Túy Khách Cư

Chương 13: Song ti võng



Aiz... Ta ngồi ở nội sảnh Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, thở dài lần thứ mười ba trong sáng hôm nay.

“A. Đinh nhi tỷ tỷ.” Quân Lâm nằm trên giường êm ái cũng thở dài, “Tỷ cứ thở dài như vậy, nô gia cũng thương tâm theo a.” Nàng phe phẩy quạt tròn trong tay, dịu dàng nói.

“Phe phẩy quạt gì chứ? Không lạnh sao?” Ta liếc nàng một cái, tiếp tục thở dài.

Quân Lâm là đầu bài cô nương (cô nương nổi tiếng nhất) ở nơi này, đi Lâm An tuyển hoa khôi, mấy ngày trước mới trở về. Nàng tinh quái có tiếng, bình thường ta có thể tránh liền tránh, nếu không phải chuyện trong tiệm ta đã biến thành “thiếu chủ Nam Cung thế gia khó bỏ người tình cũ là mĩ nữ giáp, lão bản nương tiểu khách điếm dùng sức đánh tình lang bạc bẽo”... Không cần phải nói, mỹ nữ giáp chính là Tần Tố... Chỉ là đánh một cái tát, không cần biến thành “ra sức đánh” chứ... Dù sao, Túy khách cư ta cũng không có cách nào ở lại. Chỉ có thể đổ thừa ta lúc ấy nhất thời xúc động, aiz, hiện tại thật sự là hối hận không kịp a...

“Thật là, Đinh nhi tỷ tỷ nghĩ rằng nô gia muốn quạt sao? Đây không phải là công việc cần sao.” Quân Lâm lười biếng buông cây quạt.

Không tranh luận cùng nàng là tốt nhất, còn nhớ hai năm trước khi nàng bán mình đến nơi đây ta cũng có mặt ở hiện trường, lúc ấy nàng nói bốn câu, thật sự là như chuyện mới ngày hôm qua: “Nơi này là thanh lâu sao?” “Cô nương có phải bao ăn bao ở hay không?” “Có phải chỉ buôn bán buổi tối hay không?” “Vậy được rồi, ta tới bán thân.”... Nhớ lại nàng khi đó bất quá là tiểu cô nương mười ba tuổi, thật sự là... Nhưng mà, nàng xác thực có thiên phú trong phương diện này: Mềm mại quyến rũ, phong tình vạn chủng, mắt đen lấp lánh, chưa nói đã cười... Nếu đứng cùng Tần Tố, nhất định rất đẹp mắt...

“Nô gia nghe nói, chỗ Đinh nhi tỷ tỷ có bốn tiểu nhị tuấn tú à?” Giọng nói của Quân Lâm, mềm mại nhỏ nhẹ, rất là dễ nghe.

“Ừ.” Tiếp tục thở dài.

“Ha ha, nô gia cũng muốn nhìn xem a...” Quân Lâm nhíu mày, “Các tỷ tỷ nói, bọn họ sẽ đến đưa sữa đậu nành, vì sao nô gia chưa gặp qua?”

“Bởi vì gần đây là ta đưa sữa đậu nành.” Thật khát, uống một ngụm trà trước.

“A… vậy không phải là nô gia phải đi vào tiệm của tỷ mới nhìn thấy sao?” Nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái.

Ô. Đừng tới a! Nơi đó đã rất loạn rồi, ta không thể chiếu cố ngươi đâu. “Kỳ thật cũng không có gì hay để xem.” Nam nhân thôi, ngươi gặp qua so với ta nghe nói qua còn nhiều hơn.

“Nô gia chỉ là nhìn thôi, cũng không tranh với tỷ tỷ.” Nàng cười, “Tỷ tỷ không phải đã có Thạch công tử sao...”

Ta phun hết trà ra ngoài. “Khụ khụ...”

Thạch Chước... Ta đã thật cố gắng không muốn nghĩ tới hắn nữa...

“Ngươi đó, lại ở chỗ này nói hưu nói vượn.” Nguyệt di bưng điểm tâm đi vào, yêu kiều nói.

“Nô gia nào có...” Quân Lâm vẻ mặt vô tội, “Là Đinh nhi tỷ tỷ không cho nô gia nhìn tiểu nhị trong điếm nàng thôi...”

“Ai u, ngươi cũng muốn nam nhân à?” Nguyệt di đi qua, chỉ chỉ đầu nàng.

“Hì hì, thiên hạ này, nữ nhân muốn nam nhân, có cái gì không đúng? Không muốn, mới là cổ quái đó...”

Nói thật đúng là có đạo lý.

“Ha ha, vậy ngươi là coi trọng người nào?” Nguyệt di ngồi xuống, cười hỏi.

“Nô gia ngay cả người còn chưa có gặp a...” Vẻ mặt ai oán a.

“Lại nói tiếp, Đinh Đinh a, con bảo Khách Tùy có thời gian rảnh qua đây một chuyến.” Nguyệt di quay đầu nói với ta, “Con quỷ này đi tuyển hoa khôi, đánh đàn khiến ngay cả ta cũng cảm thấy dọa người. Để Khách Tùy dạy nó là tốt nhất.”

“Uh, để con hỏi hắn.”

Quân Lâm lập tức tiến sát trong lòng Nguyệt di, “Vẫn là ma ma tốt nhất...”

“Ha ha, ngươi tốt nhất đừng thật lòng thích người ta a, ma ma còn phải dựa vào ngươi để kiếm bạc đó.” Nguyệt di cười giáo huấn nàng.

“Ma ma... nô gia còn nhỏ, không hiểu cái gì là thích nha...” Quân Lâm cười duyên.

“Ngươi không hiểu?” Một đám cô nương cười tiến vào, “Các tỷ tỷ dạy ngươi a...”

“Tốt, tỷ tỷ...”

“Nếu ngươi gặp người mình thích, ngươi nhanh mồm nhanh miệng lập tức sẽ trở thành cà lăm.” Tiểu Trúc cướp nói.

“Có phải thật hay không hả?”

“Còn có còn có, ngươi đến lúc đó liền trà không nhớ cơm không nghĩ, chỉ muốn gặp người kia...” Tiểu Tương mở miệng.

“Bình thường ngươi vô cùng hung dữ, thấy hắn, cũng liền dịu ngoan như con mèo nhỏ vậy...” Tiểu Cửu vừa nói vừa cười.

“Nếu hắn đối xử tốt với cô nương khác, trong lòng ngươi sẽ không thoải mái...” Tiểu Trúc lại bổ sung.

“Sao ta càng nghe càng cảm thấy là các tỷ tỷ đang nói ta nhanh mồm nhanh miệng vừa hung dữ lại không nói đạo lý vậy?” Quân Lâm nhíu mày.

“Không phải sao!”

Các cô nương đều cười khanh khách.

Đây chính là thích à? Cô nương thanh lâu đúng là hiểu biết nhiều... Chậc, một đám người cùng phe phẩy quạt tròn, thật là lạnh a...

...

Ta vừa hít hít cái mũi vừa đi về Túy khách cư, aiz, thật là, vì sao ta ngay cả trốn cũng không thể thế? Qua giờ Ngọ, trong điếm hẳn là không có khách đâu...

Quả nhiên. Ta thở dài, tìm cái bàn ngồi xuống, đưa tay châm trà.

Ơ? Bóng râm từ đâu đến thế?

“Vì sao lại trốn tránh ta?” Khách Hành đứng ở cạnh bàn, nghiêm túc mở miệng.

Ta lập tức đứng lên. “Huynh suy nghĩ nhiều quá...” Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào?

“Đợi chút.” Hắn vươn tay giữ chặt ta, “Là ta không đúng, không nên nói những lời này, cô... đừng giận...”

Vì sao phải giải thích với ta? Nên giải thích, là ta mới đúng chứ. Ta quay đầu nhìn hắn, “Ta không có tức giận...”

Hắn buông tay ra, “Đổi cho cô.”

Hả? Cái gì?

“Một cái tát kia của cô, thật sự là dùng toàn lực a.” Hắn sờ sờ hai má.

Hả? Việc này... “Thực xin lỗi...” Không đúng, dù ta muốn xin lỗi, nhưng cũng không nên nói ở tình huống này chứ!

“Được rồi, hòa nha.” Hắn vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai của ta.

Bị lừa... “Khách Hành!”

“Ô, cô không phải lại muốn đánh chứ?” Hắn tỏ vẻ hoảng sợ.

Đánh? Đùa cái gì hả. Bản lĩnh của thiếu chủ Nam Cung thế gia như thế nào, nếu không phải cố ý, ta sao có khả năng đánh được chứ. Quên đi, không để ý tới hắn!

“Aiz, Đinh nhi, cô đừng không để ý tới ta nha!” Hắn đi lên vài bước, chặn đường đi của ta, “Chúng ta không phải đã làm hòa rồi sao...”

“Không có a!” Đường cũng không phải chỉ có một cái.

“Được rồi được rồi, ta cho cô đánh tới hết giận được không...” Thân pháp quỷ gì hả? Nhanh như vậy!

“Ta...” Vì sao ta phải tức giận? Ta cũng không phải là người gì của hắn... Muốn tức giận cũng không có phần của ta đâu? Hơn nữa, tình huống này, sao lại cách mục tiêu “không muốn tiếp tục cùng hắn diễn kịch” xa như vậy chứ?

“Chậc chậc chậc, ngay cả độc môn khinh công cũng dùng tới, đại khai nhãn giới*...” Một giọng nói đã lâu không nghe từ bên cạnh vang lên.

*: mở rộng tầm nhìn.

Ôn Văn?

Ta quay đầu, Ôn Văn đang ngồi trong góc, vừa lắc đầu vừa uống trà.

“Ôn đại phu.”

“A, Tiểu Đinh cô nương.” Ôn Văn quay đầu, cười nói.

“Ôn đại phu đã lâu không đến tiểu điếm a.” Không biết như thế nào, ta cảm thấy mình nói chuyện có chút là lạ. Hắn nếu thường đến, chẳng phải là trong điếm luôn có huyết quang tai ương hay sao?

“Aiz, gần đây rất bận a...” Ôn Văn thở dài, “Cũng không biết tại sao, luôn có người trúng độc...”

Tần Tố... Không liên quan đến ta a, quan phủ sẽ không nhúng tay vào chứ?

“Ách, vừa rồi Ôn đại phu nói cái gì độc môn khinh công?” Chuyển đề tài là tốt nhất.

“Nha. Ha ha, vừa rồi khi vị tiểu ca này chặn đường cô, đã dùng độc môn khinh công ‘U Ảnh Huyễn Hành’ của Nam Cung thế gia, quả nhiên là đại khai nhãn giới.”

Trách không được nhanh như vậy, thì ra... rất gian trá!

“Ôn đại phu thật sự là thấy nhiều hiểu rộng.” Khách Hành cười cười.

Cười thì cười thôi, sao phải có bộ dáng đề phòng chứ.

“Ha ha, một lang trung nho nhỏ làm sao có hiểu biết gì chứ, chỉ là nghe nhắc tới, vừa vặn đoán trúng mà thôi.” Ôn Văn vẫn nhàn nhã như cũ.

“Ôn đại phu khách khí. Bộ khinh công này của Nam Cung thế gia, người tập luyện rất ít. Trên giang hồ người gặp qua bộ khinh công này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ôn đại phu có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, tại hạ thật sự là bội phục.” Khách Hành chắp tay, cười sâu sắc.

“Quá khen quá khen. Ôn mỗ tam sinh hữu hạnh, được tận mắt nhìn thấy bộ tuyệt thế khinh công truyền nam bất truyền nữ, truyền nội bất truyền ngoại này a.” Ôn Văn cũng chắp tay đáp lễ.

Sao ta lại cảm thấy bọn họ nói chuyện không thuận tai chút nào, cửu khúc thập bát loan (quanh co vòng vèo), không biết rốt cuộc đang nói cái gì.

“Không biết Ôn đại phu tục danh là gì, nói ra mọi người kết giao bằng hữu.”

“A, kẻ hèn tên một chữ một chữ ‘Văn’, không đáng nhắc đến.”

“Ôn Văn?”

“Tần Xuyên?!”

Thanh âm Tần Tố đột nhiên vang lên, đoạn đối thoại nhiễu lai nhiễu khứ (vòng tới vòng lui) này cũng theo đó mà ngừng ngang.

Ôn Văn sửng sốt một chút, quay đầu một cách khó khăn.

“Thì ra huynh ở nơi này.” Tần Tố đã đi tới.

Ôn Văn vẫn chưa thu nụ cười, Khách Hành liền cười mở miệng: “Thì ra là Thánh Thủ Độc Y, thất kính thất kính.”

“Nam Cung thiếu chủ khách khí.” Ôn Văn gật gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Sao muội ở chỗ này?” Hắn lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Tần Tố.

“Ta đuổi theo hắn a.” Tần Tố không cho là đúng.

“Trách không được nhiều người trúng độc như vậy.” Ôn Văn thở dài, “Muội cũng thật là, độc chết không phải tốt hay sao, sao phải biến thành nửa chết nửa sống, hại ta mệt nhọc!”

“Ta không ép huynh cứu bọn họ.”

“Ta là đại phu nha, không cứu bọn họ ta dựa vào cái gì để kiếm cơm đây. Aiz, hay là, lần sau muội dùng độc không thể trừ tận gốc ấy, ta kiếm thêm vài nét bút (kiếm thêm nhiều tiền), có mấy khách quen cũng tốt.”

“Huynh sẽ không ở phương thuốc của mình mà động tay động chân chứ.”

“Không thể làm rõ ràng như vậy được.”

Vì sao đoạn đối thoại tà ác như vậy, lại dùng âm lượng nhỏ như vậy, ta lại nghe rõ ràng như vậy chứ? Như vậy bảo ta làm sao tin tưởng lương y như từ mẫu, nhân tính bản thiện đây?

Lúc này, Ôn Văn đột nhiên xoay người lại, một phen cầm tay Khách Hành, “A, Nam Cung công tử, sư muội này của ta độc như rắn rết, ác như sài lang, tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma... Ngài có thể đảm nhận không!”

Trên đời có người lại nói sư muội mình như vậy sao? Chê bai nhiều như vậy...

Khách Hành rút tay mình ra, không nói gì, chỉ đành phải cứng ngắc gật đầu.

“A, Nam Cung công tử quả nhiên diện mạo bất phàm, lòng dạ rộng rãi, phong thái trác tuyệt, long phượng trong loài người...”

Trong lúc Ôn Văn thao thao bất tuyệt, ta đột nhiên thấy hắn đối với Tần Tố cố ý vô tình lắc lắc đầu. Mà ánh mắt Tần Tố nháy mắt ảm đạm xuống, yên lặng xoay người lên lầu.

Hả? Tò mò quá nha?... Còn có, Ôn Văn này, hay là Tần Xuyên, hay là cái gì Thánh Thủ Độc Y, hắn rốt cuộc có nói xong không đây?

...

“Có việc sao?”

Nhìn Khách Tùy chỉnh dây đàn, ta lại ngơ ngác đến quên ý đồ đến đây.

“Ách... Nguyệt di bảo ta hỏi huynh, khi nào ngươi rảnh có thể dạy một vị cô nương chỗ nàng chơi đàn hay không?” Ta lập tức hoàn hồn mở miệng.

“Được.” Hắn cười cười, tiếp tục chỉnh dây đàn.

Thật là lợi hại a. Ta nhìn nhìn bài trí trong phòng hắn. Rõ ràng là phòng trống đơn sơ trên lầu, lại có thể bố trí lịch sự tao nhã như vậy. Thực nhìn không ra hắn là người Tây Hạ. Ta vẫn luôn nghĩ người ngoại tộc đều là man nhân thôi.

“Làm sao vậy?” Khách Tùy ngẩng đầu.

“Ừm? Không có gì.” Ta lắc đầu.

“Đứng hoài không mệt sao?” Hắn dời đàn cổ, “Ngồi xuống đi.”

Lần đầu tiên nha. Tiểu nhị tuy là ở tại trong điếm, ta lại rất ít đi đến phòng bọn họ. Ngồi như vậy, là lần đầu tiên...

“Có chuyện gì phiền lòng sao?” Hắn rót một ly trà, đưa cho ta.

“Hả?”

“Mặt ủ mày chau, không giống cô lúc bình thường đâu.” Hắn cười, ấm áp như là ly trà trong tay.

“...” Phải nói như thế nào đây? Phải bắt đầu nói từ điểm nào? Phải dùng giọng điệu gì để nói?

“Ta đoán,” Hắn cũng rót cho mình một ly trà, “Có liên quan với Thạch công tử?”

Ta biết hắn sẽ đoán trúng. “Ừm...” Ta gật gật đầu, “Hắn nói, hắn sẽ không lấy ta...” Không biết vì cái gì, có chút chuyện không muốn nói cho người khác nghe, nhưng lại nguyện ý nói cho hắn nghe.

Hắn nhíu mày, “Vì sao?”

“Hắn nói không muốn cùng Nam Cung thế gia tranh thiếu phu nhân.” Không phải không muốn, chỉ là không thể, tóm lại là “không” tranh đoạt thiếu phu nhân cùng Nam Cung thế gia.

Khách Tùy lúc này liền nở nụ cười, “Hắn là hiểu lầm a.”

“Hả? Huynh cũng biết ta cùng...” Thì ra...

“Ngốc tử mới nhìn không ra hai người diễn trò a?” Khách Tùy uống ngụm trà, trong giọng nói tràn đầy ý cười, “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta thấy người không biết, chỉ có Tần cô nương cùng Thạch công tử thôi.”

“Cũng đúng.” Nước trà, thật ấm.

“Sao không nói rõ với hắn?”

“Ừm... không thể nói rõ...”

“Không thể nói rõ hay là không muốn nói rõ?” Khách Tùy buông chén trà, hỏi.

“Không muốn...” Ta sợ hãi, thật sự, “Ta không biết nếu nói rõ ràng, sẽ biến thành cái dạng gì...”

“Cô không muốn gả cho hắn?”

“... Khách Tùy, huynh...” Ta ngước mắt nhìn hắn, thật cẩn thận mở miệng, “... Huynh sẽ cùng người mình không thích thành thân sao?”

Hắn khẽ nhíu mày, “Sẽ không.”

“Vì sao?” Buột miệng nói ra, ta hỏi hắn như vậy.

“Vì sao lại cùng với người mình không thích thành thân?” Hắn hỏi lại.

Quả nhiên... Chỉ có một mình ta suy nghĩ không giống người thường sao? “Nhưng mà, ta sẽ...”

“...”

“Ta chỉ là cảm thấy, dù sao cũng không khác nhiều lắm! Cũng không phải mỗi người đều có thể cùng người mình thích thành thân.” Khách Tùy hắn, vì sao không nói lời nào? “Ta chỉ là muốn sống an an ổn ổn...”

“Vậy cô vì sao không cùng Thạch công tử giải thích rõ ràng?” Hắn thở dài, hỏi.

“Hắn cùng huynh giống nhau, chỉ lấy cô nương mình thích.” Ta muốn cười, “Nhưng mà, ta lại, hắn nếu cưới ta, không phải rất thiệt thòi sao!”

“Hắn nói như vậy?” Khách Tùy lại nhíu mày.

“Không phải.” Có phải giận hay không? Ta nói sai cái gì? “Ta vốn nghĩ cứ tùy tiện gả, nhưng mà, hắn nói hắn là nghiêm túc, hơn nữa... Nếu ta thích là Khách Hành, hắn sẽ không miễn cưỡng ta... Ách, hắn cứ như vậy, ta lại thấy ngại. Nếu gả cho hắn, tổng cảm thấy hình như là lừa gạt hắn...” Không biết như thế nào, cảm thấy mình hồi hộp muốn chết, chén trà đã sắp bị bóp nát.

Khách Tùy nhìn ta, nghiêm túc nghe.

“Ha ha, cho nên... chuyện này... rất khó nói...” Ta cười nhất định rất ngốc.

“Không muốn lừa hắn, cho nên một mình phiền não?” Khách Tùy cũng cười, “Nha đầu ngốc, chuyện tình cảm sao có thể tính như vậy!”

Phải không? Không phải như thế sao? “Vậy, nếu là Khách Tùy, nếu là cô nương mình thích có người trong lòng, huynh sẽ làm sao?”

“Ta sẽ không dễ dàng nhường như vậy. Nếu may mắn được kết làm vợ chồng, ta nhất định dùng hết khả năng của mình, làm cho nàng hạnh phúc.” Khách Tùy nói như vậy, kiên quyết giống như lời thề.

“Cô nương được huynh thích thật hạnh phúc.” Một khắc kia, ta đột nhiên cảm thấy cô đơn. Thì ra, thích một người, ngoại trừ phương thức của Tần Tố cùng Thạch Chước, còn có loại này... Không phải tốt hơn so với người trước hay sao!

“Cô sẽ gặp người như vậy.” Khách Tùy nở nụ cười, dịu dàng như thường.

Tâm tình đột nhiên tốt lên, tổng cảm thấy cùng Khách Tùy nói chuyện, có cảm giác thực nhẹ nhàng. “Thật ra ta cũng hy vọng xuất hiện một người làm cho ta thích như vậy.” Ha ha, nói như vậy có phải rất lớn mật hay không? “Nếu như vậy, ta đại khái sẽ không tùy tiện tìm người gả cho!”

“Nói hưu nói vượn!” Khách Tùy ngữ khí giận dữ, “Cho dù không gặp, cũng không thể tùy tiện tìm người nào đó gả cho.”

Bị giáo huấn a. Nhưng mà, vì sao hắn phải giáo huấn ta? Nhưng mà, vì sao ta lại thầm gật đầu.

Khách Tùy thở dài, vươn tay, sờ sờ đầu của ta, “Nha đầu ngốc...” Trong mắt hắn có dịu dàng rất sâu rất sâu, làm cho người ta không thể rời mắt.

Đột nhiên, thật muốn có một người như vậy canh giữ ở bên người. Cho dù cái gì cũng không có, có dịu dàng như vậy, cũng đủ rồi... Muốn được như vậy... Cả đời cả kiếp...
Chương trước Chương tiếp
Loading...