Tuyệt Đại Con Rể

Chương 45: Hỏi Bậy!



Đây là trùng hợp, hay là cái cậu con rể này thật sự biết vậy? Lăng Thành mỉm cười, quay về phía Dương Tĩnh gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi, cái Kính Bát Quái kia mặc dù là một món đồ cổ tốt, nhưng lại xung đột với bố cục phong thuỷ của biệt thự này, tổng giám đốc Dương sở dĩ ngất xỉu, chính là do cái Kính Bát Quái này gây ra. Cho nên cho dù y thuật của cô Tiết đây có tốt đến mấy cũng không trị được.”

Những lời này khiến Tiết Lệ cúi đầu xuống. Cô vốn khinh thường Lăng Thành. Nhưng bây giờ xem ra, người ta thật sự có tài. Hơn nữa chính cô không chữa khỏi cho Dương Tĩnh, Lăng Thành nói lời này, là đang giữ mặt mũi cho cô.

Lăng Thành vừa nói vừa lẳng lặng đánh giá Dương Tĩnh. Không thể không nói, người phụ nữ này mặc dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn thế nào cũng giống như vừa mới qua hai mươi tuổi, vóc người nóng bỏng, vô cùng gợi cảm và mê người. Đôi chị em Dương Tĩnh cùng Dương Long này, nhìn không giống như là người bình thường, khí thế của hai người rất mạnh! Chẳng lẽ... Hai chị em họ cũng là người tu luyện? Hoặc là đệ tử của môn phái nào đó?

Đôi mày thanh tú của Dương Tĩnh nhíu một cái: “Ngài Lăng Thành, nếu đúng thật như lời cậu nói, vậy vì sao chỉ có tôi ngất xỉu, hôm nay khách mời ở đây cũng không phải chỉ có mình tôi nhìn cái Kính Bát Quái kia mà? Vì sao bọn họ đều không có chuyện gì?” Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh cũng đều nhao nhao phản ứng lại, sau đó từng người mở miệng chất vấn. “Đúng thế. Tôi lúc đó cũng nhìn, vì sao tôi không bị gì?” “Tôi cũng nhìn.” “Tôi cũng nói từ lâu rồi, tên nhóc này cố ý mê hoặc mọi người.”

Lăng Thành không để ý đến sự chất vấn của mọi người chung quanh, nhìn Dương Tĩnh hỏi: “Cái này chính là vấn đề của bản thân tổng giám đốc Dương.” “Vấn đề của tôi?” Dương Tĩnh hỏi. Dương Long đứng bên cạnh không kiên nhẫn được nữa: “Chị tôi thì có vấn đề gì chứ, cậu nói rõ ràng một chút đi.” Lăng Thành mỉm cười, nhìn Dương Tĩnh hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, hôm nay tổng giám đốc Dương có phải tới kỳ kinh nguyệt không?” Dương Tĩnh cắn chặt môi, ngay sau đó hơi đỏ mặt, tỏ ra hơi mất tự nhiên. “Mẹ nó, tên nhóc cậu cố ý gây chuyện đúng không? Cậu cmn có phải tự tìm chết hay không hả?” Dương Long cuối cùng nhịn không được, bỗng đứng lên, căm tức nhìn Lăng Thành. Tên nhóc này một mực giả thần giả quỷ thì cũng thôi đi, bây giờ dám hỏi chị loại vấn đề riêng tư này ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là chán sống.

Cùng lúc đó, mấy tên bảo tiêu dáng người vạm vỡ cũng chuẩn bị vây quanh Lăng Thành. “Mấy người lui ra!” Mà vừa lúc này, Dương Tĩnh ra hiệu mấy tên bảo tiêu kia lui ra, sau đó cắn môi, có chút ngượng ngùng thấp giọng nói: “Tôi... Tôi hôm nay đúng là bị cái đó.” Lăng Thành gật gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, lấy huyết phạm sát, cái này từ góc độ phong thủy học mà nói, chính là phạm vào kiêng kị, có điều không tính là vấn đề gì lớn, bây giờ không có chuyện gì rồi.”

Giờ khắc này, Dương Long rốt cuộc hiểu ra cái gì, không nói gì nữa. Hơn nữa lấy thân phận loại người như Dương Long này, cũng không thể xin lỗi Lăng Thành, chỉ là nhìn chằm chằm Lăng Thành, sau đó đỡ Dương Tĩnh trở về phòng khách biệt thự.

Một hồi song gió cứ như vậy trôi qua, khách mời chung quanh không có gì để hóng hớt nữa, cũng đều trở về sảnh tiệc. Đám người nhà họ Lăng, ánh mắt từng người phức tạp nhìn Lăng Thành, không có một ai đi lên chúc mừng. Trong lòng bọn họ, Lăng Thành vừa rồi chỉ là mèo mù vớ được cá rán, đánh bậy đánh bạ đoán đúng mà thôi. Phong thủy học cái gì chứ, tất cả đều là gạt người cả. Chỉ có Vương Viêm mặt mũi tràn đầy ngưỡng mộ cùng mừng rỡ. Lúc mọi người trở về sảnh tiệc, Vương Viêm kéo tay Lăng Thành, rất là ngưỡng mộ nói: “Anh hai, anh giỏi thật đó, đến cả những thứ đồ vật huyền diệu này anh cũng hiểu, anh không biết đâu, em vừa rồi cũng lo lắng muốn chết.” Lăng Thành cười ha ha một tiếng, vỗ vai Vương Viêm: “Tên nhóc ngốc, em cũng không nghĩ xem, hôm nay là ngày đại hỷ của em, anh có thể làm ẩu chắc?”

Sau đó, tiệc cưới diễn ra rất thuận lợi, khách mời đều vui mừng. Vương Viêm kết hôn, nhà họ Lăng từ trên xuống dưới đều rất vui vẻ, đến cả anh cả Lăng Nghệ cũng liên tục mời rượu cậu ta, nói rất nhiều lời chúc phúc. Chính bản thân Vương Viêm cũng vô cùng hưng phấn, cơ hồ là ai mời rượu cũng uống cạn ly, cho nên tiệc cưới còn chưa kết thúc đã say bí tỉ, bị dìu vào phòng nghỉ.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lăng Thành tạm biệt Lăng Thiệu Huy rồi rời đi. Vừa đi ra biệt thự, có hai người áo đen bèn tiến lên đón. “Ngài Lăng Thành, anh Long chúng tôi mời ngài đi qua một chuyến.” Đến trước mặt Lăng Thành, một người trong số đó mặt không thay đổi mở miệng, một người khác ra hiệu mời. Rõ ràng, anh Long trong miệng bọn họ chính là Dương Long. Đến cả bảo tiêu cũng khí thế khinh người như thế, bởi vậy có thể thấy được, thế lực của Dương Long tại thành phố Đại Phong lớn bao nhiêu. Có điều Lăng Thành không để ý cái này, cười nhạt một tiếng, bèn theo hai người lên xe.

Mấy phút sau, đi tới một cái trang viên tư nhân. Ở đây mặc dù xa bờ biển, nhưng trang trí không hề thua kém mấy cái biệt thự cạnh biển kia, ngược lại bố cục chặt chẽ, khắp nơi lộ ra sự sang trọng. Toàn bộ trang viên theo phong cách phục cổ, nơi nơi hiện lên vẻ cổ kính. Lăng Thành bị đưa vào sảnh trước, hai người áo đen bèn lui xuống. Dương Long ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn thấy Lăng Thành đi vào, đứng lên chỉ một hộp quà ở bên cạnh: “Đây là quà chị tôi tặng cậu để cảm ơn, cầm lấy đi.”

Ngoài miệng nói là cảm ơn, nhưng Dương Long lại không có chút khách sáo nào mà lại tỏ ra kiêu căng. Dựa vào địa vị của Dương Long tại thành phố Đại Phong, hắn ta còn không để nhà họ Lăng vào mắt, huống chi Lăng Thành? Nói thật, Dương Long chưa hẳn là có tiền hơn nhà họ Lăng, nhưng mà nhà họ Lăng nhất định sợ Dương Long! Bởi vì nhà họ Lăng là dân làm ăn, còn Dương Long? Không chỉ có làm ăn, còn là xã hội đen. Hơn nữa, Lăng Thành còn là con rể ở rể nhà họ Tống, Dương Long càng khinh thường hắn.

Lăng Thành cơ bản không để ý đến thái độ của hắn ta, gật gật đầu, đi qua cầm lấy hộp quà. Đúng lúc này, Lăng Thành để ý, trên bàn thờ ở bên cạnh có thờ phụng một cái nhẫn ngọc trắng đen xen kẽ, nhẫn ngọc cũng không phải ngọc, cho người ta một loại cảm giác thần bí. Đằng sau nhẫn ngọc dựng một cái bảng gỗ, phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa. Lăng Thành nhận ra hai chữ ‘Thiên Sơn’ ở phía trước, phía sau thực sự viết quá ngoáy, cơ bản nhìn không ra chữ gì. Cái nhẫn ngọc này, thoạt nhìn là một món đồ cổ cực phẩm.

Đúng lúc này, Dương Long nói: “ Anh tên Lăng Thành, đúng không? Trước đó tại tiệc cưới của Vương Viêm, tôi và chị tôi đã nhìn ra, anh giống như nửa người tu luyện, hẳn là dùng đan dược đặc thù gì đó, cho nên thân thể so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.” Lăng Thành run lên. Việc hắn từng dùng Càn Khôn Đan cũng có thể bị bọn họ nhìn ra? Xem ra, bọn họ cũng là người tu luyện, hơn nữa còn là người của phái Thiên Sơn.

Nghĩ thầm, Lăng Thành gật đầu cười cười: “Quả nhiên tâm tư kín đáo.” Nói xong, Lăng Thành mở hộp quà ra, bên trong có một gốc cây. Thần kỳ là, gốc cây này hoa đỏ lá xanh, sức sống dào dạt, giống như vẫn còn được trồng trong đất bùn vậy. Lăng Thành ngây người, bèn nghe được Dương Long nhàn nhạt mở miệng: “Gốc cây này tên là Trúc Linh Thảo, sau khi ăn nó, cậu có thể đả thông kinh mạch toàn thân, biến thành người tu luyện chân chính.”

Cmn! Nghe được cái này, trong lòng Lăng Thành kinh ngạc hốt hoảng, đồng thời cũng vô cùng kích động. Hai chị em Dương Long quả nhiên giàu có, tùy tiện đưa cho hắn một gốc Trúc Linh Thảo. Có điều nhìn bộ dáng cao cao tại thượng kia của Dương Long, trong lòng Lăng Thành rất là khó chịu.

“Cảm ơn!” Nhàn nhạt cảm ơn một câu, Lăng Thành vừa tức giận vừa hỏi: “Sau khi dùng cây Trúc Linh Thảo này, tôi có thể đạt đến cảnh giới gì? Võ sư? Hay là Võ Tướng?” Dương Long nở nụ cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt: “Cậu ngây thơ quá, còn muốn Võ Tướng? Cậu phải biết, con đường tu luyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, Dương Long tôi đây tu luyện bảy năm, đến bây giờ cũng mới chỉ là võ sư tầng năm đỉnh phong, làm cách nào cũng không đột phá đến Võ Tướng được, cậu vừa dùng Trúc Linh Thảo đã muốn đạt đến Võ Tướng ngay rồi?”

Võ sư tầng năm? Lăng Thành không ngừng cười thầm. Cứ tưởng lợi hại ra sao, hóa ra cũng giống Lâm Tuyết. Lẩm bẩm một câu, Lăng Thành giật mình, từ trên người lấy ra một viên Thần Tiên Đan. “Tôi có một viên Thần Tiên Đan, có thể giúp anh đột phá bình cảnh đến cấp bậc Võ Tướng, không biết tổng giám đốc Dương có hứng thú hay không.” Cầm Thần Tiên Đan lắc lắc trước mặt Dương Long, Lăng Thành chậm rãi nói.

“Thần Tiên Đan?” Dương Long suýt chút nữa không nhịn được bật cười, cái gì tên vớ vẩn gì vậy. Chỉ một viên đan dược vớ vẩn như vậy, có thể làm cho hắn đột phá? Hắn đã kẹt ở võ sư tầng năm ba bốn năm. Mỗi cái đẳng cấp của người tu luyện đều là bay vọt về chất. Rất nhiều người bị vây ở bình cảnh, cả đời không cách nào đột phá. Đoán chừng hắn hết đời này cũng không có hy vọng đạt đến Võ Tướng. Hơn nữa chị hắn Dương Tĩnh cũng bị kẹt ở võ sư tầng năm, xem ra cũng rất khó đạt đến Võ Tướng.

“Cậu giữ lại tự dùng đi.” Dương Long lạnh giọng nói. Cái cậu con rể ở rể này thật biết giả thần giả quỷ, lôi ra một viên đan dược vớ vẩn, nói phét không biết ngượng mồm rằng nó có thể giúp người ta đột phá.
Chương trước Chương tiếp
Loading...