đầu.“Không thể so sánh như vậy nha, Mạc phủ chung quy là nơi thiếp đã lớn lên, làm sao có khả năng không nhớ chứ.”

Nhìn nàng nói xong nói xong, hốc mắt lại đỏ, Nhan Khánh Ngọc cũng chỉ có thể đem nàng ôm lại vào trong lòng, tinh tế an ủi.

Loại tình cảm nhớ nhà này , hắn làm sao có thể không hiểu. Chính là nghĩ đến Mạc phủ , rất khó không nghĩ đến tên khí chất như ngọc Trầm Thiên Hạm kia.

A, hắn cư nhiên ăn lại ăn dấm chua rồi. Cảm giác này, hắn nghĩ rằng cả đời này sẽ không nếm đến , không nghĩ tới lại là từ một người hay khóc này mà có ngoại lệ

“Hương Nhi, ta có việc hỏi nàng.”

“Vâng?” Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Hoài Hương cũng đứng đắn ngồi dậy, mở to hai mắt hồng hồng chờ hắn đặt câu hỏi.

“Ta cùng Trầm Thiên Hạm, nàng thích ai?” Biết chính mình có chỗ khúc mắc, Nhan Khánh Ngọc cũng liền hỏi thẳng.

“Đều thích a.” Hoài Hương cũng thực trực tiếp trả lời.

“Đều”? Ý tứ là nàng quả nhiên cũng thích Trầm Thiên Hạm? Mi tâm không hề giãn ra, biểu tình của Nhan Khánh Ngọc nháy mắt trở nên dữ tợn.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được không khí có gì đó không đúng, Hoài Hương cũng không biết vì cái gì, lúc trước nói chuyện cân nhắc, hay là vì “Chàng không thích Thiên Hạm?”

“Là ta không thích nàng thích.” Nhan Khánh Ngọc bất mãn liếc mắt nàng một cái, không hiểu sao nàng có thể không chút nào lo lắng như vậy, thoải mái ở trước mặt trượng phu của mình thừa nhận mình thích một nam nhân khác “Cái gì nha?” Như vậy khó hiểu, nàng nghe thấy mà thấy đầu óc quay cuồng.

“Ta cùng Trầm Thiên Hạm, nàng thích ai?” Hắn lại hỏi lại một lần, hơn nữa còn đưa ra điều kiện.“Chỉ có thể chọn một người , nàng muốn chọn ai?”

Hoài Hương thật đúng là bị hắn hỏi đến không hiểu gì.

Đây là câu hỏi gì a? Nàng tại sao chỉ có thể chọn một người? Lặng lẽ đánh giá thần sắc của hắn, phát hiện khẩu khí của hắn không còn ôn hòa như lúc trước, nhất là thời điểm nhắc tới Thiên Hạm. Vì sao thế? Chẳng lẽ hắn cùng Thiên Hạm có chuyện gì không thoải mái sao “Hương Nhi, nàng còn chưa chọn a.” Nhan Khánh Ngọc cáu kỉnh.

“Ta không biết nên chọn như thế nào .” Hoài Hương thành thực trả lời.

Trong mắt Nhan Khánh Ngọc hiện lên một tia tức giận. Như là không thể tin được nàng cư nhiên lại trả lời như thế.

“Nàng thực sự thích Trầm Thiên Hạm?” Đối với nàng mà nói, Trầm Thiên Hạm so với hắn quan trọng hơn sao “Tại sao chàng luôn nhắc đến Thiên Hạm? Chàng không thích Thiên Hạm sao?” Hoài Hương không hiểu, vì cái gì hắn luôn nhằm vào Thiên Hạm như thế.

Đối với nàng mà nói, Thiên Hạm có một vị trí đặc biệt , không thể thay thế được. Nàng khi còn bé mới tới Mạc phủ, là Thiên Hạm cùng nàng ngủ, chỉ cho nàng đường đi, vì nàng để ý tất cả việc vặt, tuy rằng người mang nàng về phủ là Mạc Nguyên Thiến. Nhưng người đầu tiên trong phủ nàng nhận thức là Thiên Hạm.

“Thiên Hạm từ nhỏ rất tốt với thiếp, sau khi thiếp đến Mạc phủ , đều là Thiên Hạm chiếu cố thiếp……” Hoài Hương vốn dĩ muốn nói tốt cho Thiên Hạm, để cho Nhan Khánh Ngọc cũng có thể thích nàng, lại phát hiện sau khi hắn nghe xong , sắc mặt càng thêm âm trầm.” Làm sao vậy? Chàng đang giận sao?”

Thiên Hạm rốt cuộc chỗ nào đắc tội hắn ? Hoài Hương chưa từng gặp qua Nhan Khánh Ngọc lộ ra biểu tình này.

“Không nói chuyện hắn nữa.” Không hy vọng hiếm khi có được một ngày ở cùng nhau liền bị nam nhân kia phá hư như vậy, khiến Khánh Ngọc thừa dịp lý trí còn tồn tại dừng lại đề tài này.

Hoài Hương mở to hai mắt thủy linh, trong lòng vẫn là một đống vấn đề, lại nhu thuận hạ xuống.

“Vậy chàng đừng không vui nữa được không?” Ôn nhu lôi kéo ống tay áo của hắn, Hoài Hương năn nỉ .“Nhìn chàng không vui, thiếp cũng không vui vẻ được.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng, chờ đợi, lời nói cùng cử chỉ của nnagf , Nhan Khánh Ngọc cuối cùng buông lỏng mi, lộ ra tươi cười thường ngày.

“Không có việc gì.” Xe ngựa đúng lúc này dừng lại, Nhan Khánh Ngọc vỗ vỗ tay nàng.“Đi thôi, ta mang nàng đi vào xem thử .”

An Quốc Tự một năm hắn đến vài lần, hơn nữa vào ngày Quốc khánh hàng năm, Hoàng Thượng cũng sẽ đến nơi này cử hành nghi thức tế thiên , hắn hôm nay đến một chuyến như vậy, coi như là đi trước thăm hỏi, trở về cùng Thất hoàng tử trù tính nghi thức tế thiên ngày đó.

Hắn đi xuống xe ngựa trước, vài vị tăng đón khách đã đứng cách đó không xa. Hắn vuốt cằm, xoay người nhìn thấy người bên trong xe ngựa đã sớm không an phận, khóe miệng không khỏi giơ lên.

Quả nhiên vẫn chỉ là một nha đầu ham chơi, xem ra nàng thật sự là rất buồn chán đi.

“Xuống dưới đi.” Cánh tay dài duỗi ra đem nàng ôm xuống xe ngựa, hắn quyết tâm quên đi cảm giác không thoải mái vừa rồi, bồi thường cho tiểu thê tử của hắn thật tốt.

Dù sao nàng đã là thê tử của hắn, Trầm Thiên Hạm có năng lực như thế nào!

Ở bên ngoài đi dạo một ngày, thẳng đến khi mặt trời đã ngả về phía tây, hai người mới lên đường hồi phủ.

Cả ngày đi bên ngoài, Hoài Hương ở trên xe ngựa nhịn không được dựa vào người Nhan Khánh Ngọc .

Xe ngựa mới vừa dừng ở trước Nhan phủ đã thấy người gác cổng cao giọng kêu:“Đã về! Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã về!”

Nhan Khánh Ngọc thấy khác thường, người trong lòong cũng vì giọng nói này mà tỉnh dậy.

“Về nhà ?” Trẻ con xoa ánh mắt, Hoài Hương ngồi thẳng người dậy trong lúc nhất thời khó có thể thanh tỉnh , nghe thấy nàng tự nhiên nói ra từ “Nhà” này, Nhan Khánh Ngọc thiệt tình hướng nàng cười, giúp nàng sửa sang lại tóc mai tán loạn trên mặt.

“Đúng, chúng ta về nhà ” Chống lại ánh mắt cực độ ấm áp cùng ý cười thoải mái của hắn, Hoài Hương mới hiểu được chính mình mới vừa nói cái gì. Nàng mặt đỏ ửng gục đầu xuống, cũng không nói thêm điều gì.

Tuy rằng rất nhớ tiểu thư cùng Mạc phủ, nhưng trong long nàng đã sớm đem Nhan phủ trở thành nhà mình. Nàng cũng chưa quên Nhan Khánh Ngọc từng nói với nàng, nàng là thê tử của hắn, nơi này chính là gia đình của nàng.

Hai người xuống xe ngựa, nắm tay sóng vai đi vào trong phủ, quản gia từ phía đối diện vội vàng ra đón.

“Thiếu gia, ngài đã trở lại! Mọi người tìm ngài một ngày .”

Trên mặt Quản gia tràn đầy bối rối, làm cho Nhan Khánh Ngọc cảm thấy bất an.

“Trong nhà có chuyện gì?” Giúp đỡ Hoài Hương đã mệt mỏi, Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng hạ quyết định.“Ta trước cùng thiếu phu nhân trở về phòng, sau đó ngươi qua báo cáo cho ta ” Có thể làm cho quản gia khẩn trương đến vậy,xem ra sự tình không nhỏ.

“Không được a, lão gia phân phó , thỉnh thiếu gia cùng thiếu phu nhân hồi phủ, lập tức đi đến đại sảnh.” Quản gia lau đi mồ hôi trên trán , vội vàng ngăn cản.

Nhan Khánh Ngọc khẽ cau mày, Hoài Hương bên cạnh lôi kéo ống tay áo của hắn.“Nếu cha nói như vậy, chúng ta cũng đi thôi.”

Nhan Khánh Ngọc cũng không lên tiếng, giúp đỡ Hoài Hương đi về hướng đại sảnh, không quên hỏi:“Là đã xảy ra chuyện gì? Cha tại sao đột nhiên muốn gặp chúng ta?”

“Là có khách quý đến, gần buổi trưa đã đến . Lão gia phái nhiều người chạy nhanh tìm hai vị trở về, tất cả mọi người trong phủ đều không biết hôm nay ngài đi đâu……” Quản gia ngẫm lại liền cảm thấy xấu hổ, cư nhiên ngay cả thiếu gia cũng không rõ ràng. Kỳ thật ngày thường thiếu gia dễ tìm lắm , xuất môn phần lớn đều nói nơi sẽ đi, hôm nay lại không nói, liền phát sinh sự tình này.

“Khách quý?” Nhan Khánh Ngọc khẽ cau mày, sau đó lập tức lại nhướng lên.

Quý phủ có khách quý tới chơi không có gì là ngạc nhiên, nhưng là khách quí nào tới chơi, làm cha vội vã tìm hắn cùng Hương Nhi ,trong đầu phút chốc hiện lên đáp án, trong lòng biết không ổn, đang muốn tìm một biện pháp kéo dài thời gian, quản gia đi đằng trước đã sớm dừng lại đẩy cửa ra.

“Thiếu gia cùng thiếu phu nhân hồi phủ !”

Nhan Khánh Ngọc vừa muốn ngăn cản Hoài Hương tiến vào, người trong phòng đã vui sướng thấy họ mà đứng lên.

“Hương Hương?” Mạc phu nhân hướng ra cửa nhìn, lại chỉ thấy được Hoài Hương.“Nguyên Thiến đâu?”

Những người ở đây nghe được lời của nàng, ai cũng thần sắc nghi hoặc, còn Hoài Hương nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

“Hoài Hương?” Lão gia Mạc gia cũng mở miệng .

“ Dừng Dừng!” Nhan lão gia nghe như thế nào cũng không thích hợp.“Thân gia, các ngươi đang nói cái gì a, nàng không phải là Nguyên Thiến sao?”

“Đúng vậy.” Nhan phu nhân cũng bước đến, mặt đầy nghi hoặc.“Đây là chuyện gì xảy ra a, các người mới vừa rồi gọi Nguyên Thiến cái gì?”

“Cha, nương, con có việc bẩm báo.” Biết tình huống thế này không khống chế được, Nhan Khánh Ngọc tiến về phía trước một bước, giúp Hoài Hương chắn đi ánh mắt của mọi người.

“Chuyện gì?” Nhan gia phụ mẫu đem ánh mắt hướng đến hắn, chỉ cảm thấy chuyện này cực kì cổ quái .

“Con –” Nhan Khánh Ngọc mới mở miệng nói hai chữ, đằng sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

“Thiếu phu nhân!”

Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng quay trở lại, tiếp được thân hình yếu đuối của Hoài Hương .
Chương trước Chương tiếp
Loading...