Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 11



Mộc Thất ngồi xổm bên cạnh ao cười lạnh nói:"Mộc Nguyệt Tình, ngươi không phải nói ngươi mới là tiểu thư Tướng phủ sao? Ngươi cũng đừng quên, Tướng phủ đích nữ là ta chứ không phải là ngươi, mà ngươi cướp của ta hết thảy, nay nên hoàn trả lại....."

Dứt lời, Mộc Thất đứng dậy ròi đi, để lại Mộc Nguyệt Tình cùng một đám nha hoàn ở trong ao hoảng sợ la hét cầu cứu.......

Không ngờ uống máu huyết của Sở Vân Mộ, công lực của nàng thế nhưng tăng một giáp, nhất là khinh công nhanh nhẹn không iys.

Nhưng là sư phụ nói qua, nàng từ nhỏ trong thân thể liền có một cỗ dị lực cường đại, áp chế nội lực, cho nên càng vận nội lực, thân thể càng bài xích, như vậy miễn cưỡng vận nội lực sẽ dẫn đến thổ huyết cũng không phải không phát sinh qua.

Cho dù không thể dùng võ, nàng cũng sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào!

Đến Lãm Phương Viện, đập vào tầm mắt là hình ảnh ba thanh y thiếu nữ cùng ba sát thủ giằng co.

"Ta quản nhóm các ngươi là ai! Dám xông vào khuê phòng tiểu thư, nếu không đi ta sẽ giết các người!" Trầm Thu từ bên hông xuất ra một nhuyễn tiên chín khúc, không chút lưu tình hướng tới đám sát thủ tấn công.

"Một cô nương mạnh mẽ, Mộ thất làm sao có thể có nha hoàn bưu hãn như vậy! Nếu đổi lại là ta, nhất định phải đem ngươi ném vào hầm rắn, thuần phục." Hắc y sát thủ cầm đầu lười nhác nói.

Hắn hơi nghiêng người tránh thoát công kích của Trầm Thu, trong đôi mắt đẹp hiện ra u quang, Trầm Thu sử dụng cửu tiết nhuyễn tiên chiêu nào cũng là sát chiêu, giống như là cố tình khiêu khích nàng.

Trầm Thu bỗng nhiên cảm thấy bên hông buông lỏng, cúi đầu nhìn lại, hắc y sát thủ kia thế nhưng không biết từ khi nào đã tháo đai lưng của nàng!

"Lưu manh, xem ta giết ngươi!" Trầm Thu xoay người một cái buộc chặt quần áo, tay cầm cửu tiết nhuyễn tiên, từng bước ép sát cùng hắc y nhân đứng lên chém giết.

Bên kia, Trầm Hạ đúng lúc lật tay, tay áo xuất hiện tam xích nhuyễn kiếm, Trầm Xuân cũng rút ra Viên Nguyệt Loan Đao, chống đỡ thế công của hắc y nhân.

Mộc Thất dựa vào khung cửa nhìn trong chốc lát, không thể tưởng được ba nàng công phu cũng không kém, nhất là Trầm Xuân, nàng có thể cùng ảnh tự thống lĩnh Thiên tử thập tam sát đã từng đấu qua mấy chục chiêu, tuyệt đối không giống nhau.

Thấy ba người dần dần rơi vào thế hạ phong, Mộc Thất ném ra ba ám tiễn, đánh vào binh khí của ba hắc y nhân, thản nhiên nói:"Nguyên Giáng, gia các ngươi chính là cho các ngươi đến đây lấy thuốc như vậy sao? Xông vào khuê phòng của ta, lại khi dễ tỳ nữ của ta, xem ra ta cần cho thêm vài vị dược liệu vào trong giải dược.... ....."

Nguyên Giáng thấy tình thế như vậy liền thu kiếm lại, lui lại mấy bước, chắp tay nói:"Mộ cô nương, Nguyên Giáng chính là phụng mệnh làm việc. Gia phái ta nói với cô nương, ngươi một mình mang theo giải dược đào tâu, món nợ này hắn nhờ kỹ, nếu ngươi nghĩ tới hậu quả, tốt nhất chính mình đi tìm hắn nhận tội."

"Vương hiện tại ở nơi nào?" Mộc Thất nói.

Sở Vân Mộ người này, không chỉ kiêu ngạo, còn là một người mang thù!

"Gia đã trở lại kinh thành." Nguyên Giáng nói.

Nghe nói như thế, đản hoa đột nhiên từ trong lòng Mộc Thất chui ra, hướng về phía nàng kêu một tiếng - yêu tinh ngay tại bên người chúng ta, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Mộc Thất vỗ vỗ đầu đản hoa, bắt nó trở về, trấn an nói:"Đừng sợ, ta đối với hắn còn có tác dụng, hắn sẽ không đụng đến bọn ta, còn có thể giúp chúng ta."

"Cầm lấy, ta lấy tánh mạng bảo đảm, những thứ này là giải dược ức chế sinh tử cổ, mỗi ngày dùng hai viên, cũng đủ dùng một tháng." Mộc Thất từ trong lòng lấy ra một túi gấm quăng cho Nguyên Giáng nói.

"Lưu manh, ta còn không giáo huấn ngươi sao! Trầm Xuân nắm cửu tiết tiên hướng Nguyên Giáng ra chiêu.

"Thu Nhi, dừng tay." Mộc Thất mở miệng nói.

"Tiểu thư, hắn ..... Hắn khinh bạc ta!" Trầm Thu nhìn về phía Mộc Thất, rưng rưng lệ nói.

Nha đầu kia bất quá cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, nay khóc hoa lê đẫm mưa nhìn Mộc Thất, cùng làm cho tâm lý Mộc Thất có vài phần không đành lòng.

"Nguyên Giáng, ngươi cũng biết Thu nhi là một cô nương chưa lấy chồng, vừa hiền thục lại vừa văn võ song toàn, nếu không ta liền hướng Vương nói việc cưới xin, đem nàng hứa gả cho ngươi đi." Mộc Thất buông tay nói.

Nguyên Giáng cả kinh, gương mặt dưới mặt nạ tràn đây vẻ hoảng sợ.

Vù vù!

Gió nhẹ thổi bay lá trong viện, ba đạo bóng đen biến mất ở Lãm Phương Viện.

Trầm Thu chỉ vào giữa không trung giận hô:"Nguyên Giáng, ngươi dám khinh thường ta, chờ đó cho ta!"

*****

Sáng sớm hôm sau.

Mộc Thất bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức, nàng đứng dậy mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc tùy ý vấn lên, đứng dậy xuất môn.

"Nhị tiểu thư, các người muốn làm gì?" Trầm Xuân dang tay ngăn ở cửa sân nói.

"Bổn tiểu thư muốn làm gì một nha hoàn như ngươi có thể quản được sao! Người đâu, đem Mộc Nguyệt Lương mang ra cho ta, ném nàng vào trong ao, ta muốn tìm cha cùng nương phân xử!" Mộc Nguyệt Tình hai tay chống nạnh, hé ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo giờ phút này đã trở nên dữ tợn.

Vài nha hoàn tiến lên đẩy Trầm Xuân ra , lại bị Trầm Hạ cùng Trầm Thu một chiêu cầm nã thủ chế trụ.

"Nô tài lớn mật, các ngươi muốn làm phản sao! Dám làm trái ý của bổn tiểu thư, đi đem các nàng bắt lại, gia pháp xử trí!" Mộc Nguyệt Tình hướng nha hoàn phía sau nói.

Bọn nha hoàn tiến lên giữ chặt ba người, không dám buông tay.

Tam tỷ muội biết ở Tướng phủ không thể hiển lộ võ công, vạn nhất động thủ làm các nàng bị thương, sẽ gây phiền toái cho tiểu thư, các nàng đành phải không hề phản kháng.

"Buông ra! Người của ta, muốn xử trí cũng không tới phiên các ngươi!" Mộc Thất lớn tiếng nói.

Mộc Nguyệt Tình bị một tiếng thét ra lệnh này sợ tới mức chấn động, chỉ thấy đứng ở cửa một cô gái một thân trang phục xanh nhạt, thoạt nhìn gầy yếu đơn bạc, y phục mềm mại, nhưng trong lòng nàng lộ ra một cỗ sát khí làm cho người ta không dám tiến lại gần.

Đôi mắt đen chính trực của nàng nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Tình, nhìn đối phương mới vừa rồi khí thế còn cường ngạnh như vậy.

Bọn nha hoàn không tự giác buông lỏng tay ra, ba người thối lui ra phía sau Mộc Thất.

"Mộc Nguyệt Tình, đây là lần thứ ba ngươi dẫn người đến giáo huấn ta, ngươi quên ta đã từng nói gì với ngươi rồi sao?" Mộc Thất bước xuống bậc thang, xa xôi nói.

"Tướng phủ đích nữ là ta, ngay cả lúc Tướng gia bệnh nặng lúc hôn mê đều gọi tên mẹ ta, ngươi cho là địa vị của ngươi so với ta cao hơn bao nhiêu?" Mộc Thất nói tiếp.

Mộc Nguyệt Tình nắm chặt tay, sắc mặc như cũ nói :"Thanh danh của ngươi đã muốn mất sạch, mọi người đều biết, hoàng thân quốc thích còn có ai muốn gặp ngươi? Mộc Nguyệt Lương, ngươi vĩnh viễn không chiếm được Tề vương điện hạ, chỉ có ta mới xứng đôi làm Vương phi của hắn."

"A." Mộc Thất sửa lại tóc rớt trên vai, không thèm để ý nói :"Ngươi muốn liền cho ngươi đó, ta không hiếm lạ. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không thể hiểu sao? Ngươi cùng đại phu nhân hãm hại ta làm nhục thanh danh ta, sắp đặt người đem tin tức truyền ra cho tất cả mọi người biết cũng là ngươi cùng đại phu nhân, rất nhanh, ta sẽ cho các ngươi cũng nếm thử tư vị bị người quăng đến hoang sơn dã lĩnh màn trời chiếu đất."

"Ngươi dám!" Mộc Nguyệt Tình đi đến trước mặt Mộc Thất, định tát nàng, lại bị nàng nắm chặt cổ tay không thể động đậy.

Mộc Nguyệt Tình cả giận nói :"Chỉ bằng ngươi là dã chủng do hồ ly tinh sinh hạ ra, có tư cách gì cùng ta đấu! Có tư cách gì cùng Trấn quốc tướng quân phủ đấu!"

Ba!

Một tiếng giòn vang truyền đến, toàn bộ Lãm Phương viện khí tức như đông cứng lại.

Tay trái Mộc Thất không tốn chút sức nào giữ chặt cổ tay Mộc Nguyệt Tình, tay phải đánh vào gương mặt trang điểm nồng đậm của ả, lưu lại năm dấu tay rõ ràng.

"Ta thay mặt Tướng gia giáo huấn ngươi nói năng lỗ mãng." Mộc Thất buông tay ra, xoay người dùng khăn tay Trầm Thu đưa tới xoa xoa, trong lòng thầm nghĩ : cái tát này rốt cuộc làm cho con chim sẻ mới sáng sớm líu rĩu dừng miệng lại, thật sảng khoái!
Chương trước Chương tiếp
Loading...