Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 18: Vãn hồi



edit : Jun

"Đại tỷ......" Diệp Lăng Tương nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Hương Ngưng thì lên tiếng, "Chúng ta có cứu nàng hay không?"

Bạch Mạn Điệp liếc mắt xem xét một cái, một bên là Hương Ngưng đau đến chết đi sống lại, bên kia lại là Hoa Đào báo thù thành công đang há miệng cười vang.

"Đều đã làm mẫu thân, cứu nàng đi. Về phần nữ nhân này, nhất định phải đem nàng đánh cho chết khiếp. Bạch Mạn Điệp ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào tâm ngoan thủ lạt như vậy, ngay cả trẻ con cũng không buông tha."

"Không thành vấn đề, Đại tỷ, hãy để cho ta giáo huấn nàng, ta thích nhất là đánh người mà." Diệp Lăng Tương e sợ Bạch Mạn Điệp sẽ đoạt đi 'Món đồ chơi' của nàng liền nhanh chân chạy tới túm lấy Hoa Đào rồi phi thân mà đi.

Bạch Mạn Điệp thật ra không quan tâm lắm đến việc ai sẽ đối phó ai, bất quá tốc độ cướp người của Diệp tiểu thư càng lúc càng nhanh, nếu còn tiếp tục như vậy, 'Sinh ý' của nàng chẳng phải là không cần làm nữa hay sao? Coi danh hiệu và thế lực của nàng, trên cơ bản không ai dám trêu chọc, muốn hoạt động gân cốt cũng không có cơ hội.

"Ngươi, còn có các ngươi," Bạch Mạn Điệp chỉ vào những tiểu cung nữ đang run sợ trốn ở một bên, "Nhanh tìm Công Tôn tiên sinh đến đây, còn các ngươi đưa nàng vào phòng, nhanh lên."

"Vâng." Vài tiểu cung nữ sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn đi làm.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ vội vàng chạy tới.

Hoá ra, vừa rồi tiểu cung nữ đi tìm Công Tôn tiên sinh cũng không cần phải đi quá xa, vừa mới chạy ra đã gặp Công Tôn tiên sinh và Ám Dạ hướng bên này đi tới. Nguyên nhân thì không cần hỏi, bởi vì thời điểm trước khi Đoạn Tiêu rời đi đã đem trọng trách quản lý Minh Cung đặt lên trên vai của Ám Dạ. Hắn cảm thấy trách nhiệm này vô cùng trọng đại, đặc biệt trong cung còn có một nữ nhân đang mang đứa nhỏ của Vương, lại càng khiến cho hắn lo lắng không thôi.

Hắn chỉ sợ mình vạn nhất không trấn áp được nữ nhân kêu Hương Ngưng này, để cho nàng thừa dịp Vương không có ở đây mà đem Minh Cung đảo lộn. Nghĩ đến điều này, hắn liền lo lắng ngủ không yên, thế nên buổi tối ngày hôm qua mới chạy đến chỗ ở của Công Tôn tiên sinh thương lượng suốt một đêm. Cho đến sáng sớm hôm nay, hai người mới cùng nhau đi đến nơi ở của Hương Ngưng xem xét. Không nghĩ tới, còn chưa tới chỗ của Hương Ngưng đã trông thấy một tiểu cung nữ hoang mang chạy đi tìm bọn họ.

Hai người vừa nghe Hương Ngưng bị đụng trúng bụng liền không nói hai lời, vội vàng nhanh chân chạy đến.

"Tiểu công chúa?" Ám Dạ và Công Tôn tiên sinh vừa bước vào đã gặp ngay Bạch Mạn Điệp đang đứng ở cửa, hai người tự dưng đều cảm thấy khó hiểu. Vì sao Bạch Mạn Điệp lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa ngay cả một chút động tĩnh đều không có, hiện tại đột nhiên truyền ra tin tức Hương Ngưng bị đánh, chắc không phải do vị tiểu công chúa này làm đấy chứ?! Nếu là sự thật, cộng thêm giờ này Đoạn Tiêu không có ở đây, chỉ sợ không một ai trong Minh Cung này có đủ khả năng để trấn áp nàng.

"Các ngươi đến đây, mau vào xem nữ nhân kia đi." Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Công Tôn tiên sinh lập tức đi về phía Hương Ngưng đang nằm lăn lộn ở trên giường. Mà Ám Dạ kỳ quái hỏi Bạch Mạn Điệp:

"Tiểu công chúa, người đến từ lúc nào? Sao không thông tri cho thuộc hạ một tiếng?"

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói:

"Không có gì, chỉ là có một món nợ chưa đòi được, lúc này đến để tính toán, thuận tiện thu một chút lợi tức."

"Đòi nợ? Ai thiếu tiểu công chúa bạc sao?" Ám Dạ nói.

"Tiểu công chúa chỉ cần nói một tiếng, Ám Dạ thay người đòi không phải được rồi sao, cần gì làm phiền người tốn công đi một chuyến."

"Được rồi," Bạch Mạn Điệp không còn kiên nhẫn, cái mà nàng không thể chịu nổi nhất chính là nói chuyện với những người cổ đại không có đầu óc này.

"Ta nghĩ chuyện hôm nay ngươi cũng đã nghe tiểu cung nữ nói rồi chứ."

"Vâng." Ám Dạ đương nhiên có nghe nói. Tiểu cung nữ đó nói Bạch Mạn Điệp đến đánh người, đứa nhỏ của Hương Ngưng cũng không thể giữ được. "Thuộc hạ biết người muốn báo thù cho Tứ tiểu thư, nhưng người cũng không thể làm hại đến cốt nhục của Vương? Người làm như vậy, thuộc hạ sao có thể giải thích với Vương?"

Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười một tiếng:

"Ta nói Ám Dạ, ngươi như thế nào nghe đầu không nghe đuôi. Ta đúng là đến để đánh người, nhưng không có làm hại đứa nhỏ của Hương Ngưng. Ngươi cũng không phải lần đầu tiên thấy ta làm việc, không thể nào không rõ tính cách của ta, ta chưa bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lí như vậy. Ta thừa nhận, ta đánh mặt Hương Ngưng, về phần nàng tại sao lại đau bụng thì là do nha đầu kêu Hoa Đào kia làm. Còn nữa." Bạch Mạn Điệp nói thập phần nghiêm túc, "Nói cho Đoạn Tiêu biết, không cần tùy tiện hoài nghi đứa nhỏ mà Thanh Thanh mang thai không phải là của hắn. Ngươi nói cho hắn, nếu trên đời này thực sự có một người mang đứa nhỏ của hắn, người đó nhất định là Thanh Thanh. Không cần đem đứa nhỏ của người khác coi là của mình, ngược lại đem đứa nhỏ của mình giết đi."

"Tiểu công chúa, người muốn nói cái gì? Chẳng lẽ......" Ám Dạ quả thực không thể tin nổi. Nếu lời Bạch Mạn Điệp nói là thật sự, như vậy thì......

"Không sai." Bạch Mạn Điệp chứng thật suy đoán của Ám Dạ, "Ta đã điều tra qua Hương Ngưng, đứa nhỏ trong bụng nàng căn bản không phải là của Đoạn Tiêu, thế nhưng các ngươi lại coi nàng là bảo bối để mà cung phụng. Ngược lại đứa nhỏ mà Thanh Thanh mang thai mới chân chính là cốt nhục của Đoạn Tiêu, các ngươi đúng là một đám ngu ngốc, khốn khiếp, trứng thối!" Bạch Mạn Điệp tức giận không kiềm được, cũng chỉ có bọn người ngu ngốc này mới có thể làm ra chuyện điên khùng như thế.

"Người nói là sự thật?!" Ám Dạ khiếp sợ cực độ. Điều đó không có khả năng?! nếu là sự thật, vậy thì...... Vương khó mà có thể chấp nhận nổi?!

"Không cùng mấy kẻ trời sinh ngu ngốc như các ngươi dông dài nữa, ta còn muốn đi tìm những người khác đòi nợ, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả ngươi." Bạch Mạn Điệp nói xong liền phi thân rời đi. Ám Dạ kinh ngạc nhìn thân ảnh Bạch Mạn Điệp như cánh chim biến mất phía chân trời, ngơ ngác hồi lâu cũng không thốt lên được câu nào.

***

Vô Tranh sơn trang.

Sáng sớm hôm nay, Đoạn Tiêu quyết định, bất luận hôm nay xảy ra chuyện gì cũng phải gặp mặt Vân Thanh Thanh một lần.

Đám người Thủy Tịch Linh vừa nghe Đoạn Tiêu đến, tự nhiên cảm khái Bạch Mạn Điệp liệu sự như thần. Vài ngày trước, khi Bạch Mạn Điệp kể lại những chuyện xảy ra với Vân Thanh Thanh thì Đông Phương Vũ cùng Lãnh Tuyệt Cuồng lần lượt rời đi, không biết là đi chấp hành cái nhiệm vụ bí mật gì, hiện tại Vô Tranh trong sơn trang chỉ để lại Thủy Tịch Linh cùng Quân Tuỳ Phong. Nhưng ngày hôm nay, bởi vì Thiên Cơ Các có việc nên đã đem hắn kéo đi mất, toàn bộ trang viên chỉ còn lại Thủy Tịch Linh làm chủ.

Đoạn Tiêu ở bên ngoài đợi nửa ngày cũng không thấy người nào đi ra, thế nên hắn đành tự thân đi vào. Ảnh Tử nhìn thấy hắn định vào trong, nhịn không được chạy đến khuyên hắn:

"Vương, ngài vẫn nên trở về là hơn, ta thấy ngài cũng không gặp được Vân cô nương."

"Không trở về." Đoạn Tiêu quyết đoán lại kiên quyết nói.

"Hôm nay không thấy được Thanh Thanh, bất kể ai nói gì ta cũng sẽ không trở về ."

"Vương......"

"Ngươi không cần khuyên ta nữa." Đoạn Tiêu nói,"Vốn dĩ ta cũng không tính hôm nay sẽ đến đây, không nghĩ tới Đông Phương Vũ và Lãnh Tuyệt Cuồng cũng không ở, tuy ta không quá e ngại bọn họ nhưng nếu bọn họ có ở đây thì nhất định ngăn cản không cho ta và Thanh Thanh nói chuyện, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Cho nên, bấ

t luận hôm nay xảy ra chuyện gì ta cũng phải gặp mặt Thanh Thanh để nói chuyện một lần, bằng không, ta...... không cam lòng."

Ánh mắt Ảnh Tử hơi ai oán xem xét Đoạn Tiêu. Vương của nàng từ khi nào lại xuất hiện loại bộ dáng cẩn thận này, Vương của nàng từ lúc nào bắt đầu biết lo lắng. Mà bây giờ, chỉ vì muốn gặp mặt Vân Thanh Thanh, ngài lại phải chuẩn bị cho thật tốt. Nhưng, Ảnh Tử còn một chuyện lo lắng khác, Vương vẫn còn yêu Vân Thanh Thanh, nhưng nếu như ngài biết được thân thế thật của mình......

Ảnh Tử không thể tưởng tượng được sau này sẽ phát sinh ra loại sự tình gì.

Lại đợi thêm một lúc lâu nữa, Đoạn Tiêu cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn . Ngay tại thời điểm hắn quyết định không sợ bất cứ cái gì mà trực tiếp nhảy vào thì Thủy Tịch Linh đột nhiên xuất hiện.

"Vô Tranh sơn trang quả rất có mặt mũi, có thể làm cho Minh Vương đại giá quang lâm." Gương mặt lạnh như băng của Thủy Tịch Linh càng thêm lãnh khốc, "Không biết Minh Vương hôm nay đến đây là muốn làm cái gì?"

"Tịch Linh, ta......" Đoạn Tiêu thấy bộ dáng lạnh như băng của nàng thì biết nàng nhất định vì chuyện của Vân Thanh Thanh nên mới đối đãi với mình như vậy.

"Ta hy vọng có thể gặp Thanh Thanh một lần."

"Ngươi còn gặp nàng làm gì?" Thủy Tịch Linh lạnh lùng nói,"Thanh Thanh không muốn gặp ngươi, Vô Tranh sơn trang cũng không hoan nghênh ngươi, ngươi đi đi." Nói xong Thủy Tịch Linh xoay người rời đi.

Đoạn Tiêu lập tức xông lên chặn nàng lại:

"Xin ngươi, cho ta gặp nàng một lần đi."

Đoạn Tiêu nói vô cùng khản thiết. Một Minh Vương uy chấn võ lâm, Minh Vương trong truyền thuyết hung tàn lãnh khốc thế nhưng có thể vì nữ nhân hắn thích mà thấp giọng cầu khẩn một nữ nhân khác. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người nào có thể không kinh ngạc a.

"Gặp một lần thôi," Đoạn Tiêu nhìn thấy thần sắc Thủy Tịch Linh hơi hơi sửng sốt thì lập tức mở miệng nói tiếp,"Ta sẽ không làm tổn thương Thanh Thanh nữa đâu, để cho ta gặp nàng một lần, ta chỉ muốn thấy nàng, cùng nàng nói vài câu là được." Cuối cùng, Đoạn Tiêu hướng về phía Thủy Tịch Linh cúi người xuống:

"Ta thỉnh cầu ngươi."

Thủy Tịch Linh lần đầu tiên nhìn thấy hai hình tượng Minh Vương trái ngược nhau. Nàng từng nghe nói Minh Vương cao ngạo, là duy ngã độc tôn, là cuồng vọng ương ngạnh. Nhưng, nàng nhìn lại nam nhân trước mặt mình, trong mắt hắn, trên người hắn đều lộ ra vẻ đau thương, hắn hiện giờ không phải Minh Vương, cũng chẳng phải là võ lâm chí tôn hùng tâm vạn trượng, xưng bá giang hồ. Hắn chỉ là một nam nhân, một nam nhân bình thường có yêu có hận. Hắn nguyện vì nữ nhân mà hắn âu yếm cúi người cầu xin. Cho nên, Thủy Tịch Linh muốn cho hắn một cơ hội. Và quan trọng nhất, nàng cũng muốn cấp cho Vân Thanh Thanh một cơ hội. Nàng không cho rằng Thanh Thanh cả ngày giam mình ở trong phòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Một lần đường đường chính chính đối mặt với Đoạn Tiêu là cơ hội để nói ra tất cả .

Mà hiện tại, Thủy Tịch Linh nàng có thể giúp Thanh Thanh sáng tạo ra cơ hội này. Cho nên sau một lát trầm ngâm, nàng lạnh nhạt mở miệng:

"Ngươi chờ đó, ta đi hỏi ý kiến của Thanh Thanh."

"Cám ơn ngươi." Đoạn Tiêu đứng thẳng lưng, thành tâm thành ý hướng về phía Thủy Tịch Linh nói lời cảm tạ. Hoá ra nữ tử mà giang hồ đồn đại lạnh như băng này cũng không phải hoàn toàn không có ôn nhu. Nếu so sánh với hai người kia, nàng hẳn cũng rất thương yêu tiểu muội Vân Thanh Thanh.

***

Thanh Viên.

Thủy Tịch Linh bước nhanh vào trong phòng Thanh Thanh. Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Thanh Thanh đang ngồi tắm nắng bên cửa sổ. Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, sắc mặt vốn tiều tụy giờ đã khá hơn một ít, nhưng vẫn giống như trước mang theo thần thái của một người có bệnh, một đôi con ngươi bình lặng như nước thản nhiên nhìn về phía phương xa. Thủy Tịch Linh đột nhiên cảm giác Vân Thanh Thanh giống như một tờ giấy vẽ, chỉ cần một cơn gió cũng có thể đem nàng xé rách.

"Thanh Thanh," Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng gọi tên của nàng,"Cảm thấy như thế nào?"

Vân Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Thủy Tịch Linh thì hướng nàng cười nhẹ:

"Tam tỷ, muội tốt lắm."

"Ngươi a," Thủy Tịch Linh vừa đi đến trước giường giúp nàng lấy một bộ y phục vùa nói, "Sao lại không biết tự chiếu cố bản thân mình? Sáng sớm còn có hơi lạnh, ngươi hẳn nên mặc thêm một cái áo khoác." Nói xong liền đưa tay khoác áo lên người Thanh Thanh.

"Cám ơn Tam tỷ." Vân Thanh Thanh lãnh đạm nói, sau đó tiếp tục nhìn mây bay phía chân trời.

Thủy Tịch Linh phát hiện Vân Thanh Thanh trở nên bình thản, trầm mặc, giống như đột nhiên nhìn rõ tất cả mọi điều trên thế gian này, giống như đứa trẻ trong một đêm đã trưởng thành.

"Thanh Thanh," Thủy Tịch Linh trầm mặc trong chốc lát rồi nói,"Đoạn Tiêu đến đây."

Thủy Tịch Linh cảm thấy Vân Thanh Thanh cần có kích thích, chỉ một kích thích đủ lớn mới có thể kích động được con tim bình lặng của nàng, từ đó mới khiến cho nàng khôi phục vẻ hoạt bát ngày xưa. Mà bây giờ, Đoạn Tiêu chính là thuốc kích thích này.

Quả nhiên vừa nghe đến tên của Đoạn Tiêu, Vân Thanh Thanh lập tức mở to hai mắt, từ trong trạng thái thất thần tỉnh táo lại.

"Đoạn -- Tiêu?" Vân Thanh Thanh chần chờ nói ra tên này, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh lùng: "Hắn tới làm cái gì? Còn muốn nhìn xem ta đã chết hay chưa sao? Ta không gặp!"

Thủy Tịch Linh lập tức ngăn lại vẻ kích động của nàng:

"Thanh Thanh, muội cần gặp hắn một lần, bằng không ân oán giữa các ngươi vĩnh viễn cũng không thể giải trừ."

"Ta gặp hắn một lần thì có thể giải trừ ân oán sao? Ta gặp hắn thì có thể cải biến cái gì? Nếu như có thể trở lại trước kia, ta bằng lòng gặp hắn một lần, nếu không thể, ta gặp hắn hay không thì có quan hệ gì?!" Vân Thanh Thanh cười nhẹ.

"Thanh Thanh, ta cùng Đại tỷ, Nhị tỷ, vĩnh viễn đều bảo vệ muội, giúp muội. Cho nên, nếu muội cảm thấy mình mệt mỏi liền nói cho chúng ta biết, chúng ta đến giúp muội. Ta thiệt tình hy vọng, muội có thể giải trừ oán hận trong lòng, một lần nữa biến trở lại thành Vân Thanh Thanh hoạt bát kiên cường."

Tạm dừng thật lâu, ngay khi Thủy Tịch Linh nghĩ Vân Thanh Thanh sẽ không đáp ứng, đúng lúc định rời đi thì thanh âm vô cùng bình tĩnh của Vân Thanh Thanh truyền đến:

"Ta gặp hắn một lần."

"Thanh Thanh......" Thủy Tịch Linh nhìn nàng xác nhận lại.

Vân Thanh Thanh hồi phục nụ cười thản nhiên như ánh mặt trời của nàng:

" Có tỷ cùng Đại tỷ, Nhị tỷ, còn có tỷ phu cùng mấy cục cưng, ta còn phải sợ cái gì? Các ngươi chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của ta, đúng hay không?!"

"Đúng." Thủy Tịch Linh khẳng định với nàng."Yên tâm đi, chúng ta sẽ đứng cùng một phía với muội."

"Tam tỷ, cám ơn......" Vân Thanh Thanh không biết biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, nhưng giờ này khắc này chỉ có hai chữ 'Cám ơn' là thích hợp nhất .

"Tỷ muội một nhà, cần gì phải khách khí......" Thủy Tịch Linh ôm lấy bả vai Vân Thanh Thanh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng.

***

Một lúc sau, Thủy Tịch Linh dẫn Đoạn Tiêu tiến vào. Vừa đi vào nhà, Đoạn Tiêu liền nhìn thấy Vân Thanh Thanh mở to hai mắt, con ngươi trong veo nhưng lạnh lùng, giờ phút này sáng ngời theo dõi hắn, mà bên trong ánh mắt kia lại mang theo những tia hận ý khó phát hiện.

"Thanh...... Thanh......" Đoạn Tiêu vui sướng kêu lên. Hắn vốn có một bụng những từ ngữ muốn nói với Vân Thanh Thanh, nào là giải thích, khẩn cầu, thề thốt..v...v.. nhưng vừa tiếp xúc với cặp mắt đề phòng, nghi hoặc, oán hận cùng khinh thường kia, hắn ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

"Đoạn Tiêu?" Vân Thanh Thanh lạnh lùng nói ra tên này.

"Như thế nào? Minh Vương uy chấn võ lâm, cao ngạo phóng đãng còn có thể tới gặp một nữ nhân vô sỉ dâm tiện hay sao? Có phải muốn đến nhìn xem ta đã chết hay chưa đúng không?"

Nàng vừa dứt lời, Đoạn Tiêu liền từng bước từng bước tiến đến, thấp giọng nói:

"Thanh Thanh, đừng nói lung tung, nàng không có chết, ta làm sao có thể để cho nàng chết. Tốt lắm, cái gì cũng không cần nói, ta biết nàng hận ta, ta biết mình đã làm sai, có gì chờ khi nàng hồi phục rồi nói sau, nàng muốn ta thế nào, ta đều nghe lời nàng."

"Đều nghe ta?" Vân Thanh Thanh ngước mắt nhìn hắn, miệng thì thào đem bốn chữ này lập lại mấy lần, bỗng nhiên lộ ra nụ cười sầu thảm, nàng cắn răng nói:

"Buổi tối hôm đó, ngươi cũng nói thích ta, nguyện ý cho ta tất cả, bất luận ta muốn cái gì. Ngươi có biết ta lúc đó đã cảm động cỡ nào không, ta còn tưởng mình thật sự đã tìm được tình nghĩa vô giá, rồi thề non hẹn biển. Nhưng kết quả thì sao?" Giọng nói của nàng đột nhiên lớn lên, "Kết quả thế nào? Đoạn Tiêu, ngươi sẽ không quên đấy chứ, sự ngu xuẩn của ta rốt cuộc đổi lại kết quả gì. Bây giờ ngươi còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ta. Đoạn Tiêu, cho dù ngươi coi ta là kẻ ngốc cũng xin ngươi đừng đem mình trở thành kẻ ngốc, đừng quên, ngươi chính là Minh Vương điện hạ cao cao tại thượng, thống trị võ lâm."

"Thanh Thanh," Đoạn Tiêu lo lắng kêu một tiếng, một bên nháy mắt với Ảnh Tử, muốn nàng nói giúp hắn vài lời hay, chỉ tiếc người đằng sau vẫn đang bảo trì trầm mặc. Mà Đoạn Tiêu sớm hổ thẹn cúi đầu, chỉ có thể nói một câu duy nhất:

"Thực xin lỗi, Thanh Thanh, ta...... Ta không......"

"Ngươi không cần phải nói, cũng không cần cảm thấy có lỗi." Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên.

"Kết quả hôm nay ta chẳng những không thể trách ngươi, còn muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cho ta biết trong cuộc sống này cái gì mới là quan trọng nhất. Đoạn Tiêu, ta vĩnh viễn sẽ không quên bài học này, cho nên, ngươi cũng đừng tiếp tục si tâm vọng tưởng dùng cái ngươi gọi là chân tình đến cảm động ta, trái tim ta đã sớm bị sự thật kia bóp nát mất rồi. Kiếp này, ta không muốn có bất cứ quan hệ nào với ngươi, cho dù khi ta chết, cho dù ta bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh không luân hồi. Ngươi hiểu được ý tứ của ta không?"

Đoạn Tiêu làm sao còn dám phản bác, trước khi tới nơi này hắn đã dự tính đến tình huống xấu nhất, mà hiện tại tình huống này so với mong muốn còn tốt hơn. Bất đắc dĩ thở dài, hắn nói:

"Ta hiểu được, ta đều hiểu được. Thanh Thanh, là ta...... Phụ nàng, nhưng ta cũng......"

Không để hắn tiếp tục nói thêm câu gì, Vân Thanh Thanh lạnh lùng nói:

"Ngươi hiểu được là tốt rồi, cứ như vậy chúng

ta sẽ không còn gì trói buộc nữa."

Nói xong nàng di chuyển thân mình, Đoạn Tiêu nắm lấy tay Thanh Thanh, kích động nói:

"Thanh Thanh, nàng cho ta một cơ hội nữa. Thanh Thanh, ta sẽ không thả nàng đi, ta sẽ không để mất nàng, ta biết, chỉ cần ta lại một lần nữa buông nàng ra, ta sẽ vĩnh viễn mất đi nàng."

"Ngươi đang ép buộc ta sao?" Ánh mắt Thanh Thanh chống lại ánh mắt khẩn cầu của hắn, trên mặt không hề có một tia độ ấm, chỉ có khinh thường và cười nhạo. Vân Thanh Thanh ngược lại ngồi xuống, cố ý 'Ăn nói khép nép':

"Minh Vương coi nơi này là Minh Cung, còn ta vẫn là Tiểu Thanh, ngươi không phải muốn giống như ngày ấy xé rách xiêm y của ta, ép buộc ta đấy chứ? Ha ha, không cần, ta tự mình đến." Đôi mắt lạnh như băng rõ ràng không mang theo cảm tình nhưng trên gương mặt như hoa như ngọc lại hiện lên một nụ cười quyến rũ. Nói xong, Vân Thanh Thanh vươn một bàn tay, chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quần áo.

"Thanh Thanh," Đoạn Tiêu bỗng nhiên điên cuồng rống to, ngừng trong chốc lát lại thay bằng ngữ khí đau thương:

"Van cầu nàng, đừng như vậy, nàng có biết hay không trái tim của ta đã tan nát, van cầu nàng......" Vừa nói, hắn vừa chậm rãi quỳ xuống dưới chân Vân Thanh Thanh.

Ảnh Tử đứng xa xa nhìn bọn họ, còn có Thủy Tịch Linh vẫn lo lắng đứng ở ngoài cửa sổ không hẹn mà cùng thở dài, tình yêu a...... Căn bản không thể nói rõ được. Hai người bọn họ đều bị cảm tình làm cho khổ sở, thật sự là thương tâm đến cực điểm. Nhưng trong tình cảnh này, hai nàng đều thập phần rõ ràng, nơi này là không có chỗ cho các nàng xen vào.

Vân Thanh Thanh cúi đầu, lãnh đạm nhìn nam nhân đang vò đầu bứt tóc quỳ dưới chân mình, trong lòng nàng dâng lên một cỗ khoái cảm vì đã trả được thù, nhưng cỗ khoái cảm này lại ẩn chứa vài phần bi thương khó hiểu. Nàng không rõ mình bị làm sao vậy, mấy tháng qua, nàng mong ngày mong đêm cũng chỉ muốn có được một ngày như thế này, nhưng khi thời điểm đó xuất hiện, nàng lại đột nhiên hiểu được, chỉ khi Đoạn Tiêu yêu nàng thì sự trả thù này mới có khả năng trở thành hiện thực. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, nàng liền không biết trong lòng mình rốt cuộc là thống khổ hay là thống khoái.

Nàng vẫn hận Đoạn Tiêu. Đây là điều duy nhất nàng có thể xác nhận. Lần đầu tiên hắn quên nàng, sau đó là không tin tưởng, tiếp đến hắn dùng loại phương thức tàn bạo để tra tấn nàng, đến cuối cùng tàn nhẫn sát hại đứa nhỏ của chính mình, hai người bọn họ ở chung nhất định sẽ không có kết quả tốt. Đoạn Tiêu dùng phương thức tuyệt tình nhất, cũng là không thể vãn hồi nhất để bức bách nàng, rồi hôm nay cuối cùng phải nuốt lấy quả đắng do chính mình gây ra.

Thở dài nhìn Đoạn Tiêu, nàng thản nhiên nói:

"Coi như hết, Đoạn Tiêu, ngươi là Minh Vương, chỉ cần ngươi vẫy tay một cái thì dạng mỹ nữ nào mà chẳng có, tội gì ở nơi này nhận sự khinh bỉ của ta. Nếu ngươi cảm thấy ta không chịu tha thứ cho ngươi, làm lãng phí cảm tình của ngươi, vậy ngươi có thể giết ta. Dù sao, tâm của ta đã chết, người có sống thêm cũng không có ý nghĩa gì ."

Đoạn tiêu nhìn Vân Thanh Thanh, trong ánh mắt kia tràn ngập cầu xin, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ kiên định trong đôi mắt của nàng thì liền hiểu được Vân Thanh Thanh không có khả năng vì sự cầu xin của hắn mà thay đổi. Hiện tại hắn còn có một biện pháp, cho dù biện pháp này sẽ chỉ làm Vân Thanh Thanh càng thêm phẫn nộ, càng thêm oán hận hắn, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Nếu, ta dùng tánh mạng của những người trong Lưu Thuỷ sơn trang để cầu xin sự tha thứ của nàng, ta nghĩ nàng cũng sẽ không đồng ý." Đoạn Tiêu đứng dậy, một lần nữa khôi phục uy nghiêm ngày xưa.

"Tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, không cần nghĩ đến chuyện có chết hay không, nếu để cho ta biết nàng lại có ý định như thế, ta nhất định sẽ cho tất cả những người trong Lưu Thuỷ sơn trang đi theo làm bạn với nàng." Hắn biết Vân Thanh Thanh vẫn quan tâm đến người của Lưu Thuỷ sơn trang, bằng không nàng cũng sẽ chẳng vì chuyện tuyển phi mà bị hủy đi dung mạo của mình để tới gặp hắn. Nhưng giờ phút này nói lại chuyện cũ thì có ích gì, sẽ chỉ khiến cho người ta đau đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng không được, hắn không thể để cho Vân Thanh Thanh nhìn ra hắn nhát gan, hắn thà để Vân Thanh Thanh càng thêm hận mình chứ kiên quyết không để nàng xem thường hắn.

Vân Thanh Thanh quả nhiên nhíu mày, oán hận nói

"Khốn khiếp, ngươi lại dùng phương pháp vô sỉ này sao?" Tuy nàng có thể không thèm để ý, nhưng nếu toàn bộ Lưu Thuỷ sơn trang vì nàng mà chết......Nhớ tới Vân Tĩnh......

"Đúng vậy, bởi vì đây chính là nhược điểm duy nhất của nàng." Đoạn Tiêu đem nàng ôm lên trên giường, đắp cho nàng một cái chăn, thản nhiên nói.

"Bất luận nàng nói ta ti tiện cũng tốt, vô sỉ cũng được, hay là hận ta thì cũng vậy thôi, ta chỉ muốn nàng dưỡng thương cho tốt, cho đến lúc trắng tròn mập mạp, thân thể khoẻ mạng là tốt rồi." Hắn vuốt ve khuôn mặt tiều tụy gầy yếu của Vân Thanh Thanh, trong đôi mắt ánh lên một dải sương mờ. Nhưng hắn không để cho Vân Thanh Thanh có cơ hội nhìn thấy, rất nhanh quay đầu đi, đứng dậy nói

"Dưỡng thương cho tốt, ta sẽ lại đến thăm nàng."

Nói xong mang theo Ảnh Tử xoay người đi ra ngoài. Hừ hừ, những kẻ khốn khiếp đã hại Thanh Thanh, hắn nhất định không buông tha cho chúng một cách dễ dàng.

Vân Thanh Thanh tức đến nỗi muốn mở miệng mắng người, tên Đoạn Tiêu khốn khiếp này còn dám trêu chọc nàng, rõ ràng lúc nãy còn bày ra bộ mặt đáng thương, vậy mà giờ này lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi mà nàng oán hận nhất để đối phó với nàng.

"Được, ngươi chờ, Đoạn Tiêu, ngươi chờ đó mà xem, người bị thương không phải chỉ có một mình ngươi. Đúng vậy, đúng vậy, ta muốn đem những thương tổn mà ngươi ban cho ta tất cả trả lại hết cho ngươi, vừa rồi nhất định là do ta mê muội nên mới nghĩ đến việc buông tha cho ngươi. Từ này về sau, hai chúng ta không đội trời chung. Ngươi đã không muốn đi thì ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị mỗi ngày bị đè nén đến mức phải nổi điên, nếm thử tư vị phải sống trong oán hận."

***

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Tiêu lại đến gặp Vân Thanh Thanh. Lần này, Thủy Tịch Linh cũng không gây khó dễ cho hắn. Dù sao nàng cũng nhìn ra được, Đoạn Tiêu thật sự muốn vãn hồi, tuy nàng cũng tức giận vì Đoạn Tiêu tự tung tự tác nhưng chuyện tình cảm căn bản không có chỗ để cho người ngoài nhúng tay vào. Rốt cuộc Đoạn Tiêu có thể có được sự tha thứ của Vân Thanh Thanh hay không thì phải xem tạo hóa của chính hắn. Chỉ cần Thanh Thanh nguyện ý tha thứ cho hắn, các nàng tự nhiên cũng sẽ không còn gì để nói nữa.

Đoạn Tiêu đến từ lúc sáng sớm, thay Vân Thanh Thanh mua những món mà nàng thích ăn, không nghĩ tới Vân Thanh Thanh ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ ăn những món ăn mà bọn nha hoàn đưa tới.

Đoạn Tiêu bất đắc dĩ đành phải chạy đi lấy nước cho Thanh Thanh, một chốc lại giúp nàng vò khăn mặt, tuy bận rộn nhưng rất vui vẻ. Ảnh Tử đứng nhìn ở đằng xa quả thực không thể chịu nổi. Chuyện này mà để cho người khác nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng người này chính là Minh Vương hung tàn thô bạo trong lời đồn đãi của giang hồ a.

Đang lúc bọn họ đều bận rộn thì một con bồ câu đưa thư bay đến trên tay Ảnh Tử. Ảnh Tử lấy mẩu giấy buộc trên chân con chim câu xuống, sau khi mở ra xem thì đi đến bên cạnh Đoạn Tiêu:

"Vương, Hương Ngưng cô nương đẻ non, Hoa Đào không cẩn thận rơi xuống biển chết đuối......" Tiếp theo đem tờ giấy đưa cho Đoạn Tiêu.

Đoạn Tiêu nhìn nhìn, một lúc lâu không nói, cuối cùng thở dài một hơi:

"Không nghĩ các nàng lại thâm hiểm như thế...... Lúc sắp chết cũng biết thú thực." Hắn nhìn về phía Vân Thanh Thanh, thấy trong mắt nàng hiện lên thần sắc bi thương nhưng ngay sau đó lại biến mất, hắn lập tức hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì. Cười khổ một chút, hắn hỏi Vân Thanh Thanh:

"Nàng không phải đang cảm thấy ta rất vô tình, thị nữ đi theo bên người vài năm đã chết, đứa nhỏ của Hương Ngưng cũng không còn, vậy mà ta một chút thương hại cũng không có, ngược lại nói các nàng như vậy?"

Vân Thanh Thanh thầm nghĩ ngươi biết thì tốt rồi. Nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:

"Đây là chuyện nhà của ngươi, cùng ta có quan hệ gì."

Đoạn Tiêu thấy nàng với mình giống như đối với một người xa lạ thì trong lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Hắn biết rõ tính tình của Vân Thanh Thanh, nếu nàng khóc lóc chửi bới mình thì sự tình có lẽ còn có chút cơ hội để vãn hồi, chỉ cần mình hảo hảo nhận sai, sau đó lại khẩn cầu nàng gả cho hắn, sau khi thành hôn lại đối xử tốt với nàng. Ngày rộng tháng dài, Vân Thanh Thanh vốn không phải là người ngoan cố, nàng nhất định có thể tha thứ cho hắn. Nhưng nay, nàng căn bản đối với hắn thể hiện ra một bộ dạng không yêu không hận, muốn vãn hồi cũng là chuyện thập phần không có khả năng. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi run sợ, hắn cúi đầu, thanh âm run run:

"Thanh Thanh, nàng...... Chẳng lẽ không thể nhìn ta một chút sao? Đúng, ta biết ta hiểu lầm nàng, là ta đáng chết, ta không nên hoài nghi nàng, lại càng không nên chưa hỏi rõ ràng liền xoá sạch con của chúng ta, nhưng...... Nhưng Thanh Thanh, người cũng có lúc phạm phải sai lầm mà, chẳng lẽ cả đời này nàng chưa từng hối hận chuyện gì hay sao?"

"Có." Vân Thanh Thanh rõ ràng gật đầu, ngẩng lên thấy Đoạn Tiêu kinh hỉ, nàng nói không chút lưu tình:

"Chuyện mà ta hối hận nhất đời chính là từng yêu ngươi."

Sau đó, nàng vỗ đầu gối đứng lên, nói một cách thống khoái:

"Đương nhiên, hiện tại mấy vấn đề này đã không còn tồn tại." Đúng vậy, sau khi gặp lại hắn, nàng đã cùng Thủy Tịch Linh nói chuyện suốt một đêm, nàng đã quyết định thu hồi trái tim của mình, một lần nữa phấn chấn trở lại, làm một nữ thổ phỉ Vân Thanh Thanh giống như hồi trước.

Đoạn Tiêu ngây người cả nửa ngày bỗng yên lặng xoay người, chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống:

"Tốt lắm, lại đây ăn cơm đi, nếu không món ăn sẽ nguội mất." Nói xong còn tự mình giúp nàng xới một chén cơm, cẩn thận thổi thổi rồi đưa tới trước mặt nàng.

Vân Thanh Thanh nhìn động tác ôn của nhu hắn, thuần thục giúp nàng thu xếp hết thảy, bỗng nhiên lại nhớ tới đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau ở trong khu rừng của Minh Cung thiêu nướng. Nam nhân trước mắt này giống như cái một đầu bếp t

hần bí, rất nhanh đã nướng ra các loại mỹ vị thiêu nướng cho nàng ăn.

Nở nụ cười chế giễu chính mình, nàng thật đúng là không tiếp thu giáo huấn, nếu so với chuyện hắn ở hậu viện trống trải ép buộc mình, so với chuyện hắn tự tay xoá sạch đứa nhỏ của mình thì tình cảnh kia chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi. Nàng không nhìn tới ánh mắt tràn ngập khát vọng của Đoạn Tiêu, lặng lẽ ăn xong cơm, ngay cả canh cũng uống hết.

Nàng còn chưa ăn xong thì chợt nghe thấy Đoạn Tiêu rầu rĩ mở miệng:

"Thanh Thanh, kỳ thật lần này nàng sở dĩ vướng phải tai bay vạ gió, bị xoá sạch đứa nhỏ đến nỗi suýt nữa mất cả tính mạng chính là do Hương Ngưng cùng Hoa Đào tung lời đồn đại, sau đó mới...... Chuyện này không những bị Tiểu Điệp tra xét ra, nàng còn đi tìm Hương Ngưng tính sổ, không nghĩ tới Hoa Đào hại Hương Ngưng mất đi đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ kia cũng không phải của ta...... Hoa Đào vì bị tiểu Điệp các nàng đánh, lại còn hại Hương Ngưng, nàng nghĩ đến mình đã giết người nên điên rồi, không cẩn thận nhảy xuống biển....." Nói ra việc này căn bản không có ý nghĩa gì, cũng không làm cho nỗi hận của Thanh Thanh đối với hắn vơi bớt được phần nào, nhưng Đoạn Tiêu vẫn là không nhịn được nói ra.

Thanh Thanh trầm mặc nửa ngày, bỗng từ từ thở dài:

"Cần gì phải làm như vậy, sống an nhàn cả đời không phải tốt lắm hay sao? Cần gì vì quyền lực cùng địa vị mà đi hại người, rốt cuộc cũng hại chính mình. Coi như các nàng thông minh, có thể thông qua chuyện này sớm thấy rõ bộ mặt thật của Minh Vương."

Đoạn Tiêu nói:

"Nếu các nàng muốn đùa giỡn cũng thôi đi, giận một nỗi các nàng lại có lòng muốn hại người, cho dù các nàng không chết, ta cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục ở lại Minh Cung, nếu không, Minh Cung há có thể an bình." Nói xong nhìn Vân Thanh Thanh:

"Giống như nàng vậy, nếu ở thời điểm mới quen, nàng cũng có lòng bất lương hoặc làm ra thủ đoạn tàn nhẫn, ta cũng sẽ không đối với nàng cưng chiều như vậy."

Vân Thanh Thanh đáp một tiếng, cười nói:

"Thủ đoạn tàn nhẫn? Đoạn Tiêu, ngươi lại coi mình là người lương thiện hay sao? Số người ngươi giết còn ít à? Ngươi đã làm cho bao nhiêu người nhà tan cửa nát? Ngươi không phải cũng hiểu lầm ta tiếp cận ngươi là vì có mục đích sao? Ngươi lúc đó chẳng phải từng cho rằng ta tâm địa bất chính mà tiếp cận ngươi sao? Hừ hừ, Đoạn Tiêu, kỳ thật nói đến tàn khốc, ai có thể so với Minh Vương ngươi." Nói xong lạnh lùng nhìn ra dãy núi đằng xa chứ không thèm liếc mắt xem Đoạn Tiêu lấy một cái, không thèm để ý tới hắn, đi đến bên giường ngồi xuống.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng dọn dẹp của bọn nha đầu, qua một lát, ngay cả một chút tiếng động ấy cũng biến mất. Tai nghe tiếng bước chân Đoạn Tiêu đến bên giường, trên đầu tựa như có một đạo ánh mắt cố chấp nhìn thật lâu, bên tai thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Đoạn Tiêu, bất quá cuối cùng lại hoá thành một tiếng thở dài, tiếng bước chân lại vang lên, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trong phòng.

Vân Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện tay mình đã nắm lại thành quyền. Quay đầu nhìn chăm chú vào phương hướng Đoạn Tiêu rời đi, nàng xuất thần nửa ngày bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên:

"Không cần tiếp tục lãng phí tâm sức, Đoạn Tiêu, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hiện tại không cần phải chân ái giả tình, nếu ngươi đối ta thực sự tình nghĩa, vậy thì buông tay đi. Đoạn Tiêu, ngươi cuối cùng cũng sẽ buông tay, ta......Sẽ chờ đến ngày đó."
Chương trước Chương tiếp
Loading...