Tuyệt Địa Chiến Long
Chương 37: Cô Ấy Quá Ngây Thơ
“Nhưng dù vậy vẫn có người đâm sau lưng nó, cả ngày không có việc gì làm, khắp nơi báo cáo nó!” Ông lão mặc áo vải tiếp tục nói. “Nói nó kéo bè kết phái, bài trừ đối lập, tự lập quân đội riêng, có ý định nổi loạn!” “Mà trớ trêu nhất chính là lại có người tin vào những điều vớ vẩn này!” “Ông nói xem, nếu là ông, trong lòng ông sẽ không có ý kiến gì sao?” “Hử?” Ông lão mặc trang phục nhà Đường cau mày: “Ông nghe ai nói?” “Về sau lúc ông không có chuyện gì làm thì ra ngoài đi dạo nhiều hơn chút đi, đừng có làm ổ trong sân nhà ông cả ngày!" Ông lão mặc áo vải giận dữ trừng mắt nhìn người kia: “Còn tiếp tục như vậy coi chừng ông bị cô lập khỏi thế giới đói” “Những chuyện này đã được đồn thổi ở thủ đô từ lâu!" “Nhưng dù vậy hắn cũng không thể vì chuyện này mà bỏ gánh không làm chứ?” Một ông lão khác nói. “Mặc dù bây giờ Tây Vực đã tạm thời ổn định, nhưng các vùng biên cảnh khác vẫn bị những con sói đói kia chực chờ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nơi cần hắn giúp đỡ “Hơn nữa, Chiến Đội Huyết Ảnh là do hắn tự mình tạo ra, bốn người Thanh Long chỉ thừa nhận hắn, bất kỳ người nào khác cũng không thể khiến bọn họ tin phục!” “Nếu hắn từ chức, ai sẽ lãnh đạo Chiến Đội Huyết Ảnh?” “Các người chỉ biết là nó tự ý rời vị trí, nhưng các người đã bao giờ tự hỏi tại sao nó lại làm như vậy chưa?” Ông lão áo vải tiếp tục hỏi. “Ông có ý gì? Không phải ông nói vì trong lòng hắn có ý kiến nên mới bỏ gánh không làm còn gì?” Ông lão mặc trang phục nhà Đường tức giận trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi nói ông không thực sự quan tâm đ ến nó chút nào!” Ông lão mặc áo vải trừng mắt nhìn ông lão mặc trang phục nhà Đường. “Nó vì quốc gia này đã chiến đấu đẫm máu tại biên cảnh, nhưng con gái của nó lại bị bắt cóc bởi một số cặn bã ở vùng đất mà nó ra sức bảo vệ, con bé bị bắt cóc để cấy ghép tim cho đứa trẻ khác!” “Ông nói đi, nếu là ông thì ông sẽ làm gì!?2” “Cái gì!?” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đồng loạt kêu lên. Rầm! Một trong những người đàn ông trung niên đập mạnh vào bàn hội nghị rồi đứng lên, trong lòng tràn đầy sát khí, gầm lên giận dữ. “Khốn kiếp, là ai làm? Ông nói cho tôi biết, tôi sẽ diệt luôn cửu tộc của người đó!” “Được rồi, chú ý thân phận của ông, động một chút là đòi diệt cửu tộc người ta, ông cho rằng ông vẫn là chiến sĩ xông pha ngoài tiền tuyến năm đó à?” Ông lão mặc áo vải trừng mắt nhìn đối phương. “Tôi mặc kệ!” Người đàn ông trung niên tiếp tục gầm lên: “Có người dám làm chuyện không bằng súc sinh như vậy, tôi nhất định phải cho tên đó biết hậu quả!” “Lão Đường, mau nói cho tôi biết, ai làm, tôi sẽ lập tức dẫn người đi tìm!” “Được rồi, ngồi xuống cho tôi!” Lúc này, ông lão ngồi ở vị trí chủ trì trầm giọng nói. Sau đó, ông ta nhìn ông lão mặc áo vải: “Lão Đường, tôi đang định hỏi ông chuyện này. Cậu ấy chưa kết hôn đúng không? Sao đột nhiên lại có thêm một cô con gái?” “Là có người sinh con cho nó!” Ông lão họ Đường nhún vai. Khu...” Ông lão vừa hỏi liền bị sặc. Mẹ nó, tôi đương nhiên biết là người khác sinh con cho cậu ta rồi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể tự sinh con à! “Vậy tình huống của con gái cậu ấy bây giờ thế nào rồi? Đã được cứu rồi sao?” 'Tiếp theo ông cầm tách trà lên nhấp một ngụm, uống xong thì ông cũng không bận tâm đ ến câu hỏi ai sinh ra đứa nhỏ nữa. “Ừ!" Ông lão họ Đường gật đầu. “Thế này đi! Ông phụ trách ra mặt nói với cậu ấy là đơn từ chức không được duyệt, cho phép cậu ấy nghỉ ngơi ba tháng, dành nhiều thời gian cho gia đình, sau ba tháng phải quay về thủ đô phục mệnh!” Ông lão đặt tách trà xuống và tiếp tục nói thêm: “Ngoài ra, trong lúc nghỉ ngơi thì cậu ta có toàn quyền phụ trách Ảnh Môn, nếu có vấn đề xảy ra thì chỉ hỏi cậu tai" “Tan họp!” Nói xong, ông ta đứng dậy rời khỏi bàn, đi tới cửa, quay đầu nói: “Lão Đường, đi với tôi!” Một phút sau, hai người đi đến hành lang. “Lão Đường, tôi biết ông rất thương tiếc thằng nhóc đó!" Ông lão vừa bước đi vừa nói. “Nhưng cậu ấy thật sự vẫn cần phải mài giữa một chút. Dù sao, đất nước này vẫn đang trông cậy sau này cậu ấy có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao!” “Nhưng hành vi của một số người thật sự khiến người khác lạnh lòng!” Ông lão họ Đường trầm giọng đáp: “Cả ngày không làm chính sự, chỉ biết làm mấy trò bẩn thiul” “Ông không có lòng tin với thăng nhóc đó sao? Chuyện nhỏ nhặt như vậy cậu ấy cũng không giải quyết được thì chuyện sau này phải làm sao?” Ông lão kia dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Quá quan tâm thì sẽ bị loạn! Với thủ đoạn và thực lực của thằng nhóc đó, nhìn khắp đất nước này có được bao nhiêu người có thể làm cậu ấy ăn mệt?” “Tôi chỉ là nhìn không vô cách hành xử của một số người!" Ông lão họ Đường lạnh lùng đáp. “Được rồi! Đừng cùng mấy người đó so đo nữa!” Ông lão tiếp tục nói: “Đúng rồi, bây giờ La Trấn Châu đang phụ trách vùng phía đông đúng không?” “Ừ!” Ông lão họ Đường gật đầu: “Sau khi Trịnh Đông Dương xảy ra chuyện, vị trí vua Đông Vực đã bị bỏ trống, phó tướng La Trấn Châu tạm thời toàn quyền phụ trách!” “Ông gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn tìm thời gian đến chào hỏi thằng nhóc đó một chút, xem thằng nhóc đó cần giúp gì thì toàn lực hỗ trợi” Ông lão tiếp tục nói. “Ông già nhà ông rõ ràng là có dụng ý khác đúng không?” Nghe đối phương nói như vậy, ông lão họ Đường tức giận hỏi. Ông rất rõ ràng với bản lĩnh và sức mạnh của thằng nhóc đó, trên khắp vùng đất Đông Châu làm gì có chỗ nào cần người khác giúp đỡ chứ, có mà kêu thằng nhóc đó giúp đỡ người khác thì có! “Ha ha...” Ông lão cười xấu hổ: “Đúng là không gạt được ông!” “Theo tôi được biết, hai ngày nay có một nhóm phần tử bất ổn từ bên ngoài đã xâm nhập vào lãnh thổ.” “Nếu đoán không sai, mục tiêu của chúng hẳn là Đông Châu, nghe nói đối phương rất mạnh, nhân lực hiện tại của La Trấn Châu chỉ sợ không đủ!” “Tôi biết ngay lão già ông không có ý tốt gì!” Ông lão họ Đường trừng mắt nhìn đối phương: “Cụ thể là ai? Chạy tới Đông châu làm gì?” “Tôi cũng không biết cụ thể tình huống của đối phương, nhưng chắc chắn bọn họ đến từ thế lực hắc ám bên ngoài nước ta!” Ông lão khẽ lắc đầu: “Hản là bọn họ đến vì con bé nhà họ Lạc!” “Hử!?” Ông lão họ Đường hơi nheo mắt lại: “Con bé Lạc gia kia không phải đang ở nước ngoài sao? Sao lại đến Đông Châu?” “Cách đây không lâu, người của chúng ta đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài bị phục kích, liên lạc được với cô gái nhà họ Lạc, cô ấy dẫn người đến giải cứu rồi giết hết bọn họ!” “Cũng vì vậy mà đắc tội thế lực bên kia, nơi ở của cô ta bị đối phương lật tung, bị thương nặng.” “Nhưng mà cũng may cuối cùng cũng trốn thoát, được người của chúng ta giải cứu và hộ tống về nước. cách đây hai ngày.” “Vậy tại sao cô ấy không trở về nhà ở thủ đô mà đến Đông Châu? Nhàn rỗi không chuyện gì làm à?” Ông lão họ Đường cảm thấy không nói nên lời. “Một lực lượng mà ngay cả cô ấy cũng không thể giải quyết được thì La Trấn Châu có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy à? Cô ấy quá ngây thơ...” Nói được nửa chừng, ông như bừng tỉnh, nhướng. mày quay lại nhìn đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương