Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 49: C49: Trên Cao Nhìn Xuống



Lịch sử của Cửu Tiêu Lâu không hề lâu đời giống như Học Viện Trường Thương.

khoảng năm đến sáu năm trước, thế lực này đột nhiên xuất hiện ở trong Trường Thương Thành, tạo ra oanh động rất lớn, nổi lên như cồn trong một thời gian ngắn.

Nghe nói thời điểm mà Cửu Tiêu lâu mới tới, rất ít người biết Cửu Tiêu lâu có một ít tranh chấp và mâu thuẫn với Học Viện Trường Thương.

Kết quả cuối cùng ra làm sao, người biết được sự thật đó rất ít, rất nhiều tin đồn giả được tung ra.

Nhưng từ đó về sau, Cửu Tiêu lâu đã đứng sừng sững ở Trường Thương Thành, không ai có thể lay động được địa vị của Cửu Tiêu lâu, mà Trường Thương thành lại ngầm đồng ý cho Cửu Tiêu lâu xây dựng một kiến trúc cao thứ hai của thành.

Lúc này, có một tố y thiếu nữ đang đứng ở tầng chín mươi chín của Cửu Tiêu lâu quan sát. Nơi đây có thể nhìn thấy hơn một nữa Trường Thương thành, ở trên nhìn xuống không bỏ sót một thứ gì.

Ánh mắt của thiếu nữ đang nhìn lên quảng trường, giống như đang rất hứng thú với cuộc chiến tranh bảng.

Có lẽ bởi vì đang ở nơi quá cao, quảng trường lớn như vậy cũng trở nên nhỏ bé trong mắt nàng, nhưng là một tu sĩ, nên việc này cũng không ảnh hưởng thị giác của nàng, trên quảng trường bất cứ ai hoặc bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể nhìn rõ ràng, từ cao cúi đầu nhìn thương sinh, trông có khí thế quân lâm thiên hạ.

"Tiểu thư, tên Tịch Thiên Dạ kia đã xuất hiện."

Đứng sau lưng tố y thiếu nữ có một nữ tử gầy gò nhưng rất mỹ mạo, gương mặt của nàng như tranh vẽ, băng thanh ngọc cốt*, đôi mắt yên tĩnh như nước, thần thái động lòng người.

*Băng thanh ngọc cốt: thanh cao thoát tục, hoặc thanh cao, cao quý.

So sánh tướng mạo và khí chất thì tất cả đều cao hơn Mạnh Vũ Huyên một bậc, nhưng lúc này lại rất cung kính đứng ở sau lưng của tố y thiếu nữ.

"Chanh Quang, tên Tịch Thiên Dạ đó là bằng hữu của ta, ta lo lắng rằng Hướng Nghiễm Hi sẽ gây bất lợi cho hắn, ngươi an bài vài người trong bóng tối bảo hộ hắn đi." Nói được một nữa, tố y thiếu nữ lại lắc đầu, nói khẽ: "Thôi được rồi, ngươi tự mình tới bảo hộ hắn đi, giao việc này cho ngươi khiến ta cảm thấy yên tâm hơn."

Nữ tử tên là Chanh Quang kia biến sắc mặt, lo lắng nói: "Tiểu thư, ta sao có thể tới bảo hộ người khác được, an toàn của ngươi là quan trọng nhất, còn hơn cả tính mạng của ta."

Nàng không ngờ rằng tiểu thư sẽ để cho nàng tự mình đi bảo hộ tên Tịch Thiên Dạ đó, tên kia rốt cuộc là ai mà tiểu thư lại coi trọng hắn như vậy.

"Ta cũng không cần bảo hộ." Tố y nữ tử lắc lắc đầu nói.

"Thế nhưng là..." Chanh Quang muốn nói lại thôi.

"Không có thế nhưng nữa."

Âm thanh của tố y nữ tử trở nên kiên quyết, không có dài dòng nữa.

Chanh Quang nghe vậy cười khổ không nói gì, nàng biết nếu tiểu thư đã quyết thì không gì có thể cản được.

"Yên tâm đi, an toàn của ta sẽ không có vấn đề gì, nếu như có chuyện, ngươi cũng không bảo vệ được ta."

Tố y thiếu nữ mỉm cười, nụ cười tỏa nắng.

Chanh Quang nghe vậy yên lặng trở lại. Hoàn toàn chính xác, tiểu thư có thân phận gì chứ, nếu mà có nguy hiểm thì hơn phân nữa nàng sẽ lực bất tòng tâm. Mà bên cạnh tiểu thư không có khả năng chỉ có một mình nàng, khẳng định sẽ có những người khác âm thầm bảo hộ.

Nghĩ đến đây thì trong lòng Chanh Quang yên tâm hơn một chút, chỉ là nàng không muốn rời xa tiểu thư để bảo vệ một nam nhân xa lạ.

Nếu như Tịch Thiên Dạ ở đây thì liếc mắt có thể nhận ra, tố y thiếu nữ chính là Cố Vân xinh đẹp rất thích cười kia, hai người bọn họ quen nhau rất nhiều năm, nhưng quan hệ luôn luôn không gần cũng không xa, lúc gặp mặt gật đầu cười một tiếng, khi đi học thỉnh thoảng nói chuyện một ít về việc sinh hoạt, có đôi khi sẽ cùng đi ra ăn một bữa cơm uống chén trà, nhưng mà lời nói lại rất ít, giống như ở giữa hai người đều muốn hưởng thụ sự bình yên này.

Bề ngoài thì tình cảm nhạt nhòa như nước, nhưng bên trong lại hết sức chân thành.

"Tiểu thư, tại sao lại không giết chết Hướng Quảng Hi, nếu hắn đáng ghét như vậy thì giết chết cho xong chuyện."

Chanh Quang trong mắt hiện ra một tia sát khí, lời nói ra vô cùng kinh thế hãi tục.

Võ Vương quyền chấn triều chính, cả đời cao cao tại thượng, cho dù ở quân đội hay triều chính cũng có uy vọng rất cao, hoàng đế đương triều khi đối đãi với Võ Vương cũng phải cẩn thận mấy phần

Nhưng mà Võ Vương oai hùng vô song, lại không người kế tục, trong nhà chỉ có một người nối dõi là Hướng Nghiễm Hi, mà hắn khi già mới có con, cho nên Võ Vương đối xử với Hướng Quảng Hi rất yêu thương và sủng nịnh.

Loại chuyện như giết Hướng Quảng Hi, ở trong Lan Lăng quốc không có ai dám làm chuyện này.

"Hướng Quảng Hi mặc dù là hoàn khố, nhưng tội không đáng chết. Mà nếu giết chết hắn, Võ Vương khẳng định sẽ nổi điên,chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng Tịch Thiên Dạ khẳng định sẽ trở thành đối tượng mà Võ Vương trả đũa, hắn chỉ là một tên học sinh bình thường mà thôi, đừng để hắn dính tới phiền toái lớn như vậy."

Cố Vân lắc đầu, Hướng Quảng Hi ở trong học viện rất bá đạo, nhưng cũng không phải là hạng người đại gian đại ác,làm việc giữ lại một chút lương tâm, không có đi làm hại các lão sư và học viên khác.

Đương nhiên, trước kia không người nào dám đối nghịch với Hướng Quảng Hi, đa số học sinh khi ở trước mặt hắn đều chịu thua nên cũng không có làm ra chuyện lớn gì.

Nhưng nàng biết, Tịch Thiên Dạ có một sự biến đổi rất lớn, không có ẩn nhẫn như lúc trước, sợ là sẽ làm lớn chuyện ra, cho nên nàng mới để Chanh Quang đi bảo hộ hắn.

"Tiểu thư, hiện tại ta rất khó hiểu chuyện tên Tịch Thiên Dạ rốt cuộc là ai, tại sao ngươi lại quan tâm hắn như vậy."

Chanh Quang khẽ cười khổ, tiểu thư bình thường không làm chuyện như vậy, nàng còn chưa dám hỏi là có phải ngươi thích tên Tịch Thiên Dạ hay không.

Đương nhiên, lời này có chút mạo phạm, là cấp dưới không thể nói được.

Chỉ là nàng rất hiếu kỳ, ánh mắt của tiểu thư rất cao, trong Học Viện Trường Thương lại có người có thể hấp dẫn tiểu thư, thật không thể tin được.

Cố Vân im lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía trên quảng trường của Trường Thương Thành, đứng yên lặng.

...

Tịch Thiên Dạ xuất hiện làm ra oanh động không nhỏ, tự nhiên Hướng Nghiễm Hi cũng đã biết được tin tức của hắn.

" Tên cẩu tạp chủng kia rốt cục xuất hiện, thật là tức chết ta mà, ta còn cho là hắn đã chết rồi."

Hướng Quảng Hi vô cùng tức giận, dẫn một đám người với khí thế hùng hổ đi tới quảng trường của Trường Thương Thành.

Dạo này hắn gõ trống khua chiêng đi tìm Tịch Thiên Dạ, nhưng luôn luôn không tìm thấy, hắn tức đến mức muốn nổ tung lồng ngực rồi. Ở trong học viện, ai chọc hắn cũng muốn tới trước mặt hắn mà nhận sai, nào có ai dám lẩn trốn hắn được.

Trong mắt hắn thì hành vi trốn tránh không phải kinh sợ, không phải e ngại mà là hành vi khiêu khíc! Khiêu khích địa vị cùng quyền uy của hắn.

"Các ngươi chơi cái gì thế?"

Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày, nhìn mấy tên nam sinh đang bao vây hắn nói.

Hắn vừa tới đến khu vực chuyên môn của học viên, đã bị bọn hắn chặn lại.

"Làm gì? Tịch Thiên Dạ ngươi đã biết rõ mà còn giả bộ hồ đồ, chính mình trêu chọc người nào trong lòng cũng không biết à."

Một tên nam sinh lạnh lùng thốt lên, tu vi của người này không thấp, lại có Tông cảnh tu vi. Tuổi trẻ như thế mà lại có Tông cảnh tu vi, lại xuất hiện ở chỗ này, hơn phân nửa chính là học viên của nội môn.

Học viên của nội môn địa vị rất cao, địa vị ở trong học viện có thể so sánh với lão sư phổ thộng, nếu như nội viện học sinh nguyện ý, có thể ngay lập tức nhận một chức lão sư.

"Thì ra là chó săn của Hướng Quảng Hi."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, Hướng Quảng Hi tìm kiếm hắn khắp mọi nơi hắn có biết một chút, nhưng hắn cũng không coi đó là chuyện lớn gì.

"Ngươi muốn chết."

Tên kia nam sinh sắc mặt đỏ chạch, hận không thể tiến lên vặn gãy cổ Tịch Thiên Dạ. Là học viên nội môn, đương nhiên sẽ có cảm giác rất ưu việt, căn bản sẽ không ngoại viện học sinh bình thường để vào mắt.

Một kẻ làm hắn chướng mắt lại dám khiêu khích hắn trước mặt mọi người...!

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...