Tuyệt Thế Hôn Quân
Chương 11: Chương Cuối
Nửa năm sau – Có lẽ là kỳ tích, có lẽ Tề Tuyên thật sự là một thiên tài y dược, Bộ Kinh Vân bị độc thủ quỷ ý lão nhân phán không cứu, không chỉ quay lại dương thế, còn có thể đi lại, công lực còn ẩn ẩn có dấu hiệu khôi phục. Bất quá, trước khi hắn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn cùng Tề Tuyên vẫn ở lại trong Vân Mộng cốc, gọi là điều dưỡng, nhưng là… Bộ Kinh Vân nhìn con cẩu có lỗ tai thỏ nhảy đến bên chân… Nó nguyên bản gọi là cẩu đi? Bất quá lỗ tai dài quá đâu. Từ khi tỉnh lại, hắn liền phát hiện trong cốc náo nhiệt không thôi, Trữ Tiếu Mộng cùng Tề Tranh thường xuyên tới chơi, lão nhân cùng Tề Tuyên ba ngày một trận ầm ỹ nhỏ, năm ngày một trận ầm ỹ lớn, hỗ trợ ỹ thuật, làm ra một đống quái vật này nọ, thậm chí…. Một tiếng ầm vang, không biết là lão nhân hay là Tề Tuyên lại thí nghiệm, chơi đến nổ mạnh. “Quỷ nha đầu, lò luyện đan một trăm năm của lão nhân a! Ngươi cư nhiệc tạc đỏ, bồi thường…” “Làm trò, rõ ràng kia là bếp lò lâu năm thiếu tu sửa, làm hỏng một lò đan của ta, ngươi mới phải bồi ta dược liệu!” Được rồi, không cần hỏi, hung thủ sáng nay khiến cho nổ mạnh đúng là Tề Tuyên. Bộ Kinh Vân nhìn hai khối đen như than hướng hắn chạy tới, không biết nên cười hay nên than. Lão nhân vốn tính tình kỳ quái, lại thêm một Tề Tuyên nghiệp chướng, không biết ngày nào Vân Mộng cốc này sẽ bị san thành bình địa. “Kinh Vân…” Tề Tuyên đến nhanh hơn, cáo trạng trước. “Lão nhân khi dễ ta, chàng thay ta lấy lại công đạo…” Nói xong, nước mắt rơi xuống. “Phi, rõ ràng là quỷ nha đầu nhà ngươi phá hỏng lò đan của ta, còn dám mở miệng nói bậy?” “Nếu lò đan của ngươi là tốt, làm sao có thể đột nhiên bị đỏ? Còn dám vạch trần chân tướng ta. Kinh Vân….” Nàng nhắm thẳng lòng hắn chui vào. “lão nhân ghen tị ta trị được vết thương hắn không trị được, mỗi lần đều cố ý hại nhân gia… Ta mặc kệ! Bảo hắn bồi thường đan cho ta.” “Ngươi có ý gì? Y thuật lão nhân mọi người trên đời đều biết!” “Sự thật xảy ra trước mắt, Kinh Vân là ta chữa khỏi, lúc ấy ngươi còn nói hắn nhất định chết.” Một trăm lão nhân cũng nói không thẳng cái miệng nhỏ nhắn kia của Tề Tuyên, tức giận đến gân xanh nổi đầy, lửa giận ngút trời rời đi. “Một ngày nào đó cho ngươi biết lợi hại của lão nhân!” “Ngươi rất lợi hại sao? Lão yêu quái trăm tuổi khi dễ người ta tiểu cô nương mấy tuổi đầu, đúng vậy, ngươi cực kỳ lợi hại!” Lời nói này đem lão nhân tức giận đến mức bế quan, xem có thể hay không nghiên cứu ra dược vật phá hiệu lực của mưa thuận gió hòa đan, sớm ngày bắt Tề Tuyên thuần phục dưới chân hắn. Bộ Kinh Vân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lệ trong suốt tròng lòng, thương tiếc lau bọt nước trên mặt nàng. “Ta nghe Tiếu Mộng nói, thời điểm ta hôn mê, nàng cả nửa giọt lệ cũng không rơi, như thế nào sau khi ta tỉnh, nàng hai ba ngày đều khóc đâu?” Biến thành sự đau lòng khuôn nguôi trong lòng hắn, hận không thể đem nàng nhét vào trong tim, nếu không để nàng bên ngoài, những gió mưa bên ngoài tự nhiên không xâm hại đến nàng. Nàng cười hì hì, lôi kéo hắn ngồi xuống. Loại tự do tự tại này, không có ngôn quan phía sau nhìn chằm chằm ngôn hành cử chỉ thật là thoải mái. Nàng kéo ống tay áo hắn, chà lau hắc bụi trên mặt. “Chàng ngủ, không có người vì ta đau lòng, ta khóc cho ai nghe a? Lãng phí nước mắt.” Có loại đạo lí như vậy sao? Cố tình, hắn lại cực kì yêu nàng như vậy vô lại. “Cho nên ta vừa tỉnh, nàng liền mỗi ngày đều khóc, khiến cho ta đau lòng?” Thân thể mềm mại của nàng ôn nhu tựa vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé hạnh kiểm xấu sờ lên ngực hắn. “Chàng càng đau lòng, sẽ càng yêu ta, như vậy nước mắt của ta mới không uổng phí a!” Thần sắc hắn xấu hổ giữ chặt vạt áo nàng đang vuốt ve. “Giữa ban ngày, lại là bên ngoài, để ngươi khác thấy không tốt.” “Ai có thể thấy?” Mới mặc kệ đâu, nàng thoải mái đem vạt áo chỉnh tề của hắn cởi ra, lộ ra thân trên trần trụi, trước sờ sờ, sau nhìn một cái, ân, nửa điểm vết sẹo cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra đã từng bị trọng thương. Nàng quả nhiên là thiên tài. “Trong cốc lại không phải chỉ có hai người chúng ta, còn có sư phụ đâu!” Hơn nữa, hắn là nam nhân bình thường, nàng sờ loạn như vậy, thực dễ dàng xảy ra chuyện không may. “Lão nhân vừa rồi chịu đả kích của ta, ít nhất bế quan ba ngày, lại làm ra tân dược chỉnh ta một hồi, giờ phút này hắn sẽ không đi ra.” Nàng đắc ý dào dạt, kiểm tra xong thương thế, kế tiếp thôi…. “Hắc hắc, Kinh Vân, chàng có phát hiện một việc không?” “Cái gì?” Hắn chỉ biết nàng hiện tại đang cười đến thực dâm dãng. “Chàng dưỡng thương hơn một năm, không gặp ánh nắng, làn da thật ra trở nên thực trắng thực nộn.” Càng ngày càng phù hợp với bộ dáng tiểu bạch kiểm nàng yêu thích. Mơ hồ, trên trán hắn xuất hiện vào vạch đen. “Tuyên nhi, nước miếng nàng đang chảy ra.” Ai, đều đã nhiều tuổi, tính tình ham mỹ nam này của nàng vẫn như trước không đổi, sợ là đến lúc chết vẫn đối với mỹ nam ngẩn người. “Này chứng minh chàng mị lực kinh người, tú sắc thành cơm a!” “Ta hẳn nên cao hứng sao?” “Chàng cao hứng mất hứng ta không biết, nhưng ta thực thích.” Nàng dựa vào trong ngực hắn sờ sờ một lúc lâu. “Kinh Vân, đay là thuốc mỡ đặc chế của ta, đối với da thịt trơn mềm, trắng mịn dùng thật tốt, chàng nhớ rõ mỗi ngày tắm xong đều phải sử dụng a!” Mồ hôi trên trán hắn đã bắt đầu rơi xuống. Bình thường, loại sự tình này không phải đều là trượng phu đối với thê tử làm sao? Như thế nào hắn với Tề Tuyên lúc đó lại đảo vị trí. “Tuyên nhi, với ngũ quan cùng dáng người của ta trở thành như vậy, nàng không cảm thấy rất có khí chất son phấn sao?” “Sẽ không a! Từ trước chàng phơi nắng mới đen như vậy, còn tưởng rằng chằng vốn tục tằng, sau khi biến trắng mới phát hiện ngũ quan chàng thâm thúy, hình như có huyết thống người Hồ, so với bạch diện thư sinh bình thường, ngược lại có chút phòng tình dị quốc, rất là mê người đâu!” Hắn như thế nào một chút cũng không cảm thấy cao hứng. Nam nhân là dựa vào nội hàm, không phải khuôn mặt đi? Hơn nữa… Hắn nhỏ giọng nói thầm: “Lấy sắc thị nhân, sắc suy tắc yêu thỉ.” (nhìn người dựa vào vẻ đẹp bên ngoài, cái đẹp tàn phai thì hết yêu??? Có đúng k??? *lắc đầu* k biết, pó tay.cơm.canh) Tề Tuyên vỗ vai hắn. “Yên tâm! Nương tử chàng hiện tại là một thế hệ thần y, sẽ vì chàng nghiên cứu cách chế tạo dược thiện dưỡng nhan cùng hộ phu phẩm, đảm bảo thanh xuân chàng kéo dài, cả đời mĩ mạo.” Vấn đề này không thể bàn lùi, trái tim hắn sẽ say mê. “Tuyên nhi, ngày đó ta bị thương thế, ta chính mình tưởng rằng đã chết, nàng như thế nào chắc rằng ta có thể tiếp tục sống?” Khi hắn nghe lão nhân, Tề Tranh cùng Trữ Tiếu Mộng nói nàng vì hắn mà trả giá mồ hôi và máu, chân chính mồ hôi cùng máu tươi, hắn khiếp sợ thiếu chút nữa một lần nữa hôn mê. “Lần tới đừng lại như thế si tâm, nàng phải biết rằng, ngươi bị mất một khối da, so với cắt của ta một miếng thịt càng khiến ta đau lòng.” “Ai si tâm? Chàng mới bổn đâu! Rõ ràng chính chàng nói, ta sinh, chàng sinh, ta tử, chàng chết cùng. Ta còn đang vui vẻ, chàng làm sao có thể tử?” “Nhưng… sự việc luôn ngoài ý muốn a!” Tỷ như ngày ấy, hắn tuy rằng đánh ngã hết thảy địch nhân, chính mình cũng trọng thương lâm nguy. Bất quá hắn không nghĩ tới, Chu Bằng may mắn tránh được một kiếp, bị một trưởng của hắn đánh trúng, ngã xuống đất hộc máu, lúc trước lại bị hạ mê dược, sau lại hồi tỉnh, được thân binh nghiêng trở về, nhiều lần cứu trị, sống lại, mặc dù vô lực trở lại chiến trường, lại đổi lấy một họ phong vương. Chỉ không biết là tái ông mất ngựa, là phúc hay là họa. “Không viện cớ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán trong ngực hắn, lại lần nữa nghe thấy tiếng tim đập cường mà hữu lực, hạnh phúc chảy xuôi toàn thân. “Ta cũng sẽ không cho phép chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chúng ta nói bạch đầu giai lão, tóc bạc còn chưa xuất hiện, ai cũng đừng nghĩ bỏ ai đi trước.” “Tuyên nhi……” “Người có hay không kiếp sau, ta không biết, cho nên ta không lập được lời thề đời đời kiêp kiếp kia, nhưng nói một đời một kiếp, chúng ta liền định chắc rồi.” Đây là bá đạo? Vẫn là yêu? Đều là đi! Hắn trong lòng hoảng hốt, ôm chặt nàng, xem kiều nhan như hoa kia, mi giống như núi xanh, mâu như thủy, thân mình mảnh khảnh, một thân ngông nghênh. Đây là hắn thê, từng là đế vương Tề Quốc, hôn quân danh chấn thiên hạ, chính là đến tột cùng là nàng không hiểu lí lẽ, vẫn là người trong thiên hạ không hiểu? Nàng nghiêng mình, hôn lên hắn, bộc trực đòi lấy nhiệt tình của hắn. Hãi lưỡi lưu luyến, hắn nghĩ, nàng là người thế nào trong mắt mọi người không sao cả, bởi vì ở cuộc sống nhân sinh kế tiếp, bọn họ chính là một đôi vợ chồng hồng trần thế tục, ân ân ái ái, cùng đứng trước gương, cho đến đầu bạc răng long, mà tình này, không thay đổi. [ Toàn văn hoàn ] TĐHS: Sau khi edit đến đoạn kết, tự dưng lại cảm thấy có chút buồn man mác… không biết khi đọc đến đây mọi người có nghĩ giống ta không?*cười* NDMN: sau khi tr này hoàn ta có cảm tưởng mình lại lười ra và ăn hại gấp đôi! mặc dù cũng có chút buồn…nhưng chắc đó là…buồn ngủ…hehee ( ta hum nay mệt mỏi mún ngủ sớm rùi^^ chúc mọi ng xem vui vẻ ^^ hehee)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương