Tướng Gia Ái Thê

Chương 8



Ngồi tại ghế trước cửa sổ, Hoài Hương thất thần, nhớ tới những lời buổi chiều của Nhan lão gia đã nói, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.

Những người khác cũng không nói gì, nhưng nàng hiểu được, với thân phận của nàng có thể làm thiếp thất của tướng gia, đã là phúc của nàng, nhưng…… Vừa nghĩ đến bên cạnh Nhan Khánh Ngọc sẽ có nữ nhân khác, tâm nàng liền như dao cắt, không thể bình tĩnh.

Nàng cũng thật sự là vô dụng, nam tử ba vợ bốn nàng hầu đúng là chuyện bình thường, nếu tâm tư này của nàng để cho Nhan Khánh Ngọc biết được , chỉ sợ sẽ nghĩ nàng ghen tị .

Lại càng không nói đến, nàng mở ra cửa sổ, không khí ban đêm lạnh như băng thổi vào, làm cho nàng lại cảm nhận nơi này là tha hương cùng với nơi mà nàng sinh trưởng không hề giống nhau.

Chung quy, ở nơi này nàng vẫn chỉ là một người ngoài, không phải gia đình của nàng.

Ngồi ở phía trước cửa sổ, từng chuyện đã trải qua xuất hiện lại trong óc nàng, từng chuyện một lướt qua trong đầu nàng. Ở Mạc phủ, ở Nhan phủ , lần lượt thay đổi hiện lên.

“Hương Nhi, tai sao lại ngồi trước gió lạnh như vậy?” Nhan Khánh Ngọc trở lại trong phòng, đã thấy thê tử xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi hắn đã trở lại cũng không phát giác.“Không phải nói ban đêm hàn khí rất lớn tại sao lại không nghe?”

“Chàng đã trở lại a.” Hoài Hương kinh ngạc nhìn hắn đang đóng lại cửa sổ, mới thong thả đứng dậy.

Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, cảm giác được không khí quỷ dị.

Người phía trước vẫn như bình thường, tiểu thê tử giúp hắn thay quần áo , so với ngày thường trầm mặc hơn rất nhiều.

“Hương Nhi, trong lòng có việc gì sao?” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang bận rộn, lôi kéo nàng ngồi vào trên nhuyễn tháp .“ Sẽ không phải là đang lo lắng chuyện cha mẹ cùng Mạc gia chứ?”

Hoài Hương lắc đầu, nhớ tới chuyện lão gia cùng phu nhân Nhan gia nói chuyện cùng nàng,lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nàng biết đây là kết quả tất yếu, thiếu phu nhân Nhan gia tuyệt đối không có khả năng là nàng.

Nhưng là…… Nhưng là…… Nàng lại không có biện pháp thản nhiên nói ra miệng.

Chuyện này rất tàn khốc, rất buồn cười , nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thể chịu đựng được bên người hắn sẽ xuất hiện một nữ nhân khác, trở thành thê tử của hắn.

Nàng làm sao vậy, tại sao lại có loại ý tưởng này? Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi với thân phận của nàng, hoàn toàn không xứng với hắn , càng đừng nói đến có tư cách độc chiếm hắn.

“Không phải như thế, tại sao lại im lặng như vậy?” Nhan Khánh Ngọc làm sao tin tưởng.

“Thiếp……” Nàng ngẩng đầu nhanh liếc mắt nhìn hắn một cái, Hoài Hương nhanh chóng lại cúi đầu, nội tâm giãy dụa không thôi.

Nàng muốn ở lại Nhan gia , muốn ở lại bên người hắn. Nàng không cần thân phận Tướng gia phu nhân này, nhưng là nàng để ý đến vị Tướng gia này.

Nàng không muốn rời khỏi hắn, nhưng cũng không muốn thấy hắn che chở cho một nữ tử khác.

Nên làm cái gì bây giờ? Nên lựa chọn như thế nào “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Nhan Khánh Ngọc càng xác định nhất định có việc phát sinh.“Hương Nhi, nàng có chuyện gì trong lòng, tại sao không thể nói cho ta biết? Chẳng lẽ chúng ta lúc này còn có chuyện gì giấu diếm?”

Nhan Khánh Ngọc không hiểu là, Hoài Hương cho tới nay đều tương đương ỷ lại hắn, mọi chuyện cần hắn, tại sao lại có chuyện không thể nói cùng hắn. Hoài Hương nhìn hắn, nhớ lại hắn đối với mình có bao nhiêu sủng ái,bao dung, trong đầu hiện lên một câu mà trước kia hắn đã nói qua, hắn đối với nàng tốt như vậy……“Thiếp……” Nàng trong lòng có quyết định, thử mở miệng, cổ họng lại co rút nhanh phát không ra thanh âm. Nàng thử đối hắn mỉm cười, thử lại một lần nữa,“Thiếp là suy nghĩ , trong lòng chàng có đối tượng nào chưa…… Chính là…… Việc chọn lựa thê tử……”

Khó khăn đem lời nói ra, Hoài Hương lại đau lòng một trận. Nhưng hắn đối với nàng rất tốt, nàng nói sao cũng không thể rời đi, đành phải thử thỏa hiệp.

“Nàng nói cái gì?” Nhan Khánh Ngọc nhất thời hoài nghi chính mình nghe lầm, lập tức rất nhanh nghĩ đến,“Ai đề nghị với nàng như vậy ? Cha hay là nương? Bọn họ bức nàng sao?”

“Không có, đó không phải chuyện lúc này.” Nàng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, chỉ sợ hắn nhất thời xúc động sinh sự . Hiện tại, nàng thầm nghĩ hảo hảo nắm chắc thời gian độc chiếm hắn còn lại.

“Cha mẹ đối với thiếp tốt lắm, bọn họ không có bức thiếp làm một chuyện gì.” Nàng cường điệu lên nói, chỉ sợ sự tình phát sinh.

Nhan Khánh Ngọc không tin.“Nếu là như thế, nàng tại sao lại nói với ta chuyện như vậy!”

Sớm nên biết sau khi hắn cự tuyệt đề nghị của cha mẹ, hai người nhất định sẽ chuyển hướng tới Hoài Hương.

Hoài Hương quá mức thật thà tính tình lại quá mềm yếu, làm sao có thể chịu được áp lực này.

“Nàng không cần lo lắng,đem sự tình chậm dãi nói lại cho ta biết, ta sẽ giải quyết.” Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của nàng,âm điệu của Nhan Khánh Ngọc trở nên ôn nhu.

“Không có việc gì. Thật sự không có việc gì.” Hoài Hương lắc đầu.“Chính là…… thân phận của thiếp hiện tại đã bị mọi người biết , cho nên……” Nàng hít một hơi, không thể nói thêm gì đi nữa .

Nàng còn có thể nói như thế nào, nàng hoàn toàn không xứng là thê tử của hắn“Cho nên như thế nào?”

“Cho nên……” Hoài Hương trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn. Nàng không nghĩ như vậy, nàng thật sự không nghĩ , nhưng là, nàng có lựa chọn nào khác được đâu.

“Cho nên, chàng hẳn là nên chọn một giai nhân hiền thục, chọn một người làm thê tử .” Nàng thật sự đã nói ra hết! Nhưng sau khi nói ra, cũng là cả người vô lực.

“ Đây là suy nghĩ thật sự của nàng sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm nàng, thần sắc bình tĩnh.“ Trước đây chúng ta đã ước định thế nào? Nàng lại đem hứa hẹn của ta trở thành cái gì ?”

Nàng vĩnh viễn là thê tử của ta.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, vận mệnh lại khiến nàng không thể không cúi đầu.

“Thiếp nhớ rõ, thiếp thật sự đều nhớ rõ.” Nàng còn ưng thuận , muốn vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh hắn.

Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, đem hắn trả lại cho một nữ tử khác xứng đôi với hắn, rồi mới yên lặng bồi ở bên cạnh hắn.

“Nếu như thực nhớ rõ, tại sao nàng có thể nói ra như vậy?”Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc có chút lạnh, hắn đương nhiên hiểu được đây không phải là ý nghĩ thật sự của nàng, nhưng nàng vẫn đã nói ra khỏi miệng! Hắn giận là, vì cái gì nàng không tin hắn, vì cái gì khinh địch như vậy để lại bỏ quên “ Nàng thật sự muốn ta cưới nữ nhân khác sao?” Đôi mắt đen không còn giống như thường ngày hàm chứa sủng nịch, mà là mang theo một chút lãnh liệt, một chút nghiêm khắc.

Hoài Hương biết chính mình nên gật đầu, nên tận lực thuyết phục hắn nhận đề nghị này, nhưng nàng như thế nào cũng không có biện pháp làm được. Chưa từng gặp qua khuôn mặt lạnh như băng của hắn, trong lòng nàng là đau xót, nước mắt đã cố nén lâu ngày cứ thế rớt xuống.

Nước mắt chảy ra, muốn dừng lại cũng không dừng được, nàng càng khóc càng là thương tâm.

“Nàng……” Nhan Khánh Ngọc bị nước mắt của nàng làm cho trở tay không kịp, vừa rồi sẵng giọng nháy mắt đã thay đổi, bất đắc dĩ ôm lấy nàng.“Khóc cái gì, người bị gạt bỏ cũng là ta mà.”

“Thiếp không có…… Thiếp không có gạt bỏ chàng……” Vừa khóc vừa thút thít, Hoài Hương vẫn không quên cãi lại.

Nếu là có thể rời đi, nàng cũng sẽ không thương tâm như vậy

“Bảo ta đi cưới người khác, không phải gạt bỏ thì là cái gì?” Nhẹ vỗ về mái tóc dài của nàng , Nhan Khánh Ngọc lau đi dòng lệ của nàng.“Ta biết hiện tại chân tướng đã bị công khai, nàng nhất định sẽ bị áp lực, nhưng là cũng không thể nghĩ đơn giản như vậy mà đem ta bỏ cho người khác.”

“Thiếp…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Hấp hấp lấy không khí , Hoài Hương đem tất cả ủy khuất trong long khóc hết.

“Nàng nha , thật khờ.”

Đôi môi nóng rực áp lên đôi môi của nàng, vừa như muốn trừng phạy lại giống như thật khao khát mút mãnh liệt, muốn xác nhận thiệt tình của nàng, không cho nàng có thể trốn tránh.

Hoài Hương cơ hồ không chút do dự , đáp lại nhiệt tình của hắn. Nàng hóa bị động thành chủ động, gắt gao đáp lại hắn, ôm chặt hắn,giống như đang ôm một vật trân quý nhất trên đời. Không muốn buông tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tuyệt vọng, giống như không biết hạnh phúc như vậy khi nào sẽ bị cướp đoạt đi, tham luyến tất cả của hắn, muốn nhớ kỹ giờ khắc này.

Hơi thở tương giao , mang theo thương tiếc hôn lên những giọt lệ không ngừng của nàng, cảm nhận được khủng hoảng của nàng, tâm hắn cũng lâm vào hỗn loạn.

“Ngốc Hương Nhi……” Hắn thấp giọng nói, lại che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, triền miên đến cực điểm.

Nàng tại sao lại không hiểu , hắn tuyệt đối sẽ không buông ra nàng. Mặc kệ người bên ngoài chê cười như thế nào, hắn đã định là nàng .

Hắn đã từng nói qua, nàng là thê tử của hắn, duy nhất .

Mâu sắc chuyển thâm trầm, hắn ôm nàng đến bên giường, nhẹ nhàng nằm áp lên thân thể của nàng, quyết định bằng hành động thực tế, cho thấy tâm ý của chính mình.

Gọn gàng bỏ đi quần áo trở ngại của hai người, bàn tay to phủ lên làn da mềm mịn kia , nồng nhiệt hôn lên trên người nàng, dẫn đến nàng rên rỉ yêu kiều.

Hoài Hương bị hắn hôn đến mê mang, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình ấm áp của hắn, những bất an trong lòng nhờ có hắn mà nguôi ngoai, nàng vui sướng vừa khóc vừa cười, thân thể hướng về phía hắn thăm dò, vì hắn mà điên cuồng, cũng đang làm cho hắn điên cuồng.

Hai thân thể thân mật giao triền, như là muốn cùng đối phương kết hợp thành một thể, không bao giờ tách ra nữa.

Hoài Hương khóc, cười, cảm giác hắn dường như đang nói gì đó. Nhưng nàng nghe không rõ. Khi hắn ngang nhiên tiến vào trong cơ thể của nàng,khi cùng nàng gắt gao kết hợp , thanh âm kiên định kia như xuyên thấu tâm hồn nàng–“Nàng vĩnh viễn đều là của ta.”

Chớp chớp đôi mắt cay xè , Hoài Hương nhịn không được che hai tròng mắt. Nhắm mắt lại.

Bởi vì khóc rất nhiều ,cho dù che thế nào cũng ko giấu được đôi mắt sưng vì khóc.

Sáng sớm, nàng vẫn còn đắm chìm trong ngọt ngào của đêm qua, nhưng sự thật lại hung hăng đánh cho nàng một cái. Sau khi được Thanh Thanh báo cho biết lão gia cùng phu nhân muốn gặp nàng, lòng của nàng liền trầm đến tận đáy cốc.

Quả nhiên lão gia nóng vội muốn truy vấn nàng có đề cập đến chuyện cưới thê tử cho Nhan Khánh Ngọc hay không…… Mới một đêm, mà bọn họ đã khẩn cấp như vậy sao nàng có thể đáp ứng được, nàng không biết nên nói với bọn họ như thế nào, nàng cùng Khánh Ngọc là thật tâm yêu nhau . không biết nên mở miệng như thế nào yêu cầu hai vị lão nhân gia thành toàn bọn họ.

Nhan lão gia quá nóng nảy, mắng nàng một chút. Nàng trong lòng khó chịu, ở Mạc phủ. Nàng tuy rằng không phải tiểu thư, nhưng có Thiên Hạm ở một bên chăm sóc cùng Nguyên Thiến tiểu thư làm chỗ dựa, nàng cũng chưa từng chịu quở trách giống như vậy.

Kinh ngạc ngồi ở trong lương đình , nhớ tới mới bộ dáng tức giận của Nhan lão gia vừa rồi, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Di, đây không phải nha hoàn của Mạc gia sao?”

Một giọng nữ bén nhọn vang lên,tay Hoài Hương vừa buông liền thấy, là Diêu Tâm Linh cùng với thị nữ của nàng.

“Tâm Linh biểu muội”

“ Ai là biểu muội của ngươi?” Diêu Tâm Linh quát khiến nàng ngưng lại.“Chỉ bằng thân phận thấp hèn của ngươi, mà cũng dám nói đến quan hệ với ta sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai a.”

Hoài Hương thần sắc ảm đạm, xem ra là tới có ý định không tốt .

“Tại sao lại không nói, chột dạ sao?” Diêu Tâm Linh đứng ở trước mặt nàng , vẻ mặt khinh bỉ.“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận, trở về Mạc gia mà làm tỳ nữ của ngươi! Đừng ở chỗ này mà vọng tưởng với được tới biểu ca , ngươi hoàn toàn là không xứng!”

Hoài Hương cúi đầu, những lời này quả thực là dán tại trên người nàng ép tới nàng không thể xoay người.

‘Không nói lời nào ta coi như ngươi có biết .” Diêu Tâm Linh lạnh lùng nhìn nàng.

“Đừng tưởng rằng biểu ca hiện tại che chở, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi phải biết rằng huynh ấy thân là con trai độc nhất của Nhan gia nên có rất nhiều việc không phải huynh ấy thích là có thể làm được . Lại càng không nói hiện tại thị phi bên ngoài đang ngày càng lớn, nếu chuyện tình mà càng lớn, kinh động Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn đối với biểu ca còn coi trọng sao, sao có thể để cho hắn chịu ủy khuất như vậy! Đến lúc đó đừng nói là ngươi, ta thấy toàn bộ Mạc phủ cũng không thoát khỏi được liên can.”

Tâm Hoài Hương cả kinh , vẫn luôn nghĩ chuyện này nhiều nhất là tự mình gánh chịu , đã xem nhẹ vấn đề khó giải quyết này , nếu thật sự để Hoàng Thượng biết được truyện này…… Mạc phủ thật sự bị vào nhà lao sao.

Diêu Tâm Linh thấy nàng có chút dao động, khẩu khí lập tức chuyển đổi, ôn nhu khuyên nhủ:‘Kỳ thật ta thấy ngươi là người thành thật đơn thuần, cảnh tỉnh ngươi coi như là giúp mọi người. Ngươi đừng nhìn sự tình như vậy mà thấy dễ dàng, việc này nha, vô cùng lớn .”

Lại liếc mắt nhìn nàng một cái, Diêu Tâm Linh cố tình than một tiếng.“Nếu ngươi là thật tình yêu thích biểu ca, sẽ vì hắn mà suy nghĩ a. Hiện tại bên ngoài mọi người đã biết chuyện Mạc gia tiểu thư đào hôn vào tỳ nữ đại gả, ngươi nghĩ hắn đường đường là một tướng gia có thể để mặt mũi đi đâu đây! Lại nói, biểu ca hiện tại đang ở giữa ngươi và mọi người, trong lòng rất rối rắm, lâu ngày hắn cũng chống đỡ không được , ngươi thật sự muốn cho hắn trong ngoài lo lắng, không thể ngủ ngon sao?”

Hoài Hương cúi đầu, tâm tư khẽ động. Diêu Tâm Linh nói xác thực có đạo lý, bất luận những người khác, chỉ sợ cứ giằng co như vậy, Nhan Khánh Ngọc sẽ vì nàng, cùng cha mẹ trở mặt .

Nàng lưu lại, đối với hắn tựa hồ thật sự trăm hại mà không một lợi.

Diêu Tâm Linh trừng mắt nhìn nàng , chính mình nói rất nhiều chuyện như vậy, tại sao nàng ta nửa điểm phản ứng cũng không có? Tốt hay xấu cũng phải lên tiếng a, nếu không nàng làm sao có thể tiếp tục “Này, ta nói nhiều như vậy, ngươi có nghe không vậy?” Ánh mắt hung tợn quay lại, chỉ kém không tiến lên kéo nàng một phen, xem nàng có phải hay không đã biến thành đầu gỗ “Ta đã biết.” Hoài Hương u buôn ngẩng đầu, chống lại ánh mắt không tốt cuả nàng.“Ta đã biết.”

À, báo cáo với pà kon nha, truyện này chỉ có 9 chương chư hok phải 10, nhưng thành thật mà nói chương thứ 9 dài như cái xe lửa ấy. Nên thông báo truyện của chúng ta cũng sắp đi vào phần kết thúc

“Biết là tốt rồi.” Diêu Tâm Linh thế này mới lộ ra vừa lòng tươi cười.“Cho nên ngươi sớm nên rời đi đi, trả lại cho biểu ca cuộc sống thanh tĩnh, để hắn không trở thành trò cười cho cả nước.”

Hoài Hương bỏ đi qua một bên, không nói nữa.

“Ngươi –” Diêu Tâm Linh sắc mặt lại biến , đang muốn hảo hảo giáo huấn nàng một chút , Thanh Thanh lại từ chỗ rẽ xuất hiện.

“Thiếu phu nhân, Mạc phủ gởi thư .”

“Thật sự?” Nghe thấy hai chữ “Mạc phủ” , Hoài Hương ánh mắt vốn trầm, chợt phát ra hhào quang “Đúng vậy, mới được gia phó của Mạc phủ đưa tới.” Thanh Thanh sửa sang lại quần áo của nàng.‘Thiếu gia có dặn dò qua thời tiết đã chuyển lạnh, không thể để cho người ở bên ngoài lâu, Thanh Thanh đỡ người trở về phòng .”

Thanh Thanh rất nhanh hướng Diêu Tâm Linh cáo lui, giúp đỡ Hoài Hương trở lại Ẩn Ngọc lâu.

“Thanh Thanh, cám ơn ngươi.” Hoài Hương thấp giọng nói cám ơn, hiểu được Thanh Thanh là vì muốn mang nàng khỏi Diêu Tâm Linh nên mới cố ý nói như vậy.

“Không có gì .” Thanh Thanh ngượng ngùng sờ sờ hai má ửng đỏ, không quên dặn dò,“Biểu tiểu thư tính tình không tốt lắm, lần sau ngài thấy liền tránh đi.”

“Ta đã biết.” Hoài Hương nhìn nàng, khóe miệng hơi giơ lên.“Ngươi cũng đừng đối với ta cung kính như vậy , không phải đều biết rồi sao?”

“Người là thiếu phu nhân, cung kính là nên làm.” Thanh Thanh lắc đầu.

“Ta không phải thiếu phu nhân, không phải.” Hoài Hương tự giễu cười khẽ, đem lời của những người khác thuật lại.“Ta bất quá là cái tỳ nữ không cha không mẹ, không xứng với thiếu gia nhà ngươi .”

Thanh Thanh nhíu mày, nói ra nghi hoặc trong đáy lòng“ Hai bàn tay người trắng noãn không dấu vết, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, so với biểu tiểu thư còn giống danh môn thiên kim hơn,tại sao có thể là……”

“Ta là đi theo Mạc tiểu thư lâu, mưa dầm thấm đất , tự nhiên đem cử chỉ hành vi của nàng học lại thôi.” Hít hơi một cái, nàng lại giải thích,“Tiểu thư rất thương ta, việc gì nặng cũng không có để cho ta làm, cũng không khiến ta hầu hạ nàng……” Cho nên, nàng thật sự thực không giống tỳ nữ, những chuyện mà tỳ nữ nên làm, nàng thật sự không hiểu.

Chính là, thật sự giả không được, giả thực không được. Cho dù cử chỉ của nàng giống tiểu thư khuê các, cách nói năng giống, cầm kì thư họa tinh thông, nhưng nàng vẫn chỉ là tỳ nữ mà thôi.

Lần đầu tiên, nàng để ý đến xuất thân của mình như vậy.

“Thật sự?” Thanh Thanh trừng lớn mắt, như là được nghe chuyện kì diệu gì đó.“Mạc gia tiểu thư đối với ngươi thật tốt.” Thật hiếm có a! Loại chủ tử như vậy làm sao tìm a.

“Đúng vậy.” Môi khẽ nở nụ cười, Hoài Hương lại nghĩ tới những chuyện khi còn ở cùng với tiểu thư.

Thấy hốc mắt của nàng hiện lên hơi nước, Thanh Thanh không dám tiếp tục hỏi, vội vàng lấy ra phong thư trong lòng.“Thiếu phu nhân , đây là thư từ Mạc phủ .”

“Thực sự có thư?” Hoài Hương kinh hỉ tiếp nhận. Vốn tưởng rằng đây chỉ là lí do của Thanh Thanh, muốn đem nàng quay về phòng thôi, không nghĩ tới là thật .

Vừa thấy đến nét chữ quen thuộc trên mặt, nước mắt liền chảy ra.

“Là Thiên Hạm……”

Nàng vội vàng mở ra , một bên đọc thư, nước mắt chảy càng nhiều. Nhìn những hàng chữ quan tâm của Thiên Hạm ,làm cho tưởng niệm của nàng càng thêm sâu đậm.

Ta sẽ nghĩ cách cho ngươi hồi phủ.

Thiên Hạm hứa hẹn, làm cho nàng hoàn toàn hỏng mất.

Nàng thật sự muốn trở về, trở về nơi không có ai ghét bỏ nàng. Nhan phủ toàn người ác ý, làm cho nàng càng thêm tưởng niệm tất cả những người ở của Mạc phủ.

Thật sự nghĩ muốn quay về làm tỳ nữ của mình…… Nhan Khánh Ngọc trở về phòng, chỉ thấy Hoài Hương cầm tờ giấy trên tay, trên mặt nước mắt loang lổ, không biết đã khóc bao lâu.

“Sao lại thế này?” Hắn khó hiểu tiêu sái lại gần, đảo qua bức thư trên tay nàng, tức giận nổi lên bừng bừng , nhanh chóng làm cho hắn không kịp khắc chế.

Đây là cái gì? Trầm Thiên Hạm kia rốt cuộc có ma lực gì, có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của nàng như vậy!

“ Đây là cái gì?” Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô thần của nàng, tức giận không thể ức chế.‘Trầm Thiên Hạm có cái gì tốt? Hắn dựa vào cái gì mà mang nàng đi? Nàng đã đã là thê tử của ta , hắn còn muốn làm cái gì?”

Hoài Hương không có trả lời, nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Có lẽ là do gió thổi lạnh,cũng có lẽ là do nàng khóc nhiều, đầu nàng thực rất đau, cảm giác chính mình thực suy yếu.

“Hương Nhi!” Nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, Nhan Khánh Ngọc nhíu mày.“Nàng làm sao vậy?”

Hoài Hương ngước mắt, đáy mắt lại không thấy bóng dáng của hắn…… Nàng ở đâu vậy? Hắn là ai? Người này lại là làm sao “Ta……” Liếm liếm cánh môi khô, nàng thử mở miệng.“Ta muốn trở về Mạc phủ……”

Nàng không muốn ở trong này , nàng muốn về Mạc phủ…… Nơi đó có rất nhiều người yêu nàng, quan tâm đến nàng, bọn họ chưa bao giờ ghét bỏ nàng vì nàng là một bé gái mồ côi cha mẹ, cũng sẽ không dùng những lời lẽ ác độc đó với nàng.

Yêu cầu này, làm cho Nhan Khánh Ngọc tức giận đến tột điểm, rốt cuộc bất chấp mọi chuyện.

Đêm qua còn nằm trong lòng hắn, ôm cht lấy hắn, hôm nay chỉ vì một phong thư của Trầm Thiên Hạm đến,nàng liền có bộ dáng sống không bằng chết này, còn nói phải về Mạc phủ! Như vậy hắn trong lòng nàng có vị trí gì? Cả người lẫn trái tim của hắn, chẳng lẽ so ra còn kém một phong thư của Trầm Thiên Hạm?

“ Ngươi thật sự coi trọng Trầm Thiên Hạm như vậy?” Hắn xanh mặt, cắn răng truy vấn. ( chỗ này đổi giọng roài >”
Chương trước Chương tiếp
Loading...