Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
Chương 2: ⊹⊱ Trường mới ⊰⊹
Thiên Nhi bước vào trong nhà, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào ngôi nhà này. Sau khi mẹ nuôi cô mất, cô đã làm được những điều còn hơn cả sự mong đợi của bản thân. Ngôi nhà này là nhà cô mua bằng chính số tiền mình kiếm được, nói là mua chứ ngoài cái địa chỉ, cô không biết chút gì về ngôi nhà này. Cánh cửa sắt nặng nề khép lại, cô thoáng sững sờ với cảnh vật trước mắt mình. Ngôi nhà, à không phải nói là ngôi biệt thự mới đúng vì nơi này rất rộng, rộng hơn căn nhà của mẹ nuôi cô trước đây nữa. Căn biệt thự có màu kem thiết kế theo phong cách Châu Âu nhẹ nhàng, tao nhã. Bao quanh lối vào là hai hàng cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Xung quanh nhà là những bãi cỏ xanh mướt cắt tỉa hình bông hoa rất độc đáo. Nơi đây làm cô nhớ về căn nhà hồi nhỏ cô từng sống, căn nhà tràn ngập tiếng cười, có ba, có mẹ. Nó cũng lớn như vậy... Nhưng thôi quên đi, nơi đó bây giờ đâu còn thuộc về cô nữa, nhưng một ngày nào đó nhất định cô sẽ lấy lại nó bằng chính bàn tay này. Nén tiếng thở dài, cô bước trên nền gạch dẫn vào căn biệt thự. Vừa đặt chân vào trong nhà, cô che miệng ho sặc sụa, hình như bị cảm rồi. Một người phụ nữ trung niên đến đỡ cô, hình như bà ấy là quản gia thì phải. Bà đỡ cô lên phòng rồi sai người gọi bác sĩ, nấu cháo cho cô... Đợt đó, Thiên Nhi ốm liền suốt ba ngày, sức khỏe của cô trước giờ không tốt lắm. Chỉ cần dầm mưa một chút thì sẽ bị cảm ngay nhưng cô lại đặc biệt thích tắm mưa vì vậy từ nhỏ đến lớn bị cảm như vậy là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi mẹ cô mất, chẳng còn ai quan tâm đến cô nữa, bị ốm cũng không uống thuốc, cứ để vậy rồi nó tự khỏi thôi. 3 ngày này, cô nhận được sự quan tâm chăm sóc của bác quản gia, của những chị giúp việc, họ là những người xa lạ, chỉ mới gặp cô lần đầu nhưng còn tốt hơn trăm nghìn lần những người cô từng xem như người thân... ***Hôm nay là thứ 2, là ngày cô bắt đầu nhập học ở trường mới. Khoác trên mình bộ đồng phục của học viện Royal, cô bước lên chiếc xe sang trọng để đến trường. Xe chuyển bánh, cô lơ đãng dời mắt ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua trước mắt cô, những cành cây ngọn cỏ sau cơn mưa đẹp đến lạ. Nhớ ngày xưa cô từng cùng mẹ ngắm đường phố sau mưa, cùng mẹ dạo qua các con phố ở Sài Gòn, ngày đó yên bình và hạnh phúc biết bao. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của mười mấy năm về trước. Còn bây giờ, cô về lại nơi này để bắt đầu một kế hoạch mới, để cho ông ta biết thế nào là đau khổ, là hối hận về những việc mình đã làm. Thiên Nhi của bây giờ đã không còn là một cô bé yếu đuối như ngày xưa.Chiếc xe đỗ xuống cổng học viện Royal, một thoáng để cô nhìn ngắm quy mô đồ sộ của học viện này. Nơi này quả không hổ danh là trường học quý tộc đạt chuẩn quốc tế, không chỉ nổi tiếng với quy mô lớn, cơ sở vật chất hiện đại, trình độ giảng dạy cao mà còn hơn thế nữa, học viện này là do Lâm Thị và Hàn Thị - 2 Tập đoàn thời trang đá quý lớn góp vốn xây dựng nên. Tất cả đều hoàn hảo không chút khiếm khuyết nhưng liệu bên trong có đẹp đẽ như vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó không hay chỉ toàn những đám học viên con nhà giàu với đầu óc rỗng tuếch, không biết suy nghĩ gì chỉ biết đeo bám gia đình, ăn chơi đua đòi, đi học chỉ để cho có, suốt ngày chỉ biết xum xoe nịnh nọt những người có địa vị cao hơn mình và coi thường những học viên nghèo, những người như vậy thật đáng khinh. Cô bước thẳng lên phòng hiệu trưởng, sau thủ tục và mấy câu hỏi qua loa, cô được một cô giáo còn khá trẻ tầm gần 30 tuổi dẫn về lớp. Lớp của cô là lớp 11A1, nằm ở tầng 2 của dãy A. Đến lớp, đúng là không ngoài suy đoán, tuy đã vào giờ học từ lâu nhưng đám học viên này có người thì tụm lại nói chuyện, có người thì mải mê trang điểm, có người thì lại nghịch điện thoại, chỉ có một số phần tử rất nhỏ đang đọc sách, hình như bọn họ không phải quý tộc. Cô khẽ thở dài, trường học quý tộc là đây sao? Đúng là chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài. Cô giáo vỗ vỗ tay mấy cái để gây sự chú ý, và đúng là có hiệu quả, đám học viên dừng mọi công việc đang làm dở quay lên nhìn cô giáo. Cô giáo dịu giọng nói: - “ Hôm nay lớp ta có học sinh mới. “ - Rồi ra hiệu cho cô bước vào Cả đám học viên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa, ngoài cửa một người con gái từ từ bước vào, khuôn mặt hoàn mĩ không chút tì vết, làn da trắng, đôi môi anh đào quyến rũ, đôi mắt màu xanh lá cây ánh lên tia lạnh lẽo, mái tóc đen dài thả tự do, chiếc khuyên tai hình hoa hồng tinh xảo thoắt ẩn, thoắt hiện. Cô gái này quả thật rất xinh đẹp nhưng lại mang theo hàn khí lạnh đến bức người. Ở dưới lại được dịp rộ lên những lời bàn tán. Cô giáo ra hiệu cho cả lớp im lặng: - “ Em có thể tự giới thiệu về mình? “ - “ Chào, tôi là Hoàng Thiên Nhi. “ - Cô cất giọng, cái giọng lanh tanh không chứa tí cảm xúc gì. - “ Xin cho hỏi, bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy? Sao mình chưa bao giờ thấy bạn? “ Cô đưa mắt xuống chỗ người vừa phát ngôn, đó là một cô gái, ừm phải nói là đẹp, một nét đẹp dịu dàng lay động lòng người, mới nhìn qua chắc không có chàng trai nào không say đắm với vẻ đẹp của cô gái này nhưng Thiên Nhi không hiểu sao ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không có thiện cảm với cô ta. Khuôn mặt ấy có nét gì đó quen quen, hình như cô đã từng gặp cô ta trước đây. Dời mắt khỏi cô ta, Thiên Nhi lạnh giọng hỏi: - “ Vậy cô là ai? “ - “ Cô mới từ trên trời rơi xuống sao? Đến cô ấy là ai mà còn không biết “ - Không đợi cô ta trả lời, một cô gái ngồi bên cạnh cô ta đã cất giọng, cái giọng lanh lảnh đặc trưng của mấy cô nàng tiểu thư chảnh chọe - “ Cô ấy là hoa khôi của học viện này, Nguyễn Ngọc Minh Châu là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang Minh Dương và là vị hôn thê của Lâm Thiếu gia. “ “Nguyễn Ngọc Minh Châu? Ha, không ngờ gặp lại cô sớm như vậy.” Khóe môi cô khẽ nhếch lên - “ Xin lỗi nhưng tôi thật sự không biết, tôi sống ở Anh từ nhỏ, chưa bao giờ nghe cái tên này, cả Minh Dương tôi cũng chưa từng nghe qua, tôi có biết qua về nhà họ Lâm nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói Lâm thiếu gia có vị hôn thê? “ - Thiên Nhi trưng ra vẻ mặt bất cần nhưng khóe miệng thì nhếch lên tỏ ý khinh miệt. - “ Cô...” - Minh Châu khuôn mặt hơi biến sắc một chút. Còn Thiên Nhi, cô vẫn giữ nụ cười nửa miệng cố hữu trên gương mặt như thách thức. Cô dời mắt khỏi Minh Châu, lướt qua một vòng lớp học rồi đi xuống một bàn trống cạnh cửa sổ, ngồi xuống và... ngủ. Đám học viên lại một lần nữa, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô. Cô gái này, dám chọc tức Minh Châu, chắc không phải loại tầm thường đâu. Cô cứ thế ngủ cho đến khi giờ học kết thúc rồi đứng dậy ra về mà không để ý đến xung quanh, cũng không thèm quan tâm đến một cặp mắt đang khó hiểu nhìn mình. Minh Châu không hiểu, cô chỉ mới gặp Thiên Nhi lần đầu, chưa từng gây thù, tại sao ánh mắt khi cô gái ấy nhìn cô, có chút gì đó, là căm ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương