Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 20: Vọng Nguyệt đình



Lâm Vũ đứng một bên nhìn đến cảnh này, không có lên tiếng, nàng có thể cảm thấy nơi này có ẩn chứa chuyện rắc rối phức tạp gì đó, mà nàng đang lưỡng lự ở bên ngoài chuyện này.

Nhìn Lan Cơ uống xong trà, Tiểu Nghiêm cũng cáo lui.

Lan Cơ đứng ngơ ngác, trầm mình trong ý thức của bản thân.

Thấy thế, Lâm Vũ khẽ gọi một tiếng: “Tỷ tỷ có sao không?”

Lan Cơ bỗng nhiên hoàn hồn, “Ừ, chúng ta thảo luận ca múa đi.” Nàng cầm tay Lâm Vũ, “Đối với hiến nghệ cho Vạn Bác Hội lần này, ngươi có sáng kiến gì không?”

Lâm Vũ mỉm cười: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Tức thì lấy bức hoạ cuộc tròn trong tay áo ra, bày ra trên bàn: “Ngươi xem, đây là bức Vũ đồ (bức vẽ điệu múa) của ta.”

Ánh mắt Lan Cơ sáng lên, thoáng cái đã bị những bức tranh này hấp dẫn.

Lâm Vũ nói nhỏ: “Đây là khúc vũ “Thiên thủ Quan Âm” ta nghĩ ra.” Cũng vừa đứng chỉ vào bức tranh, vừa giảng giải.

Được nửa phần, Tiểu Nghiêm đưa cơm chiều tới, Lâm Vũ có phần không an tâm, thử thử độc, xác định an toàn, mới cho Lan Cơ động đũa. Các nàng thảo luận xong thì trời đã tối mịt.

Lúc này, Tiểu Nghiêm gõ cửa mà vào, “Cô nương, thời gian không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi.”

Lan  Cơ vỗ vỗ bàn tay Lâm Vũ, hơi hơi mỉm cười, “Ừ, muội muội, vũ khúc này của ngươi rất tốt! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi nói cho Vương cô cô, nhanh chóng chọn lựa vũ cơ (cô gái múa).”

Lâm Vũ gật gật đầu.

Lan Cơ lại nói: “Ngươi vất vả vẽ nhiều như vậy, cũng nên về nghỉ sớm một chút đi!”

Lâm Vũ cầm tay Lan Cơ, không nói gì, dừng một chút rồi yên lặng rời đi.

Chờ nàng đi xa, ở trong phòng Tiểu Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Nhớ kỹ: về sau cái gì không nên nói thì đừng nói.”

Lan Cơ cắn răng nhìn thẳng nàng ta: “Các ngươi sẽ không đối phó với nàng chứ? Ca vũ của ta phải có nàng mới có thể hoàn thành.”

Tiểu Nghiêm cười lạnh nói: “Coi như nàng ta mệnh tốt!”

Lâm Vũ đi trong hành lang dài mà nhớ lại việc chẩn đoán bệnh cho Lan Cơ hôm nay. Trong nơi cất sách y dược của chưởng quầy nàng từng nhìn thấy một tờ giấy kẹp lẫn trong một quyển sách, trên mặt viết ngoáy mấy chữ: “Độc vừa xâm nhập, ngực đau gay gắt, mẩn đỏ toàn thân; độc ngấm đến tứ chi, bệnh trạng như cũ, nhưng dần dần lâu; độc vào vô phương cứu chữa, nhưng đau đớn lại giảm, vết hồng nhạt hiện ra, vị trí bất định, màu sắc càng tối, độc càng sâu, đến lúc vết hồng lan toàn thân thì người liền chết. Ha ha! Quá đẹp quá đẹp! Muốn biết tại sao, nhanh chóng hỏi bản tiên….” chữ viết phía dưới không rõ ràng lắm. Lúc ấy nàng còn tưởng rằng có thể là chưởng quầy hoặc Phó Tử Minh ghi lại, liền cầm tờ giấy kia đến hỏi bọn họ, kết quả là chưởng quầy vừa thấy, mặt run rẩy một chút: “Cũng không biết người nào viết linh tinh, ngươi không cần để ý.” Mà Phó Tử Minh cũng lắc đầu, im lặng không nói.

Lại không nghĩ đến, ở trong chỗ này, nàng gặp bệnh trạng được viết trên trang giấy kia. Nếu Phó Tử Minh đã nhắc nhở nàng việc Lan Cơ trúng độc, như vậy trang giấy kia không liên quan đến Phó Tử Minh, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ che giấu gì đó.

Rốt cuộc là ai đã chế ra loại độc này?

Trở lại phòng, Tiểu Nguyên nãy giờ vẫn chờ chủ nhân kinh hỉ nói: “Cô nương, rốt cuộc người đã trở lại! Nô tỳ đi tìm người mãi, nếu không phải Tiểu Nghiêm tỷ tỷ báo cho nô tỳ biết người ở bên đó chắc là ta sốt ruột mà chết mất.”

“Ừ, làm phiền ngươi lo lắng. Đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ đi.”

“Để nô tỳ hầu hạ cô nương.”

“Ừ, ngươi giúp ta mang một chút nước rửa mặt về đây đi.”

“Vâng!” Tiểu Nguyên nghe lời lui ra.

Lâm Vũ mở cửa sổ ra, gió nhẹ ùa tới, nhìn lá cây đào dưới ánh trăng lay động, cánh hoa theo gió tung bay, thoạt nhìn thật xinh đẹp. Lúc này, từ chỗ cây đào đột nhiên đi ra một người, dáng người kia cao to, phong thái trác tuyệt bất phàm, ở dưới ánh trăng có vẻ giống như ngôi sao giữa bầu trời, nhất thời làm cho Lâm Vũ xem xem đến ngây người.

“Cô nương! Nước đã chuẩn bị xong.” Một tiếng kêu đem hồn của Lâm Vũ gọi về.

“Ừ, ta đến đây.”

Rửa mặt xong, Tiểu Nguyên mang chậu đi.

Lâm Vũ lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, thấy người nọ vẫn còn ở đó, nhân tiện nói: “Tiểu Nguyên, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng cô nương, có cần đóng cửa sổ không?”

“Ách,” thấy ánh mắt Tiểu Nguyên chuyển hướng cửa sổ, Lâm Vũ vội vàng che ở trước mắt nàng, “Không cần, ta tự làm.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Nhìn Tiểu Nguyên đóng cửa, Lâm Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng cũng không biết vì sao lại cảm thấy hứng thú với người mới gặp mặt có một lần, lại nhìn về phía cửa sổ kia, chỉ thấy người nọ dần dần hướng chỗ nàng đi đến, lúc đến gần cửa sổ thì nhấc chân phi một cái, liền đến trước mặt Lâm Vũ.

“Ngươi!” Lâm Vũ không kịp nói xong, liền bị người nọ ôm lấy, bay ra cửa sổ, chỉ để lại một căn phòng yên tĩnh.

Lần thứ ba ở trong đêm bị người ôm vào ngực, Lâm vũ chỉ cảm thán bản thân dường như luôn gặp loại “diễm ngộ (cảnh ngộ đẹp)” này. Nhìn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng gần kề, mày kiếm đen nhánh, cánh mũi thẳng tắp, môi mỏng, tổng thể làm cho người ta cảm nhận được một khí chất uy nghi trời sinh, đây là khí chất hoàn toàn khác biệt với Phó Tử Minh. Lâm Vũ không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn là bình thường luôn nhìn mỹ nam như Phó Tử Minh, mới có thể miễn dịch với mỹ nam tử. Chẳng qua, sức quyến rũ của nam nhân này, dường như đã đạt tới giới hạn chống đỡ của nàng. Nàng không khỏi kinh hãi trong lòng: “Người này, không thể đến gần quá mức.”

Nghĩ như vậy, thân mình lập tức cứng lại, hô: “Mộc công tử, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Thấy Lâm Vũ trong ngực mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời có thần, dưới ánh trăng có vẻ mị hoăc câu hồn, Mộc công tử kia khẽ cười: “Đến nơi ngươi sẽ biết.”

Không lâu sau, liền có một cái đình đài lầu các xuất hiện trước mắt Lâm Vũ. Đình này, một mình đứng trên một toà núi nhỏ, trong núi có một con đường nhỏ ngoằn nghèo nối thẳng vào lương đình (đình nghỉ mát). Trong đình có 6 cái cột chạm khắc hình rồng, chính giữa đình có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, tấm biển trên đình có viết: “Vọng Nguyệt đình.”

Bọn họ đi vào lương đình, sau khi chạm đất dừng lại, Lâm Vũ nhẹ nhàng lui từng bước. Nàng thấy người này khinh công bất phàm, lại có thể tuỳ ý đi lại trong hoàng cung, nếu không phải cực kỳ lớn mật, vậy thì là…. Nghĩ vậy, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, làm cho hắn vốn quen nhìn người khác ăn nói khép nép cũng không nhịn được mà động dung. Không hề giấu diếm, chỉ muốn nhìn một chút biểu hiện của nàng sau khi biết chân tướng, cười nhẹ, nói: “Ta là người thống trị thiên hạ này!”

Lâm Vũ tuy có đoán trước, nhưng nghe thấy hắn nói thẳng ra vẫn giật mình cả kinh, vội vàng dập đầu: “Thảo dân Lâm Vũ, gặp qua Hoàng Thượng!”

“Miễn lễ!” Tào Thịnh nâng nàng đang định quỳ lạy dậy.

Sau khi đứng dậy, Lâm Vũ không dấu vết lui ra phía sau từng bước: “Không biết đêm khuya Hoàng Thượng mang thảo dân đến tận đây là có chuyện quan trọng gì?”

Tào Thịnh không nghĩ nàng sẽ nói như thế, giống  như đang chất vấn hắn không có việc gì đi kiếm chuyện, khẽ cười, nói: “Ta muốn hỏi ngươi chuyện hiến nghệ cho Vạn Bác Hội.”

“Thảo dân nghĩ một vũ khúc “Thiên thủ Quan Âm”, mời Hoàng Thượng xem qua!” Lâm Vũ lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ trong tay áo.

Tào Thịnh tiếp nhận bức tranh, mở ra trên bàn đá ở trong đình, vừa thấy, tức thì ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Không nghĩ tới trừ bỏ ca nghệ, tranh của nàng cũng xuất sắc như vậy.”

Hắn cẩn thận xem hết chỗ tranh đó, không khỏi than khẽ: “Tiên đế lấy thiết kỵ (kỵ binh) bình thiên hạ, nay trong nước ổn định, mọi vật đều hưng thịnh, ta luôn thi hành nhân chính, lấy nhân ái trị quốc. Trong vũ khúc Bồ Đề Quan Âm này, cũng là dạy người ta một lòng hướng thiện, lấy thiện làm gốc, chính là ý này, rất tốt! Không biết, việc sắp xếp vũ khúc này, có chỗ nào cần giúp?”

Lâm Vũ không nghĩ tới hắn có thể hiểu rõ lý lẽ nhân nghĩa trong bài múa này, cảm thấy kính phục, liền nói: “Hoàng Thượng nói rất chính xác, nếu muốn diễn ra dáng dấp Quan Thế Âm trụ cột, cần tốn không ít công sức. Đầu tiên cần một ít vũ cơ tinh thông tài múa cùng dáng người đồng đều, để các nàng mặc thiền y tơ tằm. Mời Hoàng Thượng xem, thiền y ta nói chính là như thế này.” Tay nàng chỉ vào nữ tử trên bức tranh, Tào Thịnh theo lời mà nhìn, lại nghe nàng nói: “Tiếp theo, còn phải chuẩn bị vũ đài, giống đài sen, hào quang trên đầu Đức phật.”

“Ừ, những nhu cầu này, ngươi chỉ cần nói với Vương nghi trượng.”

“Vâng.”

Tào Thịnh thấy vẻ mặt nàng cung kính, dường như cố ý làm tăng khoảng cách giữa hai người, trong lòng vừa động, nói nhỏ: “Ngươi biết không, đình này là nơi mẫu hậu ta lúc còn sống thường lưu lại. Cái tên “Vọng Nguyệt Đình” cũng là nàng viết.” Hắn đến gần Lâm Vũ, thấy nàng giương mắt, lại nói: “Mẫu hậu rất đẹp, từ trong tới ngoài, không một chỗ sai. Nàng giống như ánh mặt trời, chói mắt như thế, khiến cho tất cả mọi người gặp nàng đều có thể cảm thấy ấm áp.”

Nói xong, ánh mắt Tào Thịnh dần thâm trầm, “Lúc nhỏ, nàng thường mang theo ta, ở trong đình này kể chuyện Nguyệt cung. Nàng nói, kỳ thật trên Nguyệt cung có một vị tiên tử rất mỹ lệ. Mỹ mạo của nàng không vị thần nữ nào khác có thể so sánh từng được vinh dự là thần nữ đẹp nhất. Chỉ là, vị Tiên nga Nguyệt cung này thật cô độc, mỗi ngày đều thở dài với Nguyệt cung trống trơn. Có một ngày, nàng không chịu được cô đơn lạnh lẽo, vụng trộm xuống trần gian, gây ra rất nhiều rắc rối. Kết quả, bị Thượng đế biết.” Tào Thịnh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng xa xa kia.

“Sau đó thì sao?” Đang nghe đến chuyện xưa này, trong lòng Lâm Vũ dĩ nhiên kinh hãi, nàng khẩn cấp muốn biết tất cả.

Thấy nàng một bộ dáng vội vã muốn biết đáp án, Tào Thịnh cảm thấy hơi kinh ngạc, lại tiếp tục nói: “Sau đó, nàng bị trừng phạt, giáng xuống làm người phàm, cho đến khi có thể giác ngộ ra yêu, hận, tình, thù trong nhân gian mới có thể trở lại Thiên đình.”

Nghe chuyện xưa này, trong lòng Lâm Vũ chỉ cảm thấy trăm vị tạp trần. “Mẫu thân kiếp trước từng nói nàng là người của Nguyệt cung, như vậy, nàng có phải là vị tiên nga kia không? Chuyện xưa mà mẫu thân Tào Thịnh kể, là sự thật hay là hư cấu?”

Trong lúc nhất thời, nàng không biết phải đối mặt như thế nào với đáp án về thân thế bản thân.

Tào Thịnh thấy nàng suy nghĩ sâu xa, nhẹ nhàng đến gần nàng, ngẩng đầu nhìn xa nói: “Chuyện xưa này, đã khắc vào tâm lý của ta thật sâu.”

Lâm Vũ ngẩng đầu, thấy hắn đứng thẳng bên cạnh, nhìn phương xa, cặp mắt sâu thẳm kia loé ra ánh sáng cô độc, nàng đột nhiên cảm thấy cảm giác hiu quạnh này rất quen thuộc, trong lòng mơ hồ đau xót, trong lúc vô tình xúc động nói: “Kỳ thật, đế vương là người cô đơn nhất.”

Nghe vậy, Tào Thịnh không khỏi cả kinh, nhìn thẳng Lâm Vũ, nói: “Lời ấy lầ có ý gì?”

Lâm Vũ hít sâu một hơi, tự trách bản thân nói lời không nên nói, nhưng lại không thể không trả lời: “Người trong thiên hạ đều nghĩ đế vương vô cùng vinh quang, lại không biết rằng cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa). Địa vị càng cao, lại càng khó tìm được người chân chính thổ lộ tình cảm.”

Ánh mắt Tào Thịnh thâm thuý nhìn nàng, yên lặng rất lâu, thản nhiên thờ dài, “Hay cho cao xử bất thắng hàn!” Nếu muốn có được hết thẩy, nhất định phải chấp nhận một mình đảm đương áp lực. Nhưng làm đế vương, chẳng lẽ nhất định tuổi già cô đơn cả đời?

Còn muốn nói điều gì đó, lại thấy xa xa có ánh đèn, hắn đột nhiên ôm lấy Lâm Vũ: “Đêm đã rất khuya, đêm sau chúng ta nói tiếp.” Nhẹ nhàng nhảy, nương theo đường cũ đưa Lâm Vũ về phòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...