Tuyệt Sắc Quân Sư

Quyển 2 - Chương 43: Quyển 2 : Giang Hồ Thiên



Tuyết Nguyệt trang viên, vẫn cứ như vậy, suốt một năm kể từ ngày Chu đế giải tán hậu cung không hề thay đổi chút nào. Năm nam nhân mỗi ngày sau khi làm xong chính sự, thì đều kéo nhau về đây, chưa hề gián đoạn ngày nào.

Suốt một năm sáu con người vui vẻ chung sống, nửa năm trước thái hậu Chu quốc quyết định xuất cung, trở về biệt viện hoàng gia tại Túc Châu để tịnh dưỡng, cho nên suốt nửa năm nay, Lạc Minh cùng Lạc Thiên lại không hề cố kị gì, gần như là dọn đến Tuyết Nguyệt trang viên sinh sống.

Phù Dung đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện, nhìn thấy năm nam nhân càng ngày càng thân thiết, chẳng khác nào huynh đệ ruột, khiến nàng không khỏi vui mừng, xem ra nàng không cần phải sợ năm nam nhân này sẽ có tranh chấp với nhau, vì bây giờ, trong năm người, thì dường như bốn người còn lại còn hiểu một người trong số đó hơn là bản thân y.

Cả năm người này đều hiểu biết rất rõ về những người còn lại, thậm chí còn hiểu hơn cả nàng, nhiều lúc nàng cảm thấy thuật đọc tâm của mình, còn không bằng bọn họ nữa chứ.

“ Tiểu thư, có tin tức ” lúc này một hắc y nhân trên tay cầm theo một phong thư cung kính đưa cho Phù Dung.

Phù Dung mở ra lá thư, sau khi đọc xong thì sắc mặt thay đổi nhanh chóng, đã trở nên cực kỳ khó coi, bất quá ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó phất tay ra lệnh cho hắc y rời đi, còn mình thì quay về thư phòng tìm Ngọc quản gia dặn dò vài chuyện, vì ba ngày sau, nàng cần phải rời khỏi đây, nên trước mắt nàng cần chuẩn bị một số thứ.

Đêm Tuyết Nguyệt trang viên chìm vào bóng tối, bên trong hiện giờ chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu cùng tiếng gió thổi qua từng khe lá, trong một căn phòng lúc này lại vang lên những âm thanh làm người nghe phải đỏ mặt.

Sau một lúc, tiếng động trong phòng cũng lặng dần, chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của một đôi nam nữ.

“ Dung nhi, sao thế, có chuyện gì xảy ra sao??? ” Lạc Minh nhìn vào tiểu nữ nhân đang nằm trong lòng nhẹ giọng hỏi.

“ Ngày mai ta phải rời khỏi đây, bốn người kia có thể cùng ta đi, nhưng huynh thì lại không thể ” Phù Dung nhìn Lạc Minh thở dài nói, nàng biết vậy là không công bằng với hắn, nhưng mà hắn lại là Chu đế, không thể tùy tiện rời khỏi đây, nếu không Chu quốc sẽ xảy ra đại loạn.

“ Đây chính là nguyên nhân vì sao suốt ba ngày nay nàng luôn ở bên cạnh ta, chính vì muốn bù đắp cho ta sao??? ” Lạc Minh giờ đây mới hiểu được nguyên nhân vì sao suốt ba ngày nay, Dung nhi luôn quấn lấy hắn, thì ra là để an ủi hắn a.

“ Bốn người kia có thể cùng ta rời đi, nhưng ngươi thì không, nhưng lần này ta không thể không đi, nếu không để phụ thân mà biết được, thì sẽ phiền phức ” Phù Dung có chút bất đắc dĩ đáp.

“ Rốt cuộc đã có chuyện gì??? ” Lạc Minh nghe xong lời Phù Dung thì đoán được dường như đã xảy ra đại sự.

Phù Dung liền đem những chuyện vừa đọc được trong thư hàm mà nàng nhận được ba ngày trước kể ra, sau đó quan sát sắc mặt của Lạc Minh.

“ Ngốc, trong lòng nàng ta là nam nhân nhỏ mọn như vậy sao??? ” sau khi nghe xong lời kể của Phù Dung, Lạc Minh rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn lại không thể trách nàng, nàng nghĩ đến hắn như thế, thì hắn làm sao nhẫn tâm trách cho được??? Hơn nữa quả thật nếu lần này mà nàng không đi, để cho nhạc phụ biết được, thì quả là phiền phức.

“ Không phải ” Phù Dung nghe xong lời Lạc Minh, thì mỉm cười lắc đầu, sau đó chuyển người ôm lấy y, hai người lại bắt đầu một cuộc trầm luân vô tận.

Sáng hôm sau, Lạc Minh dù có chút không nỡ, nhưng vẫn để cho Phù Dung rời đi, còn luôn miệng bốn nam nhân phải chăm sóc nàng chu đáo, bốn nam nhân dù cảm thấy phiền, nhưng vẫn có thể hiểu được tâm trạng của y, đổi lại là họ thì chắc rằng họ cũng như thế mà thôi.

Nhìn đoàn người đi xa, Lạc Minh không khỏi than nhẹ, nếu hắn không là hoàng đế thì tốt rồi, vì nàng hắn ngay cả giang sơn cũng không cần, chỉ mong được ở cạnh nàng, nhưng nếu không phải sợ nàng sẽ mang tiếng hồng nhan họa thủy, thì hắn đã nhường ngôi từ lâu, thà rằng cùng nàng du sơn ngoạn thủy, chứ hơn bây giờ, chỉ có thể đau khổ nhìn nàng rời đi mà mình không làm được gì.

Trên sơn đạo, một cỗ xe ngựa sang trọng đang di chuyển, đánh xe là một hắc y nam tử, từ khí tức trên người có thể đoán được người này tuyệt không đơn giản. Bên cạnh còn có sáu con tuấn mã, trên lưng là sáu nam tử, toàn bộ họ cũng là thân vận hắc y, công phu của họ hoàn toàn không kém nam tử đánh xe.

Bên trong xe ngựa, một nữ bốn nam đang ngồi uống trà, không gian trong xe vô cùng rộng rãi, thậm chí còn đặt được một chiếc bàn nhỏ, trên bàn không chỉ có trà, còn có vài món điểm tâm nhìn rất bắt mắt.

Nữ tử ngồi trong lòng một nam tử, ba nam tử còn lại, người thì vì nàng châm trà, người thì nàng gắp điểm tâm, người còn lại thì đang cầm một phong thư, dường như đang nghiên cứu gì đó. Năm người này không ai khác, chính là đoàn người của Phù Dung vừa rời khỏi Tấn thành.

“ Thế nào rồi??? ” Phù Dung ánh mắt tò mò nhìn vào Khương Tuấn đang xem phong thư hỏi.

“ Đã theo ý nàng, mọi chuyện đã sắp xếp xong, tất cả kinh thương của Hàn quốc, bất luận là trên bờ hay trên biển đều bị chúng ta nắm cả ” Khương Tuấn mỉm cười nhẹ đáp.

“ Hàn còn huynh??? ” nữ tử nhìn phía nam nhân đang ôm mình hỏi tiếp.

“ Ta đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện, tất cả những người nằm trong danh sách nàng đưa cho ta, tuyệt sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai ” Quân Hàn giọng nói ôn nhu nhưng đầy khẳng định đáp.

“ Còn hai người??? ” Phù Dung nhìn tiếp qua Lạc Thiên cùng Triệu Bân chờ đợi.

“ Yên tâm, mọi chuyện bọn ta đều sắp xếp xong, sau khi chúng ta đến nơi, chúng ta cũng sẽ giống như bao dân chúng khác của Hàn quốc, tuyệt sẽ không bị nghi ngờ ” Triệu Bân mỉm cười nhìn nàng nói, tay cũng không quên vì nàng châm trà.

“ Ân, lần này ta phải cho Hàn đế cùng Hà gia biết, đắc tội với Minh Thành thì hắn tuyệt sẽ không có kết quả tốt ” Phù Dung sau khi nghe xong, thì trong mắt lóe lên một tia sát ý, giọng nói lạnh lùng, dường như Hàn quốc đã gây ra chuyện gì đó đại nghịch bất đạo, mới có thể khiến nàng tức giận đến vậy.

Mấy nam nhân ngồi bên cũng không nói gì, điều họ có thể làm chỉ là cổ vũ nàng, hỗ trợ nàng, vì dù sao chuyện này bọn họ cũng không thể ra mặt trực tiếp, nên bọn họ chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, không phải vì họ sợ Hàn quốc, mà vì bọn họ tôn trọng Minh Thành, đây là gia sự của Minh Thành, họ nếu nhúng tay, sẽ khiến cho vị nhạc phụ đại nhân kia không vui, đến lúc đó họ làm sao mà rước giai nhân về nhà a.

Hàn quốc, một trong Tứ quốc lớn nhất đại lục, tuy nhiên nếu so với Chu quốc, hay Lạc quốc cùng Nhan quốc, thì thua kém hơn nhiều.

Hàn đế, Hàn Lữ, năm nay năm mươi tuổi, hậu cung chỉ có một hoàng hậu cùng hai vị quý phi, bên dưới có nhị nam nhất nữ, ngoài ra Hàn đế còn một hoàng đệ, là Tiêu Dao vương gia, Hàn Nhân, cả đời không có chính phi, chỉ có một trắc phi cùng hai sườn phi, bên dưới có nhất nam nhị nữ.

Nhưng gần đầy Phi Đô Thành Hàn quốc lại xuất hiện tin đồn, sở dĩ Tiêu Dao vương gia Hàn quốc không cưới chính phi bởi vì vị trí này ngài muốn dành cho nữ nhân mà mình yêu, nhưng hôn sự này lại bị Hàn đế phản đối, nên mới không thể thành.

Nhưng mà Tiêu Dao vương gia lại cùng nữ nhân đó sinh hạ một người nhi tử, và người này mới thật sự là đại thiếu gia của Tiêu Dao vương phủ, còn nhi tử của trắc phi sở sinh chỉ là nhị thiếu gia mà thôi, tin tức này đã làm chấn động cả Phi Đô thành. Sau khi Hàn đế biết được tin này đã nổi trận lôi đình, còn nói rõ, con trai của nữ nhân kia không rõ nguồn gốc, không thể xác minh là con cháu Hàn gia, nên yêu cầu Tiêu Dao vương gia cắt đứt với hai mẹ con kia, Tiêu Dao vương hộ thê nhi sốt ruột, đứng giữa đại điện cùng Hàn đế to tiếng, kết quả bị Hàn đế tức giận giam vào đại lao, còn hai mẹ con kia thì từ ngày đó dường như biến mất.

Có lời đồn rằng họ thấy vương gia bị giam, nên sợ hãi bỏ trốn, lại có người cho rằng hai người họ đã bị Hàn đế giết, nói chung suốt mấy ngày nay, đây chính là vấn đề được quan tâm nhất tại Phi Đô Thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...