Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 12: Có Thể Từng Thích Nữ Nhân



Hành quân đến Lạc Dương, đại quân đóng quân tại ngoài thành, thời điểm đầu tiên sau khi Thành thủ biết được tin tức, liền nhanh chóng sửa lại y quan cưỡi xe ngựa đến nghênh đón.

Xa giá vốn chuẩn bị cho Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt các tướng lãnh liên quan, nào biết Gia Cát Dật một ngụm từ chối, chiến tranh đến gần, bá tánh còn đang bồi hồi trong đói khát tử vong, bọn họ làm sao có thể yên tâm ngồi?

Cảm tạ ý tốt Thành thủ, mấy người bọn họ cưỡi ngựa đuổi đến Đô đốc phủ.

Mà bên đây, tướng quân Châu Thúc Hưng đang ở tạm Đô đốc phủ, chỉ là khi bọn hắn chạy đến, quản gia nói người đã qua trường đua ngựa, đến trời tối mới có thể về, mà lúc này cách trời tối còn đến hai canh giờ, hơn nữa mấy ngày qua tàu xe mệt nhọc, chỉ có thể quyết định an bài bên dưới trước rồi nói sau.

Trong nội phủ bên này, nghe nói có khách nhân tới phủ, hơn nữa là hoàng thân quý tộc từ kinh thành tới, vì thế sớm nghe tiếng gió phong phanh ngoài sáng trong tối đến hỏi thăm, vì vậy mà cả một đám người đều chờ trên đường đi theo quản gia thu xếp chỗ ở, thu hút không ít ánh mắt nam nam nữ nữ nhìn chằm chắm, nam thì có công tử, kiếm khách, gã sai vặt….hơn phân nửa là tò mò đánh giá, nữ thì là tiểu thư cùng tỳ nữ, hiển nhiên nghe thấy tuổi trẻ tuấn mỹ mà đến.

Các tiểu thư vốn nhàn đến nhàm chán, nghe thấy các nha hoàn từng nhìn thấy y truyền nhau y có bao nhiêu mỹ mạo mới trộm trộm chạy đến vọng vài lần, các quý công tử trong thành Lạc Dương các nàng thấy qua không ít, những người soái khí cũng đều gặp qua, nghĩ thầm có thể hơn được chỗ nào? Cho nên cũng không ôm hy vọng lớn.

Chính là, vừa thấy không cần căng thẳng, các người kinh hô cái gì?

“Kia, đó là……là người sao? Không phải thần tiên chứ?” Tam tiểu thư Tả Linh Khâu nắm lấy ống tay áo người tì nữ bên cạnh biết rõ còn cố hỏi.

Tì nữ sớm đoán được chủ tử ‘hoa’ si này sẽ như vậy, nàng ngọt ngào nói: “Tiểu thư, nô tỳ không có nói sai chứ, thật sự rất đẹp.”

Tả Linh Khâu đã ngắm đến ngây cả người, thầm nghĩ: Thế gian này như thế nào có người phong hoa rực rỡ như vậy, đó là nam nhân sao? Quả thực so với chính mình còn đẹp hơn, không! Là vô pháp so sánh…..

“Nô tỳ cảm thấy vị bên cạnh y kia cũng thật anh tuấn a!" Tỳ nữ vẻ mặt thẹn thùng nói.

Gia Cát Dật xa xa đã nhận ra ánh mắt khắp nơi bay tới, trong những ánh mắt đó đều vì ‘sắc’ mà kinh ngạc cùng hâm mộ, không cần nghĩ cũng biết là vì người nào đó tư ‘sắc’ qua mức đoạt mắt, đoạt mắt đến mức khiến bản thân so sánh với y đều thấp hơn y, hắn cười xấu xa quay đầu hướng Nam Phác Nguyệt, thân hình dán qua trêu ghẹo nói: “Lăng An Vương mị lực thật lớn a, hấp dẫn nhiều “con bướm” như vậy đến thu mật, ngươi xem tiểu thư bên kia, tròng mắt nhìn ngươi đến sắp rớt ra ngoài.” Nói xong kéo thân mình trở về tiếp tục cười xấu xa.

Nam Phác Nguyệt quăng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi có bao nhiêu nhàm chán?”

Hắn mượn việc này thử thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ Lăng An Vương không thích sao? Hay là nói …..” Hắn đổi bộ dạng gian tà dán đến bên tai y nói nhỏ, “Ngươi từ trước đến nay vẫn chưa từng thích qua nữ nhân?”

Nam Phác Nguyệt ngẩn ra! Cái này cùng thích hay không thích nữ nhân có quan hệ?

“Không phải thật không có chứ?!” Gia Cát Dật thấy y ngơ ngác sững sờ, có chút mong chờ truy vấn nói.

“Cái này đó mà ……” Khóe miệng y nghiềm ngẫm giương lên, “Bổn vương dựa vào cái gì nói cho ngươi!”

Vẻ mặt Gia Cát Dật thất vọng, đã sắp hỏi ra, cuối cùng thế nhưng không nói, thật thật khiến hắn níu đến hoảng! Xem ra con đường này thật không giống như trong tưởng tượng, không có gian nan nhất chỉ có gian nan hơn, nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cần có thể ôm được mỹ nhân về, khiến hắn làm gì hắn đều nguyện ý.

Vì hạnh phúc cả đời, xem ra phải tính chuyện lâu dài, chỉ là, thanh lãnh cao quý giống như Nam Phác Nguyệt, thậm chí người có chút cổ quái, thật có chút nan giải, chẳng sợ thông minh như hắn, cũng thật sự không dễ làm y hàng phục, huống chi, hắn không chỉ đơn giản muốn có được người, càng muốn có được tâm của y! Hơn nữa, nghĩ đến người nọ sau này rất có khả năng sẽ giống như thế tục cưới vợ sinh con, hắn liền đau đến không sinh ‘dục’, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng loại chuyện này phát sinh, y là của hắn! Suốt cả một đời!

Quản gia an bài phòng khách cho vài người bọn họ xong, sau đó đơn giản dặn dò vài câu liền lui xuống.

Nam Phác Nguyệt vốn không để ý những lời này, chỉ là khi nghe được hắn nói gần đây có hoa viên, lập tức trở nên hứng thú.

Sau khi đợi mọi người trở về phòng riêng, y liền dựa theo phương vị như lời quản gia nói đi tìm hoa viên.

Hoa viên Đô đốc phủ rất lớn, so với hoa viên sau vương cung đương nhiên nhiên chẳng bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình. Mà sự hoa mỹ của nó không phải vì lớn, mà bởi vì loại hoa, loại hoa kia không nhiều, đếm ra cũng không quá ba loại, mà trong số đó có một loại Nam Phác Nguyệt yêu nhất, còn vừa vặn chiếm hai phần ba diện tích.

Bốn sắc biến thành trăm sắc, đủ mọi sắc đủ mọi hương.

Không phải mẫu đơn thì là gì, chỉ liếc mắt một cái, Nam Phác Nguyệt liền nhận ra. Yêu hoa tựa mạng như y, đã sớm nghe nói mẫu đơn Lạc Dương danh khắp thiên hạ, đây là chính mắt vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!

Không che giấu được nội tâm vui sướng, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Khi y vén trường bào nhẹ nhàng xoa xoa cánh hoa, bóng dáng một người cao lớn phía sau nháy mắt điểm huyệt y, tiếp theo cúi người, vươn đôi tay từ sau gáy y vòng lên phía trước, nhẹ nhàng che hai mắt y.

“Tiểu mỹ nhân, đoán xem ta là ai?”

Người nào đó vẻ mặt hắc tuyến: Thật đúng là đại mất hứng!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...