U Linh Sơn Trang

Chương 4: Thế giới của người chết



Giọng nói từ một căn nhà gỗ gần đó truyền ra.

Căn nhà gỗ nhỏ màu xám, trong đám mây trắng mịt mù đó, nhất định phải chú ý lắm mới thấy được.

Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thấy được... chàng chỉ thấy có căn nhà nhỏ, không thấy người.

Tiếng rên rỉ còn chưa ngừng hẳn, Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi mở miệng hỏi :

- Có ai bị thương vậy?

- Không bị thương gì cả, nhưng sắp chết rồi.

Đây là giọng con gái.

- Sắp bị anh hát cho chết mất thôi.

- Cô trú ở nơi đây, dĩ nhiên là người đã chết rồi, có chết thêm lần nữa thì có hề gì.

- Anh hát cái thứ đó, ngay cả quỷ sống còn chịu không nổi, huống gì là người chết?

Lục Tiểu Phụng cười lớn.

Trong căn nhà gỗ lại có tiếng người hỏi ra :

- Anh có biết người lúc nãy cứu anh là ai không?

- Là cô?

- Không sai tí nào, chính là tôi.

Giọng của cô thật ngọt ngào :

- Tôi họ Diệp, tên là Diệp Linh, mọi người gọi tôi là Tiểu Diệp.

- Tên hay lắm.

- Tên của anh cũng hay lắm, nhưng tôi không hiểu, một gã đàn ông tại sao lại tên là Tiểu Phụng Hoàng?

Nụ cười của Lục Tiểu Phụng biến ra nụ cười khổ, chàng nói :

- Tôi tên là Lục Tiểu Phụng, không phải là Tiểu Phụng Hoàng.

Diệp Linh lại hỏi :

- Như vậy có gì là khác?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Phụng hoàng là một đôi, phụng là con trống, hoàng là con mái.

Chàng chầm chậm bước tới, căn nhà gỗ bỗng yên lặng trở lại, một hồi thật lâu, mới có tiếng Diệp Linh thở nhẹ ra nói :

- Tôi chỉ bất quá là một chiếc lá nhỏ, đã không có một đôi, cũng không biết là trống, hay là mái.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Chuyện đó cô khỏi phải lo, tôi bảo đảm chỉ cần nhìn là biết ngay cô là trống hay là mái.

Chàng bỗng đẩy cánh cửa ra, rồi bước vào nhà.

Bên ngoài nhìn vào, căn nhà này đã nhỏ đến đáng thưong, bước vào trong, lại càng giống như một chuồng bồ câu.

Nhưng bồ câu tuy nhỏ, ngũ tạng đều có đầy đủ, căn nhà này cũng vậy, nhà người ta có gì, căn nhà này hầu như cũng không thấy thiếu, thậm chí còn có chỗ đi cầu.

Lục Tiểu Phụng không phải là người có hứng thú gì nhiều với nhà cầu, hiện tại chàng chú ý đến cái thùng cầu này, chỉ vì lúc chàng bước vào, cô bé đang mặc bộ y phục màu hồng ngồi trên đó, mặc y phục chỉnh tề ngồi trên đó, mở cặp mắt tròn xoe đen lánh nhìn Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng đỏ mặt cả lên.

Bất kể ra sao, con gái người ta đang ngồi nơi đó, đàn ông con trai không thể nào xông xáo vào như vậy.

Nhưng đã lỡ xông vào rồi, muốn trốn ra, không phải lại càng không phải lắm sao?

Người có tội kể tội mình ra trước, Lục Tiểu Phụng đảo quanh tròng mắt, bỗng cười nói :

- Bình thường cô hay ngồi trên chỗ này tiếp khách sao?

Diệp Linh làm vẻ nghiêm trang lắc đầu nói :

- Chỉ có hai trường hợp tôi muốn vào ngồi nơi đây.

Có một trường hợp ai ai cũng đều biết không cần phải hỏi ra, còn trường hợp kia là gì nhỉ?

Diệp Linh nói :

- Là lúc trong đó có thứ gì muốn chui ra.

Lục Tiểu Phụng lại bật cười.

Trong đó còn có thứ gì chui ra được nữa? Ngoài mùi hôi thối ra, còn có gì khác bây giờ?

Diệp Linh nói :

- Anh có muốn xem thử trong đó có gì không?

Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu :

- Không muốn.

Diệp Linh nói :

- Chỉ tiếc là anh không muốn xem cũng phải xem.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại sao?

Diệp Linh nói :

- Bởi vì những thứ trong này đều giao hết cho anh.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tôi không muốn cũng không được?

Diệp Linh nói :

- Dĩ nhiên là không được.

Nhìn cô đứng dậy, mở nắp thùng cầu ra, Lục Tiểu Phụng cơ hồi nhịn không nổi muốn xông vội ra cửa.

Chàng không chạy ra.

Mùi vị của thùng cầu không những không thối tí nào, mà còn rất thơm. Mùi thơm bay ra xong lại tiếp theo đó là một cặp chim én, một đôi bươm bướm.

Chim én và bươm bướm bay ra khỏi cửa sổ rồi, Diệp Linh lại tiếp tục như đang làm trò ảo thuật, cô lôi từ trong thùng cầu ra một bộ đồ mới tinh, một đôi giày ngủ, một bình rượu nhỏ, một đôi đũa, một cái nồi bằng đất, một cái thìa múc canh, bốn năm cái bánh bao, còn có một bó hoa tươi.

Lục Tiểu Phụng nhìn muốn si ngốc cả ra.

Không ai có thể ngờ được trong thùng cầu lại lôi ra được bao nhiêu thứ đó.

Diệp Linh nói :

- Chim én và bươm bướm là có ý nói chúng tôi hoan nghênh anh lại đây, y phục và giày dép nhất định là vừa với người của anh, rượu là Trúc Diệp Thanh để lâu năm, nồi bằng đất có nấu con gà tiềm trong đó, bánh bao cũng vừa mới ra lò đó.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tiểu Phụng, rồi hững hờ nói tiếp :

- Những thứ này anh thích hay không thích?

Lục Tiểu Phụng thở ra nói :

- Thích muốn chết luôn.

Diệp Linh hỏi :

- Anh có nhận không?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Không nhận là con chó.

Diệp Linh bật cười, cô cười tươi như một đóa hoa, như một cục đường, như một con hồ ly nhỏ.

Con hồ ly nhỏ có thể hại chết người, cũng có thể mê chết người được.

Lục Tiểu Phụng nhìn cô, nhịn không nổi lại thở ra nói :

- Cô là con mái, chắc chắn là con mái.

Hoa tươi vừa được cắm vào bình, rượu đã lọt vào trong bụng Lục Tiểu Phụng.

Tiểu Diệp nhìn chàng nốc rượu Trúc Diệp Thanh xanh biếc như nốc nước lã vào bụng, hình như không những cảm thấy kinh kỳ, còn cảm thấy tiếc rẻ, cô than thở một hồi rồi nói :

- Chỉ sai có một điểm.

Lục Tiểu Phụng không hiểu.

Tiểu Diệp đang giải thích :

- Có người nói, anh có cơ trí, võ công, tửu lượng, mặt dày, hiếu sắc, rất ít người bì kịp.

Lục Tiểu Phụng đặt bình rượu xuống, vừa cười vừa nói :

- Bây giờ cô đã thấy tửu lượng của tôi rồi đó.

Diệp Linh nói :

- Tôi cũng thấy võ công của anh rồi, lúc nãy anh không rớt xuống, ngay cả tôi cũng phải phục anh đó.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Nhưng tôi không phải là kẻ hiếu sắc, vì vậy điểm này bị sai rồi.

Diệp Linh nói :

- Điểm đó không sai đâu.

Lục Tiểu Phụng tức giận lên, chàng hỏi :

- Tôi có vô lễ với cô bao giờ chưa?

Diệp Linh nói :

- Không có, đến giờ vẫn chưa, nhưng lúc anh nhìn tôi đó, cặp mắt của anh cứ như...

Lục Tiểu Phụng vội vã ngắt lời cô :

- Cô nói có điểm nào sai?

Diệp Linh cười cười nói :

- Mặt anh chẳng dày gì lắm, anh còn biết đỏ mặt.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Không lẽ cô nghĩ rằng cả đời tôi chưa bao giờ đỏ mặt sao? Không lẽ cô tin lời người ta nói đến mức đó sao?

Diệp Linh chớp mắt, hỏi ngược lại :

- Anh có biết ai nói những lời đó không?

Lục Tiểu Phụng không biết :

- Ai?

Diệp Linh nói :

- Lão Đao Bả Tử.

Người đó, cái tên đó, tại sao lại có một ma lực lớn như vậy?

Lục Tiểu Phụng hỏi dò :

- Ông ta là lão đại của bọn cô?

Diệp Linh nói :

- Không những là lão đại của chúng tôi, mà còn là ông chủ của chúng tôi, ông già của chúng tôi.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Ông ta rốt cuộc là một người như thế nào?

Diệp Linh nói :

- Làm mọi người cam tâm tình nguyện nhận ông ta là cha của mình, anh nghĩ ông là là hạng người như thế nào?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tôi không biết, trước giờ chưa có ai chịu làm con tôi, trước giờ tôi cũng không muốn làm con của ai.

Diệp Linh nói :

- Anh chỉ bất quá muốn biết họ tên lai lịch của ông ta thôi chứ gì?

Lục Tiểu Phụng không thể phủ nhận :

- Quả thật tôi muốn biết, muốn biết chết đi được.

Diệp Linh lạnh lùng nói :

- Nếu anh muốn biết thật, e rằng sẽ muốn luôn cái mạng của anh đó.

Vẻ mặt của cô bỗng trở thành nghiêm trang :

- Nếu anh muốn sống cho yên ổn nơi đây, thì anh đừng đi dò thám chuyện người khác, nếu không...

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Nếu không thì sao?

Diệp Linh nói :

- Nếu không dù võ công anh có cao cường gấp trăm lần đi nữa, anh cũng sẽ tùy thời tùy lúc bị mất tích đó.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Mất tích?

Diệp Linh nói :

- Mất tích có nghĩa là, tự dưng con người anh không thấy đâu, trên đời này nhất định không ai biết anh đã đi về đâu.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Nơi đây thường hay có người bị mất tích sao?

Diệp Linh nói :

- Thường có.

Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cười khổ nói :

- Tôi cứ ngỡ nơi đây an toàn lắm, quy củ lắm.

Diệp Linh nói :

- Nơi đây vốn rất có quy củ, có ba thứ quy củ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Ba thứ quy củ gì?

Diệp Linh nói :

- Không được tìm hiểu quá khứ người khác, không được mạo phạm Lão Đao Bả Tử, lại càng không được vi phạm mệnh lệnh của ông ta.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Ông ta muốn tôi làm gì, tôi sẽ phải làm vậy?

Diệp Linh gật đầu, nói :

- Ông ta nói anh ăn cức, anh sẽ ăn cức.

Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ.

Diệp Linh lại hỏi chàng :

- Anh có biết tại sao tôi lại đây nói cho anh biết bao nhiêu đây chuyện?

Nụ cười của Lục Tiểu Phụng bỗng biến thành khoan khoái :

- Dĩ nhiên là vì cô thích tôi.

Diệp Linh cũng cười theo :

- Xem ra ông ta cũng không sai điểm nào, mặt anh dày đến mức, rất có thể ngay cả mũi thương cũng đâm không thủng vào.

Cô cười còn tươi hơn cả hoa, còn ngọt ngào hơn cả đường, cô nhỏ nhẹ nói tiếp :

- Nhưng nếu anh vi phạm quy củ của tôi, tôi sẽ lột cái lớp da dày trên mặt của anh làm đôi giày ngủ cho tôi.

Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại cười khổ :

- Ít ra cô cũng nên nói cho tôi biết cô có quy củ gì chứ.

Diệp Linh nói :

- Tôi chỉ có hai quy củ, không được đụng tới Đại Diệp Tử, không được để đàn bà bước vào cửa nhà Lục công quán.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Đại Diệp Tử là một người?

Diệp Linh nói :

- Đại Diệp Tử là chị của Tiểu Diệp Tử, Lục công quán là công quán của Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Lục công quán nằm ở đâu?

Diệp Linh nói :

- Chính là nơi đây.

Cô lại nói tiếp :

- Bắt đầu từ bây giờ, nơi đây là nhà của anh, tối lại anh phải ngủ ở đây, ban ngày tốt nhất là anh nên thật thà nằm trong nhà, tôi có thể lại kiểm tra bất cứ lúc nào.

Lục Tiểu Phụng lại bật cười, nụ cười thật kỳ quái.

Diệp Linh trừng mắt lên hỏi :

- Anh dám cười tôi?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Không phải tôi cười cô, tôi đang cười tôi.

Chàng cười không những có vẻ kỳ quái, mà còn có vẻ gì đó thật bi ai :

- Tôi sống đã ba chục năm, đây là lần đầu tiên tôi có nhà riêng của mình, phòng riêng của mình.

Chàng không nói hết được câu, bởi vì Diệp Linh đã bịt miệng chàng lại... lấy miệng của mình bịt lại miệng của chàng.

Môi của cô mát mẻ và mềm mại.

Đôi môi của hai người chỉ bất quá dính nhẹ vào nhau, cô bỗng đấm một quyền vào bụng của Lục Tiểu Phụng.

Cô xuất thủ thật hung dữ và mạnh bạo.

Lục Tiểu Phụng bị đấm cho gập cả người lại, cô cười khúc khích, chạy ra ngoài.

- Nhớ đó, không được cho ai vào cửa.

Giọng của cô đã ra tới ngoài cửa.

- Nhất là không được cho Hoa quả phụ vào.

- Hoa quả phụ lại là ai?

- Bà ta không phải là người, bà ta là con chó cái, con chó cái ăn thịt người.

* * * * *

Lục Tiểu Phụng có bốn hàng lông mày, nhưng chàng chỉ có hai bàn tay.

Chàng dùng tay trái xoa xoa bụng, dùng tay phải sờ vào môi, vẻ mặt của chàng không biết là đang khóc hay là đang cười.

Cứ như vậy mà chàng hồ đồ từ người sống biến thành người chết, hồ đồ có một mái nhà.

Chàng còn có cặp giò, nhưng chàng không đi đâu được.

Chàng bỗng ngủ thiếp đi, ngủ một lát lại bắt đầu nằm mộng, mộng thấy mình bị một chiếc lá thật lớn lạnh ngắt phủ lên người, rồi lại mộng thấy một con chó cái mình đầy những hoa đang gặm xương mình, ngay cả tiếng nhai rau ráu chàng còn nghe rõ mồn một.

Sau đó chàng phát hiện ra, trong phòng đang có người đang nhai xương rau ráu thật.

Không phải là xương của chàng, mà là xương gà.

Ngồi đó nhai xương gà, cũng không phải là con chó cái, mà là một người.

Lục Tiểu Phụng vừa tỉnh dậy, người đó lập tức giật mình, giống như một con dã thú vừa bị kinh động.

Y quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầyvẻ thù địch.

Nhưng miệng của y còn không ngớt nhai xương gà.

Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ thấy qua một người nào nhai xương gà một cách hứng thú như vậy, chàng cũng chưa hề thấy người nào ốm như y.

Thật ra, bao nhiêu thịt trên người y, cộng lại nhất định không hơn thịt trên miếng xương y đang gặm nhiều lắm.

Y phục trên người y rất hoa lệ, nhất định không giống như người bần cùng phải đi gặm xương gà.

Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi bèn mở miệng hỏi dò :

- Ông có bị bệnh không?

- Nguơi mới là bị bệnh!

Người này nhổ toẹt một cái, nhổ hết đám xương gà nhai trong miệng xuống sàn nhà, nhe hàm răng trắng ởn ra, nhìn lom lom hung tợn vào Lục Tiểu Phụng :

- Ngươi nghĩ ta có bệnh gì? Bệnh đói?

- Ông không đói?

- Mỗi ngày ra ăn ba bữa, có lúc còn ăn thêm bữa khuya.

- Ông ăn gì no?

- Ta ăn cơm, ăn miến, ăn thịt, chỉ cần có gì ăn được là ta đều ăn.

- Hôm nay ông đã ăn gì rồi?

- Trưa hôm nay ta đã ăn cơm món bắc phương nấu, một món là sườn chiên, một món là lẫu dê, một món là thịt vịt tam tiên, một món là đậu hủ rán, một món là tôm rang, một món là bồ câu ngũ mai, còn có một tô canh dưa thịt viên.

Lục Tiểu Phụng bật cười.

Người này trừng mắt nhìn chàng :

- Ngươi không tin?

- Tôi chỉ bất quá lấy làm kỳ, một người như vậy, tại sao lại xông vào nhà người ta gặm xương gà.

- Bởi vì ta thích vậy.

Lục Tiểu Phụng lại bật cười.

- Chỉ cần ông thích, chỉ cần nơi đây có xương gà, lúc nào cũng sẽ hoan nghênh ông lại.

Ánh mắt người này bỗng nhiên ngược lại lộ vẻ cảnh giác nghi ngờ :

- Ngươi hoan nghênh ta lại? Tại sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi có một căn nhà, bởi vì ông là người khách đầu tiên của tôi, bởi vì tôi thích bạn bè.

Dáng điệu của người này lại càng lộ vẻ hung dữ :

- Ta không phải là bạn của ngươi.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Hiện tại không chừng là không phải, sau này nhất định sẽ vậy.

Người này tuy còn nhìn lom lom vào chàng, thần sắc của y đã từ từ bình tĩnh lại.

Bất cứ ai cũng không thể không thừa nhận rằng, Lục Tiểu Phụng trước giờ rất biết kết bạn, và bạn bè ai cũng thích chàng.

Bất kể bạn trai hay bạn gái đều vậy.

Lục Tiểu Phụng đã ngồi dậy, chàng bỗng thở ra một hơi nói :

- Chỉ tiếc là nơi đây không còn rượu, nếu không tôi nhất định uống với ông hai ly.

Ánh mắt người này bỗng sáng lên, y nói :

- Nơi đây không có rượu, không lẽ ngươi không ra ngoài kiếm được hay sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tôi vừa đến đây chưa đầy nửa ngày, nơi đây tôi không quen lắm, nhưng tôi bảo đảm, không quá ba ngày, ông muốn uống thứ gì, tôi sẽ tìm cho ông.

Người này chăm chú nhìn chàng cả nửa ngày, rốt cuộc mới thở ra một hơi, toàn thân cảnh giác đã buông lỏng ra :

- Ta tên là Du Hồn, không chừng tùy thời tùy lúc đều xông vào nhà ngươi, ngươi có e ngại gì không?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Không ngại gì cả.

Chàng không ngại gì thật.

Chàng đã từng nửa đêm lại lôi bạn bè từ trong chăn ấm ra uống rượu với mình, bạn bè cũng không hề phàn nàn.

Bởi vì mọi người đều biết, nếu có người nửa đêm lại tìm chàng, không những chàng không tức giận, ngược lại còn khoái chí muốn chết.

Màn đêm đã bao trùm vạn vật, gió đêm bỗng đem lại tiếng chuông.

- Đây là chuông vãn phạn.

Lục Tiểu Phụng không hiểu, Du Hồn giải thích :

- Chuông vãn phạn là chuông gọi mọi người đi ăn cơm tối.

- Mọi người đều lại?

- Ừ.

- Mỗi ngày đều phải lại?

- Một tháng nhiều nhất chỉ có bốn năm ngày.

- Đều vào lúc nào?

- Mồng một, mười lăm, qua năm mới mùa mới, có danh nhân lại lần đầu.

Y ngắm Lục Tiểu Phụng từ trên xuống dưới :

- Nhất định ngươi là danh nhân, không lẽ ngươi là cái gã có bốn hàng lông mày Lục Tiểu Phụng?

Lục Tiểu Phụng cười khổ :

- Chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng của bây giờ, không còn là Lục Tiểu Phụng của lúc trước.

Du Hồn muốn nói gì đó nhưng nhịn lại, y bỗng đứng dậy :

- Lát nữa sẽ có người lại đưa ngươi đi ăn, ta phải đi đây, tốt nhất là ngươi đừng nói cho ai biết, ta đã lại đây.

Lục Tiểu Phụng không hề hỏi y lý do tại sao.

Người khác cầu xin chàng chuyện gì, chỉ cần chàng chịu rồi, chàng không hề hỏi người đó lý do tại sao.

Chỉ nhờ vào điểm đó thôi, chàng đã có rất nhiều bạn bè.

Du Hồn dĩ nhiên cũng rất mãn ý về chuyện đó, y bỗng hạ giọng nói :

- Lát nữa ngươi lại đại sảnh, bọn họ nhất định sẽ cho ngươi một cú lập oai.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Sao?

Du Hồn nói :

- Bởi vì nơi đây, ít nhất có một nửa là thứ điên rồ, chuyện khoái trá của bọn họ là đi ngược đãi người khác, nhìn người khác chịu khổ, trong đó còn có sáu bảy tên điên càng đáng sợ nữa.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Bảy người nào?

Du Hồn nói :

- Một tên là Quản Gia Bà, một tên là Đại Tướng Quân, một tên là Biểu Ca, một tên là Câu Tử...

Y vừa nói bốn tên đó xong, thân hình bỗng nhấc lên.

Song cửa rất nhỏ, nhưng bàn tay y chạm vào song cửa, người y đã bay ra.

Xem ra, không những khinh công của y rất cao, y còn biết xúc cốt công.

Cái thứ công phu ấy, vốn là tuyệt kỹ của Tư Không Trích Tinh, y và Tư Không Trích Tinh có liên hệ gì không?

Lục Tiểu Phụng không kịp nghĩ thêm, vì chàng cũng đã nghe có tiếng chân đang bước lại.

Bước chân rất nhẹ nhàng, chỉ có dã thú mới có bước chân êm ái như vậy.

Chỉ có những tay lão luyện giang hồ khinh công cao cường mới có bước chân êm ái như dã thú vậy.

Trong U Linh sơn trang, làm gì có nhiều tay khinh công cao cường như thế?

Lục Tiểu Phụng còn đang kinh ngạc, đã có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Thật tình chàng muốn xem thử người này là ai, mặt mày ra sao.

Chàng lập tức bước lại mở cửa ra.

Mở cửa rồi, chàng càng kinh ngạc hơn.

Gõ cửa không phải là một người, mà đích xác là một con dã thú có bốn chân mềm mại.

Là một con chó!

Một con chó lớn toàn thân đen bóng, trong màn đêm xem ra thật giống một con báo.

Nhưng trông nó không có vẻ gì hung dữ, dường như đã được huấn luyện lâu năm, đã hết sạch bản năng thù địch với con người.

Nó không sủa, bởi vì trong miệng nó đang ngậm một miếng giấy.

Trên miếng giấy có đề bốn chữ :

- Mời đi theo tôi.

Con chó này sẽ đưa chàng đi ăn tối.

Lục Tiểu Phụng bật cười.

Bất kể ra sao, có cơm ăn cũng là chuyện khoan khoái lắm rồi, thật tình chàng rất cần một bữa ăn tối vừa ngon miệng vừa thật nhiều.

Sườn chiên, thịt vịt tam tiên, tôm kho...

Nghĩ đến những món ăn Du Hồn vừa nhắc lúc nãy, nước miếng của chàng xém chút nữa đã ứa ra khỏi miệng.

Con chó vẫy đuôi với chàng, chàng cũng vỗ vỗ vào đầu nó, mỉm cười nói :

- Mi có biết ta thà để cho mi dẫn đường hơn không? Bởi vì chó ở đây thật tình còn dễ thương hơn người nhiều lắm.

Đêm đã xuống, sương mù vẫn chưa tan, trong sương mù tuy cũng có vài chục đốm lửa lập lòe, nhưng bốn bề đều tối mịt.

Con chó mực đang đợi, đến lúc chàng đã quen với bóng tối rồi, chàng phát hiện ra, mình đang đi trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo.

Hai bên đường có đủ các loại cây, còn có hoa cỏ không biết tên.

Hang núi này chắc dưới ánh mặt trời hẳn là đẹp lắm.

Nhưng trong hang núi này, có lúc nào ánh mặt trời chiếu được tới nơi không?

Lục Tiểu Phụng bỗng phát hiện ra, cái mình đang khát vọng được nhìn thấy nhất, không phải là sườn chiên, mà là ánh sáng mặt trời.

Chàng cũng như những người khác, cũng từng thù ghét ánh mặt trời.

Mỗi khi chàng ở trong ánh mặt trời mùa hạ như lửa thiêu đó, bị chiếu cho mồ hôi ra dầm dề trên mặt, thở phì phò như trâu, là chàng nhịn không được phải chửi mắng mặt trời.

Nhưng hiện tại, cái mà chàng khát vọng nhất, lại chính là ánh mặt trời.

Trên đời này có rất nhiều chuyện đều như vậy, chỉ lúc mình mất cái gì rồi, mình mới biết nó trân quý như thế nào.

Lục Tiểu Phụng thở ra trong bụng, chàng bỗng nghe bên cạnh cũng có người đang thở ra, không những thở ra, còn mở miệng nói :

- Lục Tiểu Phụng, ta biết ngươi sẽ lại đây, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.

Nơi đây là U Linh sơn trang, trong bóng tối không biết có bao nhiêu oan hồn đang ẩn núp, giọng nói của người này nghe thật phiêu dưỡng lạnh lẽo như giọng quỷ hồn.

Bàn tay của Lục Tiểu Phụng rướm đầu mồ hôi lạnh.

Chàng nghe giọng nói rõ ràng bên cạnh mình, nhưng không thấy có hình bóng ngưỡi nào chung quanh.

- Ngươi nhìn không thấy ta đâu.

Giọng nói lại vang lên :

- Ác quỷ đã đòi mạng người nào, nhất định không để cho người đó thấy mình.

- Ta thiếu nợ ngươi một mạng người sao?

Lục Tiểu Phụng hỏi dò.

- Ừ.

- Mạng của ai?

- Mạng của ta.

- Ngươi là ai?

- Ta chính là Lam Tu Tử chết dưới tay của ngươi đây.

Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn.

Một người lúc chân chính bị khẩn trương sợ hãi, thường thường tự nhiên bật cười lên.

Tiếng cười của chàng tuy lớn, nhưng rất ngắn.

Chàng bỗng phát hiện ra, ngưỡi đang nói, không phải là người, cũng không phải là quỷ, mà là con chó.

Con chó mực nãy giờ đang đi trước mặt chàng đã quay đầu lại, đưa cặp mắt như con cá chết trừng trừng nhìn chàng :

- Ta chính là Lam Tu Tử, người đã bị ngươi giết đây.

Câu nói này phát ra từ miệng con chó, từng chữ từng chữ một.

Chó làm sao biết nói tiếng người?

Không lẽ quỷ hồn của Lam Tu Tử đã nhập vào xác con chó này?

Lá gan của Lục Tiểu Phụng có lớn bao nhiêu, cũng nhịn không nổi phải rỡn da gà lên, chính ngay lúc đó, con chó đã sủa lên một tiếng rồi chồm lại.

Chàng đang tính chụp lấy chân trước của con chó, nào ngờ trước bụng của con chó bỗng có một bàn tay thò ra.

Một bàn tay người, bàn tay đang nắm một con dao, bàn tay vung lên, con dao bay ra, nhắm tới bụng dưới của Lục Tiểu Phụng.

Nhát đao này thật là ra ngoài ý liệu của ngoài ý liệu, trên đời này có mấy ai tránh khỏi nhát đao này?

Ít nhất cũng có một người.

Bụng dưới của Lục Tiểu Phụng bỗng thóp vào, chàng thò hai ngón tay ra kẹp vào một cái, quả nhiên kẹp dính vào lưỡi đao.

Con chó thì đã búng ngược người, lướt ra xa ba trượng, chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm...

Trong bóng đêm, không thể nào thấy được một thứ gì.

Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên nhìn vào bóng đêm, rồi cúi đầu xuống nhìn lưỡi đao trong tay mình, chỉ còn nước cười khổ với chính mình.

Đây vốn rõ ràng là một cơn ác mộng, nhưng lại không phải là mộng.

Trong U Linh sơn trang như một cơn mộng, chuyện này có thật hay mơ, vốn khó mà phân biệt ra cho rõ ràng.

Chỉ bất quá, chàng còn hiểu được một chuyện, nơi đây, chưa chắc là chó đã dễ thương hơn người.

Trong bóng đêm bỗng có tiếng người vọng ra :

- Hiện tại anh còn cho người ta dẫn đường nữa không?

Lần này chàng nhìn thấy người.

Chàng lại gặp Diệp Linh.

Ánh đèn như sương mù, sương mù như ánh đèn hôn ám, Diệp Linh vẫn ngọt ngào làm sao.

- Hiện tại anh cũng đã biết, nơi đây rốt cuộc người dễ thương hay chó dễ thương.

- Tôi không biết.

- Anh còn chưa biết?

- Tôi chỉ biết một chuyện.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Có lúc chó ở nơi này là người, người là chó.

Hoa quả phụ chắc gì là con chó cái thật, nhưng con chó mực này chắc chắn là người.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Trong giang hồ, ngưỡi muốn làm chó cũng không ít, nhưng làm giống thật như vậy chỉ có một người.

Diệp Linh hỏi :

- Anh đã biết y là ai?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Khuyển Lang quân.

Diệp Linh hỏi :

- Anh đã biết từ lâu?

Lục Tiểu Phụng cười cười nói :

- Ít nhất tôi cũng biết Lam Tu Tử không chết về tay tôi, chính y cũng phải biết vậy, vì vậy dù y có biến thành ác quỷ, cũng không nên kiếm tôi đòi mạng.

Diệp Linh bật cười, chớp mắt nói :

- Dù ác quỷ không tìm anh, quỷ đói nhất định sẽ tìm anh.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Quỷ đói?

Diệp Linh nói :

- Quỷ đói có nghĩa là, vì đợi anh lâu quá đã dói chết đi rồi, nếu anh còn không đi mau mau, tối này sẽ có thêm ba mươi bảy con quỷ đói thôi.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Dù tôi còn chưa đi, quỷ đói chân chính cũng chỉ có một con thôi.

Diệp Linh hỏi :

- Ai?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...