Vạn Giới Pháp Thần

Chương 47: Biến cố chưa chấm dứt



Newfound City.

Trong khi, Fayola đang chiến đấu bọn nhện, tình hình ở đây cũng không tốt lắm. Ẩn sĩ đẫ xuất phát được mười phút, từ đó tới giờ không có bất kì tin tức gì chuyền qua.

Ambrose sốt ruột đi qua đi lại trong đại sảnh, cậu sai Otmin mang người đi sơ tán người dân trong thành phố, cậu sợ rằng trận chiến sẽ lan tới đây.

Lần này khác hoàn toàn những lần tập kích khác của Himilco, Ambrose có dự cảm rất xấu, có thể một điều kinh khủng khác sẽ xảy ra.

“Bịch... bịch…”

Một người lính gấp gáp chạy vào, thấy vậy Ambrose hỏi ngay:

“Bên kia Ẩn sĩ có tin tức gì không?”

“Thưa đức vua, Ẩn sĩ, ngài ấy tình trạng không tốt, quái vậy Himilco như phát điên, ngài Ẩn sĩ đang rất vất vả…”

Càng nghe Ambrose càng cảm thấy không ổn, linh cảm cậu bây giờ như một cái còi cứu hỏa đang kêu bí bô.

Bỗng nhiên, một người hớt hải chạy tới, Ambrose nhận ra đây là dưới trướng Otmin ba vị đội trưởng, tên là Craken, anh ta quỳ xuống hoảng hốt nói:

“Không xong, thưa đức vua, phía Tây thành phố bị nhện Araranner tấn công…”

“Cái gì..” Ambrose hét lên.

Chuyện của Himilco chưa xong, tại đây lại xuất hiện nhện Araranner, ở đâu ra nhiều nhên Araranner như vậy, Ambrose lo lắng nhìn về hướng Incarn, không biết Fayola có gặp chuyện gì không, không thể theo báo cáo đơn giản hai mươi con nhện được.

“Thống lĩnh Otmin đâu?” Ambrose nhìn Craken hỏi.

“Thống lĩnh ngài đã dẫn một phần ba quân đội thành phố chặn đánh lũ nhện rồi...”

“Không được, ngươi điều thêm một phần ba quân đội tiếp ứng thống lĩnh Otmin...”

Vị đội trưởng Craken này còn muốn nói, nhưng Ambrose dành trước:

“Không cần lo cho sự an toàn của ta, người dân là quan trọng nhất, đi mau.”

Đội trưởng gật đậu, rồi anh ta nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.

Ambrose cố bình tĩnh ngồi xuống ngai vàng của mình, phía nam thành phố là khu dân cư đông đúc, nếu để bọn nhện bừa bãi đi vào sẽ tạo thương vong rất lớn, Ambrose và Fayola hai người chỉ có từng đấy dân chúng thôi.

Ngỡ như tin xấu đã hết thì một binh lính khác lại lao vào, vẻ mặt hắn kinh hoàng, người lính lắp bắp nói:

“Thưa… thưa đức vua, nhện Araranner tập kích mạn đông thành phố, chúng thần cầu viện gấp, có hơn ba mười con…”

Phía đông thành phố không có nhiều dân, nhưng đấy là nói tập chung kho hàng, cảng biển, các xưởng thủ công nghiệp, đặc biệt có cả kho lương thực.

Không nói về tài vật, khi quy hoạch xây dụng thành phố này, Ambrose và Fayola nhất trí làm một đại lộ rộng hơn năm mươi mét nối liền hai mặt bắc nam, đông tây.

Nếu bọn nhện theo đường này tiến về phía tây thì Otmin sẽ đối địch hai mặt, không thể để điều đó xảy ra được.

“Ngươi gọi tất cả người còn lại, chúng ta đi tiếp ứng.” Ambrose đúng dậy ra lệnh cho tên lính.

Rồi cậu nhanh chóng lấy bộ áo giáp bên cạnh chuẩn bị sẵn từ trước, bộ giáp này sáng bóng, sau lưng khoác một cái áo choàng màu xanh nước biển, theo Otmin mọi người nói là để đối lập với màu đỏ của Alan.

Ambrose rút thanh gương của mình, thanh gươm trong như bạch ngọc, đây là thanh kiếm Ẩn sĩ tặng cho cậu lúc đăng quang.

Ông nói rằng ông đã thu thập ánh sao và ánh trăng, dùng chín mươi chín ngày rèn đúc, bảy mươi bảy ngày dục hồn kiếm, kết quả được hai thanh kiếm màu bạch ngọc của trăng và màu xanh lam của sao trời.

Thanh kiếm bạch ngọc Ambrose đang giữ, thanh còn lại Fayola đang cầm bên mình.

Kiếm giáp đầy đủ, Ambrose bước nhanh ra khỏi đại sảnh, cậu sắp phải bước tới một trận chiến thực sự. Bây giờ cậu mới cảm nhận được cái cảm giác hồi hộp, lo lắng đan xen của Peter bốn năm trước.

Sau bốn năm, Ambrose cũng đã mười hai tuổi, nhưng do thường xuyên luyện tập cậu trông không khác mấy đứa trẻ mười bốn mười năm tuổi.

Ẩn sĩ không chỉ dạy Fayola mà cũng dạy Ambrose rất nhiều thứ, ông luôn bảo cậu làm sao để giữ mình bình tĩnh nhất có thể trong mọi trường hợp, chỉ cậu mẹo kiềm chế cơn giận dữ, trong khi chịu áp lực từ việc quản lý cả một đất nước.

Ngoài ra ông cũng chỉ Ambrose kiếm thuật, khi biết Ẩn sĩ là một cao thủ dùng kiếm Ambrose và Fayola rất bất ngờ, chúng nghi ngờ nhìn ông.

Nói thật, bề ngoài Ẩn sĩ rất bị người khác nhầm lẫn, ông trông như một ông già lọm khọm, sắp xuống lỗ tới nơi, tuy vẻ mặt hồng hào khỏe mạnh lại bị bộ râu dài và dày che mấy phần. Ông mang một cây pháp trượng, mọi người thấy chỉ bảo ông là một pháp sư chứ không ai nghĩ ông là một kiếm khách cả.

Không chịu nổi ánh mắt hoài nghi của hai đứa trẻ, Ẩn sĩ tức giận nói:

“Thế các cháu nghĩ làm thế nào ta có thể đánh ba ngày ba đêm bất bại với Phù thủy trắng. Hồi đó, chúng ta chỉ đấu phép được hai giờ là hết sức chịu đựng rồi (ý là hết ma lực), sau đó ta ném pháp trượng một bên cầm kiếm xông vào chứ..”

Rồi, Ẩn sĩ cầm lấy một thanh kiếm, ông vẫy tai nói với hai người:

“Không tin, hai đứa vào đây…”

“Cả cậu nữa, ta chấp tất…” Lúc đó, Songoku giáo sư cũng ớ đó.

Trận đấu kiếm diễn ra rất nhanh, năm chiêu đầu tiên, Ambrose và Fayola bị hạ, mười chiêu sau Songoku bị rơi kiếm. Cả bọn đều phải trợn mắt nhìn Ẩn sĩ.

Quay lại hiện tại, Ambrose bước ra sân trung tâm của tòa nhà Newfound, ở đây sấp sỉ một trăm binh linh xếp ngay ngắn thành hàng. Họ là những người lính cuối cùng của thành phố cũng như của vương quốc.

“Nghiêm”

Ambrose bước ra cánh cửa, cậu đứng trước những binh sĩ của mình. Cậu thấy trong mắt họ một sự sợ hãi, một niềm lo lắng. Không ai trong họ không có người thân ở thành phố. Ai cũng ngay lúc này muốn chạy về nhà bảo vệ cha mẹ, vợ con mình. Một lý do duy nhất để họ ở đây là bảo vệ Ambrose, cậu cần cho họ một lý do cao cả hơn vậy.

Ambrose lấy hơi từ bụng lớn tiếng nói:

“Đêm nay là thử thách lớn nhất, từ khi vương quốc thành lập tới giờ, trong bốn năm qua mọi người đã cùng nhau xây dựng Thất đại đảo quốc, nó không chỉ thuộc về riêng ta và nữ hoàng Fayola, mà cũng thuộc về mọi người dân. Ngay bây giờ, kẻ thù đang phá hủy vương quốc này, là một phần của nó, chúng ta phải làm gì...”

“Giết hết chúng…” Tất cả binh sĩ trả lời.

“Ngay lúc này, những chiến sĩ dũng cảm khác của vương quốc đang chiến đấu với kẻ thù, ở phía đông thành phố và ở rừng Đen. Trả lời ta, chiến sĩ của Thất đại đảo quốc, chúng ta phải làm gì?”

“Xông ra, giết sạch bọn nhện..”

“Đúng vậy, bọn nhện Araranner bẩn thỉu đang tấn công tuyến phòng thủ phía đông Newfound City, nếu chúng xông vào thành phố thì tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm người già, phụ nữ, trẻ em,… sẽ thành thức ăn của bọn nhện. Các ngươi có sẵn sàng trả mọi giá bảo vệ gia đình mình không?”

“Chúng thần sẵn sàng.”

“Rất tốt, tất cả xuất phát.”

Tiếng kèn lệnh vang lên, Ambrose dẫn đầu đoàn quân chạyj về hướng tây. Một bóng đen thình lình xuất hiện bên cạnh Ambrose, đó là một con khỉ, Ambrose mừng rỡ nói:

“Giáo sư Songoku, thầy không ở nhà dưỡng lão chạy ra đây làm gì.”

“Thưa đức vua, thần không thể chịu được lũ nhện, chúng quá bốc mùi, mong người cho thần tham chiến…” Giáo sư Songoku cười đáp, trên đầu ông một búi tóc ngả bạc bay phấp phới.

“Không có gì tốt hơn, hoan nghênh thầy gia nhập.”

Bỗng nhiên, một tiếng vỡ vụn nổ ra ngay trước mặt Ambrose cắt dứt cuộc trò chuyện của hai người.

Những mảnh gạch vụn bay khắp nơi, Ambrose một tay ném cao cây đuốc về phía trước xem có chuyện gì xảy ra, một tay khác sẵn sàng cầm kiếm. Giáo sư khỉ bên cạnh cậu tay đặt chuôi kiếm, mắt ông ngưng đọng nhìn phía trước.

“Cục... cục…”

Đống đổ nát rung lên, một vài viên gạch vụn bị hất tung lên, một thứ gì đó đang chui ra. Ngay lập tức, Ambrose thấy hai cái chân trắng dài đầy lông đâm ra, rồi một con nhện khổng lồ xuất hiện, nó là nhện Araranner.

Ambrose thận trọng lùi lại một bước, cậu nín hơi hô to:

“Tất cả cẩn thận, địch tập.”

Con nhện trắng muốt này rung rung mình khiến những mảnh vụn rơi ra khỏi người, nó rít một tiếng nhức tai nhức óc.

Giáo sư Songoku bên cạnh Ambrose hạ thấp đầu nói:

“Thưa đức vua, xin ngài cho phép thần xuất chiến.”

“Thầy có được không?” Ambrose lo lắng nhìn ông khỉ, bốn năm trước ông bị thương rất nặng, mấy năm qua, ông vẫn không trở lại thời kì đỉnh cao lại có xu hướng yếu đi. Có lẽ ông đã qua lớn tuổi. Ambrose không biết tuổi thọ của cư dân ở đây có giống động vật ở thế giới thực không.

“Ha Ha, xin người yên tâm.” Giáo sư Songoku quyết tâm nói.

Ambrose gật đầu: “Thầy chú ý an toàn.” Cậu ra lệnh mọi người:

“Tất cả lùi lại mười bước…”

Giáo sư Songoku híp hai mắt, ông nhìn con nhện như nhìn con mồi ngon lành của mình vậy.

“Xoẹt…” Ông rút kiếm, thân hình ông nhanh như một mũi tên lao vào con nhện.

“Keng..” Lưỡi kiếm va vào chân nhện, cả hai bị hất lùi ra sau.

Songoku cười gằn, ông nghiêng người né một cái chân nhện bổ xuống, rồi dùng cán kiếm làm chệch hướng cái chân khác. Ông vẫn rất dẻo dai.

Con nhện đâm hai nhát không làm gì được ông, nó tức giận gầm lên, nước bọt nó bay khắp nơi. Nó lại nhấc cái chân nên định đánh ông khỉ một đòn.

Thật nhanh, ông khỉ Songoku tay trái tóm lấy chính xác cái chân nhện đấy. Mượn đà, ổng bay mình lên quá đầu con nhện, rồi hông ông vặn một cái, cả cơ thể xoay người khéo léo, thanh kiếm đưa ra, ông đâm chém mù hai con mắt to và nồi của đối thủ.

Tiếng hoan hô nổ ra, binh lính theo dõi trận chiến ủng hộ ông khỉ. Chỉ trong không tới năm giây con nhện đã bị thương ‘nghiêm trọng’. Nó đau đớn kêu lên, máu xanh lè từ hai hốc mắt chảy ra, cũng may nó còn bốn con mắt còn lại không tới mù.

Nhưng thế cũng đủ hình thành một khoảng mù trong tầm nhìn con nhện, trong một phút sau đó, giáo sư lợi dụng điểm yếu này liên tục đâm đối thủ mấy nhát.

Con nhện đuối sức gần, nó bây giờ co mình phong thủ hết sức có thể. Sau một đợt tấn công, giáo sư lùi và một góc nhỏ. Bất ngờ, một thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua bức tường thẳng về đầu khỉ.

Quá nhanh, giáo sư trợn mắt kinh ngạc, ông chỉ nhìn thấy một vệt trắng xuất hiện, không kịp rồi, không tránh được. Trong tích tắc, ông chỉ nghĩ, không ngờ mình lại chết như thế này.

Đúng lúc này.

“Keng…’

Một lưỡi kiếm trắng ngọc đánh chệch hướng thứ sắc nhọn đấy, bằng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, giáo sư lập tức phản ứng nhảy lùi lại một nhịp. Khi xác định an toàn, ông thở phào một tiếng, ông thấy Ambrose đang cười nhìn ông nói:

“Giáo sư, ngài đã dạy ta luôn phải chú ý xung quanh phải không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...