Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 1 - Chương 48: Giết không tha (hạ)



30 giây sau, Vân Hiểu Nguyệt bảo một thị vệ kéo dây thừng lên, sắc mặt cung nữ kia đã tái nhợt, miệng đầy mũi bùn đất, đã không còn khí lực mà nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi đến cực điểm cầu xin!

“Ngươi cũng biết sợ ư? Vậy lúc ngươi khiến Huyên nhi của ta chết đuối, ngươi có nghĩ rằng cô ấy sẽ sợ hãi thế nào không? Hôm nay, ta muốn ngươi nếm thử những thống khổ của Huyên nhi, cho nên ngươi chết chắc rồi!” Lạnh lùng vỗ vỗ mặt cung nữ kia, Vân Hiểu Nguyệt vung tay lên, thị vệ dừng lại một chút, nhìn sắc mặt lãnh khốc của Vân Hiểu Nguyệt, nhẹ buông tay, cung nữ lại rơi xuống nước, dây thừng lại rung rung, lúc này, rõ ràng mỏng manh hơn trước rất nhiều.

Cứ lặp lại như thế, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng quan sát, tất cả mọi người lại sợ tới mức lạnh run, không ai dám mở miệng nói chuyện, Tiếu Hoàng hậu choáng váng, mãi cho đến lúc cung nữ này không còn thở nữa mới bị lên cầu, Vân Hiểu Nguyệt mới quay đầu, nhìn về phía một cung nữ khác cùng Tiếu Hoàng hậu.

“Nương nương, người… Người cho nô tỳ chết thoải mái đi, nô… Nô tỳ không đẩy Huyên cô nương, cầu người, cầu người …” Một cung nữ khác đột nhiên quỳ dập đầu trên mặt đất, thủ đoạn tra tấn của Vân Hiểu Nguyệt khiến ả sợ tới mức chỉ dám cầu xin cái chết thoải mái!

“Được, ta thành toàn cho ngươi!” Trường kiếm vung lên, đâm thẳng vào trái tim cung nữ đang quỳ trên mặt đất, một kiếm chí mạng. Sau đó nàng cũng không thèm nhìn mặt đất dính đầy máu tươi, Vân Hiểu Nguyệt rút trường kiếm đang máu tươi đầm đìa ra, đặt trên cổ Tiếu Hoàng hậu, lạnh lùng hỏi: “Còn ngươi, muốn chết như thế nào?”

Tiếu Hoàng hậu sợ tới mức phát run, không dám nói câu nào, nếu không phải được hai thị vệ bên cạnh giữ vững, nàng đã sớm rỉ ra thành một đống rồi!

“Điệp nhi, dừng tay!” Vân Hiểu Nguyệt vừa định có động tác, một tiếng quát lo lắng khiến Vân Hiểu Nguyệt hơi khựng lại một chút, hàn ý trên người quá nặng, xoay người thôi cũng lạnh lẽo: “Ngươi muốn che chở cho ả?”

“Không phải! Điệp nhi, dù sao ả cũng là Hoàng hậu, làm như vậy, nàng cũng khó trốn khỏi chịu tội, buông kiếm xuống, Trẫm nhất định làm chủ cho nàng, trách phạt ả, được không?” Nhìn hai xác chết một bên, Tần Ngạo biến sắc, lo lắng khuyên bảo.

“Đúng vậy, Điệp nhi, Hoàng huynh nói rất đúng, buông kiếm xuống, được không?” Tần Vũ theo sau vội vàng bổ sung.

“Haha, buồn cười quá, trách phạt? Trách phạt gì? Chúng đã hại chết Huyên nhi, chẳng lẽ không đáng chết hay sao?”

“Ta ta ta… Là Nhu phi dạy ta làm như vậy, ả nói nếu muốn giết chết ngươi thì phải xuống tay với người ngươi tin tưởng nhất, ta không muốn giết nó, chỉ muốn uy hiếp thôi… Hoàng thượng, cứu thiếp, ả là ma quỷ, ma quỷ, hu hu…” Thấy Tần Ngạo, Tiếu Hoàng hậu lập tức phản ứng, gào khóc trốn tránh trách nhiệm.

Nhu phi? Nụ cười lạnh bên môi Vân Hiểu Nguyệt càng sâu, mỉa mai nhìn thoáng qua Tần Ngạo, chất vấn: “Thế nào? Không phải nói đã quản giáo Nhu phi sao, một kẻ trong Thiên lao cũng có thể gây nên sóng gió, Hoàng thượng à, cái gọi là trách phạt của người, thật khiến nô tì đại khai nhãn giới đấy! Hoàng hậu, ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm nữa, nhưng, nếu Hoàng thượng cùng Vương gia đều bảo vệ ngươi, ta không thể giết ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, mang vạ khó mà thoát, cái chết của Huyên nhi, một kiếm này coi như xong!” Tiếng nói vừa dứt, Vân Hiểu Nguyệt lao mũi kiếm xuyên thủng bả vai Hoàng hậu, ngân châm vốn giấu sẵn trong tay đâm vào gân mạch của ả nhanh như điện xoẹt, theo sự chuyển động của máu, mười hai canh giờ sau, ngân châm sẽ đâm vào tâm mạch, sinh mệnh nữ nhân này, cũng sẽ đi tới điểm cuối, hơn nữa, sẽ là đau đớn vô cùng!

Cho ngươi chết thoải mái ngươi không cần, là ngươi ép ta, chẳng trách ta được! Cười lạnh rút kiếm ra ném đi, Vân Hiểu Nguyệt cũng không thèm nhìn Hoàng hậu đang gào lên như heo bị giết, lướt qua Tần Ngạo cùng Tần Vũ, đi đến Thiên lao. Vẫn còn một người, nàng phải giết ả mới khiến Huyên nhi an tâm lên đường!

“Điệp nhi, nàng muốn đi đâu?” Dáng vẻ của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo cảm thấy sợ hãi không hiểu, vội vàng đuổi theo.

“Thiên lao!”

“Được, Trẫm đi cùng nàng!”

Vân Hiểu Nguyệt chẳng thèm quan tâm đến hắn, chỉ một mực đi thẳng, ước chừng một canh giờ sau, rốt cục đã tới thiên lao.

“Tham kiến Hoàng thượng, quý phi nương nương!”

“Miễn lễ! Đưa Trẫm cùng nương nương đến chỗ Nhu phi!”

“Dạ!”

Thiên lao rất âm u, cũng rất ẩm ướt, đi đến tầng tối nhất, ngục tốt đưa hai người vào một gian tù, mở cửa ra, Vân Hiểu Nguyệt đi lên đầu tiên.

Đập vào mắt nàng là cảnh Nhu phi hai tay hai chân đều bị xiềng xích, cả người thấp thoáng máu tươi nằm trong một đống cỏ rác đang rên rỉ, nhưng kỳ quái, gương mặt của ả vẫn rất sạch sẽ!

“Hừ, kêu la cái gì, có thể đưa ra cái cách ngu xuẩn ấy, chứng minh hình phạt còn rất nhẹ!” Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh, tùy tay rút ra thanh kiếm của ngục tốt, vỗ vỗ lên mặt Nhu phi.

“Ai? Là ngươi!” Nhu phi chậm rãi mở mắt, thấy Vân Hiểu Nguyệt, hận thù tận xương lập tức bắn ra từ đôi mắt đã mất đi vẻ sáng bóng động lòng người: “Đồ tiện nhân, ngươi còn chưa chết sao? Ha ha… Hay, cuối cùng chính ta đã khiến ngươi mất con, ta có chết cũng sáng mắt!”

“Tiện nhân, câm miệng cho Trẫm!” Tần Ngạo tiến lên từng bước, nổi giận nói.

“Hoàng… Hoàng thượng!” Nhu phi cố sức quay đầu, thấy Tần Ngạo, ánh mắt lập tức biến thành vui sướng: “Hoàng thượng, người còn nhớ nô tì? Tốt quá, rốt cục người đã thăm nô tì, ngày nào nô tỳ cũng giữ mình sạch sẽ, sợ Hoàng thượng gặp nô tì lại không nhận ra, Hoàng thượng, nô tì vẫn xinh đẹp như vậy, đúng không?”

“Ha ha…” Vân Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ Nhu phi, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này thật sự là rất đáng thương! Dùng hết tâm cơ đến nỗi bị bỏ tù chỉ vì một nam nhân không biết yêu là gì, thậm chí đến chết cũng chẳng biết, đây chính là công dã tràng, là hoa trong gương, trăng trong nước! Nhưng, cho dù thế thì sao chứ? Nếu chọc đến nàng, Vân Hiểu Nguyệt nàng sẽ không để ả chết thoải mái như vậy đâu!

“Hoàng thượng, người ngài yêu, là ả, hay là ta?” Đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt đến gần Tần Ngạo, mỉm cười hỏi.

“Điệp nhi, nàng tha thứ cho Trẫm rồi?” Tần Ngạo thấy nụ cười xinh đẹp của Vân Hiểu Nguyệt, lập tức vui, vội vàng ôm lấy nàng, thâm tình nói: “Người Trẫm yêu, đương nhiên là Điệp nhi!”

“A… Không, gạt người! Hoàng thượng, người yêu nô tì, người yêu nô tì, đúng không?” Nhu phi lập tức cuồng loạn, giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, gương mặt tái nhợt mếu máo, vô cùng xấu xí!

Tần Ngạo chán ghét nhìn ả một cái, khinh thường: “Trẫm yêu ngươi lúc nào, cho tới bây giờ Trẫm chưa từng yêu ngươi, hạng nữ nhân tâm tư ác độc như ngươi cứ chờ chết già trong ngục đi!”

“Không… đây không phải thật sự, không phải thật sự…” Nhu phi thê thảm gào khóc đến tê tâm liệt phế, rồi sau đó trong miệng trào ra máu tươi, đầu ngả sang một bên rồi ngất!

Đau lòng không? Nhu phi, sự đau lòng ấy của ngươi đem so sánh với Điệp nhi, so sánh với ta, không thể nào bằng được, cho nên, sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy?

Đẩy tay Tần Ngạo ra, Vân Hiểu Nguyệt đi lên trước, đâm kiếm thật sâu vào đùi Nhu phi, “A…” Nhu phi hét lên một tiếng, tỉnh lại.

“Hoàng… Hoàng thượng cứu thiếp, cứu thiếp!” Gian nan cử động cơ thể, Nhu phi chảy mồ hôi như mưa hạ, khóc lóc kêu than, Vân Hiểu Nguyệt nghe vậy, nghiêng đầu giọng mỉa mai nói: “Hoàng thượng, ả, người còn muốn giúp không?”

“Điệp nhi, Trẫm… Ở bên ngoài chờ nàng!” Tần Ngạo giật mình, thật sâu nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, xoay người đi ra ngoài.

“Không…” Nhu phi thê thảm kêu lên, tuyệt vọng nhìn thân ảnh Tần Ngạo biến mất, ngã vào trong đám cỏ rác gào thét khóc rống lên.

“Nhu phi, từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu ngươi, ngươi chẳng qua là một món đồ chơi của hắn mà thôi, chỉ là đối tượng cho hắn lợi dụng mà thôi! Ngươi hại chết con của ta, bây giờ lại kích động Hoàng hậu hại chết Huyên nhi, Nhu phi, không giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!” Chậm rãi rút trường kiếm ra, Vân Hiểu Nguyệt đặt kiếm trên mặt Nhu phi, cười lạnh nói: “Ngươi không phải kiêu ngạo nhất về mỹ mạo sao? Vậy ta sẽ hủy nó hoàn toàn, cho ngươi đến địa phủ cũng làm nữ quỷ xấu xí nhất, tất cả chuyện này đều do ngươi tự chuốc lấy!” Cổ tay múa loạn, “xoẹt xoẹt xoẹt…” ngập đầy thù hận, chỉ trong nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt đã tạo ra vô số vết máu trên gương mặt đáng giận trước mắt, dòng máu đỏ tươi hắt ra chung quanh, tiếng gào khóc của Nhu phi vang vọng trong Thiên lao, ngục tốt đứng bên ngoài sợ tới mức lạnh run người, không dám cử động!

“Ngươi không phải Điệp nhi, ngươi là ma quỷ! Ma quỷ!!!” Đau đớn giãy giụa trên đám cỏ, Nhu phi thét lên những lời vô nghĩa.

“Ha ha, ma quỷ? Nhu phi, những nữ nhân tâm địa ác độc như ngươi, mới là ma quỷ chân chính!” Cười lạnh chặt đứt tay chân ả, nhìn ả dần dần ngừng giãy dụa, nghe tiếng kêu thảm thiết của ả dần dần trở nên mỏng manh, cho đến tận lúc nó hoàn toàn biến mất, quay đầu lại, Vân Hiểu Nguyệt nhìn ngục tốt đứng một bên, lạnh lùng nói: “Nhìn xem, đã chết chưa?”

“Hồi… Hồi bẩm nương nương, đã… đã tắt thở!” Ngục tốt run run kiểm tra, hồi đáp.

“Tốt, tốt quá! Huyên nhi, Điệp nhi, tỷ tỷ đã báo thù cho các muội rồi, tất cả những ai hại các muội đều đã chết, các muội có thể nhắm mắt an nghỉ rồi!” Ném thanh kiếm dính máu vào vũng máu, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được lệ đọng quanh mi, nàng thì thầm rồi xoay người bước ra khỏi Thiên lao!

“Điệp nhi, nàng đi đâu vậy?” Tần Ngạo chờ ở ngoài Thiên lao thấy Vân Hiểu Nguyệt đi ra, vội vàng hỏi.

“Hoàng thượng, ta muốn tiễn Huyên nhi muội muội của ta đi trên đoạn đường cuối cùng, xin ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta!” Lướt qua hắn, Vân Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại, đi về phía Sắc Điệp Cung!
Chương trước Chương tiếp
Loading...