Vạn Giới Pháp Thần

Chương 59: Lần đầu tiên uống thuốc



Hôm sau, Ambrose ngồi trong thư phòng từ rất sớm, trên bàn cậu là một chồng báo cáo ghi chép lại tất cả hoạt động buôn bán của nhà Karling. Sau khi xem hết, Ambrose nói:

“Cái cũ không đi cái mới sẽ không tới. Chúng ta nên từ bỏ tất cả sinh ý ở giới phù thủy.”

Sau khi xem xong, Ambrose thấy rằng kinh doanh trong giới phù thủy không mang lại hiệu quả, còn bị ép giá, buôn bán hòa vốn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn bị người khác nuốt sạch. Không bằng dứt khoát chịu đau từ bỏ.

Baemyn nghe vậy chần chừ nói:

“Nhưng cậu chủ, trong đó có rất nhiều người làm ăn lâu năm với chúng ta, cứ như vậy bỏ đi thì... “

Ngừng một giây, ông nói tiếp: “Bỏ đi là chuyện nhỏ, nhưng như vậy cậu chủ mất quan hệ với nhiều người, sau này cậu trở thành người một mình.”

“Không, bác nhầm rồi, bọn họ không có quan hệ gì với cháu, họ chỉ có quan hệ với ông nội hay cha cháu thôi, nếu vậy thì không có cũng được.” Ambrose tự tin nói.

Ambrose tự tin rằng có Deus, cậu sớm muộn sẽ trở thành phù thủy mạnh nhất thế giới, qua hai thế giới cậu cũng nhận ra được sự thật đơn giản cũng là thiết luật của mọi nơi: [ Chính là có sức mạnh là có tất cả. ]

Phù thủy trắng rất mạnh, bà chinh phục cả Narnia.

Nhưng, Aslan mạnh hơn, ông ta giành lại cả Narnia cho anh em nhà Penvenia.

Cha mẹ cậu không đủ mạnh để chống lại bọn áo đen, nên họ bị giết. (Rất đau xót nhưng cậu cũng phải chấp nhận điều này)

Mà muốn có sức mạnh ta cần có một thứ, Ambrose lật cuốn sách Deus bên cạnh ra, ngay trang đầu tiên ghi: “Trí tuệ là tài sản quý giá nhất của con người.”

Trí tuệ là sức mạnh, hay ít nhất trong tay cậu có Deus là một nguồn sức mạnh kinh khủng, cậu chỉ cần làm là từ từ khai thác, biến trí tuệ thành sức mạnh của bản thân.

Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ Ambrose còn chưa thể tự mình thi triển phép thuật (dựa vào thuốc), con đường cậu phải đi còn rất xa.

Baemyn nhìn Ambrose biểu hiện, ông nghĩ rằng cậu có đối sách của mình, dù sao cậu bé cũng từng có bốn năm quản lý cả một đất nước.

“Vâng, tôi biết thưa cậu chủ. Vậy tiền còn lại chúng ta làm gì?”

“Chúng ta sẽ đầu tư tất cả sang giới muggle, bác cũng lớn lên trong gia đình muggle, bác chắc phải biết tốc độ phát triển của họ như thế nào?”

“Tôi cũng biết nhưng chuyện này không ổn lắm, những phù thủy khác sẽ nghĩ cậu chủ là một tên phản bội huyết thống phù thủy, những phù thủy đang làm thuê cho chúng ta sẽ không đồng ý đi tới thế giới muggle…” Baemyn lo lắng nói.

‘Không sao, đây là cách duy nhất chúng ta phát triển, nếu không sẽ thành thịt cá cho người khác.” Ambrose kiên quyết nói.

Baemyn định nói thêm nhưng nhìn Ambrose kiên quyết như vậy ông cũng chỉ ủng hộ cậu tới cùng, dù chống lại cả thế giới ông cũng đứng về phía cậu.

Sau đó, Ambrose và Baemyn dành thời gian còn lại của buổi sang để thảo luận đầu tư vào cái gì và như thế nào trong thế giới muggle.

Trong ba ngày tới cũng như vậy, sau khi nghe tin này, phần nhiều phù thủy đã từ chức, chỉ còn lại khoảng hai mươi phù thủy tiếp tục làm việc cho Ambrose, họ đều là những phù thủy bình dân, một phần ba trong số họ xuất thân từ muggle. May mắn có người còn có cả bằng đại học, Ambrose quyết định cử họ đào tạo thêm về kinh doanh, đây là nguồn nhân lực nòng cốt của cậu trong thời gian tới.

==========

Tối hôm trước là đêm cuối cùng, sau năm tiếng nữa là Ambrose có thể sử dụng thuốc bổ sung ma lực tạm thời, cậu hồi hộp không ngủ được, tới gần sáng cậu mới lim dim ngủ đi.

Mấy hôm nay bận rộn, Ambrose không có thời gian xem cây pháp trượng và quả trứng phượng hoàng, cậu dứt khoát để nhờ chúng vào trong không gian cá nhân của Deus, nhân tiện để cậu ta nghiên cứu hộ.

Buổi sáng, Ambrose bật dậy khỏi giường, cậu định chạy ngay lên sân thượng nhưng bị Baemyn bắt ở lại dùng xong bữa sáng.

Rất nhanh, một lọ thủy tinh quen thuộc xuất hiện trên bàn, bên trong đựng dung dịch trắng ngà, nó không còn cái màu xanh lam như ba ngày trước.

Ambrose hai tay run run cầm chiếc lọ lên, thứ mà cậu đợi gần mười năm nay (chính xác là 9 năm), cậu luôn hâm mộ Fayola vì cô bé có thể sử dụng phép thuật. Điều đó bây giờ ngay trước mắt cậu, vô cùng gần.

Ambrose mở nắp lọ ra, cậu lấy một cái thìa bằng bạc chế tạo đặc thù, nó đong đủ lượng thuốc Ambrose có thể dùng trong một ngày.

Một giọt, không phải tới hai giọt thuốc rơi vào miệng, một cảm giác mát lạnh thư thái lan tỏa trong cơ thể khiến cậu tỉnh táo.

Rồi một cỗ năng lượng kì lạ xuất hiện, Ambrose có thể cảm nhận được, đó là ma lực. Cậu nhanh chóng ngồi xếp bằng tu luyện phép minh tưởng.

Deus đã nói muốn giữ được ma lực càng lâu trong cơ thể thì cậu phải dùng phép minh tưởng, nó vừa giúp Ambrose điều khiển thành thạo ma lực hơn, vừa giúp cải thiện cơ thể, thời gian hồi phục giảm đi.

Nhắc tới mới nhớ sáng hôm sau khi Ambrose trở lại thế giới thực, Ambrose mới giật mình hoảng sợ, nói chung là ở Narnia bốn năm, cậu quên phải uống thuốc chữa trị cơ thể, có thể do không khí ở Narnia quá tốt, cậu không thấy mình ốm yếu chút nào.

May rằng Dues nói thời gian cậu tới Narnia không trôi qua trên cơ thể cậu chút nào, nghĩa là cơ thể Ambrose lúc tới Narnia như thế nào thì trở lại hiện thực ý như thế đấy. Chỉ có tinh thần ý chí cậu thay đổi, đó là thành quả cậu nhận được khi rèn luyện ở Narnia.

Rất tốt, sau khi luyện mười vòng, Ambrose dừng lại, cậu cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Cậu cầm lấy cây đũa phép đồ chơi, rồi cổ tay vung một cái, thình lình rổ hoa khô trước mặt bàn bay ra xa.

Thật kì diệu, Ambrose vui thích vung thêm mấy cái cho tới khi tất cả mọi thứ trên bàn rơi khắp nền nhà mới thôi.

Ambrose nhắm mắt cảm nhận lượng ma lực trong cơ thế, nó thiếu mất khoảng một phần hai mươi. Như vậy, cậu có thể dùng ma lực chơi cả ngày không hết.

Cả buổi sáng hôm đấy Ambrose chỉ nghịch ma lực, cậu thí nghiệm đủ kiểu, cậu còn thử một số phép thuật trong sách phép của phù thủy trắng, mặc dù có vẻ nó không thành công cho lắm.

Hậu quả là buổi chiều Ambrose thoát lực nằm trên giường do ma lực hao sạch sẽ.

Nằm trên giường, Ambrose gọi Dues:

“Deus cậu nghiên cứu cây pháp trượng tới đâu rồi?”

Không có việc gì làm, Ambrose đành gọi Deus ra nói chuyện phiếm, nhân tiện hỏi thăm luôn.

“Xong rồi, kết quả rất bất ngờ?” Deus trả lời bằng một giọng thâm thúy.

Ambrose nghe thế càng tò mò nói:

“Là sao, có thể trở lại Narnia không?”

“Tất nhiên là có, ma pháp trận dịch chuyển trên cây pháp trượng không bị hư hại, mặc dù mình không biết tại sao nó lại xuất hiện cách đây mấy trăm năm trước, nhưng cũng vì thế mà lượng ma pháp nguyên tố tích góp trong ma trượng gần đủ để khởi động ma trận.”

Dues chép chép miệng nói tiếp:

“Nếu không cậu chỉ có cách chờ mấy trăm năm mới trở lại Narnia được?”

Nghe vậy, Ambrose thầm thấy may mắn, nếu lúc đó cậu không đạp xác mụ phù thủy ra thì câu pháp trượng không rơi xuống thời điểm mấy trăm năm trước, còn về xác mụ phù thủy ra sao thì cậu không quan tâm.

“Chính xác là bao lâu chúng ta có thể trở lại đón Fayola?”

“Một tháng nữa là được…” Deus suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Mà không chỉ thế, tui còn phát hiện một thứ khác, cậu xem” Nói xong, Deus lóe sáng rồi một cái lọ nho nhỏ xuất hiện trong tay Ambrose.

Ambrose trợn mắt nói:

“Đây là máu của Alan.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...