Tuyệt Đại Con Rể

Chương 40: Thần Tiên Đan



“Anh đang giả ngu à?” Lông mày Lâm Tuyết nhíu lại, nhìn Lăng Thành một hồi, không có trực tiếp trả lời, mà là tiếp tục hỏi: “Vậy tôi hỏi anh, vừa rồi anh đánh bại đám người kia, rốt cuộc là dùng chiêu gì vậy?” Lăng Thành sờ mũi một cái: “Không có chiêu số gì đặc biệt cả, trước kia tôi có một đoạn thời gian luyện Vịnh Xuân Quyền.” “Không đúng!” Lâm Tuyết lắc đầu, phủ định một cách chắc chắn : “Lúc đó anh ra tay, đại khai đại hợp, cơ bản không phải là Vịnh Xuân Quyền.”

Lăng Thành nhất thời nghẹn lời. Cô nói không sai, bản thân học qua Vịnh Xuân Quyền, nhưng lúc đó không dùng tới. Lúc đó chỉ là mấy chiêu đánh nhau đầu đường dùng thôi. Lăng Thành lắc đầu: “Cô vừa mới nói môn phái nào đó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” “Anh thật sự không biết?” Lâm Tuyết còn có chút ngờ vực vô căn cứ. Sau đó thấy hắn không giống như là giả bộ hồ đồ, Lâm Tuyết bèn thở phào, nói: “Lục đại môn phái, anh thật không biết sao?” Nói xong, nhìn thấy hắn không có phản ứng, Lâm Tuyết bèn mở miệng lần nữa: “Trong thiên hạ này, có lục đại môn phái, theo thứ tự là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân, cùng với Thiên Sơn và Tiêu Diêu. Mỗi một môn phái đều có một bộ hệ thống tu luyện riêng phần mình, mà loại tu luyện này, so với công phu quyền cước bình thường chúng ta biết đến, là hoàn toàn khác biệt .” “Lục đại môn phái đã từng rất hưng thịnh, có điều theo sự phát triển của xã hội và khoa học kỹ thuật, những môn phái kia hầu hết đã hoàn tục, ở trong thành thị làm ăn buôn bán, thậm chí còn có người làm idol, làm chủ xí nghiệp.”

Thật hay giả vậy? Làm sao nghe lại giống như kể sách vậy. Gương mặt Lăng Thành im lặng, cảm thấy cái cô Lâm Tuyết này là cố ý đùa hắn. Thấy Lăng Thành tỏ vẻ không tin, Lâm Tuyết tiếp tục mở miệng nói: “Tôi không cần thiết phải lừa anh cái này. Thực ra tôi là Đại sư tỷ phái Nga Mi.” Nói xong, Lâm Tuyết chậm rãi từ trên người lấy ra một cái ngọc bài. Lăng Thành xích lại gần xem xét, chỉ thấy phía trên có chữ viết cổ, viết hai chữ Nga Mi. Lập tức, Lăng Thành triệt để ngây ngẩn. Sau đó nghĩ đến vừa rồi lúc Lâm Tuyết tự mình đối mặt với một đám người râu quai nón, chỉ là một cô gái vậy mà trong nháy mắt đã đánh ngã nhiều người phe đối phương như vậy, cho dù trước kia cô đã được huấn luyện rồi thì cũng không có khả năng làm được như vậy.

Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành lập tức tin. “Đệ tử của lục đại phái được xưng là người tu luyện, cảnh giới của người tu luyện theo thứ tự là: Võ Sư, Võ Tướng, Võ Hầu, Võ Thánh, Võ Hoàng. Mà mỗi cái cảnh giới, lại phân làm 5 cấp độ.” Lúc này, Lâm Tuyết không có để ý tới biểu tình biến hóa của Lăng Thành, tiếp tục nói. Phù! Lăng Thành hít một hơi thật sâu, hiếu kỳ nói: “Vậy cô bây giờ là cảnh giới nào?” Lâm Tuyết sắc mặt ảm đạm, có chút xấu hổ: “Tôi vừa tới Võ Sư tầng năm. Còn cách một bước là đến cấp bậc Võ Tướng rồi.” “Cảnh giới có chút thấp nhỉ.” Lăng Thành cười cười, theo bản năng nói ra. Lâm Tuyết mặt đỏ lên, giải thích: “Anh đừng tưởng rằng tu luyện rất dễ dàng, có người gia nhập lục đại phái, cả một đời đều cắm cọc ở cảnh giới Võ Sư. Thực lực của tôi đã được tính là cao rồi. Võ Sư có năm tầng đó.”

Nói xong, Lâm Tuyết nói sang chuyện khác: “Anh thật sự không có gia nhập môn phái nào à?” Lúc đó Lâm Tuyết nhìn rõ ràng, Lăng Thành lúc đánh nhau vừa rồi một quyền một tên, người bình thường làm sao lợi hại như vậy được? Lăng Thành nhún nhún vai: “Cũng đã là lúc nào rồi mà tôi còn phải giấu diếm cô hả? Tôi thật sự không phải là đệ tử môn phái nào hết. Có lẽ là tôi trời sinh sức lớn đó.”

Đôi mi thanh tú của Lâm Tuyết nhẹ chau lại, nhìn Lăng Thành suy đoán nói: “Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, còn sức lớn bẩm sinh cái gì chứ? Nếu như tôi không đoán sai, anh chắc chắn đã dùng đan dược tăng cường thể chất gì rồi.” Lăng Thành vẻ mặt cứng ngắc. Đan dược?! Chẳng lẽ là... Viên thuốc trước kia Vương Việt Bân đưa cho mình? Cmn, nhất định là viên thuốc đó! Bản thân trước kia có luyện Vịnh Xuân, đánh tầm hai ba người vẫn được, nhưng mà đánh mười mấy người... Thật sự không có khả năng! Chẳng lẽ thật là viên thuốc đó?

“Thôi vậy, không nhiều lời với anh nữa.” Thấy Lăng Thành lâm vào trầm tư, Lâm Tuyết mệt mỏi mở miệng, sau đó bèn nhắm nghiền hai mắt. Vốn là ăn phải Nhuyễn Cốt đan, Lâm Tuyết quá mệt mỏi, không đầy một lát đã ngủ mất.

Cô nàng này, chẳng lẽ không sợ mình có mưu đồ làm loạn với cô ta à? Nhìn Lâm Tuyết nằm ngủ trên ghế sa lon, Lăng Thành có chút im lặng. Có điều không thể không thừa nhận, Lâm Tuyết thật sự rất xinh đẹp, cái dáng người uyển chuyển kia, thật sự là cực kỳ gợi cảm.

Có điều lúc này, tò mò nhất vẫn là viên thuốc kia. Lăng Thành gọi một cú điện thoại cho Vương Việt Bân. “Ngài Lăng, có gì cần phân phó.” Sau khi nhận điện thoại, Vương Việt Bân rất là khách sáo mở miệng. Lăng Thành thẳng thừng hỏi: “Cái viên thuốc lần trước cậu tặng cho tôi kia, tên là gì vậy?” “Ngài Lăng sao đột nhiên lại hỏi tới cái này? Để tôi nghĩ một chút... Hình như gọi là Càn Khôn đan gì đó.” Vương Việt Bân suy tư một chút, mở miệng nói. Càn Khôn đan? Lăng Thành nhíu nhíu mày, bèn nói không có chuyện gì, sau đó cúp điện thoại.

Vừa rồi nhặt được hai quyển sách, trong đó một quyển gọi là “Vô Cực Đan Thuật”, hẳn là dạy người luyện đan. Xem có ghi chép về Càn Khôn đan hay không! Sau khi lật xem vài trang, Lăng Thành cả người khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời trong lòng cũng vui mừng không sao tả xiết. Quả nhiên, rất nhanh đã tìm được miêu tả có liên quan tới “Càn Khôn đan”. “Càn Khôn đan, sau khi sử dụng, có tác dụng khơi thông kinh mạch, có thể tăng lên sức mạnh và tốc độ trên diện rộng.” Hóa ra sức mình lớn như vậy, nguyên nhân thật đúng là do ăn Càn Khôn đan.

Tiếp tục xem quyển sách này, càng xem càng mê mẩn! Trong sách này ghi lại rất nhiều đan dược. Ví dụ như Thần Lực hoàn, ăn vào có thể có lực lớn vô cùng, còn có một loại Khinh Linh đan, ăn vào người nhẹ như chim yến. Có điều có vài tên đan dược Lăng Thành chưa nghe thấy bao giờ, hơn nữa hiệu quả cũng rất mơ hồ. Như cái Thỉ Hồn đan gì đó, để cho kẻ địch ăn, lại phối hợp công pháp khống chế, thì có thể làm cho hắn nghe theo mệnh lệnh của mình.

“Thật hay giả vậy, thần kỳ như vậy thật à?” Thời điểm nhìn thấy Thỉ Hồn đan, Lăng Thành liếc mắt nhìn tài liệu luyện chế đan dược, lập tức mắt trợn tròn. Nước Thiên Linh... Đá Vô Căn? Đây là cái gì vậy, trên thế gian có những vật này à? Lăng Thành chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Sau đó Lăng Thành lại nhìn một chút những đan dược khác, phát hiện muốn luyện chế đan dược, tuyệt đại đa số tài liệu cần có đều là vật cực kỳ hiếm hoi, thậm chí có rất nhiều thứ anh cơ bản là chưa từng nghe thấy. Có điều Lăng Thành cũng tìm được một cái ngoại lệ, tài liệu cần để luyện chế đan dược này lại vô cùng phổ biến. Loại đan dược này có tên là Thần Tiên đan. Thần Tiên Đan này công hiệu rất đặc thù, có thể giúp người tu luyện đột phá bình cảnh trước mắt. Vừa rồi Lâm Tuyết nói, trên thế gian này, rất nhiều người đều kẹt lại tại cảnh giới Võ Sư tầng cuối cùng, nếu mà có được Thần Tiên đan này, chẳng phải là có thể nhẹ nhõm đột phá hay sao. Ha ha, nếu như thật sự có cái công hiệu mà nói, mình luyện chế ra đan dược, bán cho người tu luyện, chẳng phải là phát tài hay sao?

Tài liệu cần thiết luyện chế Thần Tiên đan cũng không khó tìm, trong sách có viết cần muối, giấm trắng các loại, phòng bếp trong nhà Lâm Tuyết đã có sẵn. Còn về phần xương rồng cùng với lá hoa mẫu đơn, Lăng Thành nghiêng đầu nhìn một chút mấy cái chậu hoa trên bệ cửa sổ, sắc mặt vui mừng.

Sau khi tập hợp đủ tài liệu, Lăng Thành bèn tiến vào phòng bếp. Trên sách nói, luyện chế đan dược, lấy đan lô là tốt nhất, hoặc bình gốm chế biến thuốc Đông y cũng được. Đan lô tạm thời là không cần nghĩ tới. Sau khi tìm kiếm trong phòng bếp một lượt, Lăng Thành tìm được một cái bình gốm, sau khi hết thảy đã sẵn sàng, Lăng Thành bắt đầu luyện chế Thần Tiên đan.

Luyện chế Thần Tiên đan cần ba tiếng, Lăng Thành ngồi ở một bên trông chừng cũng không thú vị, bèn trở lại phòng khách, lấy ra quyển “Âm Dương Phong Thủy Quyết” kia, xem một lần nữa. Không thể không nói, quyển sách liên quan tới phong thủy này nói quá huyền diệu, Lăng Thành rất nhanh đã bị hấp dẫn thật sâu vào trong đó.

Nói ra thì, Lăng Thành đã rất nhiều năm chưa nghiêm túc đọc sách như vậy rồi, bây giờ lại hoàn toàn đắm chìm vào trong sách. Một bên đọc sách, Lăng Thành không nhịn được dựa theo lý luận trong sách, áp dụng vào thực tế, yên lặng đánh giá bố cục gian phòng của Lâm Tuyết cùng với hoàn cảnh địa lý chung quanh. Không thể không nói, cái phòng này của Lâm Tuyết bố cục rất hợp lý. Phong thuỷ rất tốt.

Không để ý một chút đã qua ba tiếng. Lăng Thành nhanh chóng gấp sách lại, không kịp chờ đợi đi vào phòng bếp. Mở hũ sành ra, nhìn thấy bên trong thật sự xuất hiện một viên đan dược màu nâu, Lăng Thành hưng phấn không chịu được. Đem tất cả đồ vật phòng bếp đều lại chỗ cũ. Ngay sau đó gói kỹ Thần Tiên đan, quay trở về phòng khách.

Lúc này ngoài trời cũng sáng dần, Lâm Tuyết nằm trên ghế sa lon cũng tỉnh lại. “Anh chưa đi à?” Nhìn thấy Lăng Thành còn ở đây, Lâm Tuyết nhẹ nhàng nhíu mày. Lăng Thành cười cười: “Cô suy yếu như thế, nếu tôi đi rồi, nửa đêm trộm cướp tới thì làm sao bây giờ?” Lâm Tuyết không nói gì nữa, sắc mặt có chút không vui. Nam nữ không tiện ở chung đâu đó.

Lâm Tuyết vừa nghĩ vừa ngồi dậy. Lăng Thành lập tức trừng lớn mắt: “Cô ổn rồi hả?” Không phải nói hiệu quả của cái Nhuyễn Cốt Đan kia lên tới mười hai tiếng à? “Đó là đối với người bình thường thôi.” Lâm Tuyết chậm rãi mở miệng: “Mà tôi là người tu luyện, không phải người thường, buổi tối hôm qua sau khi biết đây là Nhuyễn Cốt đan, tôi bèn yên lặng vận công xua tan hiệu quả của thuốc rồi.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Lâm Tuyết lại có chút hậm hực. Hai năm rồi, bản thân vẫn luôn kẹt tại tầng năm Võ Sư, đó giờ không có cách nào đột phá đến cảnh giới Võ Tướng. Nếu là tấn thăng đến Võ Tướng, chỉ cần hai tiếng là đã có thể xua tan dược hiệu của Nhuyễn Cốt Đan rồi. Mà bản thân lại dùng hơn sáu tiếng.

“Được đó nha, tôi cho là cô còn phải cần mấy tiếng nữa mới có thể khôi phục hành động đó.” Nhưng mà, Lăng Thành mặt mũi lại tràn đầy sợ hãi cùng thán phục. Lâm Tuyết cười khổ: “Cái này có là gì, nếu tôi đột phá đến Võ Tướng thì sẽ nhanh hơn nhiều.” Lăng Thành trong lòng hơi động một chút, cười nói: “Không phải chỉ là đột phá cảnh giới thôi sao, có cái gì khó chứ.” Lâm Tuyết sửng sốt một chút, sau đó mở miệng cười nói: “Không có gì khó? Anh biết tôi kẹt tại cảnh giới Võ Sư tầng năm bao lâu rồi không? Hai năm rồi đó, tu luyện cơ bản không đơn giản như anh nghĩ đâu, không hiểu thì không nên nói lung tung.”

Nói xong những lời này, Lâm Tuyết có chút bực bội phất tay: “Không thèm nghe anh nói nữa, trời sáng rồi, anh nhanh đi đi.” Lăng Thành cười híp mắt nhìn Lâm Tuyết, lấy Thần Tiên đan ra: “Chỗ tôi có một viên đan dược, không biết có thể giúp được cô hay không.” Đan dược? Lâm Tuyết sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức bị Thần Tiên đan thu hút.
Chương trước Chương tiếp
Loading...