Tướng Quân Lấy Chồng

Chương 21



Theo làn sóng người đi vào Tướng Quốc Tự, Ôn Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn bức hoành trước cửa đại điện, khóe miệng hơi giương lên, mâu quang thiếu đi phần sắc bén mà trở nên ôn hòa bình tĩnh như nước.

“Nương tử, chúng ta đến thiên điện bái Quan Thế Âm cầu con đi.” Lý Dật Phong vừa nói vừa nắm tay thê tử hướng thiên điện đi tới.

Ôn Nhược Thủy bỏ qua tay hắn, trừng mắt, “Ngươi bái một mình đi.” Người này muốn hài tử sắp điên rồi nha!

“Hai người cầu khẩn hiển nhiên là thành tâm hơn, như vậy mới có thể linh nghiệm.” Hắn không chết tâm kì kèo lôi kéo nàng.

Lần này, nàng không chút khách khí đem người quăng ra ngoài.

Hạnh nhi vội vàng chạy tới đỡ, vẻ mặt nghẹn cười, “Cô gia, ngài đừng chọc tiểu thư, nàng vốn tính tình không được tốt lắm, nhất là lúc đối mặt với ngài càng khó chịu hơn a.”

“Xem ra ta hẳn là may mắn.” Lý Dật Phong mặt mang tiếu ý, không chút nào có ý bởi trước chốn đông người bị xấu mặt mà bất mãn.

Bên này Ôn Nhược Thủy đi vào đại điện, không hẹn mà cùng một người ánh mắt tương giao, có chút nao lòng.

Người nọ thấy nàng cũng là cả kinh, trên gương mặt vẫn nhàn nhạt tiếu ý, chắp tay hành lễ, nói: “Ôn tướng quân, đã lâu không gặp.”

Ôn Nhược Thủy theo thói quen cũng chắp tay đáp lễ, “Gia luật tướng quân, hạnh ngộ.”

Lý Dật Phong vừa vội vã chạy tới liền trông thấy một màn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Rốt cuộc bọn họ cũng gặp nhau, theo nàng tới đây quả nhiên là quyết định đúng đắn.

Nếu không đối với thê tử thập phần tin tưởng, hắn hầu như cho rằng này là do bọn họ ước hẹn trước cũng nên.

“Mạt tướng gặp qua Bình vương.” Gia Luật Phi Hùng hướng Lý Dật Phong lễ phép ân cần thăm hỏi.

“Tướng quân ngày hôm nay cũng đến chùa dâng hương a, sớm biết vậy liền cùng nhau đến đây.” Lý Dật Phong vừa cười vừa nói.

“Tại dịch quán không có chuyện gì làm liền xuất môn đi dạo, không ngờ lại cùng Vương gia phu thê gặp gỡ.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nhìn hai người đứng chung một chỗ xác thực là một đôi bích nhân, mà hắn vẫn quen thấy nàng một thân quân trang, hôm nay liếc thấy nàng mặc nữ trang, thực sự nhượng hắn kinh diễm.

“Quả thực là rất khéo.” Lý Dật Phong không vết tích lấy thân ngăn trở đối phương dùng ánh mắt vô cùng nồng nhiệt chiếu tướng thê tử hắn.

“Ôn tướng quân cũng tin quỷ thần mới đến sao?” Gia Luật Phi Hùng hướng bên cạnh đi qua hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

“Là cầu tâm an mà thôi.” Ôn Nhược Thủy nhàn nhạt nói, sau đó tự nhiên đi tới trước phật tượng quỳ xuống bái lạy.

Lạy xong tam bái, nàng tiếp lấy hương Hạnh nhi đưa tới cắm vào lư hương.

“Ôn tướng quân, cầu cái gì?”

Ôn Nhược Thủy đạm mạc trả lời: “Quốc thái dân an.”

Lý Dật Phong tay phải nắm lại gác tại bên môi che giấu mỉm cười. Khẩu khí này thực sự là ‘miên lý tàng châm’ (*), hết sức trào lộng a.

(* trong bông có kim: ý châm biếm Yến quốc đang nhòm ngó Thiên triều nên phải cầu như thế!)

Gia Luật Phi Hùng nghe vậy cười nhẹ, “Hiện tại lưỡng quốc lui binh, ta được phái hộ giá công chúa hòa thân, lời ngươi cầu nhất định có thể thực hiện.”

“Hòa bình này có được không hề dễ.” Nàng hướng phật tượng chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng tựa như thì thầm mà khấn: “Nguyện linh hồn tướng sĩ mai cốt nơi tha hương sớm được yên nghỉ.”

Gia Luật Phi Hùng thần tình cũng hết sức chú mục, giống nàng thành kính chắp tay hành lễ, nhắm mắt cầu khẩn.

Một khắc đó, Lý Dật Phong đột nhiên nghĩ chính mình thật dư thừa.

Bọn họ đều là tướng tài của quốc gia, lăn lộn nơi sa trường giết địch, bằng lương tâm mà nói, hai người bọn họ mới là môn đăng hộ đối, tương ngộ lương tài, kỳ phùng địch thủ.

Nhất là hiện tại, nhìn bọn họ động tác giống nhau quỳ gối trước phật, nữ uyển chuyển hàm súc, nam hào sảng tuấn lãng, ngực hắn tràn ngập tư vị ghen tuông.

“Nương tử, chúng ta đến thiên điện bái Quan Thế Âm đi.”

Không ngoài dự đoán nhận được cái trừng mắt của thê tử, bất quá ngực hắn lại thoải mái rất nhiều.

Ai ngờ Gia Luật Phi Hùng vào lúc này lại mở miệng: “Lời hôm qua ta nhờ Vương gia thay ta chuyển đạt, muốn mời Ôn tướng quân một bữa, chẳng biết ý tướng quân làm sao?”

Ôn Nhược Thủy cười cười, “Ta thời gian này thân thể không được khỏe, ngày hôm nay cũng là đến miếu cầu bình an, vì vậy Gia luật tướng quân mời sợ là vô pháp đồng ý.”

“Chúng ta chuyến này đến mang theo một đại phu y thuật rất cao minh, không bằng để hắn thay Ôn tướng quân khám một chút xem sao?” Gia Luật Phi Hùng nói.

Lý Dật Phong lập tức ngắt lời, “Bản vương sẽ thỉnh ngự y trong cung đến khám , không làm phiền Gia luật tướng quân.” Làm trò nịnh nọt trước mặt trượng phu là hắn, xưa rồi nha!

“Vậy là tốt rồi, Ôn tướng quân nên cẩn thận ngọc thể.”

“Lao nhọc Gia luật tướng quân quan tâm.” Ôn Nhược Thủy cố nén không nhíu mày. Tuy biết người Yến quốc tính tình cởi mở, thế nhưng lời nói cùng hành động của hắn thân thiết như vậy khiến nàng có chút không thích ứng.

Tuy nói chiến trường không có thù riêng, nhưng nàng đối với mũi tên hại chết Trần Đào năm đó vẫn đau đớn trong lòng, hắn là vì nàng mà chết, chung quy vẫn là nàng thua thiệt hắn. Mà hiện tại, nàng ngay cả thay hắn báo thù cũng không thể…

“Trần tướng quân, ngươi cũng là mong muốn lưỡng quốc vĩnh viễn không giao chiến, bách tính an cư lạc nghiệp có đúng không?” Nàng ngẩng đầu nhìn phật tượng cao cao tại thượng, yên lặng nhủ thầm.

“Chẳng biết có thể làm phiền Ôn tướng quân tận nghĩa chủ nhà, dẫn ta dạo quanh Tướng Quốc Tự một chuyến được không?”

Ôn Nhược Thủy hướng hắn áy náy cười, “Không dối gạt Gia luật tướng quân, ta sau khi hồi kinh cũng là lần đầu tiên đến nơi đây, đối với cảnh trí cũng không rõ hơn so với ngươi là bao nhiêu.” Sau đó, quay đầu đối với người bên cạnh nói: “Vương gia, không bằng mời ngài thay thê tử tận nghĩa chủ nhà đi.”

“Đương nhiên.” Lý Dật Phong không chút nào trốn tránh, “Gia luật tướng quân, thỉnh.” Có thể đem hắn tự bên người thê tử đá văng ra xa, hắn cầu còn không được.

“Vậy Ôn tướng quân đây?” Gia Luật Phi Hùng hỏi.

Nàng bình tĩnh tự nhiên nói: “Ta muốn hướng trụ trì đại sư thỉnh giáo kinh văn.”

“Hạnh nhi, bồi tiểu thư nhà ngươi đi.” Lý Dật Phong phân phó.

Hạnh nhi ngầm hiểu, “Nô tỳ tuân mệnh. Tiểu thư, chúng ta đi gặp trụ trì đi.”

“Thiếp thân xin cáo lui.” Ôn Nhược Thủy hướng hai người nhẹ nhàng thi lễ, sau đó xoay người ly khai.

Gia Luật Phi Hùng nhìn phương hướng nàng rời đi, có chút giật mình. Nhiều năm đối chiến, luôn luôn chém giết trên lưng ngựa, cũng từng nghĩ tới tư thái nữ nhi của nàng nhưng thật vẫn không bằng một góc được tận mắt thấy nàng tươi sáng như vậy.

“Gia luật tướng quân, thỉnh.” Hắn phi thường, phi thường khó chịu nga, cái tên Gia Luật Phi Hùng này đối thê tử hắn quả thực là mơ tưởng trắng trợn. Trời mới biết, lần này hắn chủ động làm sứ giả hòa thân là xuất phát từ mục đích gì, còn không phải là hướng về phía thê tử mà đến sao, hừ!

Lý Dật Phong bỗng cảm thấy có chút may mắn. Hoàn hảo, hoàn hào, hắn đã hạ thủ rất nhanh, ha ha!
Chương trước Chương tiếp
Loading...