Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 7: Ăn no



edit : Jun

Ảnh Tử không đem Thanh Thanh ôm về phòng củi trước nay nàng vẫn ở mà là mang đến phòng của mình.

Không thể phủ nhận, nàng đối với Thanh Thanh có một loại cảm giác đặc thù, loại cảm giác này có lẽ không đến mức được gọi là tình nghĩa, nhưng vẫn thực kỳ lạ. Hiện tại, nhìn thấy một nữ tử giống hệt như trong tưởng tượng của nàng về Vân Thanh Thanh, thậm chí ngay cả hành vi cử chỉ cũng rất giống nàng ta. Đối với Vân Thanh Thanh, nàng luôn cảm giác mình đã nợ nàng ấy một cái gì đó, nhưng người kia hiện tại không biết ở nơi nào, nàng căn bản tìm không thấy. Mà trước mắt nàng bây giờ lại có một nữ tử giống hệt như nàng ta, khiến cho nàng có cảm giác nếu có thể giúp nàng ta làm một ít sự tình thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Sau khi Ảnh Tử mang Thanh Thanh rời đi, Hương Ngưng vẫn còn tiếp tục nói:

"Thật sự rất giống" Những lời linh tinh của Hương Ngưng khiến cho Đoạn Tiêu nhíu mày, những gì nàng ta vừa nói khiến cho hắn nhớ đến một sự thật mà hắn vốn không muốn thừa nhận.

Trái tim đau đớn khiến cho Đoạn Tiêu tức giận đẩy Hương Ngưng sang một bên. Hắn không nghĩ nữ nhân này là cái loại không hề biết tốt xấu, chỉ với vài phần nhan sắc mà nàng đã dám kiêu ngạo như thế.

"Vương, ngài không thể đối với ta như vậy, ta đã mang cốt nhục của ngài, ngài như thế nào có thể đối với ta như vậy......"

Sắc mặt Đoạn Tiêu bỗng trở nên âm trầm, hung dữ:

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

Hương Ngưng nâng lên khuôn mặt tựa lê hoa đái vũ, cuống quít chạy đến bên người Đoạn Tiêu, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

"Ta biết ngươi yêu ta."

Đoạn Tiêu nắm chặt lấy cánh tay của nàng, đem nàng túm lên phía trước, mặt âm trầm hỏi:

"Nói, ngươi vừa rồi nói cốt nhục là xảy ra chuyện gì?"

Hương Ngưng trong lòng run sợ nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, miệng nói lắp bắp:

"Chính là...chính là...là ta có hài tử của ngươi a...... A......"

Một cái tát của Đoạn Tiêu đánh Hương Ngưng ngã lăn trên mặt đất, vẻ mặt lãnh khốc nhìn về phía Hoa Đào.

"Ngươi làm việc như thế nào? Ta nuôi ngươi để làm cái gì hả?"

Hoa Đào quỳ sụp xuống thỉnh tội:

"Nô tỳ biết sai rồi, xin Vương tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết sai rồi......"

"Ám Dạ, mang nàng xuống cho ta." Đã làm sai chuyện thì nên chịu sự trừng phạt, có một số việc khi làm sai cần phải lấy tính mệnh bồi thường.

Hoa Đào dường như biết một khi mình bị mang đi thì phỏng chừng không còn mạng sống, cuống quýt chỉ vào Hương Ngưng hô to:

"Là nàng, là nàng cho nô tỳ bạc, bảo nô tỳ lén lút đổ thuốc ngừa thai đi, là nàng ta, nàng ta sai nô tỳ......"

Ám Dạ đem nàng ấn xuống đất, lớn tiếng trách cứ:

"Còn không mau nói ra sự thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hoa Đào không để ý sắc mặt Hương Ngưng khó coi đến cực điểm, vừa khóc vừa nói:

"Là Hương Ngưng, nàng cho nô tỳ tiền, bảo nô tỳ mỗi lần có thuốc ngừa thai thì lén lút đổ đi, nàng ta cho nô tỳ rất nhiều tiền...... Nô tỳ biết sai rồi, Vương, van cầu ngài tha nô tỳ đi......"

Hương Ngưng nghe xong nổi giận đùng đùng:

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là ngươi thích Vương, mới tìm ta làm như vậy, tiện nhân ngươi....."

"Đem các nàng dẫn xuống hết cho ta!" Đoạn Tiêu tức giận phất tay áo bỏ đi.

***

Đêm khuya trong hoa viên Minh Cung, những cánh hoa đào ở trong ánh trăng màu bạc theo gió nhẹ nhàng lay động, cùng với mùi hương hoa tự nhiên lại có thêm một vẻ phong tình. Chính là phong cảnh dù có đẹp đến mấy nhưng nhìn liên tục trong một canh giờ cũng sẽ cảm thấy vô vị, nhất là khi trong lòng người ta lại đang có chuyện phiền não.

Đoạn Tiêu ngửa đầu uống cạn bầu rượu cuối cùng trên bàn, thân hình cao ngất lộ ra một tia ủ rũ.

Ám Dạ nhân cơ hội đó tiến lên nói:

"Vương, đã gần đến canh ba, ngài nên quay về phòng nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ vẫn đang là mùa xuân, ban đêm còn có chút hàn khí......"

Không đợi hắn nói xong, Đoạn Tiêu lạnh lùng cười nhạo:

"Ngươi cho rằng bằng bản sự của bổn vương thì còn có thể sợ hàn khí hay sao?" Nói là nói như vậy, nhưng rốt cục hắn cũng đứng dậy.

"Được rồi, ta trở về phòng ngủ một giấc, các ngươi lui ra đi."

Trong phòng sớm đã có nha hoàn thắp lên nến đỏ, trên giường trải một cái chăn màu hồng có thêu hình uyên ương hí thuỷ, tấm màn thêu những bông hoa lan thanh nhã cũng từ từ được buông xuống, đốt lên một lò huân hương có tác dụng an thần.

Đoạn Tiêu đi vào trong phòng, mắt nhìn thấy những thứ tinh xảo này nhất thời ngẩn người ra, bước tới ngồi lên trên chiếc giường lớn, hắn cẩn thận vuốt lên mặt chăn, nhìn hình thêu đôi uyên ương hí thủy thập phần rực rỡ. Nửa năm trước, cũng tại nơi này, chính mình còn cùng với Thanh Thanh ân ái trên chiếc giường này, sau đó ôm nhau mà ngủ, vậy mà hôm nay chỉ còn lại mình cô đơn chiếc bóng, thậm chí ngay cả nguyên nhân bị phản bộ cũng không biết.

Nàng vốn không giải thích vì cái gì lại làm như vậy, ngay cả nguyên nhân phản bội cũng không chịu nói cho hắn. Ngày xưa ân ái triền miên, ngày xưa tình đầu ý hợp, đều chỉ là gió thoảng mây bay. Hiện t

ại, hắn chỉ còn có thể nhớ đến nàng, về những chuyện trong quá khứ, còn có thể đi đến nơi mà bọn họ từng hẹn nhau.

Đoạn Tiêu càng nghĩ càng bi phẫn, không khỏi bùng lên lửa giận. Hắn đứng lên, cũng không gọi người tới, một mình xông ra ngoài.

***

Thanh Thanh là bị cơn đói làm cho hồi tỉnh, lúc nàng tỉnh lại cũng đã là nửa đêm, nàng trợn mắt nhìn bốn phía, tất cả đều được bao phủ bởi một màu đen, chỉ có ánh trăng màu bạc xuyên vào từ cửa sổ. Nơi này chắc chắn không phải nơi ở của nàng, hết thảy mọi thứ đối với nàng đều là xa lạ.

Nàng ngồi dậy, Ảnh Tử liền xuất hiện ở trước mặt của nàng.

"Ngươi muốn làm gì?" Giọng nói vẫn như cũ lạnh lùng không có lấy một tia độ ấm, nhưng lại hàm chứa một chút quan tâm.

"Lại là ngươi," Thanh Thanh nhận ra nàng:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Đi theo ta làm gì? Còn nữa, đây là nơi nào? Ngươi vì sao lại ở chỗ này?"

Ảnh Tử thản nhiên liếc nàng một cái:

"Ta là Ảnh Tử, Minh Vương hữu hộ pháp. Ngươi đứng dậy đi tìm cái gì?"

"Ta đói bụng," Thanh Thanh quệt miệng, thân hình thực sự rất mệt mỏi, lại có thêm chút nóng giận "Mấy cung nữ kia khi dễ ta, không cho ta ăn cơm, còn bắt ta chạy tới chạy lui gánh nước suối, thật sự là khinh người quá đáng!"

"Trông ngươi rất có khí thế, nhìn qua tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ bị bắt nạt."

Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt lạnh nhạt:

"Ngươi thì biết cái gì, ngươi là Minh Vương hữu hộ pháp, còn ta chỉ là một nha đầu nhỏ bé. Huống chi, giang hồ đồn đãi Minh Vương là một người lòng dạ ác độc , là một tên ma quỷ giết người không chớp mắt, ta tình nguyện làm tỳ nữ nhưng không tình nguyện làm công cụ ấm giường của hắn." Nàng không muốn làm công cụ ấm giường của hắn, chỉ muốn làm thê tử mà hắn thương yêu.

"Vậy ngươi còn nhìn chằm chằm vào ngài làm cái gì?" Ảnh Tử sắc bén vạch trần nàng. Người bên ngoài có lẽ không thấy, nhưng nàng nhìn được rất rõ ràng.

Thanh Thanh ngừng thở trong giây lát, cố làm ra vẻ lãnh đạm:

"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu." A, vẫn là có người nhìn thấy. Tình yêu của nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Ảnh Tử nhìn chằm chằm vào nàng, muốn từ những hành vi của nàng mà lần ra dấu vết:

"Ở hoa lâu, không phải ngươi nhìn chằm chằm vào ngài sao?"

"Hoa lâu?" Thanh Thanh làm bộ nghi hoặc:

"Nhìn chằm chằm vào ai a?" Trong lòng nàng cũng là kinh ngạc vạn phần, xem ra hành động hôm nay quá lộ liễu, vẫn là bị người tinh ý nhìn ra. Xem ra về sau cần chú ý mới được, đừng để không đến hai ngày đã bị người ta phát hiện rồi đem nàng ném ra biển lớn.

"Nam nhân kia chính là Minh Vương, nam nhân mà ngươi nhìn chằm chằm chính là Minh Vương." Lần này thì rõ ràng rồi chứ? Ngươi còn làm bộ như cái gì cũng không biết?

Thanh Thanh kinh ngạc mở lớn miệng, bộ dạng như vừa giác ngộ được điều gì:

"Hoá ra nam nhân xinh đẹp kia chính là Minh Vương a, trách không được giang hồ đồn đãi có rất nhiều nữ nhân thích hắn. Ta còn tưởng hắn là con hát, lớn lên xinh đẹp như vậy, đúng là hại nước hại dân a." Lời này nếu nghe thật kỹ sẽ phát hiện ra trong dó còn ẩn chứa một chút vị chua.

"Ngươi thật sự không biết hắn?" Ảnh Tử vẫn là không tin. Xem tới xem lui đều thấy được trong ánh mắt mà nàng nhìn Vương đều ẩn chứa một tình cảm sâu đậm, đây không phải là ánh mắt để nhìn một người xa lạ. Nữ nhân, đối với cảm giác của chính mình đều rất tinh tường.

Thanh Thanh gật gật đầu thật mạnh:

"Ngươi có thể cho ta ăn một chút gì không? Ta đói đến mức có thể ăn hết cả một cái đầu trâu!" Còn tiếp tục bị bỏ đói nữa là nàng chết ngay tại chỗ a.

Sau khi xác nhận, Ảnh Tử lặng lẽ đi ra ngoài. Thanh Thanh chờ nàng vừa đi khỏi, cái lưng vốn dĩ đang thẳng lập tức sụp xuống. Thật sự mệt chết đi được, tâm thần mỏi mệt, nàng thậm chí cảm giác chính mình không thể tiếp tục duy trì được nữa.

Nghĩ đến việc Đoạn Tiêu cùng nữ nhân khác rúc vào nhau, trái tim nàng đau đến mức chết lặng. Đêm qua còn có chút cảm giác yêu thương, hôm nay lại phát hiện hắn chỉ coi mình là công cụ làm ấm giường. Hắn hẳn là đã phát hiện ra nàng không còn là xử nữ? Vì cái gì hắn một chút tỏ vẻ đều không có? Chỉ dùng ánh mắt hơi bi thương chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó tiêu sái rời đi, ngay cả một tia lưu luyến cũng không chịu bố thí.

Đúng, hắn coi nàng là người ngoài, hắn không thể tin nổi Vân Thanh Thanh lại có thể diện xuất hiện ở trước mặt hắn. Hắn có thể yên tâm lớn mật mà phóng túng, có thể tùy tâm sở dục lăng nhục, hắn không cần cố kị cái gì.

Dung mạo của nàng thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, nhưng trái tim của nàng vẫn còn như trước kia, người mà nàng yêu say đắm vẫn là người kia, chính là, nàng đem cảm tình nồng cháy của mình ẩn sâu trong đáy lòng, tựa như núi lửa sừng sững trăm năm hoạt động, ở bên ngoài núi lửa là đá tảng cứng rắn, mà ở chỗ sâu trong lại là nham thạch nóng bỏng có thể làm tan chảy vạn vật.

Có lẽ, nàng không nên vì hắn mà khóc quá nhiều lần, cứ thế làm bị thương cổ họng của mình.

Trong những ngày không có hắn ở bên, nàng ban ngày miễn cưỡng cười vui, buổi tối lại chui vào trong ổ chăn mà khóc, biết bao nhiêu đêm, nước mắt của nàng rơi cho đến lúc hừng đông.

Khóc quá nhiều khiến cho cổ họng của nàng bị tổn thương, tiếng nói trở nên khàn khàn. Sau khi chữa khỏi thì giọng nói đã hoàn toàn thay đổi.

Đây là nàng vì hắn mà trả giá.

Trả giá của nàng đổi lấy cũng là hắn càng thêm coi thường, càng nhiều khi dễ.

Yêu một người có lẽ chỉ là trong nháy mắt, nhưng muốn quên một người lại cần đến cả đời.

Có người nói, tình cảm giống rượu ngon, thời gian càng dài càng nồng đậm. Là thật sao? Nàng sẽ yêu Đoạn Tiêu cả đời, có phải hay không?

Có lẽ nàng nên hiểu từ giây phút bọn họ gặp nhau, hết thảy đều đã được sắp đặt. Vô luận có tình hay vô tình, trời xanh đã định hai người sẽ phải trải qua nhiều đau khổ.

Nàng cùng Đoạn Tiêu, nhất định dây dưa không rõ.

Ảnh Tử thật sự vì nàng mang đến đồ ăn. Nàng biết Ảnh Tử không phải là loại người vô tình, nhưng lại không rõ tại sao thái độ của Ảnh Tử đối với nàng kỳ lạ như vậy.

Thanh Thanh đem chính mình ăn thật no, thế nên căn bản không có biện pháp nào nằm xuống ngủ ngay được.

"Ngươi lại muốn ra ngoài làm gì?" Lúc thấy Thanh Thanh lại muốn đi ra ngoài, sắc mặt của Ảnh Tử đã trở nên phi thường khó coi.

Thanh Thanh nhìn nàng cười gượng:

"Thực xin lỗi, ta ăn quá nhiều, nhất thời không thể ngủ ngay được." Không thể bị đói, cũng không thể quá no a.

"Ngươi không phải nói mệt chết sao? Như thế nào còn có khí lực chạy ra bên ngoài?" Nữ tử này rốt cuộc bị làm sao vậy? Một nữ nhân bình thường sẽ có được loại khí thế này hay sao?

Thanh Thanh dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng:

"Ta chỉ đi ra ngoài hoạt động một lát thôi, chắc ngươi không muốn ta làm cho ngươi ngủ không ngon chứ? Thật có lỗi, đợi lát nữa lúc ta trở về nhất định sẽ lặng yên không một tiếng động, cam đoan không làm ngươi giật mình tỉnh lại."

Thanh Thanh chắp hai tay vào nhau, hướng về phía nàng cúi đầu giống như đang bái Bồ tát, sau đó đẩy nàng vào trong phòng:

"Ngươi mau đi ngủ đi, ta rất nhanh sẽ trở về." Nói xong liền chạy đi ra ngoài, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không biết rằng một chút của nàng chính là một buổi tối đều không có trở về, làm hại Ảnh Tử vì nàng mà lo lắng cả đêm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...