Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 27. Phải Chăng Đó Gọi Là Hạnh Phúc?



- Nè, hãy để tớ đưa cậu đến một nơi mà mọi giấc mơ đều trở thành hiện thực nhé._ Nó đưa tay lên trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười.

Hắn bất ngờ trước khuôn mặt đó, nụ cười đó. Tất cả đều rất đẹp, xung quanh nó hiện giờ đối với hắn mà nói thì giống hệt như một thiên thần đang tỏa ra một thứ ánh sáng hạnh phúc, ánh sáng mà chỉ những thiên thần mới có. Đây là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy, nụ cười từ tận đáy lòng chứ không phải là gượng gạo, là ép buộc. Hắn vươn tay nắm lấy tay của nó như bị thôi miên bởi cô gái nhỏ nhắn trước mặt.

Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay của mọi người,có người còn rơm rớm nước mắt vì vở kịch. Mẹ nó ngồi ở hàng ghế đầu, quan sát hết động tác của nó, trong lòng có chút khó tả. Bấy lâu nay bà luôn bận rộn với công việc mà không hề để tâm đến nó, đã ba năm bà chưa một lần nhìn thấy nó cười tươi như vậy. Phải chăng có phải là bà đã quá hững hờ, đã quá vô tâm khi nghĩ rằng nó đã lớn và không muốn bà xen vào cuộc sống riêng tư?... Và có thể là bà đã thật sự vô tâm khi không quan tâm tới nó như khi còn bé.

Ra khỏi hội trường, mẹ nó bước đến bên cạnh nó, nắm lấy tay nó bước đi. Bên cạnh là những tiếng vì xào bàn tán kèm theo những lời ngưỡng mộ.

-Đó chẳng phải Hà Mi của lớp chuyên sao? hình như bên cạnh là tổng giám đốc của DG đó.

-Trời ơi, vừa giỏi vừa xinh đẹp lại còn giàu có thật là hạnh phúc mà.

-Vậy mà bấy lâu nay không ai biết bà ấy và Hà Mi là mẹ con, chuyện này động trời thiệt.

-Vậy mà bấy lâu nay không ai biết bà ấy và Hà Mi là mẹ con, chuyện này động trời thiệt.

Nó bất ngờ trước hành động của mẹ nó. Đã ba năm rồi mẹ nó không nắm tay nó như vậy, không hỏi nó bất cứ điều gì, không cười với nó như hiện tại. Là mẹ nó đã quay trở lại với nó hay đây chỉ là một vở kịch để che mắt mọi người?

Khi buổi lễ tổng kết bế mạc thì mẹ nó bỗng nhận được một cuộc gọi từ công ty, bà vội vàng lái xe rời khỏi ngôi trường lao vào dòng người tấp nập rồi biến mất mà không để lại cho nó một lời tạm biệt. Hắn đang nói chuyện với mẹ hắn thì thấy nó đang thất thần hình như đang nhìn theo một thứ gì đó liền chạy tới bên cạnh nó.

-----------------------------------

Trong công viên quen thuộc, nó và hắn đang ngồi trên ghế đá ngắm nhìn hoàng hôn. Không biết nó đã đi theo hắn đến đây từ lúc nào, nhưng nó đã cảm thấy vui lắm rồi bởi bên cạnh nó vẫn còn có hắn. Nó không hiểu tại sao những lúc nó bế tắc nhất, những lúc nó buồn nhất, những lúc nó gần như tuyệt vọng thì hắn là người xuất hiện trước nó và dẫn dắt cho nó. Hắn như là ánh sáng dẫn lối cho nó trong một nơi tối tăm và lạnh lẽo.

-Tại sao cậu không thích cười?_ không gian vẫn yên tĩnh cho đến khi một giọng nói trầm ấm vang lên.

-Đơn giản chỉ vì tôi không thích._ nó hững hờ đáp, mắt vẫn nhìn về phía mặt trời màu đỏ rực đang từ từ lặn xuống mặt nước.Vài ngày trước chẳng phải Thanh Hồng cũng hỏi nó câu hỏi này sao?

-Tôi không biết cậu đã trải qua những chuyện gì, chịu đau khổ bao nhiêu nhưng tôi biết con người bên trong cậu không phải là một con người lạnh lùng và thờ ơ với người khác, cậu biết không cậu nên học cách đối xử công bằng với người khác, những người không quan tâm cậu thì cậu đừng quan tâm họ ngược lại những người cười với cậu thì hãy cười lại với họ. Nếu như cậu chỉ biết sống với quá khứ thì cậu sẽ không bao giờ thấy được hạnh phúc của hiện tại._ hắn đưa mắt nhìn phía trước, miệng không ngừng vang lên những điều muốn nói.

-Tôi không biết cậu đã trải qua những chuyện gì, chịu đau khổ bao nhiêu nhưng tôi biết con người bên trong cậu không phải là một con người lạnh lùng và thờ ơ với người khác, cậu biết không cậu nên học cách đối xử công bằng với người khác, những người không quan tâm cậu thì cậu đừng quan tâm họ ngược lại những người cười với cậu thì hãy cười lại với họ. Nếu như cậu chỉ biết sống với quá khứ thì cậu sẽ không bao giờ thấy được hạnh phúc của hiện tại._ hắn đưa mắt nhìn phía trước, miệng không ngừng vang lên những điều muốn nói.

Nó như được khai sáng bởi câu cuối cùng của hắn, trong đầu nó hiện về hình ảnh của những người luôn bên cạnh nó, những người không ngừng nở nụ cười của mình trước nó nhưng cách nó đáp lại họ chỉ là sự dửng dưng và có chút lạnh lùng. Nó bây giờ không phải hạnh phúc lắm rồi sao? tại sao phải là sự quan tâm của cha mẹ mới được? Nó như chợt hiểu ra vấn đề, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Nó quay sang nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười, miệng khẽ mấp máy tạo thành ba chữ.

-Cảm ơn cậu !

Hắn lại sững sờ trước phản ứng của nó, lần thứ ba nó cười với hắn nụ cười của hạnh phúc. Có phải hay chăng hắn đã thành công? Nó và hắn vẫn tiếp tục ngắm ánh hoàng hôn, khung cảnh như được nhuộm trong màu vàng cam óng ánh. Những đám mây cam lè nhẹ nhàng nhẹ nhàng bay bổng trên bầu trời rộng lớn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...