Vạn Giới Pháp Thần

Chương 53: Nói chuyện



Nghĩ đi nghĩ lại, Ambrose không tìm ra được cách giải quyết nào khác, cậu nói sang chuyện khác:

“Deus, sao bây giờ bạn lại có thể nói chuyện được?”

“Không phải bây giờ tui mới có thể nói chuyện được, mình vốn có thể nói được chẳng qua một thời gian trước bị thiếu năng lượng thôi. Khi chúng ta tại Narnia, mình hấp thu rất nhiều ma pháp nguyên tố nên khôi phục khả năng trao đổi bằng lời…” Deus nhỏ giọng nói.

Nghe giọng Deus có vẻ không vui, Ambrose nghĩ chắc chắn đã có chuyện xảy ra nhưng Deus không muốn nói cậu cũng không hỏi.

Đúng lúc này, cánh của phòng bật mở, Baemyn vội vàng đi vào, vẻ mặt ông rất vui vẻ, ông nói:

“Tin vui, cậu chủ, chúng ta tìm thấy Tinh hoa biển sâu rồi….”

Cuối cùng cũng có một tin tốt, Ambrose nghĩ. Tinh hoa biển sâu là vị thuốc cuối cùng cậu chưa tìm thấy trong phương thuốc cung cấp ma lực tạm thời. Vậy từ nay mình có thể sử dụng ma thuật được rồi.

“Nó được phát hiện ở khu vực vực Marnia ở Phi - líp - pin. May mắn là tôi thuê được một chiếc tàu ngầm… à mà cậu chủ có thấy Fayola đâu không, tôi đã tìm con bé khắp trang trại nhưng không thấy?”

Nhắc tới Fayola khuôn mặt Ambrose biến đổi, cậu không biết nên nói thế nào với Baemyn. Sau nghĩ kỹ, cậu quyết định nói sự thật với ổng, Baemyn là cha của Fayola nên ông có quyền biết tất cả.

“Bác Baemyn, cháu có điều này muốn nói với bác, bác phải tin cháu, nó đều là sự thực…”

Trong ánh mắt hoài nghi của Baemyn, Ambrose kể lại tất cả mọi việc từ lúc hai người tới Narnia, Ambrose trở lại ra sao, Fayola bị kẹt lại tại đấy như thế nào…

Baemyn cố giữ bình tĩnh nghe hết câu chuyện, một câu chuyện kinh người phá vỡ thế giới quan của ông, lại tổng tại một nơi như những cuốn chuyện cổ tích hồi bé ông từng đọc. Ông không nghi ngờ việc Ambrose bịa đặt, hai đức bé chưa bao giờ ra khỏi nông trại, ít nhất điều này ông có thể đảm bảo - như một biện pháp bảo vệ.

Baemyn cũng nhìn thấy Ambrose đang mặc một bộ quần áo khác hẳn, ông chưa bao giờ mua cho cậu bộ quần áo nào như vậy (Baemyn lo chăm sóc Ambrose từ a ---> Z).

Baemyn thận trọng nói:

“Bây giờ chúng ta phải tìm cái xác của mụ phù thủy Hag và cây pháp trượng bên cạnh…Tôi sẽ liên hệ ngươi tìm hiểu. Mặt khác, ngày mai người của ta sẽ mang Tinh hoa biển sâu tới nông trại.”

“Đúng vậy, những việc này xin nhờ bác.” Ambrose gật đầu nói.

“Cháu còn có một chuyện muốn nói mà cháu nhớ lại tất cả mọi thứ rồi!” Ambrose đổi giọng nói.

Nghe được điều này Baemyn không thể giữ bình tĩnh được, ông chăm chú quan sát nét mặt của Ambrose, khi thấy nét mặt cậu chỉ hơi trầm xuống ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Xét về tình cảm ông luôn qua tâm tới Ambrose nhiều hơn bất kì ai, kể cả đứa con gái nuôi Fayola (ông nhận nuôi Fayola để kiếm bạn chơi cùng Ambrose). Xem ra mất năm ở thế giới kia khiến Ambrose trưởng thành nên nhiều.

Cũng chính vì vậy ông cũng không lo lắng mấy về Fayola, cô bé bây giờ rất giỏi phép thuật, còn làm nữ hoàng một vương quốc nữa. Việc tìm ra một cái xác vô danh trên thế giới như mò kim đáy bể, nhưng không phải là còn cách khác sao, nếu không Ambrose không bình tĩnh như vậy.

Lúc này, Baemyn nghe Ambrose hỏi:

“Bọn người áo đen, chúng là ai?”

“Chuyện này bộ pháp thuật đã điều tra, họ cho rằng là lũ tử thần thực tử gây ra, các dấu vết để lại giống hệt cách bọn chúng thường làm. Ngoài ra, tìm hiểu trí nhớ của một số người dân xung quanh, họ phát hiện nhiều người lạ mặt mặc áo choàng đen, trên đầu đội cái mũ chóp nhọn hoắt kì lạ. Tới 90% bọn áo đen tập kích trang viên Karling là Tử thần thực tử.” Baemyn bình tĩnh nói.

“Tử thần thực tử là cái gì?” Ambrose nghi hoặc nói, mấy năm lại đây, cậu không tiếp xúc nhiều với giới phù thủy, cậu chỉ đọc qua một số cuốn sách từ thuở nào một số sách tri thức, cũng không có thông tin nào về tình hình giới phù thủy hiện đại.

“Vâng, Tử thần thực tử là một tổ chức tập hợp những phù thủy hắc ám, cầm đầu bọn chúng là Kẻ-là-ai-cũng-biết-là-ai, Chúa tể hắc ám.”

Chúa tể, đây chính là tên bọn người áo đen đã đề cập khi đó, bọn chúng muốn cha mẹ thuần phục tên chúa tể này. Ambrose nhớ lại.

“Tên chúa tể đó bây giờ thế nào?” Ambrose nghiến răng, cao giọng hỏi.

“Người ta bảo ngau là hắn đã chết, thưa cậu chủ.” Baemyn chăm chú nhìn Ambrose, đáp lại.

“Chết rồi, vậy những tên còn lại?” Ambrose bất ngờ hỏi.

“Phần lớn Tử thần thực tử bị bắt giam tại Azkaban, một số tên thì thoát tội, một số khác thì chạy trốn…”

“Nếu bọn chúng đều bị bắt thì đẽ dàng hỏi ra hung thủ sát hại ba mẹ cháu, như vậy… bọn áo đen này lọt lưới…” Ambrose tức giận nói.

“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng chúng ta có đầu mối. Nhà Karling có kẻ phản bội.”

“Qua điều tra, trước một ngày tên này tìm cớ đi tới trang viên, sau đó hắn cũng biến mất ngay trong đêm đó. Mấy năm nay không có bất kì tin tức nào của hắn cả, bất quá cách đây một tuần, có người nhìn thấy hắn đang ở Mĩ. Trong vòng một tháng chúng ta sẽ tóm được hắn”

Ambrose trầm ngâm không nói, cậu còn thiếu quá nhiều thông tin, suy nghĩ một lúc Ambrose đáp lại:

“Cháu biết rồi, ngày mai bác mang tất cả sách viết về phù thủy hiện tại, tất cả báo viết nữa.”

“Vâng, cậu chủ.” Dừng một giây ông nói tiếp:

“Cậu chủ nên nghỉ ngơi, trông cậu không ổn chút nào…” Baemyn nhắc nhở, ông không muốn tiếp tục chủ đề này, nhất là lúc này.

Ambrose giật mình, cậu bây giờ mới cảm thấy cơ thể rã rời, hơn hai mươi tiếng đồng hồ cậu chưa ngủ. Cậu đồng ý với ông, hai người nói thêm một ít truyện về phương thuốc rồi Ambrose trở về phòng.

====

Vừa vào tới phòng ngủ, Ambrose lên tiếng:

“Deus, nhanh, tớ có chuyện muốn hỏi?”

Theo một vầng sáng, Deus xuất hiện phàn nàn nói:

”Chuyện gì, tui vừa định làm một giấc…”

“Deus cho mình xem thông tin về Kẻ mà ai cũng biết là ai đi?”

“Tên gì lạ nhỉ, để mình xem…. Ah đây rồi…”

=======

Họ tên: Tom Marvolo Riddle

Tuổi: 60

Chủng tộc: Nhân loại

Huyết thống: Phù Thủy (Lai)

Ma lực: Cấp 4 (sơ kì)

Lý luận ma pháp: Cấp 4

Kỹ thuật chiến đấu: Cấp 4

Tu vi: Cấp 4 (Nhất đoạn trung kì) Ma pháp sư

=======

Hắn lại là cấp 4 ma pháp sư, hắn lại mạnh như vậy, xem ra tại thế giới thực không ít người mạnh, tên Tom Riddle này lại ngang ngửa với Dumbledore, Ambrose suy nghĩ, khoan đã, hắn ta vẫn còn sống… bảng thông tin không hiện thứ gì cho thấy hắn đã chết.

“Tên Tom này còn sống?” Ambrose cẩn thận hỏi lại Deus.

“Hết câu hỏi miễn phí rồi…” Deus vô cảm nói.

“Hừ… Bao nhiêu?” Ambrose khó chịu hỏi.

“Một điểm thông tin.” “Trả, nhanh nói đi…”

“Tom Marvolo Riddle còn sống.” Deus trả lời bằng cái giọng phèo phèo như tên đọc bản tin trưa dài Xexon (Một đài phát thanh trong vùng).

Hắn thật còn sống, xem ra mọi chuyện phúc tạp hơn mình tưởng, main thầm nghĩ.

“Sau này mình có thể đánh bại hắn không?” Ambrose suy nghĩ một lúc thận trọng hỏi Deus, cậu nghĩ: việc về ba mẹ sau này cũng phải tính, mà tên kia chưa chắc để yên cho mình sống.

“Chuyện này cậu yên tâm, nhanh thì mười năm lâu thì năm mươi năm là cậu có thể ngang bắng hắn.” Deus hác hác cười nói.

“Mình không đùa... mình hỏi thật.” Ambrose nặng giọng nói.

“Okay okay không cần phải tức giận, Tom hắn tình trạng cũng không tốt, chỉ có thể nói là hắn tồn tại mà không phải sống, hơn nữa không phải ai cũng biết cách đột phá cấp 4 ma pháp sư đâu?”

Deus bay một vòng rồi, giọng có vẻ ấp ức nói tiếp:

“Mà bạn có mình giúp đỡ, thì lo gì không đánh bại hắn…”

Deus hậm hực nghĩ, tên này lại không tin tưởng vĩ đại Deus ta.

“Xin lỗi đã gắt với bạn được chưa…” Ambrose cũng nhận ra nói.

“Mình còn muốn hỏi cậu đây, những kẻ nào đã giết ba mẹ mình?” Ambrose nói thêm: ”Dùng một lần câu hỏi miễn phí của năm..”

Một lúc lâu, Deus mới ngập ngừng: “không được, mình không tính ra, xem ra bất kì thông tin về ba mẹ cậu mình đều không tính được…”

“Tại sao lại vậy?” Ambrose khó hiểu nói.

“Mình cũng không biết…” Deus là là bay biểu thị đã dùng hết sức lực.

Ambrose đã hỏi Deus mấy lần rồi, rất nhiều thông tin về cha mẹ cậu Deus không thể trả lời, có chuyện gì cậu không biết ở đây, xem ra cậu phải tự tìm đáp án, Ambrose quyết định
Chương trước Chương tiếp
Loading...