Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 5. Sức Mạnh Của '' Mỹ Nam ''



Một điều cực kỳ kinh khủng đang xảy ra với nó.Tất cả những đứa con gái đều nhìn nó bằng một ánh mắt sắc bén...

-Sao lại nói chuyện với người đẹp như vậy chứ,thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà._ Ngọc Lan mỉa mai nói.

-Cũng chỉ là ngồi chung với người đẹp thôi mà,có cần kiêu vậy không ?_ một bạn nữ khác lại lên tiếng.

-Phải phải ngồi chung với người đẹp như vậy là may mắn ba kiếp của nó vậy mà không biết trân trọng._ cả lớp lại bắt đầu bàn tán,chỉ trích nó.

Nó vẫn giả ngây làm như mình không biết gì ung dung lấy sách vở ra.

-Cả lớp trật tự. Lấy sách Anh ngữ ra chúng ta học tiếp phần ngày hôm qua._ bà la sát quát rồi dõng dạc nói.

Nó vẫn ngồi học bình thường, không hề để tâm đến hắn ,xem hắn như không khí và lẵng lặng xem sách rất bình thường.Từ đầu tiết hắn đã cảm thấy khó chịu tại sao nó lại không hề nói chuyện với hắn,trước đây hắn đi tới đâu thì con gái lại theo chân đến đó,hắn nhớ có một lần cô bạn cùng bạn đã bắt chuyện với hắn từ đầu tiết học cho đến khi ra về làm hắn vô cùng khó chịu vậy mà nó lại không hề nói gì với hắn ngoài hai từ chào bạn, hắn tức đến điên người, quay sang nhìn nó, nó vẫn chăm chú mà không hề quan tâm hắn,cũng dễ thương chứ nhỉ hắn nghĩ thầm.Bất chợt cây bút chì của nó rơi xuống, nó khum người xuống nhặt cây bút chì, hắn nhìn bóng lưng của nó và nhận ra một điều gì đó quen quen.Nó làm sao mà không biết nãy giờ hắn nhìn nó, bất chợt có chút khó chịu.

-Cậu nhìn cái gì?_ nó khó chịu hỏi.

-Cậu không định xin lỗi tôi à?

-Vì sao tôi phải xin lỗi cậu?

-Vì sao tôi phải xin lỗi cậu?

-Vì cậu va phải tôi, tôi còn cảm thấy ê ẩm cả người đây này.

-Cậu lúc đó nói không sao rồi còn gì.Thế thì quái gì tôi phải xin lỗi cậu._ nó hơi ngạc nhiên thì ra hắn là người mà nó va phải hèn gì nhìn hắn nó thấy có chút gì đó quen quen.

Hắn vì câu nói của nó mà tức muốn ói cả máu,nếu như chỉ là câu nói thôi thì hắn không để tâm nhưng đằng này nó lại không nhìn hắn, cứ cặm cụi viết bài mà nói chuyện với hắn,há chẳng phải không xem hắn là gì sao? Chưa có người con gái nào dám đối xử với Thiên Khải này như thế, Hà Mi... hãy chờ đấy sẽ có một ngày cậu phải hối hận khi đã đối xử với tôi như thếhắn nghĩ thầm rồi bắt đầu kế hoạch trả thù.

Reng...reng..reng...

Thế là đã đến giờ nghỉ, Huyền Trân vui vẻ lôi kéo nó đi xuống căn tin, Huyền Trân đã xem nó là bạn thân kể từ ngày đầu vào lớp vì vậy cũng chỉ nói chuyện với nó còn những người khác thì cũng ít tiếp xúc.

-Đông thế này thì coi như toi luôn bữa trưa của mình rồi._ Huyền Trân than thở.

Nó nhìn cái căn tin nhỏ bé rồi cũng bĩu môi, cũng phải thôi trường nó to và rộng thế này chứa cả ngàn học sinh một buổi chứ chả ít.Trong suy nghĩ của nó thì khung cảnh hiện giờ cứ như là một lũ kiến đang bu một viên đường vậy.

-Xin lỗi có thể ình mua trước không ?_ một giọng nói quen thuộc vang lên.

Nó quay sang nhìn rồi há hốc mồm kinh ngạc. Cả một đám nữ sinh đang nhường cho hắn mua trước, trời ạ chỉ cần một câu nói như vậy thôi sao... Cũng phải thôi người ta là hot boy cơ mà,nhưng mà nó lại không cam tâm rõ ràng là hắn đến sau sao lại được ưu ái mua trước chứ... Nó chẳng nói chẳng rằng đi một mạch về lớp trong khi quên mất rằng còn phải chờ Huyền Trân.

Nó quay sang nhìn rồi há hốc mồm kinh ngạc. Cả một đám nữ sinh đang nhường cho hắn mua trước, trời ạ chỉ cần một câu nói như vậy thôi sao... Cũng phải thôi người ta là hot boy cơ mà,nhưng mà nó lại không cam tâm rõ ràng là hắn đến sau sao lại được ưu ái mua trước chứ... Nó chẳng nói chẳng rằng đi một mạch về lớp trong khi quên mất rằng còn phải chờ Huyền Trân.

-Hức... tự nhiên chạy lên lớp mà không nói tiếng nào, làm hại tui tìm bạn khắp nơi._ Huyền Trân giận lẫy nói.

-Xin lỗi vì mình chợt nhớ ra mình có chuyện gấp cần giải quyết, để lần sau tui mua kem đền bù cho bạn nha._ nó cầu xin tha thứ.

-Nhớ nha..._ Huyền Trân vui vẻ nói, làm sao có thể cưỡng lại kem đây bởi vì kem là món mà cô bạn này thích nhất.Hà Mi cũng tốt quá nhỉ ? người thì dễ thương lại còn rất quan tâm tới người khác,mình không nói với bạn ấy rằng mình thích ăn kem mà bạn ấy cũng biết... chỉ có điều hơi lạnh lùng với lại ít nói,trầm lặng nữa,ẩn sâu trong đôi mắt là một thứ u buồn nào đó làm cho người khác khó thể đoán được cô bạn đang nghĩ gì,nhưng mà người xinh đẹp như bạn ấy lại chưa bao giờ thấy bạn ấy cười nhỉ? Huyền Trân suy nghĩ, muốn hỏi nó thì lại bắt gặp ánh mắt sâu xa của nó thế là cứng họng luôn...

-À mà sao cậu mua đồ nhanh vậy._ nó tò mò hỏi.

-Bạn xem có phải là tui may mắn quá không ? đang đi mua bánh mì thì gặp Thiên Khải bạn ấy đã mua giúp mình những thứ này đó. Thiên Khải đúng là tốt thật, đẹp trai lại còn tốt bụng nữa. Sau này ai mà làm vợ cậu ấy chắc sẽ hạnh phúc lắm.._ Huyền Trân vừa nói vừa mơ màng tưởng tượng.

Hắn đúng lúc đi ngang qua cửa sổ liền nghe hết những gì Huyền Trân nói Hà Mi cậu đã biết sự lợi hại củamỹ nam này chưa, hãy mà hối hận ngay bây giờ đi bởi vì tôi vẫn chưa để tâm đến cậu đâu, nếu không thì ngày mai cậu sẽ gặp những điều vô cùng khủng khiếp.hắn lại nghĩ thầm,đôi môi nhết lên tạo thành một đường cong đầy tà mị....
Chương trước Chương tiếp
Loading...