Tướng Quân Bào

Chương 6: Đêm Xuân Một Khắc Đáng Ngàn Vàng(Ⅲ)



Khi Yến Trường Thanh trở về từ cửa sau phủ tướng quân của mình, sắc mặt đã đen như đáy nồi. Quản gia cùng thị vệ thấy vậy cũng không dám thở mạnh. Quay đầu lại thì thấy nhị hoàng tử Đông Vân vẫn luôn dính như sam vào lưng tướng quân, sắc mặt tái nhợt, hấp hối nhue mốn chết tới nơi, sợ tới mức không dám nhìn nữa.

Bọn họ đâu biết rằng, khi nhị hoàng tử về tới phòng, biểu tình lập tức thay đổi. Hách Liên Nhung Xuyên nằm lười trong bồn tắm, nở nụ cười nhếch mép đầy mưu mô, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ bị thương nặng bơ phờ như lúc nãy. Vốn dĩ hắn đã có ý xấu từ khi Yến Trường Thanh đánh hắn một chưởng kia, tự mình vận khí làm đình trệ mạch máu, này không những không bị thường mà còn giải được độc. Khuyết điểm duy nhất chính là phải nôn ra mấy ngụm máu, không biết hắn có phải hay không đã lừa Yến tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia.

Thật ra, hắn cũng rất vui vẻ vì có thể ngắm tướng quân kia thêm vài ngày.

Rõ ràng đều là chỉ huy quân đội, tại sao các tướng quân khác lại da dày thô bạo, còn vị tướng quân Diêm quốc này da dẻ lại mềm mại như vậy. Đặc biệt là đôi mắt trong veo như thần tiên kia. Nếu hắn nhìn không lầm thì lúc hắn hôn lên cổ tay, cổ của Yến Trường Thanh đã đỏ ửng lên rồi....

Thật là thú vị.

Hách Liên Nhung Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy đêm nay không nên trải qua yên bình như vậy.

Đêm đã khuya. Bóng cây ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt tuấn tú đang say ngủ của Yến Trường Thanh.

Một cơn gió đột nhiên thổi qua, nhẹ như một con mèo, nhón chân nhảy từ mái hiên xuống.

Yến Trương Thanh nhắm mắt lại, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra tiếng động, tựa hồ như đang ngủ, nhưng tay trái lại lặng lẽ nắm lại dưới gối.

Có gì đó ập mạnh đến khiến hắn choáng váng. Cổ ngứa ngáy như có rệp vậy....

Yến Trường Thanh đột ngột mở mắt.

Người trước mặt có mái tóc xoăn nâu, đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ Yến Trường Thanh. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu sâu thẳm.

Yến Trường Thanh mặt vô biểu cảm, một con dao nhỏ đã đặt sẵn trên cổ người nọ.

"...."

Hách Liên Nhung Xuyên nhìn hắn kiên định, mắt chớp chớp ngây thơ, nhưng kì lạ là chúng đã mất tiêu điểm.

Yến Trường Thanh phát hiện có gì đó không ổn.

Hắn do dự, thử vỗ vai Hách Liên Nhung Xuyên.

"...."

Hách Liên Nhung Xuyên vẫn không phản ứng, thậm chí mắt còn không chuyển động, nhìn vô hồn trống rỗng.

Yến Trường Thanh đột nhiên nhớ lại, hồi sáng lúc dọn chỗ cho vị hoàng tử này, hắn nghe người hầu của Hách Liên Nhung Xuyên có nói với quản gia của hắn: "Bệnh mộng du....chú ý một chút." Lúc đó hắn vẫn luôn nghĩ tới đá Tuyết Sơn nên không để ý, bây giờ mới ngợ ra.

Chẳng lẽ Hách Liên Nhung Xuyên bị mộng du!

Bệnh mộng du, Yến Trường Thanh đã từng đọc qua trong một cuốn sách cách đây không lâu. Hình như những người bị mộng du sẽ vô thức fdi lại vào ban đêm và làm một số việc khó giải thích, những âm thanh bình thường khó có thể đánh thức họ. Lúc tỉnh dậy vào hôm sau, họ sẽ không nhớ gì cả. Bệnh này không nguy hiểm, cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe người bệnh. Chỉ có một lưu ý nhỏ, không được dùng vũ lực đánh thức người đang mộng du, nếu không có thể bị đột quỵ chết.

Nếu không thể đánh thức, vvậy chỉ có thể trốn rồi.

Yến Trường Thanh nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, định lặng lẽ tránh đi, nhưng chưa kịp nhấc chân, Hách Liên Nhung Xuyên đột nhiên mỉm cười nhìn hắn rồi lẩm bẩm:

"Tiểu mỹ nhân~"

Yến Trường Thanh:???

Khi Yến Trường Thanh chưa kịp phản ứng, Hách Liên Nhung Xuyên đã bất ngờ lao tới đè hắn xuống giường. Yến Trường Thanh mất cảnh giác, đầu đập mạnh vào cột giường, Hách Liên Nhung Xuyên nhẹ nhàng cắn một cái ở bên cổ hắn.

"Hừ!" Thân thể Yến Trường Thanh chấn động, không chút nghĩ ngợi giơ tay định chém vào sau gáy Hách Liên Nhung Xuyên, lúc sắp đánh trúng thì lại đột ngột dừng lại.

Không được!

Một chưởng này có thể sẽ đánh thức hắn.

Ngay lúc Yến Trường Thanh đang do dự, Hách Liên Nhung Xuyên đã một ngụm cắn lấy vành tai hắn, một âm thanh ướt át dính dính truyền từ tai vào. Hơi thở xâm lược của nam nhân lập tức truyền khắp lỗ tai.

Ha!!

Yến Trường Thanh không kịp đề phòng hừ một tiếng, lập tức lấy tay bịt miệng

Để người ở ngoài nghe thấy chạy vào, thấy mình bị một nam nhân khác đè không dám nhúc nhích, thầy bị đánh chết còn hơn.

Mà lỡ tiếng vang có đánh thức kẻ đầu têu này khiến nhị hoàng tử Đông Vân chết ở đây, hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết tội.

Làm sao đây?

Yến Trường Thanh nín thở, cố gắng xoay cổ sang một bên, thoát khỏi hơi thở của Hách Liên Nhung Xuyên. Hắn cong mắt nhìn thấy dưới chân mình có một chiếc gối dài hình trụ, liền nghĩ kế trong lòng, duỗi tay lấy gối lên.

Nhưng cái duỗi tay này lại tình cờ cho Hách Liên Nhung Xuyên cơ hội. Hắn nắm lấy cổ tay đang chật vật của Yến Trường Thanh, cố định trên đỉnh đầu. Một tay khác lại không an phận mà mò sâu vào trong áo ngủ màu trắng...

Yến Trường Thanh chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhưng lại không thể giãy dụa. Trong lòng động một chút, đầu gối nhấc lê và kẹp vào eo của Hách Liên Nhung Xuyên, nhìn có vẻ ái muội, nhưng thật ra là đang lấy bốn lạng đẩy nghìn cân. Hắn nhặt gối dài dưới chân nhét vào lòng Hách Liên Nhung Xuyên.

Hách Liên Nhung Xuyên hơi sửng sốt, trong mắt lại không có tia dị thường nào. Nhếch miệng một cái rồi ôm lấy mỹ nhân dài như bạch tuộc, ngạo nghễ thân mật.

Yến Trường Thanh giơ tay chỉnh lại áo ngủ, trầm ngâm nhìn một lát rồi quay người rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Yến Trường Thanh mặc bộ võ phục đen tuyền, luyện kiếm sau ngọn núi giả ở hậu viện.

Hô— Hô—

Yến Trường Thanh hơi thở hổn hển, cơ ngực cân đối cứng cáp nhấp nhô. Dưới ánh ban mai, mái tóc dài đen nhánh được cột lại ánh lên óng ánh như sa tanh, vài sợi tóc lòa xòa bết lại trên vầng trán đẫm mồ hôi. Khuôn mặt tuấn tú, vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp, cách ăn mặc gọn gàng,.... Mọi thứ đều thể hiện ra mười phần cấm dục, năng lực mê hoặc lòng người.

Luyện thêm nửa canh giờ nữa, Yến Trường Thanh mới dừng lại. Hắn một tay chống kiếm, một tay nới lỏng cổ áo. Không khí lành lạnh buổi sáng tràn vào phổi.

Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Yến Trường Thanh quay người lại.

"Điện hạ."

Yến Trường Thanh nhìn ngọn núi giả trống không cách đó không xa nói.

Một hồi lâu sau, Hách Liên Nhung Xuyên miệng ngậm lá bước ra từ đằng sau ngọn núi.

"Ồ, chào buổi sáng, Yến đại nhân."

Qủa nhiên, người đàn ông này đang lén lút nhìn mình.

Yến Trường Thanh không chớp mắt xoay người rời đi.

Hách Liên Nhung Xuyên tiến lên một bước, chặn đường hắn một cách hoàn hảo.

"Có chuyện gì sao?"

Hách Liên Nhung Xuyên bật cười, ánh mặt lại như có như không lướt qua cổ Yến Trường Thanh, cổ áo đen kéo cao như muốn che đi cái gì đó, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được vết hồng nhẹ lộ ra.

Nam nhân này, thật thú vị.

Hách Liên Nhung Xuyên không khỏi bồi hồi nhớ lại cảm giác đêm qua khi hắn ôm cơ thể trẻ tuổi mềm mại này. Kỳ thật hắn đã ôm qua biết bao mỹ nữ, nhưng chưa bao giờ như đêm qua, chỉ ôm chứ không có hành động khác, trong lòng đột nhiên có chút quái quái.

Hắn cố tình giả vờ bị mộng du, mục đích chỉ là muốn trêu chọc vị tướng quân lạnh lùng này thôi, ai ngờ lại khiến bản thân suýt nữa mất kiểm soát. Vẻ tức giận nhưng bất lực trong mắt người nọ, thần thái kiêu ngạo khinh thường trên khuôn mặt, tất cả làm dấy lên dục vọng chinh phục mạnh mẽ của Hách Liên Nhung Xuyên.

"Nếu điện hạ không sao, xin nhường đường."

Yến Trường Thanh cau mày, nhìn người đàn ông không biết đang nghĩ gì này.

Hách Liên Nhung Xuyên biết rõ còn hỏi, cố ý trêu chọc: "Cổ của Yến đại nhân là bị làm sao vậy?"

Yến Trường Thanh ung dung nhẹ nhàng đem cổ áo che lại: "Đêm qua có muỗi."

"A–" Hách Liên Nhung Xuyên cười khẽ một tiếng: "Máu của Yến đại nhân cũng thơm thật, xuân tháng ba mà cũng dẫn muỗi theo à?"

......

Yến Trường Thanh làm như không nghe thấy, xoay người muốn đi.

Hách Liên Nhung Xuyên bước sang, chặn đường một lần nữa.

Yến Trường Thanh đi bên trái, Hách Liên Nhung Xuyên bước sang trái. Đi qua bên phải, người nọ lại chặn bên phải.

Yến Trường Thanh nhướng mày nhìn Hách Liên Nhung Xuyên: "Điện hạ còn việc gì sao?"

"Không có gì, cái phủ rộng này của ngươi, thê thiếp hay cung nữ gì đều không có, bổn vương rất nhàm chán–" Hách Liên Nhung Xuyên cợt nhả bước lên một bước, Yến Trường Thanh lập tức lùi lại.

"Không bằng, ngươi làm bạn trò chuyện với ta?"

Yến Trương Thanh nói: "Đá Tuyết Sơn ngày hôm qua đã trì hoãn lại, nếu sức khỏe điện hạ vẫn tốt—"

"Không không không" Hách Liên Nhung Xuyên đánh gãy lời Yến Trường Thanh: "Bổn vương chưa khỏe đâu, ngực còn đau đây này, aida—" Hách Liên Nhung Xuyên ôm chặt ngực, vẻ mặt đau khổ:

"Ngực bổn vương vẫn còn đau, muốn Yến đại nhân xoa xoa cơ."

.......

Yến Trường Thanh lạnh như băng nhìn hắn: "Điện hạ nếu chưa khỏe thì ăn nhiều đồ bỏ vào."

Vừa dứt lời, hắn đã thấy người hầu thân cận của Hách Liên Nhung Xuyên đang cầm cái khay gỗ, từ xa nhìn thấy chủ nhân của mình, vội vã đi tới. Hắn thấy trên khay có một chén sứ, trong chén đựng một chất lỏng màu đen vẫn còn bốc khói nghi ngút.

"Điện hạ, nô tài tìm được ngài rồi! Đây là thuốc sắc mà Yến đại nhân dặn nô tài làm. Nghe nói đây là một loại dược rất quý, ăn vào bồi bổ cơ thể, trấn tĩnh thần kinh."

Nụ cười của Hách Liên Nhung Xuyên hơi cứng.

Gã người hầu vẻ mặt nịnh nọt định tranh công, không biết rằng chủ nhân hắn đã âm thầm đêm hắn ra chém trăm nhát trong lòng.

"Không chịu uống?" Hai mắt sắc bén như dao lia tới.

Nếu không uống thì không phải là giả bệnh sao?

Hách Liên Nhung Xuyên do dự một chút, một hơi uống cạn sạch chén lớn.

Phụt! Khụ khụ khụ!

Hách Liên Nhung Xuyên đem tất cả phun ra.

"Sao lại đắng như vầy?" Vị đắng tràn khắp miệng, trong đắng còn có vị chua.

"Đại phu có dặn để làm dịu thần kinh của điện hạ, Yến mỗ cố ý cho một ít hoàng liên(*) vào trong thuốc." Yến Trường Thanh nói nhỏ.

(*): Hoàng liên hay còn gọi là hoàng liên bắc, là loài thực vật thuộc chi Hoàng liên, loại bản địa của Trung Quốc. Là một nguyên liệu quý trong đông y và có vị đắng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...