Tương Nhu Dĩ

Chương 14



Bởi vì hình ảnh hai đại mỹ nữ đứng chung một chỗ dùng cơm uống rượu thật đẹp, ngày thường hiếm thấy được hình ảnh dưỡng nhãn như vậy, nam sĩ cũng can đảm thêm một chút, nhào tới mời rượu, tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Mà phụ nữ cũng nảy sinh một ít rối loạn đều hiện cả trong mắt, nhiều lần mở ra, cũng tiến lên mời rượu, ở khoảng cách gần.

Cổ Dĩ Mạt bưng tới mấy miếng bánh ngọt thanh đạm, bầu không khí tốt đẹp cùng Thẩm Mặc ăn hai miếng, Thẩm Mặc lại bị đẩy vào chiến cuộc, mà lần này quá nhiều người, Thẩm Mặc có chút ứng phó không được, ép Cổ Dĩ Mạt khẽ cắn răng cũng tham gia vào.

Đêm khuya mười một giờ, cuộc họp hàng năm kết thúc.

Lúc này dáng vẻ Cổ Dĩ Mạt đã sớm nửa tựa trên người Thẩm Mặc, nhu nhược eo không xương, men say tản ra hai tròng mắt, ánh mắt mê ly, gò má ửng đỏ, lộ ra quyến rũ hao mòn.

Không phải là Lâm Uyên như vậy lộ liễu yêu dã, mà là quyến rũ chôn sâu trong xương tủy, ở dưới sự thúc giục lặng lẽ của rượu cồn lặng lẽ nở rộ, giống như hoa tươi sâu kín bị cỏ xanh che đi, trong nháy mắt bộc lộ, hoa nở mỹ đồ.

Thẩm Mặc cũng là uống hơi nhiều, nhưng năng lực tự kiềm chế của nàng mạnh, cho dù trạng thái đã là hơi say, men say trong con ngươi màu hổ phách, cũng là sáu phần rõ bốn phần say.

Tay phải nàng đỡ eo Cổ Dĩ Mạt như nhũn ra, bàn tay trái khoác vai nàng, cứ như vậy mặc nàng hơn nửa người dán mình, đỡ nàng ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài những hạt tuyết nhỏ đang bay.

Thẩm mặc nửa đỡ nửa ôm Cổ Dĩ Mạt đứng ở cửa đón xe taxi, nhìn cấp trên nhà mình như vậy, trạng thái cũng không thể lái xe, cũng đã gần ngủ đi.

Tuyết bay rơi đến trên vai Cổ Dĩ Mạt, lạnh lẽo khiến thân thể mềm mại run lên.

Thẩm Mặc ngẩn người, nhìn váy dài Cổ Dĩ Mạt mỏng manh, bất đắc dĩ thở dài.

Nàng nhẹ nhàng đem Cổ Dĩ Mạt đẩy ra một ít, tay phải đỡ nàng, tay trái cởi ra nửa bên áo khoác, lại đổi sang tay trái nửa ôm nàng, cuối cùng là cởi ra.

Tuyết trắng dương dương lúc Thẩm Mặc cởi ra áo khoác trong nháy mắt, dừng lại ít ở trên vai nàng, trên tóc nàng.

Nàng giống như là không có cảm giác, vẫn đem áo khoác khoác ở trên người Cổ Dĩ Mạt. (Má!!! Ôn nhu công đây sao....)

Cổ Dĩ Mạt thần trí đã sớm không tỉnh táo thần trí cảm giác được hơi ấm trong áo khoác còn dư lại ấm áp, lông mi khẽ run, bắt lấy một góc áo khoác, xiết chặt.

Giống như đứa con nít a, Cổ tổng.

“TAXI.” Thẩm Mặc đưa tay trái ra, cản lại một chiếc taxi, đỡ Cổ Dĩ Mạt ngồi vào phía sau.

“Hai vị tiểu thư muốn đi đâu?” Tài xế là một đại thúc chừng bốn mươi tuổi, không tính là anh tuấn, nhưng coi như không khó nhìn, nếp nhăn theo hắn lễ phép mỉm cười mà như ẩn như hiện, ẩn chứa tuổi tác.

“Xin lỗi, chờ một chút.” Thẩm Mặc cúi đầu xuống nhìn Cổ Dĩ Mạt y nhiên nằm trong lồng ngực mình, mái tóc dài của Thẩm Mặc dưới đèn đường bên ngoài hiện lên bóng mờ, cặp mắt hổ phách kia ở trong bóng tối, yên tĩnh nhìn Cổ Dĩ Mạt nằm trên đùi nàng, sóng mắt lưu chuyển.

“Cổ tổng? Cổ tổng? Tỉnh lại đi, địa chỉ nhà cô ở đâu?” Thẩm Mặc êm ái nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Cổ Dĩ Mạt, thanh âm hơi trầm thấp còn kẹp theo men say khàn khàn, nhưng vẫn ôn nhuyễn mát lạnh.

Cổ Dĩ Mạt: “....”

Thẩm Mặc: “.....”

“Đi tiểu khu XX.” Con ngươi Thẩm Mặc hơi trầm xuống, híp mắt nhìn gò má Cổ Dĩ Mạt sau khi say rượu hiện lên chút đỏ nhạt, so với thường ngày trắng nõn, nhiều một tia nhu mì cùng khả ái, ít đi một tia lãnh ý.

Aizz, chỉ có mang nàng đem về nhà thôi.

Nhà nàng cách nhà hàng cũng không xa, đi bộ nhiều lắm cũng chỉ hai mươi phút, nhưng nếu là mang thêm một nữ nhân hoàn toàn vô lực lại là trạng thái ngủ chiều cao cùng nàng không sai biệt lắm, sợ sẽ không chỉ là hai mươi phút, cộng thêm hai người đều mặc ít, nàng ngược lại thì không thành vấn đề, nếu là cấp trên nhà mình bị cảm, sợ là có chút phiền toái.

Thẩm Mặc nheo mắt lại, nhìn Cổ Dĩ Mạt, màu hổ phách trong con ngươi nổi gợn sóng.

Thôi thôi.

“Tiểu thư, cần giúp gì không?” Đại thúc thấy thẩm Mặc một tiểu cô nương cao gầy còn ôm một người cao không sai biệt lắm, có chút lo âu nhô đầu ra, hỏi.

“Cám ơn, không cần.” Thẩm Mặc đóng cửa xe, mỉm cười cự tuyệt.

Như thế nào nữa, nam nữ thụ thụ bất thân là lý lẽ xưa nay. (bây giờ cứ là người thì bất thân tất, Nhá!)

Hai tay Thẩm Mặc xiết chặt ôm lấy Cổ Dĩ Mạt, từ tốn nhưng lại vững vàng bước trong tuyết tiến về phía trước, nhịp bước vững vàng, không có vẻ run rẩy. Mặt đất đã bị tuyết bao phủ một tầng mỏng, xem ra rơi xuống đã lâu.

Tuyết nhẹ mềm rơi phất qua gương mặt Cổ Dĩ Mạt, dính chút vào lông mi thật dài, tiếp xúc tới nhiệt độ cơ thể, hơi nhỏ một mảnh liền biến thành giọt nước lạnh như băng, trên lông mi, trên sợi tóc, hiện lên trong suốt.

Thẩm Mặc cõng Cổ Dĩ Mạt đến trước cửa nhà, nàng chậm rãi đem Cổ Dĩ Mạt buông xuống, tay trái đỡ nàng, tay phải áo khoác trên người Cổ Dĩ Mạt lấy ra chìa khóa, mở cửa.

“Ngô.” Thẩm Mặc mới vừa đem nàng ôm ngang lấy, Cổ Dĩ Mạt liền nhíu mày một cái, chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh?” Thẩm Mặc nhìn nàng còn chưa tản đi mê ly trong đôi mắt, vẫn là biểu tình lạnh nhạt kia, hai tay mạnh mẽ đem Cổ Dĩ Mạt ôm đi tới trước ghế sa lon, đem nàng đặt ở trên ghế sa lon êm ái, nằm tốt.

“Cám ơn.” Cổ Dĩ Mạt nằm trên ghế sa lon, nhìn dáng người đẹp đẽ của Thẩm Mặc dưới ánh đèn, bởi vì say rượu mà giọng có chút khàn khàn, theo đôi môi khép lại, chậm rãi vang ở bên tai.

Nàng một đường cũng chỉ là nhìn gò má an tĩnh của Thẩm Mặc, cằm góc cạnh rõ ràng, sống mũi thật nhỏ, người con gái này, mỗi một phần của nàng, cũng như là tinh xảo điêu khắc ra vậy, hơn bất kì một tác phẩm nghệ thuật vô giá nào.

Mê man trong mắt nàng ít đi chút, hoặc giả là mới vừa rồi đón nhận một ít tuyết tức giận, đôi tròng mắt kia, đã là bốn phần rõ sáu phần mê ly, mê ly so với trước không ít đi bao nhiêu.

Thẩm Mặc an tĩnh cùng Cổ Dĩ Mạt đối mặt, hai người đều không thích nói nhiều, hiện giờ trong phòng liền tỏ ra, an tĩnh hơi có chút vắng vẻ.

------------------------------------------

Chuyện gì kế tiếp??? Đoán đi đoán đi
Chương trước Chương tiếp
Loading...