Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 44



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nam Cung Thiên Tà phất phất tay, ý bảo Mẫn Tâm Nhân đem mọi người đi xuống, đảo mắt nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Liễu Như Phong, ngươi trước tiên lưu lại một chút.”

“Vâng” Liễu Như Phong đáp, lời này của Nam Cung Thiên Tà, rất hợp ý y, nghĩ chắc Nam Cung Thiên Tà cũng biết Lễ phu nhân nhất định sẽ để người truyền lời.

“Xin theo ta.” Mẫn Tâm Nhân nũng nịu nói, dẫn chín người Trác Tiêu Cung, đi ra ngoài viện.

“Đến thư phòng rồi nói sau!” Nam Cung Thiên Tà nhìn bóng dáng mọi người, nhìn nhìn Liễu Như Phong, cười, xoay người đi vào thư phòng.

Vào thư phòng. Nam Cung Thiên Tà ngồi thẳng ở chủ vị, Chu Chính Thành lẳng lặng đứng ở bên cạnh Nam Cung Thiên Tà.

“Ngồi đi.” Nam Cung Thiên Tà hướng về chiếc ghế một bên khoát tay áo, ý bảo Liễu Như Phong phía sau.

“Như Phong bất quá chỉ là thay Lễ phu nhân truyền lời, trước mặt Nhị công tử, sao dám làm càn.” Liễu Như Phong đứng ở phía trước Nam Cung Thiên Tà mấy bước, cung kính nói.

Nam Cung Thiên Tà nhíu mày, cười nói: “Nga? Tam nương nói điều gì?”

Liễu Như Phong nhìn nhìn sắc mặt Nam Cung Thiên Tà, nói: “Lễ phu nhân hướng Nhị công tử tạ lỗi. Nhân thủ Trác Tiêu Cung luôn luôn căng thẳng, Lễ phu nhân đã cố gắng hết sức, mới tuyển ra mười người chúng ta, đến Lạc Dương Cung, đợi Nhị công tử sai phái. Lễ phu nhân nói, Nhị công tử có lẽ chướng mắt lực lượng gầy yếu này. Nhưng mong Nhị công tử không ghét bỏ, chỉ cầu Nhị công tử nể mặt tình huynh đệ với công tử, chớ quên lời hứa của Nhị công tử.”

Cố gắng hết sức? Nam Cung Thiên Tà thưởng thức bát trà sứ men xanh trên bàn.

Tuy nói nhân tâm Trác Tiêu Cung không vững vàng, nhưng từ sau khi Lễ phu nhân giết một đám hạ cấp có ý đồ ly khai Trác Tiêu Cung, cuối cùng cũng miễn cưỡng ổn định tình hình! Những người này vì tánh mạng bản thân, cũng bất đắc dĩ dốc toàn lực bảo toàn Trác Tiêu Cung, mà công tử các cung khác, một là bởi vì Nam Cung Thiên Mạc đã điên, mất đi sự uy hiếp tranh đoạt vị trí cốc chủ; hai là Lễ phu nhân tọa trấn Trác Tiêu Cung, nếu không cẩn thận, làm Lễ phu nhân bị thương, tuy nói cốc chủ ngại quy củ trong cốc, ‘minh’ có thể sẽ không nói gì, nhưng ‘ám’, nếu muốn cấp vị công tử đó phán một án tử, cũng dễ như trở bàn tay! Khi đó, muốn lên làm cốc chủ, đã khó càng thêm khó......

Chỉ là, nếu vào cấm địa, tiền đồ vô vọng, sẽ không bao giờ … có thể đi ra. Nhưng đã được Lễ phu nhân dùng tài vật ban tặng, bao nhiêu người có thể thật sự hết hy vọng......

Nam Cung Thiên Tà ôn hòa cười cười, nói: “Tam nương lo lắng nhiều. Liễu Như Phong, xuất thân Võ Điện? Ta nhớ, hình như là năm nay mới đến Trác Tiêu Cung?”

Liễu Như Phong ngẩn ra, không rõ Nam Cung Thiên Tà đột nhiên hỏi chuyện này là có ý gì, chỉ đành trầm mặc mà chống đỡ, tĩnh lặng.

Nam Cung Thiên Tà thấy thế, cũng không để ý, chỉ cho rằng Liễu Như Phong chấp nhận, lại nói: “Ngươi nhất mực hầu hạ Tứ đệ ta? Bệnh của Tứ đệ, có tốt hơn?”

Trong lòng Liễu Như Phong ngầm đề phòng, lại không chút do dự, đáp: “Công tử khi không phát cuồng thì hoàn hảo, chỉ là không nhận ra người nào.”

“Phát cuồng?” Vẻ mặt Nam Cung Thiên Tà lo lắng hỏi han.

“Ngày trước, công tử đột nhiên phát cuồng, lúc ấy bốn thị nữ bên người công tử toàn bộ chết thảm!” Liễu Như Phong cung thanh đáp.

Nam Cung Thiên Tà bừng tỉnh đại ngộ, mấy ngày trước đây nhận được tin tức, Trác Tiêu Cung đã chết bốn thị nữ, thi thể không được đầy đủ, nguyên tưởng rằng là do Trác Tiêu Cung thử nghiệm cái gì đó, nhưng hóa ra là bị Nam Cung Thiên Mạc nổi điên giết chết?!

“Nói như thế, ngươi hầu hạ Tứ đệ ta lâu như vậy, cũng thật sự là làm khó ngươi.” Nam Cung Thiên Tà nói xong, nhìn nhìn Liễu Như Phong, thuận tay xả hạ bội sức ngọc thạch bên hông, đưa qua, cười nói: “Khối ngọc bội này, xuất từ Độc Điện, nghe nói là có thể trừ bỏ bách độc. Coi như là một chút tâm ý của người làm ca ca này......”

Liễu Như Phong nhìn nhìn ngọc bội trong tay Nam Cung Thiên Tà, trong lòng trầm xuống, chưa bao giờ nghe nói qua Độc Điện có ngọc bội có thể trừ độc này, cũng không biết Nam Cung Thiên Tà từ chỗ nào có được, nhưng nó là vật trân quý, là điều hiển nhiên!

Nam Cung Thiên Tà nói lời đẹp đẽ, lại chưa nói ra ngọc bội này là đưa cho Nam Cung Thiên Mạc hay là đưa cho chính mình...... Là thử kèm thu mua lòng người? Hay là......

Liễu Như Phong thật sâu nhìn thoáng qua ngọc bội kia, mặt mang nghi vấn nhìn về phía Nam Cung Thiên Tà.

Nam Cung Thiên Tà mỉm cười gật gật đầu......

Nếu đổi lại là người khác, đối cách hành xử này của Nam Cung Thiên Tà, chắc chắn cảm kích vạn phần! Trong lòng Liễu Như Phong cũng càng ngày càng trầm trọng......

“Nhị công tử, vật trân quý như thế......” Liễu Như Phong lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, rồi lại do dự, nói đến đây, cố ý ngừng lại, chỉ lấy mắt trông hướng Nam Cung Thiên Tà......

Nét tươi cười trên gương mặt nghiêng của Nam Cung Thiên Tà càng tăng lên, ngữ khí cũng càng ôn hòa hơn, nói: “Thần trí Tứ đệ không rõ, ngươi chiếu cố hắn lâu như vậy, cũng không dễ dàng! Này bất quá là một chút tâm ý của người làm ca ca này, cầm đi!”

Chu Chính Thành bên cạnh người Nam Cung Thiên Tà đột nhiên mở miệng, thô thanh thô ngữ nói: “Công tử ban thưởng cho ngươi, ngươi cầm là đúng, nếu cảm kích công tử, ngày sau làm việc tận chút lực cũng được! Nếu là hán tử, liền sáng suốt nhanh nhẹn chút......”

Nam Cung Thiên Tà nhướng mày, quay đầu quát: “Chính Thành!”

Chu Chính Thành lầm bầm, trên mặt lại tràn đầy không phục.

Liễu Như Phong vội vàng hai tay nhận lấy, khom người thi lễ, nói: “Như Phong tạ ơn Nhị công tử!”

“Lúc này mới giống......” Chu Chính Thành phía sau Nam Cung Thiên Tà thấp giọng tự lẩm bẩm, nhưng thanh âm lại lớn đủ để hai người trong phòng nghe được rành mạch!

Nam Cung Thiên Tà cũng không quản Chu Chính Thành phía sau, cười nhìn Liễu Như Phong cẩn thận đem ngọc bội giắt tại bên hông, vừa lòng nói: “Chính Thành hay nói thẳng, ta lại thích người thẳng tính như hắn, ngươi vạn lần chớ để ý.”

Liễu Như Phong cười nói: “Chu huynh thẳng tính, Như Phong như thế nào để ý?!”

Nam Cung Thiên Tà cười cười, trong lòng biết hôm nay như vậy là đủ, vì thế nói: “Ngươi mới đến Lạc Dương Cung, đi làm quen một chút hoàn cảnh, chỗ ở trước, Chính Thành, đem Liễu Như Phong đii.”

Chu Thính Thành ứng thanh, bước ra ngoài phòng trước.

“Như Phong cáo lui.” Liễu Như Phong cung thanh nói một câu, mắt thấy Nam Cung Thiên Tà điểm đầu, mới bước nhanh ra cửa, đi theo phía sau Chu Chính Thành......

※※※

Nam Cung Thiên Tà đầy mặt tươi cười, nhìn theo hai người đi ra thư phòng. Đột nhiên nghiêm mặt, thu lại tươi cười, nhìn nhìn căn phòng trống rỗng, khẽ quát một tiếng: “Dạ Thập!”

“Có.” Thanh âm khàn khàn từ trong góc phòng truyền đến.

Nam Cung Thiên Tà yên lặng nhìn cửa phòng mở rộng, nói: “Người này như thế nào?”

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, cách một hồi, thanh âm khàn khàn kia lại truyền ra, ngữ khí đạm đạm nói: “Cảm giác không được.”

Nam Cung Thiên Tà mặt nhăn mày nhíu, thấp giọng lập lại một câu: “Cảm giác không ra?”

“Quả thật không có cảm giác gì!” Thanh âm kia vẫn như cũ đạm đạm nói.

Nam Cung Thiên Tà cúi đầu trầm tư, lời nói Dạ Thập hiển nhiên có hai tầng ý tứ, một: võ công Liễu Như Phong thường thường, khiến cho ảnh vệ Dạ Thập cảm thấy hoàn toàn không có uy hiếp gì. Hai: võ công Liễu Như Phong cao, cố ý thu liễm, ngay cả ảnh vệ Dạ Thập cũng vô pháp phát hiện!

Đương nhiên còn có thể có loại thứ ba, đó là võ công đạt cảnh giới cao nhất, trở lại nguyên trạng sơ khai...... Nhưng điều này căn bản là không có khả năng, ngay cả Tuyệt Cốc cốc chủ, phụ thân của Nam Cung Thiên Tà, cũng không đạt tới cảnh giới này......

Nam Cung Thiên Tà thì thào tự nói: “Như vậy là hắn thu liễm khí cơ...... Có thể chỉ trong hai chiêu chế trụ Chính Thành, nhưng tuổi lại còn trẻ như thế......”

“Không giống như là người Võ Điện, cũng không phải người Ảnh Điện!” Dạ Thập đột nhiên nói một câu.

Không phải Võ Điện, cũng không phải Ảnh Điện? Như vậy chỉ còn lại có một chỗ —— Tử Điện! Nam Cung Thiên Tà nâng tay nhu ấn thái dương, nhẹ giọng cười nói: “Phụ thân, Tứ đệ là nhi tử của ngươi, ta cũng là nhi tử của ngươi, vì sao lại bất công như thế?! Ta khổ tâm chuẩn bị kỹ như thế, mắt thấy đại thế đã định, ngươi lại không nhìn vào trong mắt! Mà Tứ đệ đã điên bốn năm rồi, tự thân khó bảo toàn, ngươi lại vẫn nhớ mãi không quên......”

Trong phòng không gian trống rỗng, một mảnh trầm tĩnh, tất nhiên không người đáp lại......

Nam Cung Thiên Tà yên lặng ngồi một hồi, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Chỉ tiếc không có giấy tờ quản sự trong cốc, khó có thể truy tra xuất thân của hắn...... Dạ Thập, vất vả ngươi, âm thầm giám thị người này! Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Ta không tin, những người này sẽ cam tâm đi theo một kẻ điên!”

“Công tử, còn nơi đây......” Thanh âm Dạ Thập chần chờ truyền đến.

Nam Cung Thiên Tà cười cười, nói: “Không sao, chỉ bằng Đinh Tường cùng Âu Dương Tín, muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào nơi này, bọn họ không có thực lực đó đâu! Huống hồ, lúc này bọn họ chỉ sợ là đang vội vàng bố trí phòng thủ!”

Trong phòng lại là một trận yên tĩnh.

Trong lòng Nam Cung Thiên Tà biết Dạ Thập đã chấp nhận, mỉm cười, đi tới trước bàn đang muốn lấy bút......

“Công tử, thuộc hạ Mẫn Tâm Nhân cầu kiến!” Giọng nói thanh thúy của nữ nhân, từ trong viện truyền đến.

Nam Cung Thiên Tà thu hồi tay một chút, giương giọng nói: “Tiến vào.”

Trước cửa thân ảnh đẹp đẽ chợt lóe, đúng là Mẫn Tâm Nhân bạch y phiêu phiêu.

“Thuộc hạ ra mắt công tử.” Mẫn Tâm Nhân tiến vào phòng, nhìn Nam Cung Thiên Tà, hạ thấp người hành lễ nói.

Nam Cung Thiên Tà cười, hỏi: “Như thế nào?”

Mẫn Tâm Nhân cười nói: “Thuộc hạ ấn theo phân phó của công tử, mang chín người Trác Tiêu Cung, cố ý an bài cấp người của Trác Tiêu Cung ở lại viện tử, mỗi người một gian, trong phòng đều đã bố trí thỏa đáng! Cũng nói cho bọn họ, không có việc có thể đi Liễu viện tiêu khiển. Chín người kia thập phần vừa lòng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt......”

Nam Cung Thiên Tà gật đầu cười nói: “Tốt lắm!”

Mẫn Tâm Nhân ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Xin thứ cho thuộc hạ ngu muội, công tử hậu đãi người Trác Tiêu Cung như thế, là vì sao?”

Nam Cung Thiên Tà nhìn Mẫn Tâm Nhân liếc mắt một cái, ảm đạm cười, nói: “Tứ đệ đã điên bốn năm, ta làm điều này là muốn thu mua nhân tâm hạ cấp của Trác Tiêu Cung hắn! Tâm Nhân, ngươi xem, ở tương lai không xa, ta sẽ khiến cho Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung ta!”

Mẫn Tâm Nhân chấn động, điều này sao có thể? Công tử đang nói truyện cười? Nhìn không giống......

Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc đã điên bốn năm, vận mệnh mọi hạ cấp trong Trác Tiêu Cung, có thể nói là kết cục đã định: chết! Hoặc là tiến vào cấm địa chung thân không được ra ngoài! Hoặc là —— đầu nhập dưới tay công tử cung khác...... chỉ cần không phải ngốc tử, đều sẽ biết lựa chọn như thế nào. Trác Tiêu Cung xác thực từng có hạ cấp chạy trốn, lại bị Lễ phu nhân lấy thủ đoạn lôi đình, huyết tinh trấn áp. Nhưng công tử cùng Tứ công tử dù sao cũng là huynh đệ, chỉ cần đồng ý cam đoan sự an toàn của Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, khiến cho Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung, cũng không phải là không có khả năng......

Mẫn Tâm Nhân trầm tư một hồi, bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng đầu, khâm phục cung kính nhìn phía Nam Cung Thiên Tà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...