Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 7: Đương thì minh nguyệt tại



(Vào lúc trăng sáng)

Nói đến cũng thật là khoa trương, ba người lên đường, cư nhiên mướn một con thuyền lớn như vậy. Đều là Vô Tâm nháo phải đi theo, còn ầm ĩ nói khó được một lần đi kinh thành, nếu ven đường không du ngoạn một phen thì rất đáng tiếc. Đối với nữ hài tử miệng lưỡi lanh lẹ này, Mặc Trần căn bản không có cơ hội phản bác, mà cũng lười cãi cọ, chỉ có thể tuỳ nàng. Còn Long đế đáng thương thì vẫn chẳng hay biết gì, thẳng đến ngày khởi hành mới biết được mọi việc hết thảy hoàn toàn không như y đã tưởng.

“Vì cái gì không dùng pháp thuật?” Đứng ở trên bờ, Long đế xanh mặt, chỉ vào chiếc thuyền hoa lệ tinh xảo như thuyền hoa, nghiến răng nghiến lợi hỏi. “Ngươi có pháp thuật làm cho chúng ta vài ngày liền tới kinh thành mà.”

“Pháp thuật?” Mặc Trần đầu tiên là kinh ngạc, sau lại lắc đầu cười nói. “Không cần làm hỏng phong cảnh như vậy, khó được đi kinh thành một chuyến, ta cũng không muốn đằng vân giá vũ thoáng chốc đã tới nơi, uổng phí cảnh trí mỹ lệ ven đường. Có câu yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu, chúng ta tuy là đi lên kinh thành, nhưng cũng không thể uổng phí một chuyến a.” Nói nhưng thật ra lại là những câu Vô Tâm dùng để ứng phó với hắn trước đó.

“Hảo, ngươi đã không muốn dùng pháp thuật, kia vì cái gì không đi đường bộ, lại chọn đường thuỷ chậm nhất?” Long đế hai mắt thiếu chút nữa phun lửa.

“Đường bộ xóc nảy, không thoải mái như đường thủy. Chúng ta khó có được cùng nhau du sơn ngoạn thủy, như thế nào có thể cho mệt nhọc trên đường quét sạch hưng phấn. Ai ai… Long đế điện hạ, sắc mặt ngươi thế nào lại kém như vậy, không phải là nơi đó khó chịu đấy chứ?” Mặc Trần thấy Long đế trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một bộ dáng sắp tức chết, trong lòng cười đến co giật trên mặt lại là biểu tình thân thiết hỏi han.

“Dương Mặc Trần!! Ngươi!!!” Long đế bắt đầu nổi bão.

Mặc Trần an nhàn thảnh thơi phe phẩy tiêu phiến (quạt lụa) trong tay, mỉm cười: “Ta là đáp ứng đi cùng ngươi, về phần đi như thế nào cũng không chính xác phải theo ngươi nha.”

Vốn là muốn mượn pháp lực của Mặc Trần, ngày đi ngàn dặm, ít ngày là có thể tới kinh thành, lại không nghĩ rằng bị hắn sắp đặt như thế. Long đế hiện tại thấy Mặc Trần tiêu phiến nhẹ lay động, gương mặt thái ý phong lưu, bộ dáng thanh dật thoát tục, chỉ hận không thể một cước đạp hắn khỏi thuyền, huỷ xương hắn, rút gân hắn, lột bộ da hồ ly kia cho mẫu thân choàng cổ.

Lão hồ ly mặt mũi hớn hở chết tiệt này. Long đế trong lòng bắt đầu mắng không thôi: bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt đã thấy hắn không vừa mắt, hiện giờ tên này không có lúc nào là không thiết bẫy cho y nhảy vào. Nếu không phải hiện giờ đang bị thân thể phàm nhân này trói buộc thì y đã sớm ngự phong mà đi, sao còn ở đây chịu uất ức?

“Liễm, ngươi không nhúc nhích còn chậm chạp ở đó sẽ kéo tới ngày mai đấy.” Biết Long đế nổi giận, Mặc Trần cố ý ở trên thuyền giương giọng kêu.

Thôi, thôi, đợi khi tìm được Chức Cẩm sẽ lại cùng hắn tính sổ, hắn đừng hòng trốn thoát. Long đế miễn cưỡng đem lửa giận vốn đang hừng hực bốc lên ba hai dập tắt, mang theo tâm tình cực độ không vui phi thân lên thuyền.

Nhìn thấy Long đế đang nổi giận nhảy lên thuyền, tay áo vung lên, con mắt cũng không thèm liếc hắn một cái liền nhắm hướng đuôi thuyền bước đi, quả là một bộ dáng nhắm mắt làm ngơ.

Mặc Trần lần này thật sự nhịn không được, phốc một tiếng cười đến ngã xuống ghế.

“Công tử…” Vô Tâm nãy giờ không lên tiếng, bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to đầy tinh ranh. “Ta chợt phát hiện, công tử ngươi… Kỳ thật cũng là người tâm nhãn xấu xa.”

“Ha ha… Ta cũng không biết vì sao vừa thấy Long đế đã muốn chọc y. Y tức giận bộ dáng thật sự thú vị nha.” Vẫy vây cây quạt, Mặc Trần lau đi nước mắt vì cười, nói.

“Tuy rằng thực không nên, nhưng ta cũng hiểu được, người kiêu ngạo như vậy khi nổi giận bộ dáng hảo đáng yêu.” Vô Tâm cũng nhỏ giọng nói.

“Phốc—”

Buồm được gió thổi căng, tốc độ thuyền đi tuy không nhanh như đường bộ, nhưng thuận gió mà đi tiết kiệm không ít khí lực. Thỉnh thoảng Long đế có nổi nóng với tốc độ quá chậm sẽ dùng pháp lực gọi gió đông, cánh buồm phồng lên một đường theo gió vượt sóng, thật là thong dong.

Đợi khi bóng đêm dần dày, Vô Tâm liền đốt mấy trản đèn lưu ly bảy màu, đem một chiếc bàn bát tiên để ở đầu thuyền, hâm một bình rượu ngon, làm mấy món ăn, sau đó cùng Mặc Trần cùng nhau yêu nguyệt đối châm. Về phần Long đế, y luôn khinh thường chuyện cùng bọn họ “tầm hoan tác nhạc”, lại ghét bọn họ ồn ào, nên luôn một mình chạy đến đuôi thuyền uống rượu.

Đêm lạnh như nước, lòng sông phản chiếu một vòng trăng non cong cong nhỏ nhỏ, phồn tinh đều đã chìm mất trong sóng nước u ám, trong yên lặng có tiếng tiêu như tố, ở đầu thuyền réo rắt vang lên.

“Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên bính khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến để phong.

Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân công chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.”

(Tay áo ân cần nâng chén ngọc. Năm đó cùng nhau say. Mưa rơi xuống dương liễu lầu Tâm Nguyệt, hát đến tận khi cánh hoa đào theo gió. Từ sau khi biệt ly, luôn mơ đến ngày gặp lại, đêm nay có ánh đèn chỉ sợ tương phùng là mộng ảo)

Giọng hát uyển chuyển thanh lệ của Vô Tâm xướng khởi danh khúc của Tần Hoài thật nhịp nhàng tinh tế, khiến cho ca cơ nghe thấy cũng tự hổ thẹn.

Tiêu âm của Mặc Trần mờ mịt hư vô nhưng làm cho người hữu tâm cảm thấy trong yên tĩnh khó nén được điểm điểm tịch mịch.

“Thật sự là vô vị, khiến cho người khác không được an bình.” Long đế ở đuôi thuyền nhịn không được thầm mắng một tiếng.

Ngẩng đầu, nhất thiên nhất địa như tan dần trong mộng, tựa như người lái đò dưới trăng sáng lay động đung đưa khiến cho người tưởng say.

Không lâu, sênh ca ngừng, tiếng tiêu cũng yên lặng, rượu trở nên nhạt, nhạt đến vô vị.

Trăng sáng trên sông, ngày ngày tháng tháng năm năm đều phản chiếu tương tư.

Lời hát là: kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng… Do khủng tương phùng thị mộng trung… (mấy lần hồn mơ thấy cùng quân, chỉ sợ tương phùng là mộng ảo)

Nhưng sao lại không thấy người kia đi vào giấc mộng? Chức Cẩm, Chức Cẩm…

Phù dung ẩn trong nước chảy, như thấy qua bộ thanh y kia, từ trong phồn hoa cẩm thốc nhẹ nhàng bay tới, trắng thuần nhàn nhạt, ung dung mà tĩnh nhã, nhưng lại hơn hết thảy phồn hoa của thế gian.

Nhớ lại lúc niên thiếu, hắn thích múa đao cầm thương, thường xuyên khiêng cây đại đao nơi nơi tìm người luận võ, đợi đến khi hắn mười ba tuổi chưởng quản kho binh khí của thiên cung thì đã là đánh khắp thiên giới không đối thủ rồi. Tính tình nóng nảy, bên ngoài lại băng lãnh, còn tuổi nhỏ đã là hoàng thái tử của quý vi nhất tộc, cũng đích thị có tư cách khinh thường thiên hạ, tự cho mình thanh cao. Nhưng bằng hữu lại ít đến mười ngón tay cũng đếm chưa tới, mà tri tâm cũng chỉ có một người.

Thanh đế Chức Cẩm, lúc đó vẫn còn là một tiểu hoa tiên trong Phù Dung Thành. Thân phận không cao nhưng cũng đã ở thiên giới vang danh xa gần. Phong hoa tuyệt thế lại tài nghệ đầy mình, tính cách thanh cao lại mẫn tuệ tinh tế. Một người kinh tài tuyệt diễm như vậy lại xuất thân từ một đám hoa tiên. Hoa nếu nở ra xinh đẹp, khó tránh khỏi việc hấp dẫn ong bướm, người yêu hoa chung quy đều muốn trồng nó trong vườn. Phàm là tiên nhân có lâm viên rộng lớn, đều trăm phương nghìn kế muốn lấy gốc hoa tiên này. Thế nhưng những người muốn tranh giành y đều sợ cây đại đao kia của Long hoàng tử. Một lần ở Thiên tường tế, Long hoàng tử đã nói trước mặt chúng tiên: người nào dám đối Chức Cẩm có suy nghĩ không yên phận thì hãy chờ tiếp chiêu đi. Nói xong, Long tộc trấn hải chi bảo, trường đao chín thước bảy tấc — Lôi Nha Phong Trảo dưới ánh mặt trời sắc bén sinh huy, chúng tiên nhìn thấy đều hai mặt nhìn nhau, đến đây không còn ai dám đánh Chức Cẩm chủ ý nữa.

Sau đó, hắn mới phát hiện bản thân đã phạm vào một thiên đại sai lầm, cái tên hoa tiên đối nhân ôn hoà, nhìn như hiền lành dễ bắt nạt kia kỳ thật một chút cũng không cần hắn che chở. Thông minh tài trí của Chức Cẩm cũng đủ để y thoải mái ứng phó với mọi thứ rồi. Cứ như vậy, trí tuệ không nơi dụng võ của y đều đem thi triển hết trên người hắn. Trêu cợt hắn không bao lâu đã trở thành một trong những thú vui của Chức Cẩm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cái người đối với kẻ khác thì dương oai diễu võ nhưng đối với người bằng hữu này một chút biện pháp lại không có, hễ đánh là thua, không đánh cũng thua, cơ hồ là quân lính tan tác.

Thế nhưng, mặc dù khi đó luôn nháo nhau ầm ĩ, nhưng lại vô cùng thân mật gắn bó.

Thẳng đến Chức Cẩm lên làm Thanh đế, lại trở thành lão sư của thái tử Nguyệt Chiêu, tài học cùng trí tuệ của y rốt cục đã có thể tha hồ thi triển, bận rộn làm cho y không có thời gian cùng hảo hữu đùa giỡn. Kế đó, Nguyệt Chiêu xưng đế, Chức Cẩm trở thành thừa tướng, mỗi ngày dường như đều có chính sự chưa xong, một người dọn vào Thiên Tường Vân Cung, một người trở lại Thuỷ Tinh Cung, hai người ngay cả cơ hội gặp mặt đều rất ít.

Long đế không hiểu sao hễ đến mùa phù dung nở rộ liền cảm thấy tịch mịch bội phần.

Nhớ rõ một ngày mùa hè rất lâu trước kia, nước chảy róc rách trong Phù Dung Thành, sóng gợn từng đợt trong hồ, phù dung như ca như xướng một truyền thuyết tuyệt mỹ xa xưa vĩnh hằng.

Chức Cẩm sắp chuyển vào Thiên cung, hắn đến đưa tiễn y lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn một hồ nước phấn hồng kiêu lục, trong lòng tràn đầy ưu sầu.

Chức Cẩm thấy thế, liền vươn tay nắm tay áo hắn, mỉm cười nói: “Phù dung là loài hoa sống trong đầm nước, cả đời cùng nước không rời không bỏ, sau khi ta đi rồi, nếu ngươi có thể giúp ta chăm sóc chúng, vậy thì mùa hạ mỗi năm chúng ta đều có thể trở lại nơi này ngắm hoa.”

Long đế nghe vậy run lên, hắn hiểu tấm lòng của Chức Cẩm, cũng nhàn nhạt cười: “Ta sẽ dẫn nước trong Long cung, để nó nối liền bảy mươi bảy đạo thuỷ mạch trong Phù Dung Thành, bày ra tầng tầng kết giới, có thuỷ khí của ta bảo hộ, vô luận qua bao nhiêu năm, nơi này cũng sẽ giống như hiện tại, luôn có phù dung nở hoa không ngừng.”

Phù dung thân thiết với nước, cả đời cùng nước không rời không bỏ…

Từ lâu đã biết nếu y là phù dung, vậy hắn nguyện làm đầm nước mà y sinh trưởng, bởi vì trên trời dưới đất, chỉ có y là tri kỷ duy nhất của hắn, cũng là duy nhất một người đối đãi bằng thật tâm.

Sau đó nữa, hắn xuất chinh đi dục giới, vừa đi đã là mấy trăm năm. Trước khi đi, Chức Cẩm cũng tới ngoài Thuỷ Tinh Cung tiễn hắn, ba quang liễm diễm, chiếu rọi dung mạo hắn đã quen thuộc đến trăm ngàn năm, nụ cười nhàn nhạt tựa như phù vân đến bây giờ vẫn còn trong tâm hắn xao động, khó có thể quên được…

Nguyên tưởng rằng, cuộc đời này đã cùng y kết hạ nhân duyên không dứt, thật sự có thể không rời không bỏ… Không nghĩ tới rằng, khi trở về đã là người đi thành trống, khắp nơi hoang vắng, ngay cả một tia hoa khí cũng không tìm thấy.

Hoa sen trong Phù Dung Thành một năm lại một năm nở hoa, dù cho người nói sẽ trở về đã không còn.

Đương thì minh nguyệt tại, khả chiếu thải vân quy?

(Đương khi trăng chiếu rọi, có thể chiếu sáng mây quay về trời?)

Kết quả là hai người chia cách.

Du du thiên địa, nhiễm nhiễm phù sinh, sợ nhất là, phù dung rời khỏi nước còn có thể sống sao?

Dường như để hả giận, Long đế dùng sức ném chiếc bình trong tay, bình rượu bằng gốm trắng, từ xa tạo thành một đạo bạch ảnh giống như thán khí nặng nề không chìm vào trong nước. Lúc này mới phát hiện, ở nơi không có ánh trăng, nước sông đúng là như thế trầm ám.

“Thượng đế Nguyệt Chiêu, nếu Chức Cẩm có bất trắc gì, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!” Từng câu từng chữ quyết không phải lời nói đùa.

“Sẽ không bỏ qua cho ai?” Đột nhiên, một thanh âm nhu hoà từ đằng sau vang lên, Long đế giật mình, nhìn lại, liền đối diện với đôi con ngươi mặc sắc có thể chôn vùi cả thế gian. Nhìn gần, nhãn châu màu đen kia giống như hắc lưu ly ngâm trong thanh thuỷ, thanh thanh lượng lượng, tựa như có sóng nước chảy qua, mâu quang lưu chuyển, lãnh lệ không gì so sánh được. Ngay cả Long đế từ trước đến nay đối với chữ mỹ cảm nhận cực thấp cũng không thể không thừa nhận, Hồ thần vương Dương Mặc Trần quả thật có đôi mắt đẹp nhất thiên hạ.

Lúc này, trong đôi mắt thâm thuý lẳng lặng viết hai chữ mỉm cười.

“Hừ.” Long đế quay đầu, giận hờn không đáp, chuyện hôm đó vẫn còn khiến hắn bực mình, huống chi hiện giờ vẫn còn đang chiến tranh lạnh nên lại càng khinh thường cùng y nói chuyện.

Mặc Trần thấy bộ dáng này của hắn, cũng biết tính cách kỳ cục của hắn là quyết không chủ động làm hoà, lập tức cũng đem bộ mặt lạnh của hắn vứt sang một bên. Ngược lại còn muốn chọc hắn nói chuyện: “Lần đó ở Thiên tường tế, ta là cố ý cùng Thanh đế nói chuyện.”

Quả nhiên, lời này nói ra đã khiến cho Long đế chú ý, hắn hơi hơi xoay đầu lại một chút.

Mặc Trần lại nói: “Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Thanh đế, ta thật sự kinh ngạc, y cười rất giống một vị cố nhân của ta, ngươi có biết là ai không?”

Chó ngáp phải ruồi, Mặc Trần đã nói trúng người Long đế tưởng niệm trong lòng, hắn dần dần thả lỏng cảnh giác, suy nghĩ nói: “…Dương Tranh?”

“Đúng vậy.” Mặc Trần dựa vào mái thuyền, cúi đầu nhìn nước sông ngày đêm không ngừng trôi. “Sau đó bỗng nhiên cảm thấy được bản thân đã quên đi rất nhiều chuyện không nên quên, đã có chút rời xa bản thân cần phải tìm trở về, bằng không sẽ hối hận cả đời.” Nhìn Long đế, y khẽ cười. “Nếu đã đến đây, phải tin tưởng chúng ta sẽ tìm được người mình muốn tìm, hồng trần vô hạn nhưng cái chúng ta có chính là thời gian, không phải sao?”

“Ừm.” Gật đầu cười, không còn mây đen sương mù, tâm tình của Long đế cũng thư sướng hơn rất nhiều.

Mặc Trần cảm thấy đã đến lúc chuyển đề tài, liền nói: “Đúng rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi, đứa con của ngươi là người như thế nào?”

“…”

Tựa hồ là một vấn đề rất khó trả lời, Long đế nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi nói: “Cửu Huyền, y lúc nhỏ rất hay chống đối, cũng thực thông minh, trưởng thành ngược lại có chút quái lạ, khờ khờ, còn có hơi ngốc, thường xuyên làm vài chuyện kì cục…”

“… Khờ… Ngốc…” Mặc Trần có chút ngoài ý muốn mở to hai mắt, muốn cười rồi lại không dám cười, sợ đả kích lòng kiêu ngạo của vị phụ thân đại nhân này.

Có lẽ kia cũng là một người rất thú vị. Mặc Trần tâm tình hớn hở, suy nghĩ: thuyền đi không mau, y có lẽ sẽ theo kịp đến đây.

Long đế trời sanh tính tình ngay thẳng, đến giờ vẫn không biết Mặc Trần đang tính toán cái gì. Đáng thương cho hắn, bất tri bất giác lại trúng đạo hồ ly.
Chương trước Chương tiếp
Loading...