[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 45



Alice bị ánh mắt của hai ma cà rồng già đời chọc giận, nháy mắt khí thế dâng lên bừng bừng xoay người nhảy lên trên cầu thang tròn ngoắc tay dẫn hai lão ma cà rồng vẫn còn chần chừ đi vào trong phòng của mình, sau đó xoẹt một cái kéo ra cái tủ quần áo chiếm trọn cả một mặt tường.

Đủ loại trang phục kiểu dáng khác nhau lập tức khiến cho hai ma cà rồng trường kỳ phải mặc áo choàng trợn tròn cả hai mắt, ánh mắt chuyển đi và đều kinh hãi nhận ra trong gian phòng rộng lớn này, mỗi một mặt tường đều là tủ quần áo.

Jasper đứng ở cạnh cửa ho nhẹ một tiếng, ôm cánh tay, trên mặt tràn đầy vẻ đồng tình: “Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều có một sở thích đặc biệt mà.” Mà một người đàn ông chuẩn mực thì phải hiểu và thông cảm cho sở thích này.

Marcus trầm tư nhìn cái tủ quần áo cực đại, trong lòng vẫn còn khiếp hãi nhưng vẫn gật đầu: “Giống như Clairol, cô ấy rất yêu thích nấu nướng.” Đó đúng là một sở thích vô cùng tao nhã, vô cùng hữu dụng, vô cùng đáng để ủng hộ.

Ở trong phòng mình, Alice tựa như một bà hoàng kiêu ngạo, khẽ nhếch cao cái cằm nhìn hai lão ma cà rồng, đôi giày da cừu gõ nhè nhẹ tạo thành tiết tấu trên sàn nhà —— hiển nhiên, tư thế này của cô nàng cho thấy rằng Alice đã hoàn toàn không còn sợ hãi kiêng kỵ hai ma cà rồng cổ xưa này nữa.

Alice đối với thời trang có một lòng nhiệt tình cực lớn, khi cô rơi vào trạng thái này thì đó gần như là một sự kiên định và nghiêm túc của một tín đồ với tín ngưỡng của mình vậy: “Tôi nghĩ, tôi phải cho hai người biết trước chuyện này, bất luận là bộ y phục nào cũng có linh tính, nếu như y phục đó không thích hợp với mình thì nó sẽ tạo thành hiệu ứng không khác gì một kẻ tầm thường dù có khoác long bào cũng không hề giống như thái tử. Jasper, em xài thành ngữ như vậy có đúng không?”

Alice quay đầu nhìn lại, Jasper ôm cánh tay ho nhẹ lộ ra một nụ cười yếu ớt —— đại khái anh không có giỏi Trung văn như anh em của mình.

Không nghĩ tới Marcus lại nhàn nhạt đáp: “Đúng.”

Alice hơi kinh dị liếc nhìn vị ma cà rồng vừa lên tiếng, nghĩ đến động lực khiến cho hồi trước Edward cắm đầu học tiếng Trung, Alice khẽ run rẩy ——  thật là đáng sợ!

Alice chà xát cái tay trần của mình —— cô không thích mặc áo dài tay như mọi người, nó thiệt sự là không hợp với quan niệm thẩm mỹ của cô.

“Được rồi, ý của tôi là, khí chất rất quan trọng cho nên xét thấy thời gian không có nhiều, tôi cảm thấy chúng ta có thể dựa theo tiêu chuẩn thông thường để thay đổi trang phục, tuy là chúng không phù hợp cho lắm nhưng thôi thì có còn hơn không. Chỗ tốt là mỗi người đều có một kiểu trang phục mà mình đặc biệt yêu thích, nếu như mình lựa đúng kiểu đó thì sẽ rất có lực sát thương đối với đối phương, nhưng chỗ xấu là chúng ta phải đoán cho đúng người ta ưa thích kiểu trang phục nào.”

Alice nhún vai nở một nụ cười gian trá, đầu lưỡi hơi liếm nhẹ cái răng nanh nhỏ lộ ra bên khóe môi: “Hì hì, các ngài cảm thấy ý tưởng này của tôi như thế nào? Chắc ngài đây sẽ không ngại nói cho tôi biết một chút chuyện của người phụ nữ tên là Clairol đúng không? Tôi nghĩ tôi có thể dùng nó để tham khảo.”

Emmett đứng chen bên cửa ra vào nhìn xem cảnh náo nhiệt ở bên trong cúi đầu nhìn thân hình lực lưỡng của mình, rồi tự nhủ: “Có lẽ anh mặc loại quần áo nào cũng hợp.”

Rosalie liếc nhìn đám cơ bắp trên người anh chàng rồi bảo: “Hợp với đồ thể dục bó sát người á?”

Alice đang thao thao bất tuyệt ở bên trong đột nhiên giật mình quay đầu lại hình Emmett đang lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, xin em đấy, đừng bắt anh mặc cái thứ ấy.”

Rosalie nhân từ tha Emmett đi chỗ khác.

Chỉ còn lại Carlisle và Esme một mình gánh chịu hai luồng ánh mắt sắc bén của hai lão ma cà rồng, không thể không tỏ ra biết điều mà rời đi dưới hai cái nhìn chằm chằm kia. Bọn họ vừa mới bỏ đi thì Caius cũng nhấc chân định đi theo ra ngoài, Marcus lập tức trừng ông ta khiến cho Caius phải quay đầu lại mà nén giọng xuống nói: “Ta đổi ý rồi, Marcus, anh cứ tiếp tục cố gắng đi.” Sau đó nghênh ngang bỏ ra ngoài, Marcus chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn theo nhưng Caius bỏ đi rất nhanh, bóng lưng nhanh chóng đã khuất dạng.

Alice kích động nhìn Marcus, bước chân như khiêu vũ xoay quanh người ông ta: “Hì hì, đừng lo lắng như vậy ngài Marcus, xin cứ tin vào tôi, việc này không đáng sợ như ngài nghĩ đâu, à, giống như Jasper, đúng vậy đúng vậy, Jasper yêu quý của tôi mặc quân trang đúng là mê người cực kỳ khiến cho tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của anh ấy, có phải không anh yêu?”

Cô nhẹ nhàng tung người nhảy về phía Jasper, Jasper mỉm cười vươn tay tiếp lấy ôm ngang người Alice, hôn lên môi cô rồi cười nhẹ: “Đó là vinh hạnh của anh.”

Alice hoàn toàn không hề ngượng ngùng khi có hành vi thân mật trước mặt người lạ, càng không quan tâm đến ánh mắt lạnh như băng của Marcus nhìn chằm chằm hai người họ, giống như cô có kháng thể có thể chống lại được sức ép từ trên người Marcus vậy, cô bật cười khanh khách quay đầu lại: “Ngài Marcus, như thế nào?”

Marcus nhếch môi, sau nửa ngày, mới gật đầu rất nhẹ.

Alice phát ra tiếng reo mừng thắng lợi.

Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng có bóng người, vài âm thanh thì thầm vang lên.

“Anh cảm thấy em hợp với loại y phục nào?”

“Hầu gái?”

“…”

“Y tá?”

“…”

“Áo da?”

“…”

“… Không lẽ là khỏa thân?!”

“Anh đi chết đi!!!”

Mà ở thế giới bên kia, trải qua một thời gian ngắn luyện tập, Atlas rốt cục cũng từ từ nắm vững được khả năng đặc biệt của mình, chuẩn bị mang Clairol thực hiện một chuyến “Hành trình đi đến thế giới hoàn mỹ”.

Xét thấy tốc độ thời gian của hai thế giới không trùng khớp với nhau, Clairol chỉ còn cách treo bảng ngừng kinh doanh nhà hàng. Mà trường đại học của Atlas thì, không thể không nói, việc này đối với Atlas đã trở thành ma cà rồng chỉ còn lại là nỗi tiếc nuối, cậu buồn bã nhìn tờ giấy thông báo trúng tuyển được gởi đến mà luyến tiếc. Bất quá, nghĩ đến có thể cùng đi học đại học với Edward ở thế giới kia giúp cho Atlas nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Về phần đối ngoại, chỉ có thể nhất trí nói rằng Atlas đi ra nước ngoài du học, về việc này, Atlas cảm thấy may mà cậu không có cha nên không cần phải lo lắng làm sao để lừa gạt người thân của mình.

Nghe Atlas nói như vậy, Edward dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cậu như suy ngẫm điều gì đó.

Atlas: “Đừng dùng ánh mắt khao khát như vậy mà nhìn em chứ.”

Edward: “…”

Ôm theo túi lớn túi nhỏ xuống lầu chuẩn bị đi ra sân bay, Atlas bất hạnh đụng phải mấy bà cụ hàng xóm.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Atlas, mấy cụ bà lập tức chạy đến, vui mừng như nhìn thấy cháu ruột của mình vậy: “Ô, đây không phải là Tiểu Nãi à ? Lâu rồi không gặp, đến cho bà nhìn một cái nào, ơ, sao càng ngày càng trắng nõn ra vậy?”

“Ối chà, sao lại xách nhiều túi lớn túi nhỏ thế này ? Cháu định đi đâu thế ? “

“A, mấy ngày không gặp, Tiểu Nãi đã lớn hơn nhiều rồi, xách nhiều túi như vậy không mệt hả cháu?”

“Ôi, cậu bé đẹp trai này là ai đây ? Bạn học của Tiểu Nãi à ? Nhìn xem này, đẹp trai thật đấy ! Ơ, đúng rồi, cậu bé ngoại quốc này hiểu được tiếng Trung Quốc không?”

(Thật ra là Tiểu Ngưu Nãi cơ, nhưng bỏ từ Ngưu vào nghe vô duyên lắm nên bạn bỏ bớt từ Ngưu đi ấy ^^)

Mấy bà cụ rất là nhiệt tình, hết sờ lại véo Atlas, còn cảm khái Atlas tập luyện rất tốt, không thể nhéo được.

Atlas thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, nhưng lại không thể không huých Edward đang tràn ngập nghi vấn một cái mà tươi cười nói: “Chào bà Trần, bà Lý, bà Thân ạ, các bà đi tập thể dục sớm thế ? A, đúng rồi, bệnh phong thấp của bà Trần sao rồi ạ ? Cháu từ nước ngoài về có mang theo một lọ thuốc nghe nói là hữu hiệu lắm nhưng mà bữa giờ bận rộn quá nên quên không mang qua cho bà ! À, gần đây cháu và Clairol muốn rời khỏi nhà ít hôm, để cháu đi lấy cho bà luôn nhé?”

Atlas nhiệt tình kéo mấy bà cụ đi vào trong thang máy, mấy bà cụ vui vẻ không ngừng hỏi han “Tiểu Nãi, nước ngoài thú vị không cháu ?” “Ôi, đi ra ngoài chơi không nói, còn đem một cậu bé ngoại quốc đẹp trai mang về, đúng là Tiểu Nãi nhà chúng ta lúc nào cũng được mọi người yêu mến. Mang một cậu chàng đẹp trai như vậy về thì chả phải sẽ khiến cho đám con gái khu này hai mắt sáng rực như đèn pha à ??”

Edward nháy nháy mắt, ánh mắt dán chặt vào người Atlas, Atlas mặt không biểu tình nhìn lại anh, quyết đoán ấn một cái nút, cửa thang máy đóng lại, lúc này Edward mới chậm rãi nhổ ra mấy chữ dùng để biểu đạt nội tâm của anh: “Tiểu… Nãi…à?”

Clairol nói: “Chậc, thằng nhóc này lúc nào cũng khiến cho mọi người yêu thích vậy đấy, ta nói, Edward này, đừng nói là ta không nhắc nhở cậu nhé, nếu không muốn nhìn thấy nhóc con đó xù lông thì ngàn vạn lần đừng có gọi cái biệt danh đó của nói, ờ, phải nói là nick name mới đúng. Đương nhiên, nhìn nó xù lông lên thì cũng vui mà ha ha ha ~” Clairol không hề có thành ý phẩy tay, “Lại nói tiếp, cậu còn chưa biết tên tiếng Trung của nó nhỉ?”

Edward vẫn còn chưa tiêu hóa được mà từ từ lắc đầu, hiển nhiên là anh còn đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình.

Clairol híp mắt nhìn Edward một lượt, hứ một tiếng, lại gần nói: “Nói với cậu thôi đó nha Edward, ngay cả Atlas ta còn chưa từng kể cho nó nghe đâu, đương nhiên cũng chả có gì lớn lắm nhưng mà cậu nghe xong thì đừng nói cho nó biết, được chứ?”

Edward quay đầu đi, thấy Clairol đang quay đi nhìn mấy con số nhảy trên thang máy, tuy khả năng đặc biệt của anh không dùng được ở thế giới này nhưng anh rất dễ dàng nhìn ra biểu cảm và động tác trầm trọng của bà, vì vậy khẽ gật đầu.

Clairol chậm rãi nói: “Cậu biết khả năng đặc biệt của bọn ta rồi đó, khả năng nghe hiểu được tiếng chim chóc, có được thì tất có chỗ mất, tuy khả năng này không phải là thứ mà chúng ta muốn có, nhưng gia tộc của bọn ta vì vậy mà rất đoản mệnh, cơ bản không ai có thể sống quá 30 tuổi, 40 tuổi thì được xem như là thượng thọ rồi, giống như ta bây giờ đấy. Cho nên tính cách của ta bết bát như vậy là có nguyên nhân đấy, ai biết được qua hôm nay ta còn có ngày mai nữa không ? Anh chàng đẹp trai à, cậu phải thông cảm đó nha!”

Edward lịch thiệp hôn lên mu bàn tay của Clairol, sau đó dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Clairol: “Xin hãy tin tưởng con, Clairol tiểu thư, người đúng thật là một người phụ nữ rất quyến rũ.”

Clairol nghe vậy lập tức khẳng định nhẹ gật đầu: “Rất tốt, rất có mắt nhìn, khó trách vừa ý bảo bối nhà ta, kỳ thật ta cũng cảm thấy mình rất tuyệt vời, chẳng qua vừa rồi ta khiêm tốn một chút thôi, đây là truyền thống của người Trung Quốc.”

Edward khẽ giật mình, sau đó không tự giác bật cười —— bây giờ anh mới hiểu được tại sao tính cách của Atlas lại đáng yêu như vậy, Atlas và Clairol quả thật rất giống nhau.

“Bất quá, tốt xấu gì thì khả năng nghe hiểu tiếng của chim chóc cũng là một loại siêu năng lực, tác dụng rất là lớn, cái thằng nhóc Atlas đó vừa mới dùng được thì đã lôi kéo một đám chim sẻ đi đánh người, mấy trò hạ lưu như rải phân chim mà nó cũng nghĩ ra cho được.” Clairol vừa bực mình vừa buồn cười, “Cho nên, cả gia tộc chúng ta coi như cũng có tiền. Mà ta, biết mình là một kẻ có mạng sống rất ngắn ngủi, sao mà có thể quy củ bỏ ra cả mười mấy hai chục năm để ngoan ngoãn đi học được ? Vì thế ngay từ rất sớm ta đã bắt đầu đi du lịch khắp nơi, học nấu nướng, học chụp ảnh, cũng mong mỏi có một đứa con. Đúng rồi, cái tên Clairol này ta nghĩ cậu cũng biết nó có nghĩa là gì chứ?”

Edward che miệng ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: “Clairol, một loại dầu gội đầu.” Nghĩ nghĩ, chàng ma cà rồng tóc nâu đỏ rụt rè bổ sung một câu, “Mùi hương rất thơm.”

Clairol nhún vai: “Trừ cái đó ra không còn ưu điểm nào khác. Cho nên, cậu có thể thấy được, tên này chẳng qua là do ta thuận miệng đặt thôi, khi ở Italy, lúc gặp được bố của Atlas.”

Clairol lẳng lặng nhìn những con số bắt đầu giảm trên thang máy, Edward mẫn cảm nhận ra có lẽ Clairol không phải là không có tình cảm gì đối với cha của Atlas như bà đã từng nói.

“Khi ta nhìn thấy ông ấy, có một loại cảm xúc rất kỳ lạ, cảm xúc đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức ta thậm chí không cách nào dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ mà tự lừa gạt chính mình —— được rồi, ta thừa nhận, một khắc đó tim ta đập rộn ràng, hô hấp thì hỗn loạn, nhưng ta không biết có phải là vì trực giác của ta đã nhận ra người này có thể giúp cho con của ta thoát khỏi số kiếp bị nguyền rủa hay không ?”

Con số trên thang máy đã nhảy xuống 2, Atlas sắp xuống tới nơi rồi, Clairol nheo mắt nhìn Edward: “Sao hả ? Đây chính là điều mà cậu muốn biết phải không ? Ta đoán, bố của Atlas chắc hẳn cũng là một ma cà rồng?”

Edward như trút được gánh nặng gật đầu: “Cảm ơn, cái đó và suy đoán của con rất phù hợp. Có lẽ, chẳng bao lâu nữa người sẽ được gặp ông ta.”

“A, cái điều ngoài ý muốn đúng là vô cùng ngoài ý muốn.”

“Nhưng con nghĩ người sẽ thích?”

“Chính xác.”

Clairol nháy mắt mấy cái: “Ha ha, muốn biết vì sao Atlas lại bị gọi là Tiểu Nãi không?”

“Cậu coi đấy, ta là Clairol, họ của nó đương nhiên phải theo họ ta, vì vậy, Elite là cái tên hay cực có phải không nào?”

Edward ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao cứ mỗi lần Atlas coi quãng cáo đều liếc trộm sang mình.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Atlas vừa mới đi ra lập tức trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Clairol giương nanh múa vuốt: “Mẹ… mẹ mẹ mẹ… mẹ dám nói cho Edward! Clairol mẹ đúng là đáng ghét!”

Edward thấy Atlas bỏ chạy như điên nhưng anh vẫn nhìn thấy được gò má đỏ ửng của Atlas.

“Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.”

Edward hơi nhún vai với Clairol, không tốn chút sức lực nhấc mấy túi hành lý lên —— trời biết vì sao Clairol lại có nhiều thứ cần đem theo đến thế.

Có lẽ phụ nữ ai cũng vậy đi ? Edward nghĩ đến Alice, mỗi lần con bé muốn đi đâu, chỉ cần có Jasper đi theo thì nó đều không ngại vác theo cả đống hành lý, đương nhiên nếu như nó đi một mình thì nhất định sẽ đem hành lý tinh giản đến hết mức mặc dù đối với nó thì vác hết đống hành lý đó cũng chả khiến cho nó đổ một giọt mồ hôi nào.

“Tên hay lắm.” Vác đống hành lý ra bên ngoài, Edward quay lại gật đầu cười nham nhở với Clairol.

Clairol trừng mắt nhìn, đôi mắt ánh vàng khiến cho bà vô cùng xinh đẹp.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Bà hất cao đầu, giống như một vị nữ hoàng cao ngạo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...