Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 51: Không Cần Mở Cửa



Dịch: Mộ Quân

Khi thầy Hà trút hơi thở cuối cùng cũng là lúc cơn tuyệt vọng của tôi dâng lên đến cực điểm.

Chân tay tôi nhũn ra, thân thể như bị rút hết sực lực, ngồi bệt trên mặt đất.

Hai lời dặn dò trước lúc lâm chung của thầy Hà cứ quanh quẩn bên tai, len lỏi mọi ngóc ngách trong đầu óc, đâm nhói trái tim tôi, nhất là câu nói cuối cùng đó:

"Trong số những người cậu tin tưởng nhất, có một người vẫn luôn lừa dối cậu..."

Nhưng thực ra bây giờ lừa dối hay không lừa dối gì đó, nó đã không còn quan trọng nữa. Thầy Hà đã chết rồi, người duy nhất trên đời này có thể giúp tôi đã chết rồi!!!

Đám người đang vật lộn đấm đá người sống ta chết phía đằng sau toàn bộ đều chứng kiến được cảnh Bò Cạp rút dao đâm chết thầy Hà. Xã hội đen cũng là người thôi, bọn họ chính mắt nhìn thấy Bò Cạp giết người nhất thời ngơ ngẩn cả lũ, không ai dám động đậy nhúc nhích nữa.

Đầu Viên nhìn thấy tình trạng như thế này trước tiên nhíu chặt lông mày, rồi ngay lập tức sau đó chỉ tay vào Bò Cạp hét lên:

"Mày giết người rồi sao Bò Cạp? Công nhận mày ngon!"

Ban nãy hận thù dâng cao che mờ cả mắt, Bò Cạp có thể vung dao đâm lút cán vào thân thể người khác nhưng sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy thầy Hà đã tắt thở, nằm giữa vũng máu lênh láng trên mặt đất, gã lại sợ run cả người.

Đám đàn em dưới tay Bò Cạp cũng từng người từng người cảm nhận được sự tình thực sự không ổn.

Đầu Viên bật cười sang sảng, rút điện thoại ra, một bên ấn số một bên cố ý cao giọng nói:

"Một... Một... Không"

※:Dịch giả chú thích: 110 là số điện thoại khẩn cấp khi muốn báo cảnh sát ở TQ (giống 113 của VN mình)

Bò Cạp lúc này cũng đờ ra nhìn theo hành động gọi điện báo cảnh sát của Đầu Viên. Gã nâng tay chỉ vào Đầu Viên rồi lắp bắp cái gì đó không thành câu một lúc rồi vội vàng xoay người chui tọt lên chiếc xe 9 chỗ đậu kế bên, dẫn đám đàn em chạy mất dạng.

Đầu Viên thấy tôi bộ dạng mất hồn ngồi thừ ra đó, gã không nói một lời, chỉ bước lại kéo tôi đứng dậy tống vô xe rồi lái về kí túc xá công ty.

Tia hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt rồi!

Rõ ràng có thể sắp lập tức phá giải lời nguyền, sắp lập tức có được tự do cao chạy xa bay, sắp lập tức kết thúc màn đen tăm tối để có một cuộc sống mới tươi đẹp hơn.

Tất cả đã bị một dao của Bò Cạp, đâm cho tan nát, không còn một mảnh!!

Tôi nằm lì như xác chết trên cái giường trong căn phòng-kí-túc-không-muốn-ở-thêm-dù chỉ-một-ngày.

Cu Sáu thấy bộ dạng tôi như thế muốn an ủi tôi mấy câu nhưng cu cậu vốn ngô ngố, cứ đứng tần ngần nửa ngày cũng không rặn ra được tiếng nào, ngược lại càng khiến tôi thêm bực bội.

Mặc dù cùng làm việc chung với nhau, lại cùng nhau sinh hoạt nhưng những gì nó nghe, nó thấy, hoặc điều nó mong muốn đều hoàn toàn không giống với tôi.

Tôi nghĩ có lẽ đây chính là bí quyết để sống vui vẻ, lựa chọn thấu hiểu và tin tưởng mới có thể tìm được niềm vui trong hoàn cảnh xui xẻo khó khăn!

Buổi tối cu Sáu lên ca, tôi chịu hết nổi không khí ngột ngạt trong phòng bèn mò ra ngoài đổi gió một chút.

Thực ra dạo này Bạch Phàm có gọi điện cho tôi muốn hẹn tôi đi ăn mấy lần nhưng đều bị tôi kiếm cớ từ chối.

Vừa mới trải qua cái chết của thầy Hà, tâm trạng hiện tại của tôi vô cùng tồi tệ.

Thậm chí tôi còn cảm giác mình đã mất luôn hứng thú với cuộc sống. Chạy đôn chạy đáo hơn nửa tháng trời, khó khăn lắm mới lần ra đầu mối tìm được chỗ của vị thầy pháp họ Hà kia, thế mà giờ cuối cùng tất cả đều đã tan thành mây khói.

Đúng là đời, trèo cao té đau! Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng to! Quả thật không sai!

Từng làn gió đêm khẽ vuốt qua mặt, tôi cứ thế dạo bước vô định trên đường, không hay không biết đã đi đến ngõ hẻm kì quái ở Đại Đông Môn.

Tận cùng con hẻm, tấm bảng hiệu năm chữ "Tiệm cơm Đại Đông Môn" vẫn luôn chớp tắt nháy sáng giống như đã chờ tôi rất lâu rồi vậy.

Tâm tình không tốt thường muốn uống rượu. Tôi hít sâu một hơi rồi nhấc chân đi đến nơi cuối ngõ kia.

Bước vào trong quán, ông chủ vẫn như cũ biểu lộ vẻ tươi cười niềm nở đón chào tôi rồi đưa lên thực đơn.

Tôi nhìn quanh quất tìm đại một chỗ ngồi xuống rồi phất phất tay nói:

"Tôi không muốn kêu cái gì cả. Mỳ của ông toàn dùng dòi bọ để nấu không! Mang lên cho tôi 20 chai bia quỷ quá đát 27 năm đi, cái loại uống vô đủ chết ấy."

Ông chú chủ quán nhìn ra tôi đang ẩm ương, tâm trạng không tốt thích gây sự, nên ông ta cũng không nhiều lời, chỉ quay người đi vào nhà bếp lấy bia.

Một lúc sau ông chủ vác ra nguyên một thùng bia Hoa Đan đặt xuống bàn, rồi ông ta tiện tay khui một chai đưa cho tôi:

"Uống đi. Tôi ngồi tán dóc cùng cậu cho đỡ buồn."

Nói xong ông ta ngồi xuống một ghế đối diện với tôi.

Tôi liếc mắt dòm dòm khuôn mặt của người đàn ông trung niên này, kìm không được nở nụ cười khổ.

"Chú à, chú nói xem đời người nếu suốt ngày luôn sống trong cảnh lo âu thấp thỏm bạ chăng hay chớ, sống hôm nay không biết ngày mai thì cuộc đời như thế có còn ý nghĩa gì không?"

Ông chú vừa cười vừa lắc đầu trả lời:

"Làm gì có ai mà cả đời luôn sống trong cảnh lo âu thấp thỏm chớ. Việc gì thì cũng sẽ có cách giải quyết cả thôi."

Tôi nâng chai bia dốc vào miệng, tu một hơi dài rồi dằn mạnh cái chai xuống bàn đánh rầm một tiếng, tôi đáp trả bằng giọng gào thét:

"Sao lại không có! Tôi chính là thằng xui xẻo đó đây! Làm mất người giấy vàng, gặp lũ quỷ chờ xe. Mấy hôm trước còn phải nghe tiếng phụ nữ rên rỉ than khóc dưới gầm giường. Nói chung ngày nào tôi cũng phải sống trong sự phập phồng lo lắng không yên. Thiệt tình mãi một thời gian dài như vậy mà tôi chưa bị hù chết cũng có thể xem là chuyện kỳ tích rồi."

Bắn xong tràng dài tôi lại tóm lấy chai bia nốc mạnh một hơi, tôi quệt miệng đưa mắt nhìn ông chú rồi tiếp tục nói::

"Phải rồi! Còn vụ ngẫu nhiên ăn trúng mỳ dòi, uống phải bia quỷ nữa. Rốt cuộc tôi đang trải qua cuộc sống chó má gì thế này?"

Ông chú nghe tôi nói xong, nhịn không được bật cười thành tiếng:

"Anh bạn trẻ, cậu đừng miêu tả bản thân thảm thiết như vậy. Đúng là trên đời có một số chuyện tưởng chừng rất phiền phức nhưng nói chung chúng nó đều có khả năng giải quyết cả."

Tôi tuyệt vọng lắc đầu như trống bỏi, trả lời:

"Giải quyết không nổi rồi. Cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi cũng đã đứt mất rồi."

Ông chú lại khui ra thêm hai chai bia, đẩy tới trước mặt tôi một chai, nhẹ nhàng nói:

"Nếu như cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ cứu cậu."

Tôi cầm lấy chai bia khóe miệng nhếch lên đầy khổ sở:

"Được thôi. Thế giờ chú nói coi coi, tiếp theo tôi phải làm thế nào đây?"

Ông chú cũng nâng chai nhấp một ngụm bia rồi thong thả nói tiếp:

"Rất đơn giản. Trước 15 âm lịch tháng này, cậu nhớ rõ không được làm ba việc này là ổn thôi. Đầu tiên, không được lật tấm ván gỗ dưới gầm giường lên. Thứ hai, sau 12 giờ đêm, bất luận nghe được âm thanh gì cũng không được mở cửa. Thứ ba chính là..."

Ông chú nói xong hai điều không được, đến điều cuối cùng lại dừng ngang không tiếp tục.

Tôi lộ vẻ nghi hoặc hỏi ông ta:

"Việc thứ ba là cái gì?"

Ông chú cười cười rồi hạ giọng bảo:

"Thứ ba là không được nói chuyện với người xa lạ không quen biết."

Tôi nghe thế liền trợn mắt liếc ông chủ quán một cái rồi cất giọng một cách thờ ơ:

"Chú à, chú nói chuyện bắt đầu hơi bị viển vông rồi đó. Không được nói chuyện với người lạ? Thế lỡ nói rồi thì làm sao? Không lẽ họ sẽ túm tôi lôi vào chỗ xó xỉnh nào đó giết người diệt khẩu chắc!"

Tôi mỉa mai một đoạn xong bật ra tràng cười ha hả, rồi cầm chai bia lên tu một hơi hết phân nửa.

Ông chú cười cười, không nói thêm điều gì nữa, chỉ im lặng ngồi uống bia cùng tôi.

Một đêm này tôi uống không biết bao nhiêu bia mà kể, tôi chỉ nhớ được mỗi một điều, tôi nốc tì tì hết chai này chai khác, uống xong nôn ra, nôn xong lại tiếp tục uống.

Tửu lượng của ông chú chủ quán này quả thực quá trâu bò, tôi dộng bao nhiêu ông ta cũng mặt mũi không hề đổi màu mà tiếp bấy nhiêu. Có điều hơi lạ là ông ta không hề đi giải tỏa nỗi buồn một lần nào.

Cuối cùng tôi vẫn là người thua cuộc, nằm gục xuống bàn, say đến bất tỉnh nhân sự.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị một bác gái dọn vệ sinh đánh thức.

"Cậu thanh niên, cậu làm sao thế, đừng nằm dài ở chỗ này chứ!"

Tôi hấp háy hé đôi mắt nhìn bà ta một lúc rồi lên tiếng hỏi:

"Ồ, chị tới ăn sáng hả, ông chủ đâu rồi?"

Người phụ nữ vừa hỏi lại vừa nhìn tôi đầy nghi ngờ:

"Cậu uống nhiều quá rồi, mau về nhà đi thôi. Đừng nằm giữa đường giữa xá như thế, làm người đi qua hết cả hồn."

Nằm giữa đường giữa xá? Tôi giật bắn mình mở choàng mắt nhìn xung quanh một vòng.

Ngay lúc này tôi đang nằm chính giữa lối đi dành cho người đi bộ trên đường!

Tôi hoảng hồn xoay người, chính thức nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh rồi vội hỏi người phụ nữ:

"Chị này, chỗ này là chỗ nào thế?"

Người nữ công nhân vệ sinh kéo tôi đứng dậy rồi trả lời:

"Ở đây là phường Thanh Đảo."

Tôi đang phủi phủi đất cát trên người thì bỗng chốc đứng hình khi mấy chữ kia lọt vào tai.

"Chỗ nào cơ?"

"Phường Thanh Đảo ấy. Cậu còn trẻ như này, không có việc gì thì đừng uống quá nhiều thế. Cậu xem uống tới quên trời quên đất, không biết đâu mà lần rồi đây này"

Tôi hít sâu một hơi. Hôm qua đúng là tôi có uống nhiều thật, nhưng tôi vẫn còn chưa xỉn tới độ cái gì cũng quên. Tôi rõ ràng ngồi uống bia trong quán cơm Đại Đông Môn ở huyện Tân Giang, như thế nào mà vừa mở mắt ra một cái lại nằm ngắc ngoải ở phường Thanh Đảo huyện Khai Phát chứ?

"Mẹ kiếp mấy thứ chó má quỷ quái này, ngày nào mình còn chưa chết chúng nó sẽ cứ bám theo mãi."

Tôi thở dài ngao ngán, quay người đi bắt xe quay về công ty.

Về đến kí túc xá, tôi vừa mới bước vào cửa liền thấy cu Sáu mặt mày khó chịu đùng đùng lăn đến, chất vấn liên thanh:

"Hồi tối qua anh hai đã ở đâu hả? Tui gọi cho anh cả chục cuộc mà hông thấy anh bắt máy!"

Hôm qua thực sự uống quá nhiều, giờ đầu đau như búa bổ. Tôi bưng trán khẽ trả lời:

"Uống hơi nhiều nên quên cả đường về thôi. Không sao."

Nói xong tôi liền quẳng cả người lên giường, cu Sáu càm ràm thêm mấy tiếng rồi lóc cóc đi đun nước ấm cho tôi.

Tôi nằm dài trên giường ngẫm nghĩ lại chuyện tối hôm qua. Nói ra cũng kỳ lạ, tôi hầu như quên sạch sẽ mọi thứ nhưng "ba điều không được" mà ông chú chủ quán dặn dò tôi vẫn nhớ như in.

Tôi âm thầm lặp đi lặp lại trong đầu:

Không được ngó gầm giường, không được mở cửa phòng, không được nói chuyện cùng người lạ.

Tôi nở nụ cười khổ rồi ngáp dài một cái, không muốn nghĩ ngợi thêm bất cứ cái gì.

Vốn dĩ tửu lượng của tôi cũng không phải tốt lắm, tống cho cố một đống rượu bia vào bụng để rồi giờ không khác gì cá chết.

Đầu óc quay quay lâng lâng nằm bẹp trong kí túc xá cả một ngày, cứ mơ mơ màng màng, hết tỉnh lại ngủ, hết ngủ lại tỉnh.

Cứ thế lăn lộn đến tận khi cu Sáu hết ca đêm quay về phòng tôi mới cảm thấy tỉnh táo, đỡ choáng váng hơn một chút.

Cu Sáu vẫn như thường lệ, thay quần áo xong chui vô ổ chăn, chỉ mấy giây sau tiếng kéo bễ ầm ầm của nó liền vang khắp phòng.

Tôi ngồi dậy mò mẫm tìm nước uống, mới vừa định nằm xuống lại thì nghe thấy hình như ngoài cửa có tiếng động gì đấy.

Tôi không dám nhúc nhích cục cựa, nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa một cách cảnh giác.

Không bao lâu sau, ngoài cửa lại vang lên một tràng tiếng gõ gấp gáp.

"Cộc cộc cộc..."

Tôi đứng hẳn dậy khỏi giường, khẽ khàng ướm giọng hỏi:

"Ai đó?"

Không hề có bất kỳ một âm thanh phản hồi nào ngoại trừ những tiếng gõ cửa lộc cộc nối tiếp nhau.

"Cộc cộc cộc"

Tôi ngồi lại xuống giường, nhìn đóng đinh lên cái cửa, đồng thời bỏ ngoài tai âm thanh cộc cộc liên hồi kia.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên đâu đó chừng thêm hai phút rồi im bặt.

Tôi thở dài một hơi rồi nghiêng người định nằm xuống thì bất thình lình ngoài cửa truyền tới âm thanh mà tôi luôn nơm nớp lo sợ bấy lâu.

Tiếng khóc!!

Sau khi tờ người giấy màu vàng kia đột ngột biến mất, tôi sợ nhất nghe thấy tiếng khóc, kể cả dù đó là tiếng khóc của trẻ con, tôi cũng thần hồn nát thần tính, phát run bần bật.

Tràng cảnh trăm quỷ khóc tang xảy ra cách đây mười năm chính là bắt đầu từ một tiếng khóc đầu tiên trước một cánh cửa nào đó!!

Tôi kinh hoảng đến đổ cả mồ hôi lạnh, hít sâu mấy hơi rồi vội vã kéo chăn trùm kín toàn thân.

Tiếng khóc lóc không quá lớn nhưng có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Đó là tiếng khóc nghẹn ngào chứa đầy oan khuất không thể kìm nén của một người phụ nữ.

Tôi cuộn tròn cứng đơ trong chăn, không dám nhúc nhích lấy một phân, hé mắt nhìn về phía cửa ra vào thông qua mép chăn. Tôi tự cổ vũ bản thân, nếu đã không biết nên làm cái gì thì tốt nhất cái gì cũng đừng làm là xong!

Đúng lúc này thì cu Sáu trở mình, từ từ tỉnh lại từ giấc ngủ.

Đòn bánh tét này không ngủ thì thôi, đã ngủ là ngủ cực kỳ sâu, dù sấm đánh mưa gào dữ dội cũng đừng hòng đánh thức được nó.

Nói không chừng cu Sáu nghe được âm thanh than khóc ngoài cửa chăng?

Tôi khẽ mở miệng hỏi nó:

"Cu Sáu, sao mày tỉnh rồi? Mày cũng nghe thấy tiếng khóc ngoài kia hả?"

Cu Sáu dụi dụi đôi mắt, ngáp dài một cái rồi trả lời:

"Tiếng động nào cơ? Tui dậy đi tè thôi."

Nói xong, nó liền lăn xuống giường, mò mẫm xỏ đôi dép vào rồi đứng lên đi ra cửa.

Tôi hết hồn vội vàng gọi với theo.

"Cu Sáu, đừng ra ngoài, cũng đừng mở cửa. Mày mắc tè thì cứ đi đại vô chậu rửa mặt đi."

Cu Sáu đảo tròn con mắt nhìn tôi rồi trả treo:

"Tè vô chậu rửa mặt? Sao anh không nói tui tè luôn vô phích nước của anh luôn đi! "

Nó vừa trả lời vừa đưa tay mở cửa. Nói dứt câu thì cánh cửa cũng "kẽo kẹt" mở ra rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...