Vận Đào Hoa

Chương 41



Trời đổ tuyết lớn, lại là cuối tuần, nên trên đường chỉ có linh tinh vài người vội vàng qua lại, Lục Tịch nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của Nguyễn Lâm, chỉ cứng rắn được ba giây rồi lại mềm nhũn, ngẩng đầu chạm nhẹ vào khóe miệng của Nguyễn Lâm, nói: “Ừ, không đau nữa.”

Nguyễn Lâm nắm lấy tay hắn, nói thầm một câu tựa hồ rất vui vẻ.

Cậu nói: “Cuối cùng cũng có người thương mình.”

Trong nháy mắt, tim Lục Tịch hẫng đi một nhịp, đôi mắt cay cay, vì thế túm chặt lấy tay Nguyễn Lâm qua áo lông vũ.

Hắn kéo người vào xe, chờ điều hòa trong xe làm ấm không khí rồi mới phê chuẩn cho Nguyễn Lâm cởi áo lông vũ ra, hỏi: “Còn có chỗ nào bị thương không? Để anh nhìn xem.”

Hắn lo lắng nhất chính là cánh tay của Nguyễn Lâm, bắt lấy cánh tay lật qua lật lại kiểm tra, Nguyễn Lâm tùy ý để Lục Tịch yên tâm, xong rồi mới nắm lấy bàn tay của Lục Tịch lên hôn một cái, sau đó bọc lấy tay Lục Tịch trong lòng bàn tay của mình.

Vừa mới làm nũng kêu đau chính là cậu, hiện tại Lục Tịch thật sự đau lòng, Nguyễn Lâm lại bắt đầu an ủi Lục Tịch: “Tên cặn bã kia là đồ cùi bắp, chân ngắn tay ngắn mà cũng dám khi dễ con gái nhà người ta, lúc bị em đánh thì có cào em hai cái. Em chỉ bị cào mặt thôi, không có bị thương ở chỗ nào khác đâu, anh đừng lo.”

Cậu nhìn sắc mặt Lục Tịch, lại cọ cọ cổ Lục Tịch, sau đó ngồi thẳng dậy thắt dây an toàn, rầm rì làm nũng nói: “Viện trưởng Lục ơi về nhà nha anh, em buồn ngủ quá rồi.”

Cậu ngáp một cái, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn qua rất là mệt mỏi.

Lục Tịch nhìn cậu một cái, biết tên sói con này đang lảng sang chuyện khác, vì sợ mình quan tâm sẽ bị loạn sẽ nổi giận đây mà.

Nhưng mà hắn vẫn nuốt trở vào câu hỏi của mình, xoay người ra sau tìm tấm chăn đắp lên đùi Nguyễn Lâm, nói: “Ngủ đi, về tới nhà anh sẽ gọi em.”

Đó là một tấm chăn lông xù xù màu trắng và hồng nhạt, có hình unicorn, Bùi Uyên vì hiếu kính mẹ Sở Chấp mà mua một cái túi xách được tặng tấm chăn này, bị người bạn vô lương tâm đó ném lên xe mình.

Nguyễn Lâm sầu thảm đắp chăn giống như đứa con nít vừa gây rối bị phụ huynh xách về nhà dạy dỗ.

Lục Tịch duỗi tay xoa xoa mái tóc cưng cứng của Nguyễn Lâm, bất đắc dĩ nói: “Em đó, tới khi nào mới biết đừng để bản thân bị thương đây.”

Lúc chạy tới đây Lục Tịch có hơi gấp gáp, lái xe rất nhanh, khá là nguy hiểm, lúc trở về thì cẩn thận hơn, cũng vì bên cạnh có người đang ngủ nên hắn làm đâu chắc đấy, lái xe với tốc độ rùa bò về nhà.

Nguyễn Lâm ngủ được một giấc ở trên xe, cho nên lúc về đến nhà thì có thêm một chút sức lực, chờ Lục Tịch xử lý miệng vết thương xong thì một đòi hai phải đi làm bữa sáng cho Lục Tịch.

Ăn xong rồi ngủ bù cũng chẳng sao, Lục Tịch đi theo Nguyễn Lâm vào phòng bếp, đứng ở một bên làm phụ tá.

Lúc đánh trứng hắn làm như tùy ý hỏi: “Nguyễn Nguyễn, vừa nãy em nói…… Trước kia đã từng gặp người như vậy à?”

Thật ra hắn đã muốn hỏi từ lúc còn ở trên xe rồi.

Đúng là sói con ở bên ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người mạnh mẽ, có điều không phải là người ngang ngược không nói lí lẽ, Lục Tịch hiểu được lí do cậu đánh người ta, chính là đánh xong bị bắt đến đồn công an còn tức giận đầy sát khí thì có điểm không hợp lý.

Nguyễn Lâm cắt rìa lát bánh mì ra, vừa nhận lấy phần trứng mà Lục Tịch mới đánh, vừa nhúng bánh mì vào đấy, nói: “Đúng vậy, chúng nó ghê tởm đồng tính luyến ái.”

Lục Tịch không tự giác nhỏ giọng hỏi: “Bọn chúng…… Đã khi dễ em rồi à?”

Nguyễn Lâm phát ra một tiếng cười khinh thường: “Bọn chúng á? Ba đứa hợp lại cũng không đánh nổi em, không biết ai khi dễ ai đâu.”

Lục Tịch bắt được mấu chốt: “Ba người?”

Nguyễn Lâm thoải mái khoe khoang trước mặt bà xã xong, giờ thì xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “A, em lấy ví dụ……”

Hắn nhìn ánh mắt của Lục Tịch, chột dạ nhỏ giọng nói: “Bọn chúng muốn đánh hội đồng.”

Lục Tịch tức giận bóp nát vỏ trứng gà trong tay.

Nguyễn Lâm sợ hắn bị đứt tay, vội vàng lấy thùng rác cho hắn vứt vỏ trứng vào, nói: “Không sao đâu, em đánh bọn chúng một trận rồi bọn nó tới chỗ làm của em rêu rao rằng em là dân đồng tính, ông chủ cũ sợ phiền toái lại kì thị, nên em nhảy việc thường xuyên là vậy đó, không có gì đâu.”

Lục Tịch rốt cuộc chứng thực được suy đoán của mình: “Lần đầu tiên anh gặp em cũng là lần em đánh nhau với bọn chúng phải không?”

Nguyễn Lâm mơ mơ màng màng mà “Ừ” một tiếng, buông cái chén trong tay, xoay người ôm Lục Tịch, nhỏ giọng nói: “Anh đau lòng à?”

Lục Tịch dời ánh mắt sang vách tường, vươn tay xoa cổ Lục Tịch.

Nguyễn Lâm không phải là người thích gây sự, chỉ là có một số việc phải giải quyết bằng nắm đấm mới được, sau đó dần dần biến thành thủ đoạn tự bảo vệ bản thân của cậu luôn.

Lục Tịch rầu rĩ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Ừ, đau lòng muốn chết.”

Hắn dùng sức ôm lấy eo Nguyễn Lâm, để cậu dựa vào mình: “Nguyễn Nguyễn, anh chưa hỏi qua trước giờ em sống một mình thế nào?”

Thân thể Nguyễn Lâm căng cứng, im lặng lâu thật lâu mới dò qua hôn lấy vành tai Lục Tịch.

Cậu kéo người ra, nhìn vào đôi mắt của Lục Tịch, nghiêm túc nói: “Em dẫn anh đến nơi em lớn lên, được không?”

Ánh mắt không trốn tránh, cũng không lùi bước, pha lẫn một chút bất an.

Lục Tịch theo bản năng mà hôn lên đôi mắt đó, rồi nói: “Được, chờ tuyết ngừng rơi rồi mình qua đó.”

Hắn bỏ bánh mì được nhúng qua trứng và phô mai vào trong lò nướng, điều chỉnh nhiệt độ, rồi sau đó nắm tay Nguyễn Lâm về phòng khách.

Hắn nói: “Lần này anh chở em về đấy.”

“Về sau em về nhà với anh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...