Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Quyển 2 - Chương 2: Vô Tranh sơn trang



Thanh Thanh từ lâu đã được nghe truyền thuyết về Vô Tranh sơn trang. Lần đầu tiên nghe được câu chuyện của ba vị tiểu thư, Thanh Thanh đã ước ao có thể nhìn thấy sáu vị kỳ nhân.

Bây giờ, cư nhiên trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, là tiểu muội muội của sáu vị kỳ nhân, chuyện này khiến cho nàng có cảm giác mình đang nằm mơ.

Đi tham quan Vô Tranh sơn trang, Thanh Thanh vừa thất vọng vừa ngạc nhiên. Đây là Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết? Nàng không có tới lầm chỗ đấy chứ? Chẳng nhẽ Thuỷ Tịch Linh và Quân Tuỳ Phong lừa gạt nàng? Không có khả năng, bọn họ không có lý do gì để làm như vậy.

Cái gọi là Vô Tranh sơn trang chính là một tòa tứ hợp viện*, bên trong chia làm bốn tiểu viện nhỏ. Mỗi một tòa nhà đều có một cái sân nhỏ và một khu vườn, trong sân có một hàng liễu rủ, sạch sẽ và thanh tịnh. Có một phòng khách lớn, phía sau phòng khách là năm gian phòng, mỗi gian đều có một căn bếp riêng. Bốn tiểu viện nằm ở bốn hướng, ở vị trí trung tâm là một khu vườn lớn, trong khu vườn có hồ nước, đình nghỉ mát, núi giả, hoa viên tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.

Bốn tiểu viện có kiến trúc hoàn toàn giống nhau, chỉ có tên gọi là khác nhau. Tiểu viện phía Đông tên là Điệp Trúc, là nơi ở của Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư - Bạch Mạn Điệp. Phía Tây Tương Tạ, là nơi ở của Nhị tiểu thư Diệp Lăng Tương, phía Nam Linh Các là nơi ở của Tam tiểu thư Thuỷ Tịch Linh. Tiểu viện phía Bắc chưa có tên, là nơi ở của Lưu Ly, Tiểu Sai, Phỉ Thuý– ba nha hoàn của ba vị tiểu thư.

Truyền thuyết nói Vô tranh sơn trang rất thần bí, quả nhiên đúng là như vậy. Người bên ngoài chỉ sợ vĩnh viễn không biết được, Vô Tranh sơn trang không phải là một trang viên khổng lồ mà giống như một nông trại bình thường.

Thuỷ Tịch Linh sau khi đưa Thanh Thanh đi thăm quan Vô Tranh sơn trang thì bố trí cho nàng ở lại khu vườn phía bắc.

“Sau này muội sẽ ở lại đây.”

Ba tỷ muội bọn họ đều có hai chỗ ở, nơi này chỉ coi là nơi ở tạm mà thôi, nhưng Vân Tứ muội muội lại không còn nơi để đi.

“Ách, cái này không tốt lắm.”

Thanh Thanh ngẩn người. Ngày đầu tiên nàng đến đã chiếm mất nơi ở của ba nha hoàn, các nàng chắc hẳn sẽ bất mãn.

“Không có gì không tốt, muội là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, là muội muội của chúng ta, xứng đáng ở nơi này.”

Giọng nói của Thuỷ Tịch Linh lãnh đạm nhưng Thanh Thanh cũng không để ý, nàng biết Quân phu nhân- Thuỷ tiểu thư chính là người như vậy. Theo ‘Võ lâm dị văn lục’ ghi lại, thiên hạ đệ nhất độc y- Độc nương tử, hiện là Thiên Cơ Các các chủ phu nhân, trời sanh tính lãnh đạm tàn khốc, chưa bao giờ thích kết giao với người khác. Bây giờ nàng không ngại mình đang mang thai mà đi làm hướng dẫn viên du lịch, còn cùng nàng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, Thanh Thanh biết nàng hoan nghênh mình.

“Nơi này thực sự rất tốt.” Thanh Thanh nhìn quanh đánh giá.

“Phỉ Thuý, thu thập đồ đạc, từ hôm nay trở đi đến ở trong Linh Các.”

“A”

Phỉ Thuý có chút không vui, nàng không muốn làm bóng đèn quấy rầy Tam tiểu thư cùng Tam cô gia ân ái. Thời điểm xây dựng Vô Tranh sơn trang, tự nhiên có thêm một tiểu viện, nguyên nhân chính là vì không muốn nha hoàn bọn họ cản trở vài vị chủ nhân ân ái!

“Không cần đi.” Thanh Thanh thấy được Phỉ Thuý không vui.

Thuỷ Tịch Linh lạnh lùng nói:

“Đây là quy củ, Lưu Ly và Tiểu Sai cũng phải rời đi. Nếu ngươi không muốn đi, lưu lại hầu hạ Tứ tiểu thư.”

Phỉ Thúy không tình nguyện nhếch miệng:

“Tam tiểu thư, bụng người lớn như vậy, không thể không có em.”

“Tự mình suy nghĩ đi.”

Hoặc là dọn ra ngoài, hoặc là lưu lại hầu hạ người khác, ý tứ của Thuỷ Tịch Linh đã quá rõ ràng.

Phỉ Thuý lắc lắc đầu, dường như sắp khóc.

“Tam tỷ, viện này chỉ có một mình muội ở hình như hơi lạnh lẽo, không bằng để cho nàng ở lại.”

Đây chính là sự thật, lúc trước nếu không có Nhược nhi cùng nàng ở trong ‘Tâm Viên’ rộng lớn đó thì nàng nhất định sẽ hoảng sợ.

“Nếu muội sợ, có thể đến ở trong Bách Thái Viên của Thiên Cơ Các.”

Cảm tình của ba vị tiểu thư trong Vô Tranh sơn trang tương đối tốt, các nàng ở trong Thiên Cơ các đã chiếm lấy một khu vườn riêng, làm nơi chuyên dụng cho các nàng. Cứ cách vài ngày, bọn họ đều đến Bách Thái Viên ở một đêm để giao lưu tình cảm.

“Có được không?” Thiên Cơ các trong truyền thuyết a, nàng còn chưa có xem qua.

“Tuỳ muội muốn ở đâu cũng được, nhưng ta và Nhị tỷ rất ít khi lưu lại Bách Thái Viên, bình thường chỉ ở trong Vô Tranh sơn trang.”

“Ách...hay là thôi đi, muội ở lại nơi này.”

Bách Thái Viên có khả năng còn lớn hơn ở đây nữa, một mình nàng ở còn sợ hơn.

“Nghĩ tên cho tiểu viện này đi.”

Điệp Trúc, Tương Tạ, Linh Các - ba cái tên này là do Thuỷ Phù Dung- mẫu thân của Bạch Mạn Điệp năm đó và cũng là sư phụ của Diệp Lăng Tương và Thuỷ Tịch Linh đặt. Trước khi xuất giá, ba người các nàng vẫn dùng cái tên này, sau khi xuất giá cũng không đổi tên. May mắn, trượng phu của các nàng đều là những nam nhân rất yêu vợ, cũng không so đo này nọ.

“Thanh Viên?” Thanh Thanh hỏi ý Thuỷ Tịch Linh.

“Được, nếu thấy thiếu cái gì thì nói cho ta biết.”

Là tiểu muội nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ngoi lên làm tỷ tỷ, chiếu cố cho muội muội là lẽ đương nhiên.

“Không thiếu!” Nơi này cái gì mà chẳng có, lớn như một căn nhà vậy.

“Sau này cứ coi đây là nhà của mình, không cần khách khí với chúng ta.”

Gia đình, nàng ở cổ đại rốt cục cũng có gia đình của chính mình.

Thanh Thanh vừa định nói gì thì bất chợt nghe thấy một tiếng kêu:

“Vân tứ muội...muội ở đâu?”

“Nhị tỷ, ở trong này.”

Theo tiếng trả lời của Thuỷ Tịch Linh, một cái bóng màu lục đã nhanh chóng chạy vào.

Diệp Lăng Tương vừa đứng lại đã dùng ánh mắt nhìn loạn trên người Thanh Thanh.

“Nhị tỷ.” Thanh Thanh cười ngốc nghếch.

“Ha ha, ta lại có thêm một muội muội.” Diệp Nhị tiểu thư hưng phấn nắm lấy tay Thanh Thanh:

“Vân tứ muội, Đại tỷ nói muội là võ lâm đệ nhất tài nữ? Trọng trách dạy dỗ Băng Băng sẽ giao lại cho muội.”

Thanh Thanh lại muốn té xỉu.

“Nhị tỷ, tỷ quá đề cao muội rồi.”

Võ lâm đệ nhất tài nữ? Ông trời, giết nàng đi! Người trong Vô Tranh sơn trang ai cũng được xưng là võ lâm đệ nhất, nhưng Điệp tỷ cũng không cần tung hô nàng là võ lâm đệ nhất tài nữ a,đệ nhất mỹ nữ có được không?

Diệp Nhị tiểu thư lắc lắc đầu:

“Không không, ta tin tưởng cách nhìn người của Đại tỷ. Người có thể khiến cho Đại tỷ nhận làm nghĩa muội, nhất định phải có chỗ hơn người.”

“Ách...ta...”

Có lầm không đây? Đối với văn học cổ đại, nàng quả thực chỉ biết có nửa chữ.

“Nhị tỷ”

Thuỷ Tịch Linh lên tiếng nói chuyện;

“Từ nay về sau, nơi này gọi là Thanh Viên, là chỗ ở của Tứ muội, để cho Tiểu Sai dọn ra ngoài.”

Tiểu Sai chính là nha hoàn của Diệp Lăng Tương.

“Ta biết.” Diệp Lăng Tương vỗ vỗ vai Thanh Thanh:

“Thanh Thanh a, sau này kẻ nào dám khi dễ muội, chúng ta sẽ thay muội ra mặt, ta đánh không lại thì còn có Nhị tỷ phu của muội. Tôn chỉ của Vô Tranh sơn trang chúng ta là: chỉ có chúng ta bắt nạt người khác, không có kẻ khác dám bắt nạt chúng ta!”

Diệp Lăng Tượng tự vỗ ngực, thiếu chút nữa khiến mình bị nội thương.

Diệp Lăng Tương đối với nàng vừa ấm áp lại thân thiện, giống hệt như tỷ muội tốt đã quen biết nhiều năm. Khoé miệng Thanh Thanh không khỏi cong lên, cười hiểu ý.

Ở cổ đại, nàng đã tìm được một gia đình thực sự.

“Cám ơn Nhị tỷ.”

“Đừng khách khí a. Đi thôi, ta đưa muội đến nhà ta, nhìn một chút phu quân cùng nữ nhi của ta. Ta nói cho muội nha, phu quân ta nhìn thì có vẻ lãnh khốc, nhưng kỳ thực chỉ là con hổ giấy, đừng sợ hắn. Nữ nhi của ta trông có vẻ đáng yêu, kỳ thực nghịch như quỷ sứ, là con quỷ nhỏ, còn có nha hoàn Tiểu Sai...”

Diệp Lăng Tương ôm bả vai của Thanh Thanh đi ra ngoài, trong miệng nói liên miên không ngừng, giống hệt như một đứa trẻ ba tuổi.

Thuỷ Tịch Linh bất đắc dĩ lắc đầu, được Phỉ Thuý đỡ đi theo phía sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...