Vận Mệnh Nghịch Hành
Chương 4: Linh Thú Bạo Động
Cả bốn người bắt đầu bước vào trạng thái cảnh giới, không ai dám thở mạnh, Kim Hoa nắm chặt lấy bàn tay của Trần Ngọc, có lẽ từ bé đến lớn cô ấy cũng chưa từng trải qua tình huống nào nguy hiểm đến như vậy nên không tránh khỏi sự sợ hải. "Ầm" Tiếng gãy đổ của những gốc cổ thụ gần đó vang lên ngày một lớn và liên tục, xem ra rất nhanh thôi sẽ biết được hình dáng thật sự của con thú đó, không khí nơi đây bổng trở nên im ắng đến kỳ lạ như thể có thể nghe rõ cả tiếng lá rơi. Từ đằng xa một bóng dáng to lớn của một con dã thú xuất hiện. Đó chính là Hoàng Kim Dã Trư tuy trông nó cũng chẳng khác gì những con dã trư khác nhưng bao phủ khăp cơ thể nó là một lớp kim mao cứng như thép, chứng tỏ nó đó đã đạt đến cấp bậc linh thú. Những dã thú thông thường chỉ biết dùng sức mạnh nguyên thủy còn những dã thú có chút huyết mạch còn có thể tu luyện và ngoài sức mạnh cơ bắp chúng còn có thể sử dụng linh khí để cường hóa các bộ phận cơ thể hoặc thậm chí công kích tầm xa, những con thú như vậy được gọi là Linh thú. Linh thú cũng phân chia đẳng cấp như nhân loại, dựa trên hình thái có thể thấy Hoàng kim dã trư này chỉ xếp vào loại linh thú trung cấp sơ đẳng nhất. Nhưng dù là loại sơ đẳng nhất trong linh thú trung cấp cũng có thể khiến cho những tu sĩ Toàn khai kỳ đỉnh phong phải ôm hận. Hoàng kim dã trư thường chỉ sống sâu phía trong Tây lâm bình nguyên rất ít khi ra ngoài, tồn tại của nó khiến cho cả một đội quân được trang bị đến tận răng cũng phải e dè, nhưng không biết tại sao hôm nay nó lại chạy đến tận đây. "Chẳng lẽ là linh thú bạo động", Lâm thúc như chợt nghĩ đến một chuyện mà hắn đã nghe được khi còn bé, khi kể cho hắn nghe câu chuyện ấy ông nội của hắn cũng không cách nào kiềm nén được cảm xúc của mình có thể thấy được cho dù thời gian đã trôi xa nhưng sự việc ấy vẩn còn là nỗi kinh hoàng trong lòng mỗi con người đã từng được trải qua. "Không đúng, nếu là linh thú bạo động thì sao chỉ có một con thế này", Lâm thúc vẫn đang tự suy diễn trong lòng, nhưng không để hắn phải đợi lâu thì từ phía sau Hoàng kim dã trư bất ngờ xuất hiện một bóng dáng khác to lớn cũng chẳng kém đang dùng tốc độ bất khả tư nghị đuổi theo, vì tốc độ quá nhanh nên hắn cũng không dám chắc đây là con thú gì nhưng sở hữu tốc độ cao như vậy chỉ có thể là một linh thú họ miêu. Hoàng kim dã trư đã xuất hiện rất rõ ràng trước tầm mắt của họ nhưng nó chắc cũng không có thời gian bận tâm đến sự tồn tại của những cá thể nhỏ bé và không thể gây uy hiếp đến nó, điều nó bận tâm là đối thủ sau lưng vẫn đang bám sát không tha. Phía trước đã không còn thuộc phạm vi của Tây lâm bình nguyên nếu cuộc rượt đuổi này vẫn còn tiếp tục có thể cả những thôn dân trú ngụ ngoài kia cũng phải gặp họa lây. Trần Ngọc và mọi người mặc dù cũng không muốn thấy điều ấy xảy ra nhưng với sức lực của bọn họ tuyệt đối không thể nào ngăn cản được. Mặc dù chỉ đến thế giới này có sáu ngày nhưng Trần Ngọc thật sự rất quý mến những người ở đây, hiền lành và chân chất nếu có thể hắn cũng không muốn thấy chuyện này xảy ra, lúc này hắn cũng chỉ có thể thở dài và thầm than thở mà thôi. Hoàng kim dã trư to lớn kia vẫn không hề có ý định dừng lại, tốc độ của nó chẳng những không giảm mà nó ngày một tăng lên, chỉ còn vài hơi thở nữa thôi là nó sẽ vượt qua bình nguyên, nơi nó ẩn náu hàng trăm năm qua. Nhưng ngay lúc này bóng đen phía sau của nó chợt vụt mất rồi bất ngờ xuất hiện phía trên đầu Hoàng kim dã trư rồi dùng móng vuốt sắc nhọn tát vào đầu của đối thủ. Hoàng kim dã trư không hề ngờ tới tốc độ của đối thủ lại có thể đẩy cao đến như vậy nên hứng trọn một đòn trực diện, cơ thể to lớn của nó bị hất tung va đập mạnh vào những gốc đại thụ xung quanh khiến cho cả một mảng lớn ngã rạp. Một cú đánh tưởng chừng đầy sức mạnh ấy nhưng đối với Hoàng kim dã trư nổi danh về phòng ngự lại chẳng thấm vào đâu, sau một tích tắc choáng váng nó nhanh chóng bật dậy và bắt đầu trở về thế tấn công, những chiếc kim mao cứng như thép của nó dựng đứng lên, hai chiếc răng nanh chắc khỏe sáng bóng cũng lộ hẳn ra ngoài. Khẽ hạ thấp trọng tâm và ánh mắt tập trung vào đối thủ xem ra nó đã sẳn sàng phản kích bất cứ lúc nào. Đối thủ của Hoàng kim dã trư lúc này đã hiện rõ ngay trước mắt của bọn họ thì ra đó chính là một con Âm ảnh báo, thực lực của nó cũng chỉ là Linh thú Trung cấp sơ đẳng mà thôi, nếu so về kích thước cơ thể con Âm ảnh báo này nhỏ bé hơn hẳn so với Hoàng kim dã trư nhưng nhìn vào vóc dáng cân đối, thon dài có thể thấy được đây là một linh thú chuyên về mẫn công, với lợi thế về tốc độ và sự sắc bén của móng vuốt nó có thể khiến những đối thủ to lớn hơn nó rất nhiều lần phải ôm hận. Nếu xét về thực lực Âm ảnh báo thật sự cũng không thể lấn áp được Hoàng kim dã trư nhưng nếu chiến đấu trong không gian chật hẹp như trong Tây lâm bình nguyên này Hoàng kim dã trư thật sự không tài nào chạm được dù chỉ là một cái bóng của Âm ảnh báo, điều này làm cho Hoàng kim dã trư cảm thấy vô cùng uất ức nên nó mới quyết định thoát ra khỏi chỗ này để tìm lại chút lợi thế nhưng xem ra Âm ảnh báo cũng đã tính trước được điều đó nên nó cũng không cho phép đối thủ của mình rời khỏi nơi đây. Hoàng kim dã trư vẫn chưa có động tỉnh gì xem ra nó cũng không dại dột gì hành động trước một đối thủ tốc độ hơn hẳn mình, nó chỉ đang tích súc lực lượng chờ tung ra một đòn dứt điểm. Âm ảnh báo sau một đòn trúng đích nó cũng không vội tấn công mà bắt đầu tập trung quan sát nhằm tìm ra điểm yếu của con mồi, cuộc chiến bất ngờ chuyển sang thế án binh bất động. - "Lâm thúc, thúc có biết được hai con thú ngoài kia là linh thú gì không, con chưa từng thấy chúng bao giờ", Đại lực có chút tò mò về hai con linh thú đang chiến đấu ngoài kia. - "Ta cũng không biết được, ở đẳng cấp như chúng ta tốt nhất cũng không nên đụng độ với nó", thoáng trong lời nói và ánh mắt của Lâm thúc là một sự lo lắng. "Hi vọng trận chiến sớm kết thúc", Kim Hoa là người sợ hải nhất trong bốn người dù sao cô ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Riêng về Trần Ngọc lúc này lại đang suy tư, hắn có một suy nghĩ to gan lớn mật không dám nói ra, thật sự hắn ta luôn muốn tìm được một cơ hội để xuống tiểu trấn và bây giờ có lẽ cơ hội đó đang ở trước mắt, mặc dù hắn ta không hề biết đẳng cấp của hai con linh thú này đến đâu nhưng theo quan sát của hắn ta thực lực của hai con linh thú này xem ra cũng ngang ngữa nhau mà thôi nên mới tiến vào trạng thái phòng bị và dò xét đối thủ, hắn thầm nghĩ nếu như hai con linh thú này lưỡng bại câu thương thì tốt biết bao, như vậy không phải hôm nay đội ngũ của bọn họ sẽ có đại thu hoạch hay sao. Hai con linh thú giá trị của nó vượt xa hẳn ra phạm trù của các dã thú thông thường, theo suy nghĩ của hắn ít nhất nó có thể đổi lấy một biệt viện lớn cũng không chừng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu như tình huống lưỡng bại câu thương không diễn ra thì với thực lực của bọn họ cũng đừng mơ tìm được chút lợi ích nào dù sao giữ mạng cũng quan trọng hơn hẵn. Có lẽ Đại lực không đoán được suy nghĩ lớn mật của Trần Ngọc nên khi nhìn thấy hắn chỉ ngồi thừ ra đấy không nói được câu nào trong lòng Đại lực chợt nổi lên một sự khinh bỉ, "thì ra cũng chỉ là một tên vô dụng mới gặp chút nguy hiểm đã chết lặng rồi, loại người này sao có thể xứng kết giao với ta kia chứ". Từ trong đáy lòng của Đại lực chợt nổi lên một sư ưu việt, xem ra chỉ có hắn mới xứng đáng là lớp thanh niên ưu tú mà thôi. Cuộc chiến nghẹt thở của hai con linh thú sau một thời gian án binh bất động cuối cùng cũng có chút động tĩnh, Hoàng kim dã trư cuối cùng cũng không còn giữ được bình tĩnh nên nó quyết định ra tay trước, bằng một cú giậm nhẩy cực mạnh nó lao thẳng tới vị trí của Âm ảnh báo với tốc độ cực nhanh tuy nhiên điều này vốn sớm đã nằm trong dự tính của Âm ảnh báo nên chỉ bằng một cái lắc mình nó đã nhanh chóng né tránh nhưng Hoàng kim dã trư vẫn chưa chịu bỏ qua nó liên tục tấn công về phía đối thủ với tâm thế thề chết không sờn nhưng lại không mang lại nhiều hiệu quả bởi đối thú của nó cũng rất ma mãnh. Nếu xem qua có thể nghĩ rằng Hoàng kim dã trư chỉ là một linh thú ngu ngốc ảo tưởng sức mạnh nhưng thật sự nó cũng không có chủ đích là sẽ đánh trúng được Âm ảnh báo, mục đích thật sự của nó chỉ là làm cho không gian thi đấu ngày càng rộng rãi để nó có thể phát huy thế mạnh của mình, ít nhất bây giờ Âm ảnh báo cũng không thể nhẹ nhàng mà tránh né đón tấn công của Hoàng kim dã trư nữa. Mục đích đã đạt được Hoàng kim dã trư một lần nữa lại tiến vào thế phòng thủ, lúc này Âm ảnh báo có muốn tấn công nó xem ra cũng phải suy tính thật kỹ càng, cứ tưởng rằng tình huống giằng co này sẽ còn kéo dài thì bất ngờ bóng ảnh của Am ảnh báo chợt biến mất rồi bằng một tư thế bất khả tư nghị áp sát vào mạn sườn bên phải của Hoàng kim dã trư, cảm nhận được áp lực đột nhiên tăng lên Hoàng kim dã trư cũng không chần chừ dùng cơ thể to lớn của mình xoay qua phải rồi húc thẳng vào đối thủ nhưng thật bất ngờ khi không có bất kì va chạm nào diễn ra như dự tính thì ra đó chỉ là một bóng ảnh của Âm ảnh báo mà thôi còn bản thể của nó lại vòng sang trái chuẩn bị tung ra một kích đoạt mạng. Đây chính là thiên phú của Âm ảnh báo khi đạt đến trình độ linh thú trung cấp “Âm ảnh phân thân”, tuy nhiên để dùng đến kỷ năng này nó cũng phải thừa nhận những áp lực rất lớn chính vì thế mà nó đã không sử dụng chiêu thức này ngay từ đầu chỉ có thể xuất kỳ bất ý một chiêu chế địch nếu không nó cũng chả thể nào sử dụng được hai lần liên tiếp. Với một chiêu bất ngờ này Hoàng kim dã trư đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, nó chẳng còn thời gian để né tránh chiêu thức tấn công của Âm ảnh báo chỉ có thể hi vọng vào sức phòng thủ của cơ thể sẽ không bị tổn thương quá lớn đến mức vạn kiếp bất phục. Những móng vuốt sắc bén của Âm ảnh báo nhanh chóng lướt qua phần bụng của Hoàng kim dã trư rồi để lại một cái lỗ máu lớn trên cơ thể của đối thủ, sau một chiêu xuất kỳ bất ý nó chẳng những không thừa thế tấn công mà lại lui về thoát ra tầm tấn công của Hoàng kim dã trư bởi nó cũng chẳng muốn phải lật thuyền trong mương khi đã gây cho đối thủ một vết thương nghiêm trọng, điều nó cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi đối thủ xuống sức rồi ra tay tiêu diệt. Hoàng kim dã trư gào thét một tiếng kinh hoàng, với một vết thương to lớn tại vùng bụng mọi chuyển động của nó lúc này đều gặp khó khăn hơn nữa nếu không được cầm máu sức chiến đấu của nó sẽ giảm dần theo thời gian và chỉ còn biết chờ Âm ảnh báo tiêu diệt mà thôi. Hoàng kim dã trư đã không còn sự lựa chọn nó buộc phải dùng đến đấu pháp liều mạng hi vọng rằng có thể giải quyết được đối thủ trong thời gian ngắn nhất rồi tranh thủ tìm một nơi dưỡng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương