Túy Linh Lung

Chương 25: Bàn tay trắng nõn chạm tiếng lòng



Đêm thanh gió thu, huỳnh thảo nhạt nhẽo. Từ xa có thể nghe được Tứ Phương lâu ca rượu huyên náo, xa xa cảm giác mát mẻ từ nước sông phất đến, đã là đêm dai.

Đưa mắt nhìn lại, trên sông thuyền hoa lưu luyến, đèn đuốc sáng rực, giống như một ngọc đái oánh nhuận xuyên qua kinh thành.

Một con thuyền khoan thai dựa vào phía đông Tứ Phương lâu lâm, đầu thuyền có một người, thanh sam tố sắc, chiều cao ngọc lập. Khoanh tay đón gió, gió đêm nghênh diện thổi trúng quần áo hắn, tư thái tiêu dao.

Tiểu nhị dẫn khách giàu kinh nghiệm, sớm nhìn rõ khách nhân trên thuyền đến đây là kẻ phi phàm, thuyền còn chưa dựa vào yên ổn đã chạy ra nghênh đón.

Trong khoang thuyền một tiếng cười sang sảng truyền đến, một nam tử tuổi còn trẻ vén rèm đi ra, một bên quay đầu nói:“Đến Tứ Phương lâu rồi.” Lại nói với người đứng trên đầu thuyền:“Tứ ca, Thập Nhất ca lần này hai người trở về, như thế nào càng chây lười .”

Người nọ thản nhiên lướt vào trong khoang thuyền liếc mắt một cái: “Ngươi cứ ở trong cung uống hết ngự rượu thử xem, phụ hoàng có đánh chết ngươi không.”

Nam tử trẻ tuổi đúng là Thập Nhị hoàng tử Dạ Thiên Li, lúc này cười nói:“Tứ ca lần này Tây chinh đại thắng mà về, mới uống đến Sóc Dương cung lấy hảo rượu, đêm nay phụ hoàng hưng trí như vậy, sao có thể mất hứng.”

Trong khoang thuyền một người cười mắng:“Lấy ta bảy bình ngự rượu còn chê ta chây lười, Li ngươi nhưng thật ra phát điên, lại muốn đêm nay đến Tứ Phương lâu?”

Dạ Thiên Li cười nói:“Nơi này hảo trà hảo cầm, đúng là để Thập Nhất ca ngươi tỉnh rượu .”

Thập Nhất lắc lắc thân mình từ trong khoang thuyền đi ra, đỡ lấy bả vai Dạ Thiên Li, hai người đứng chung một chỗ, vừa thấy thân hình xấp xỉ, hai ánh mắt rất giống nhau, nếu không có vẻ say rượu của Thập Nhất lúc này thật đúng là một cái khuôn mẫu khắc ra .

“Nếu không phải Tứ ca Thất ca đều nói đến, ai với ngươi đi trộm?” Thập Nhất nói xong, ngẩng đầu hí mắt đánh giá Tứ Phương lâu:“Mấy tháng không thấy, bộ dáng lại thay đổi thành thế này?”

Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn hai huynh đệ, khóe môi mỉm cười, bước đi trên đường lát gỗ, một bên thuận miệng nói:“Lão Ngũ Lão Thất bọn họ đến chậm.”

Thập Nhất cười nói:“Sớm nói kinh đô dùng thuyền so với Ngũ Ca cưỡi ngựa càng nhanh.”

Tố nương sớm được thông báo, tự mình đi ra nghênh đón. Một thân váy dài Mai Hương đầy dây kết, thanh nhã quyến rũ, cúi mình làm lễ nói:“Tố nương gặp qua mấy vị hoàng tử, nhã các đã vẩy nước quét tước sạch sẽ, rượu ngon đã chuẩn bị, Văn Yên cô nương đã chờ lâu, thỉnh dời bước đến trên lầu.”

Mấy người theo nàng đi lên trên lầu, tiếng hoan hô, truyện cười dần dần ảm đạm đi, lâu cao phong khinh, trong không khí càng có thêm vài phần thanh lương.

Cho đến gian trong cùng, nghênh diện là một tiểu biển thanh lịch, mặt trên viết mấy chữ “Tiểu lan đình”, chữ viết thanh tú như không cốc u lan, phiêu dật như mây bay, thêm ba phần ý sao lãng, tình cao ý xa.

Đi vào các, vào trong nội đường, hai mặt đều là cửa sổ khắc hoa lê, phía trước cửa sổ nhiều chỗ thả mấy bồn lan, các trung chung quanh lộ ra hương lan như có như không, khiến người thần thanh khí sảng.

Mấy tấm lụa mỏng theo gió hơi hơi nhộn nhạo, đem nhã thất một phân thành hai. Một mặt chung quanh đặt ngọc lưu ly đăng thanh thấu, sáng rọi, măth bên đặt mấy mộc án hoàng lê thành đôi. Mỗi trên mỗi án có mấy thứ điểm tâm tinh xảo, hai ba bình rượu nhạt, trước án thả phương điếm thuần sắc trắng thêu hoa lan, mời khách nhân ngồi.

Hai bên cửa sổ, đặt một bộ trà cụ, tiểu lô thắp hồng, phát ra rất tiếng vang nhỏ, khiến không khí ngày thu khô ráo trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn vài phần ôn nhuận.

Bên kia lụa mỏng, ánh đèn nặng nề, tựa hồ chỉ đốt một thanh đăng, có thể thấy được một nữ tử tóc mây váy dài ngồi trên tịch thượng, dao cầm ở phía trước, lại nhìn không rõ ràng.

Đám người Dạ Thiên Lăng vừa nhập các, liền nghe sau lụa mỏng “Leng keng” vài tiếng thanh thấu, âm thanh như châu ngọc bắn ra như Phượng minh, dư âm lượn lờ như lũ không dứt, như có ý đón khách.

Bên án có hai nữ tử thanh tú đứng yên, lúc này thướt tha quỳ gối, thanh thanh nói:“Mặc Lan Họa Lan cung nghênh tôn khách giá lâm Tiểu Lan đình.”

Tố nương cười nói:“Hết thảy đều ấn theo Thập Nhị hoàng tử phân phó mà chuẩn bị, thỉnh chư vị hoàng tử tịch gian nhập tọa.”

Dạ Thiên Li mặt hướng lụa mỏng cười nói:“Lâu nay nghe danh Văn Yên cô nương , tối nay xin quấy rầy.”

Khanh Trần ngồi ở sau lụa mỏng, bởi vì ánh sáng minh ám, bên ngoài nhìn không thấy nàng, nàng lại có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động mọi người dưới ngọc lưu ly đăng .

Nàng vốn tưởng rằng Thập Nhị mở yến hội mời khách nhân, lại không nghĩ đến là huynh đệ mấy người bọn họ, thốt nhiên gặp nhau, nếu không phải cách một tầng lụa mỏng, nàng không biết mình sẽ có cái biểu tình gì. Hỉ nhạc nói cười? Nước mắt lã chã? Hoặc là cái khác. Tưởng tượng qua vô số lần tái kiến, lại cuối cùng vẫn không ngờ đến.

Nàng lẳng lặng nhìn người tới, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Thiên Lăng, vì thế dần dần mỉm cười. Hắn thoạt nhìn thoáng gầy yếu hơn vài phần, nhưng thân hình cao to khí chất ngay thẳng lại làm cho người ta có một loại cảm giác khó nắm bắt, giơ tay nhấc chân vẫn trầm liễm im lặng như cũ, con ngươi thanh lãnh, mỏng manh, đôi môi bất động thanh sắc, ngẫu nhiên hơi hơi khơi mào, biểu đạt ý cười.

Thập Nhất đứng ở bên người Dạ Thiên Lăng, hơi có chút men say, mấy tháng không thấy, hơn vài phần trầm ổn đều bởi rượu khiến tiêu sái vô tung vô ảnh, bất quá sau khi tiến vào đã thanh tỉnh rất nhiều, đánh giá trên tường nói:“‘Chữ Lan Đình này’, đây là người nào viết? Tứ ca, chữ này nếu lại mạnh mẽ như núi cao dốc đứng chút nữa, cùng chữ của huynh có vài phần tương tự.”

Đó là do Khanh Trần đem tên thiên cổ danh thiếp của Vương Hi Chi viết lên tường, bất quá hai chữ “Lan Đình” hợp với tình hình thôi. Dạ Thiên Lăng cũng xoay người nhìn, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, chính là mày kiếm hơi nhíu, nói hai chữ:“Không sai.” Quay đầu nhìn lụa mỏng phía sau lưng.

Khanh Trần tuy biết hắn không thấy mình, lại vẫn là cảm thấy lưỡng đạo ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có thể vẫn xuyên thấu lại đây, hiểu rõ hết thảy. Trong lòng hết cách sinh ra cảm giác kỳ dị, giống như dây leo sớm lan tràn quấn quanh, bụi bậm nở rộ đóa hoa, không thể nắm chắc, không thể gọi tên.

Một bên thị yến Mặc Lan cùng Họa Lan pha trà, nhất nhất vì ba người dâng bích trà. Lúc này Tố nương lại dẫn mấy người tiến vào, cũng là bọn Dạ Thiên Trạm theo sau mà đến.

Dạ Thiên Trạm thấy mấy người bọn họ đã ở trong các phẩm trà, nói:“Đã muộn, các ngươi đem Ngũ Ca đã say trói lại cho ta, tưh mình lại ở chỗ này hưởng thụ, rất tự tại.”

Dạ Thiên Li thấy Ngũ hoàng tử Dạ Thiên Thanh cũng sớm có chút men say, cơ hồ so với Thập Nhất còn không bằng, tiến lên nói:“Ngũ Ca mới uống mấy chén liền thành như vậy.”

Dạ Thiên Thanh thoạt nhìn mang vài phần dáng vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã, bị sách phong làm thanh vương. Nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu:“Các ngươi không dám đi trêu chọc Tứ ca, lại lấy ta cùng Thập Nhất đệ ép buộc.”

Dạ Thiên Trạm một thân áo dài vàng nhạt, bên hông đeo một khối bạch ngọc điêu khắc tinh mĩ, càng phát ra anh tuấn nhã tao nhã, cười nói:“Thập Nhất là tự mình cướp uống, lại chẳng trách người khác.”

Thập Nhất lấy tay chống đỡ đầu, thuận miệng nói:“Các ngươi không chịu nổi sớm muộn gì cũng đi trêu chọc Tứ ca, Tứ ca trên người vết thương vừa vặn không lâu......”

Vừa nói ra miệng, Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói:“Thập Nhất đệ, đừng làm mất hứng trí của mọi người.”

Thập Nhất lắc đầu, ngậm miệng không nói.

Mấy người lại sớm nghe được, trong mắt Dạ Thiên Trạm hiện lên thần sắc kinh ngạc, hỏi:“Tứ ca bị thương?”

Dạ Thiên Li hỏi tiếp:“Người nào gây nên? Trong quân Đông Đột Quyết lại có nhân vật như thế?”

Dạ Thiên Lăng khẽ gật đầu:“Chiến trường vô tình, một chút tiểu thương, sớm không đáng ngại .”

Ngũ hoàng tử lại lắc đầu thở dài:“Ai nói không ngại? Ngươi ngày ấy cùng Thập Nhất đệ trở về, cả người đầy máu hôn mê mấy ngày không tỉnh, quân y trong doanh thúc tay vô sách, may mà có thuốc trị thương kia linh nghiệm, nếu không thật thật khó liệu sinh tử.”

Dạ Thiên Lăng nhíu mày, không hề nói gì, ánh mắt hướng trên chữ viết trên tường tường kia [ lan đình tự ], ngón tay thon dài ở mộc án hoa lê hơi miết miết.

Thập Nhất biết tâm sự của hắn, chuyển hướng câu chuyện nói:“Vừa hồi kinh, liền nghe nói cầm của Văn Yên cô nương tại Tứ Phương lâu thiên hạ vô song, mới vừa rồi mới chạm huyền cầm đã khiến người ta tâm tư đều hướng về, mạo muội thỉnh Văn Yên cô nương đàn một khúc, không biết thế nào?” Liếc liếc mắt một cái nhìn Dạ Thiên Lăng, thấy hắn chăm chú nhìn chữ [ lan đình tự ] kia, bất đắc dĩ thầm than một tiếng.

Đêm đó mặc dù hắn dẫn binh đúng lúc chạy về, đẫm máu phá vây, lại chỉ thấy Dạ Thiên Lăng mà không thấy bóng dáng Khanh Trần, Dạ Thiên Lăng bị thương nặng hôn mê, liền chỉ đành hồi doanh trước. Sau từng mấy lần phái người tìm tòi trong núi tìm kiếm Khanh Trần, cũng không thấy sinh tử không rõ. Dạ Thiên Lăng trên mặt mặc dù thản nhiên , huy quân vạn dặm trảm tướng giết địch, đem đại quân Đông Đột Quyết bức vạn phần chật vật, nhưng Thập Nhất lại biết trong lòng hắn so với mình còn đau lòng hơn. Đông Đột Quyết lần này xem như gặp vận xui, gặp đúng lúc Dạ Thiên Lăng tâm tình ác liệt, bị đánh vô cùng thê thảm. Dạ Thiên Lăng lúc này mặc dù chiến thắng trở về, vẫn đem một đội vệ binh tâm phúc của mình ở lại trong núi, tiếp tục ở tìm kiếm Khanh Trần ở phụ cận.

Đám người Dạ Thiên Trạm cùng Dạ Thiên Lăng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết Tứ ca tính tình lạnh nhạt trầm túc, hắn nếu là không muốn nói, muốn hỏi rõ đó là nhiều lời vô ích. Bỏ lại mọi thứ liền nâng chén cười nói:“Chúng ta say rượu tới đây, đã là đường đột với giai nhân, lấy trà thay rượu trước phạt một ly, nhưng cầu một khúc.”

Khanh Trần kỳ thật thực hy vọng rất muốn biết đêm đó bị tập kích trong núi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, từ sau lụa mỏng nhìn kỹ sắc mặt Dạ Thiên Lăng, không lắm rõ ràng, nhưng nghĩ đến mấy tháng đã trôi qua, thương thế hẳn là đã không còn trở ngại. Vốn chuyên chú nhìn hắn, đột nhiên nghe được mọi người đem đề tài nói đến mình, vội vàng thu lại tâm thần, tay phải đăth lên cầm huyền, phát ra âm thanh ôn nhu, làm như trả lời. Dạ Thiên Trạm tao nhã, ngôn hành, hành động luôn khiến người tìm không ra tỳ vết nào, quân tử như ngọc.

Chỉ hạ nhẹ nhàng một ngón, dư âm vẫn lượn lờ, lưu tay xuống tiếng đàn đã uyển chuyển lên cao.

Làn điệu an tường lịch sự tao nhã, giống như u lan yên tĩnh, tư thái cao thượng. Nhưng nghe thấy tiếng nhạc du dương trong thất, quanh thân mình hình như có tiếng đàn thản nhiên hòa cùng, nhưng lại khiến người phân không ra tiếng đàn tấu từ nơi nào, giống như theo thanh phong lưu luyến, bốn phương tám hướng đều bay tới tiếng đàn, thướt tha vô chỉ vô tận.

Khanh Trần ấn huyền để vận, tiếng đàn giống như hoa mai di động, làm người ta vui vẻ thoải mái thản nhiên tư xa, nếu thân trí giống như theo gió tới nơi không cốc lan, thể xác và tinh thần được gột rửa, toàn thân thư thái.

Khanh Trần hai mắt khép hờ, lại đạn một trận, chỉ hạ huyền âm lược cao, giống như nhiều điểm lan chỉ ở trên vách đá lay động sinh tư, vô luận gió thu ào ào, băng sương tầng tầng, khí chất vẫn cao nhã, khí khái ngạo nghễ. Thất huyền cầm âm tiệm hoãn tiệm tế, khó thể nghe thấy, hóa thành một tia sụt sùi, lại âm thầm kéo dài không dứt.

Thấp đến không thể lại thấp, cầm vận lặng yên dựng lên như vũ, giống như trải qua phong sương, hoa lan nở rộ, làn điệu hết sức tinh diệu, không thể nói gì cũng tự sinh từng đợt từng đợt tình cảm sâu sắc, cao thượng thanh nhã.

Một khúc kết thúc, dư vị vòng quanh, trong phòng lẳng lặng không tiếng động, mọi người tựa hồ đều đắm chìm tại đây.

Khanh Trần giương mắt nhìn lên, lại thình lình nhìn thấy Dạ Thiên Lăng nhìn về phía mình, ánh mắt kia như gió mát xuyên qua lụa mỏng chạm đến đáy lòng, làm cho trong lòng nàng hết sức căng thẳng. Thân ảnh sau màn thản nhiên, khiến cho góc cạnh của hắn càng rõ ràng, hình dáng nhu hòa rất nhiều, xa xa như lọt vào trong mộng.

“Bỗng nhiên quay đầu, Tứ ca làm lu mờ đèn đuốc.” Khanh Trần thấp giọng niệm, ở lần đầu tiên đưa tay hạ mặt nạ của hắn, nàng nhớ tới câu thơ này. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết nhìn đến một người sẽ có cảm giác như vậy, giống như đã từng quen biết, thoáng như kiếp trước kiếp này.

Ánh mắt Dạ Thiên Lăng vẫn không rời đi lụa mỏng, Thập Nhất lúc này vỗ lên hoa án, cất cao giọng nói:“Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào có thể nghe thấy. Vì thế uống cạn một chén lớn!” Dứt lời, lấy bình rượu trước mặt, sảng khoái uống một ngụm.

Dạ Thiên Lăng thế này mới từ lụa mỏng thu hồi ánh mắt, nhìn Thập Nhất liếc mắt một cái.

Dạ Thiên Li cũng châm một ly rượu, nói:“Hảo cầm hảo tửu khó có được tối nay, Văn Yên cô nương, ta kính nàng.” Uống một hơi cạn sạch.

Khanh Trần ở sau lụa mỏng ý cười trong suốt nhìn hai huynh đệ hắn, khẽ nhúc nhích cầm huyền, muốn đáp tạ. Một hồi thần, phát hiện Dạ Thiên Trạm có chút đăm chiêu nhìn bên này, khóe môi mang ý cười. Hơi hơi rùng mình, sợ hắn nghe ra manh mối, ngắn ngủn đàn một đoạn thanh âm, lấy khúc cáo từ, cúi mình lui ra ngoài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...